Sau khi Minh Minh đi thì nó suy nghĩ những điều cô ta nói lúc nãy, có khi nào không ai đến cứu nó thì thế nào? Có khi nào nó vẫn sẽ ở đây đợi đến ૮ɦếƭ hay không? Hắn! Hắn có cứu nó không? Hay là bỏ mặc nó? Nó càng nghĩ càng lo sợ, bây giờ nó thấy mình lúc nãy mẹnh miệng làm gì để rồi không ai đến cứu thì thế nào đây?
Hắn sau khi tìm không ra nó thì bực tức, đập những thứ có trong tay quăn thẳng vào đám thuộc hạ. Dù đã tìm hết mấy ngày trời mà cũng chả tìm ra nó, không biết nó bị gì nữa, hắn bắt đầu cảm thấy bất lực, hắn không làm gì được cho nó, hắn không tìm ra nó được, hắn không làm gì được cả, hắn thật vô dụng làm sao ấy! Hắn ngồi xuống sofa, Khánh thì lòng nóng như lửa đốt cứ hết đi qua rồi lại đi lại, cứ đi lòng vòng khiến hắn bực thêm nói:
-Đứng yên một chỗ được không? – tâm trạng của Khánh cũng không mấy khả quan, Khánh nhìn hắn một cái nói:
-Tại cậu mà em gái tôi mới thế. Cậu có tự cách gì mà lên tiếng? Hả? – hắn đứng phất dậy nhìn thẳng vào mắt Khánh nắm lấy cổ áo của Khánh nói:
-Im cái mồm lại đi! Không thì tui đập anh nhừ tử! – Khánh cười nhạt một cái nói:
-Tôi thách cậu đó! – Hắn giơ nắm đấm lên thì Quân và Hạo ngăn lại, thật là tới giờ phút này mà lại chửi nhau à? Hắn vẫn không buông cho tới khi:
-Ể! Sao máy định vị lại sáng lên điệm đỏ vậy ta? A! Nhớ rồi máy định vị của mình rớt vào người của Thư! Vậy Thư đang……….- Trúc chưa nói hết câu hắn và Khánh đả đi lại xem sao đó dốc hết lực lượng chạy tới chỗ đang có dấu chấm đỏ trên màng hình.
Nó đang ngồi nhìn món ăn mà muốn ói, không phải muốn đó thấy ghê hay món đó quá giở mà là móm đó không sao mà nó cảm thấy tanh kinh khủng, nó đã ói hết 2 lần trong ngày nhưng khi muốn ói lại chả ói ra cái gì, nó cảm giác kỳ lạ lắm. Nó rất ghét ăn chua thế mà giờ nó thích lắm nha! Nếu bây giờ cho nó một trái me chắc nó nuốt hết trong mấy phút ấy chứ. Nó vụt luôn món ăn đó, thế là khoẻ à nha! Ngoài cửa có tiếng mở cửa, Minh Minh đi vào ánh mắt đầy đùa cợt, cũng tờ giấy chuyển nhượng đó, ngày nào cô ta cũng đưa cho nó nhưng mà ngày nào nó cũng xé hết. Nó nhìn cô ta nói:
-Gì nữa đây? – Minh Minh cười cười nói:
-Tao cho mày biết là chả ai đến cứu mày hết á. – nó vẫn tin là có người cứu dù có chờ có đợi bao lâu nó cũng không nản đâu. Minh Minh tự nhiên đí lại gần nó, nói vs nó một câu vô cùng kỳ lạ:
-Lúc nãy ăn món đó được không? Hay mắc ói quá mà vụt rồi? – cái này có gọi là quantâm không ta, không thể nào Minh Minh mà biết quan tâm ai chứ. Nó nhàn nhạt nói:
-Cũng được! – Minh Minh cười lớn báo cho nó một tin mà nó vừa mừng vừa lo sợ:
-Cô có biết là cô có thai rồi không? Lần trước tôi đã kiểm chứng bằng cách lấy mẩu mước tiểu của cô và kết quả là cô đã có thai đó, cô chị họ của tôi! – nó liền sờ bụng, nó không tin lắm vào lời nói của Minh Minh, cô ta nói cho nó biết chắc có ý đồ gì mờ ám. Minh Minh nhìn thấy nó cành giác thì đưa cho nó một que thử thai nói:
-Nếu không tin thì tự mình kiểm chứng! – nó run run nữa muốn nhận nữa lại không muốn nhưng cuối cùng nó cũng nhận lấy, nó vào WC, một lúc sau nó bước ra vui mừng hớn hở nói:
-Tôi……tôi………có………….thai………rồi! – vui tới mức nói năng lắm bắp, vui tới mức muốn khóc luôn, vui tới mức muốn nói cho cả thế giới biết nó sắp làm mẹ, vui tới mức muốn hắn chia sẽ niềm vui này cùng nó, nhưng niềm vui chưa được hưởng hết thì Minh Minh nói:
-Và bây giờ! Một là cô ký! Hai là con cô ૮ɦếƭ tại đây! – Minh Minh đi tới nắm lấy tay nó cột vào một cây cột to giữa nhà, rồi lấy tay Ϧóþ lấy bụng nó, nó lắc đầu nói:
-Cô không được làm như vậy! – vì lúc nãy nó vui quá mà không kịp phản kháng, vs lại bây giờ nó là người có thai nó không thể phản kháng mạnh nếu không đứa bé trong bụng sẽ……….Minh Minh nói tiếp:
-Nếu cô muốn con cô sống thì ký đi! – nó lại lắc đầu, nó thà ૮ɦếƭ chứ không ký nhưng mà bây giờ nó có con nó không muốn ૮ɦếƭ nhưng ký thì không được, đúng là tiến thoái lưỡng nan. Nó lắc mạnh tay mong thoát ra nhưng chỉ thấy tay càng đau hơn mà không thoát ra được, Minh Minh nói:
-Chọn đi chứ! – nó nhất quyết im lặng không chọn, lấy chna6 trái đá ngay vào bụng Minh Minh nhưng Minh MINh có chuẩn bị sẵn nên cô ta tránh được. Cô ta liền lấy dậy buộc chân nó vào cột, nó dù phản kháng thế nào thì đều vô dụng. Sau khi buộc nó vào cô ta nói:
-Nếu may không ký tao Gi*t mày rồi Gi*t Khánh cũng như nhau thôi! – nói rồi cô ta lấy tay Ϧóþ mạnh bụng nó khiến bụng nó đau đến khó thở, nó chảy cả nước mắt, Minh Minh cười lên rồi dùng sức Ϧóþ chặt bụng nó, cơn đau truyển từ bụng lên tới não khiến nó vì đau mà nhất liệm đi, Minh Minh liền lấy nước tạc vào mặt nó nói:
-Như thế này thì chịu ký chưa? – nó yếu ớt lắc đầu, nó cố nhìn xuống bụng mình nhưng không nhìn được, Minh Minh nói:
-Con mày ૮ɦếƭ rồi! ૮ɦếƭ rồi đó! – nó nghe xong thì vo tròn nấm đấm nó muốn tự tay Gi*t ૮ɦếƭ kẻ xác nhân này, ngoài cửa vọng lại một tiếng nói trầm ấm và nam tính:
-Cô thấy như vậy vui lắm à? – Minh Minh quay đầu qua nhìn người con trai vừa mới phát ngôn.
Nó nhìn Duy Anh, Duy Anh nhìn nó, không nói một lời nào Duy Anh đi tới gần nó định thả dây trói thì Minh Minh chạy tới ngăn lại:
-Cậu đang làm quái gì hả? – Duy Anh nhìn Minh Minh, anh nói:
-Ngừng tay lại đi! Những gì cô làm mà cô không thấy cắn rứt lương tâm à? Từ nhỏ tới giờ cô là người độc đoán như thế sao? Cô ác độc thế sao? Minh Minh! Hãy tìm lại con người thật đã bị cô đánh mất đi! – Minh Minh nghe Duy Anh nói, cô có gì mà phải cắn rứt, cô có gì mà phải ngừng tay, từ nhỏ tới giờ cô nhịn nhục đủ rồi, cô không muốn như lúc nhò nữa, cô không độc ác, cô chỉ muốn làm chủ Hà Gia, cô sẽ không từ thủ đoạn để có được Hà Gia, con người thật của cô gì chứ? Điên khùng. Minh Minh đẩy Duy Anh ra khi anh đang cố mở trói, cô nói:
-Tôi là tôi! Không cần tìm con người thật của tôi gì hết á! – Duy Anh đứng dậy vẫn đi tới chỗ của nó, anh nói:
-Cô đã đi quá xa rồi. Cô coi lại đi dù bây giờ cô có được cả Hà Gia thì sao? Lúc đó ai mừng có cô? Ai chia sẽ niềm vui này vs cô? Xung quanh cô còn ai nữa hả? – Minh Minh chợt ngừng lại khi nghe Duy Anh nói, ừ! Phải nếu cô có Hà Gia thì ai sẽ vui vs cô, nếu là lúc trước thì có ba mẹ, cô chú mừng cho cô, còn bây giờ thì không còn ai. Minh Minh chợt nhớ lúc trước cô vui tới mức nào dù là không cần có Hà Gia thì cô vẫn thấy hạnh phục, nhưng sau bây giờ cô đã cố làm cho mọi người công nhận cô là người xứng đáng thì không còn ai bên cạnh. Duy Anh thấy Minh Minh bần thần thì nói câu cuối cùng:
-Cô sai rồi!!!!!!!! –Cô sai rồi sao? Cô sai rồi à? Nhưng cô đã cố gắng thế mà lại sai ư? Cô không tin! Cô không làm sai! Cô hoàn toàn đúng! Cô không có sai! Cô không sai!!!!!!!!!!!!! Nghĩ là thế nhưng Minh Minh lại cảm giác như mình đã sai và thất bại hoàn toàn, cô đã đi sai đường rồi! Cô đã lầm lở rồi! Minh Minh chợt vứt bỏ suy nghĩ đó qua một bên kéo tay nó lại, nọ bị kéo lại nên dựt ngược ra sau, nó nhìn thấy Minh Minh đang rất rối loạn rồi, Minh Minh nói;
-Tôi không sai gì cả! Bây giờ tôi Gi*t cô thì mọi chuyện sẽ trờ lại bình thường! – nó tự nhiên ôm lấy Minh Minh, vuốt lấy mái tóc cô, nó không hận là Minh Minh Gi*t con nó hay sao? Nó rất hận ấy chứ! Chỉ là Minh Minh đang không biết phải làm sao! Ngay lúc này thì cần có một người an ủi Minh Minh mới phải chứ, nó nói:
-Em hảy bình tỉnh đi! MỤc đích của em không sai chỉ là em đi sai đường thôi! Em hãy bỏ qua tất cả và làm lại từ đầu! Minh Minh! Em vẫn là em gái chị! – Minh MINh không những không nghe mà càng ngoan cố, cô rút lấy súng và toan bắn nó, n1o thì không chú ý một tý nào, nó vẫn thế, vẫn ôm lấy Minh Minh, Minh Minh chuẩn bị bắn thì Duy Anh la lên:
-Cẩn thận! – và rồi “ Đoàng” tiếng sung vang lên, máu tươi văng lên, ướt thẩm cả chiếc áo, một người nằm xuống, nó bàng hoàng nói:
-Duy Anh! Duy Anh! – lúc nãy khi Minh Minh bắn nó, Duy Anh đã chạy lại đẩy nó ra và đỡ viên đạn đó, nó đỡ lấy thân thể Duy Anh, Duy Anh mỉm cười nói:
-Cảm giác thanh thản là đây sao? Tôi không ngờ người như tôi lại ૮ɦếƭ thế này! Có phải tôi đã hết tội rồi không? Tôi được thanh thản mà! – nói được vài lời cuối cùng thì Duy Anh tắt thở, còn Minh Minh sau khi Duy Anh ૮ɦếƭ thì cô ta mới hoàn hồn nhìn tay cầm súng, mặt đầy máu, cô ta hét lên:
-KHÔNG!!!!!!!!!!!!!!! Mình đã sai chỗ nào! – nói rồi cô ta ngồi phịch xuống và khóc như mưa, cô ta sai rồi sao? Làm lại từ đầu? Cô ta còn tự cách sao? Cuối cùng cô ta vẫn thua hay sao? Minh Minh lấy súng đưa ngay thái dương và nổ súng, nó đang lo lắng cho Duy Anh thì lại nghe tiếng súng lần nữa, quay sang thấy Minh Minh đang nằm đó, máu từ đầu cô ta chảy ra cả sàn, sàn nàh màu trắng nay nhuộm đầy máu tươi, nó liền chạy lại ôm lấy Minh Minh, Minh Minh nói:
-Chị à? Thật ra chị không có thai đâu? Cái đó do em sắp đặt thôi! Chị Thư cuối cùng là em hiểu chị rồi! Phải như lúc đó em biết sửa sai ngay từ đầu thì ngày hôm nay em sẽ không như thế nay! – nó chợt khóc, từng giọt nước rớt xuống thân thể Minh Minh, Minh Minh lấy tay lau nước mắt cho nó nói:
-Chị! Chị đừng khóc! Em! Em! Em! Thanh thản lắm! Em! Mong chị hãy sống thật tốt! Chị! Em! Nếu có kiếp sau sẽ không đi sai đường nữa! Em sẽ mãi là em của chị! Chị! Em! – Minh Minh nói trong từng tiếng thờ đứt quản, nó khóc nói:
-Em đừng nói nữa! Em sẽ không ૮ɦếƭ đâu! Minh Minh à! Em sẽ mãi mãi là em gái chị! Em sẽ là người rất quan trọng trong lòng chị! Em mải là em gái ngoan! – Minh Minh mỉm cười một cái, lau nước mắt cho nó và nhắm đôi mắt. Nó nhìn Minh Minh mà hét:
-MINH MINH!!!!!!!!!!!!!!!!! – ngay lúc đó cả đám chãy vào nhìn cảnh tượng nó khóc mà ai cũng hiểu đôi phần.
Sau khi chôn cất Duy Anh và Minh Minh một cách đàng hoàng, nó cũng trở nên lạnh hơn hẳn, nó và hắn ít nói chuyện vs nhau, ừ thì nó giận hắn rồi! Ừ thì hắn giờ phải còng lưng ra, chay mặt vào nan nỉ nó chứ sao. Nó hôm nay thức sớm, vừa mới xuống thì đã gặp đám bạn ngồi vào bàn ăn, nó nhìn xung quanh xem có hắn hay không? Đúng như dự đoán hắn ngồi một đóng trên ghế, nó không muốn ăn tý nào. Nó bực mình nha! Nó bước đi thẳng mà không đi qua bếp, Ý Mỹ nói:
-Ăn đi! Theo như chị biết em bị đau dạ dày mà không ăn thì chị chuẩn bị hòm sẵn rồi nha! – mới sáng sớm mà rủa nó rồi đó, nó đi xuống ngồi thì mọi người nhít nhít vào và chừa đúng bon ngay cái chỗ kế hắn. Nó nhìn cả đám rồi hậm hực ngồi xuống. Hắn nhìn nó ngồi xuống thì nói:
-Em muốn ăn gì anh gắp cho?- tận tình là thế, nhiệt tình là thế mà ai kia vẫn lạnh cứ lạnh, nó im lặng không trả lời, nó gắp cho hắn một thứ, hắn vui vì nó đã chịu quan tâm tới hắn nhưng sai lầm nó gắp cho hắn nguyên một con tôm to tướng, thôi rồi! Nó ghét hắn thật rồi! Hắn méo mặt cười một cái nhìn con tôm nằm trong chén, hắn không muốn ăn, nó quay sang hỏi:
-Không ăn à? – hắn ngậm ngùi đưa tôm vào miệng, nhấm mắt chịu đựng, còn nó thì cười thẩm trong bụng, nó biết hắn mà ăn tôm là bị………thôi kệ hắn, ai kêu chửi nó chi, bây giờ thì phải ráng mà nhịn nó đi. Không thì nó cho hắn bị như thế dài dài. Hắn vừa nuốt xong là chạy ào vào WC, nó thì vẫn nhàn nhã ăn như không có gì xảy ra, mà nó ăn cònngon hơn lúc nãy nữa, cả đám lạnh sống lưng vs nó luôn. Nó ăn xong thì đi lên phòng, lúc đi ngang phòng hắn, nó mở cửa ra để một ít thuốc rồi bước ra khỏi phòng. Hại người ta bán sống bán ૮ɦếƭ rồi đem thuốc cho người ta đúng là…………..hết nói nổi nó mà. Hắn thân tàn ma dại đi lên phòng vừa nhìn thấy thuốc thì tự nhiên mỉm cười rồi nhìn qua căn phòng đối diện.
Trưa hôm đó, nó đi qua nhà mẹ nó thăm mẹ và vài người, nó chỉ đi một mình, hắn đòi đưa nó đi thì nó trợn mắt trắng trợn nói:
-Anh nghĩ anh là ai? – hắn im bật mặt buồn so đi vào nhà, nó buồn cười muốn ૮ɦếƭ nhưng vẫn mặt lạnh chạy đi, vừa vào nhà hắn đà ngồi kế Khánh nói:
-Nè! Lúc chị Ý Mỹ giận anh, anh làm sao cho chị ấy hết giận? – Khánh im lặng một lúc thì nói:
-Xin lỗi nha! Anh vs Ý Mỹ chưa bao giờ giận lâu, vs lại có giận thì 2 người cũng làm hoà nhanh thôi! – hắn bực cái mình, lấy miệng táo nhét vào miệng nhai cho bớt tức, tự nhiên Khánh reo lên nói:
-Ừ! Hay vậy nè! – Khánh và hắn nói gì đó mà gật đầu lia lịa, thôi rồi có gì đó mờ ám đây!
Và rồi từ cái này nói chuyện vs Khánh hắn bắt đầu làm mấy cái thứ gọi là thể hiện tình cảm. Hắn sáng sớm thức sớm nấu ăn cho nó, trên món ăn còn để cái hàng chữ “ Vợ à! Cho anh xin lỗi”, nó nhìn xong liền cho vào miệng nói: “ Nấu gì mà giở kinh”, ấy thế mà lần nào nó cũng ăn hết. Hắn còn mua cả một bó hoa tươi thiệt là tươi, sáng nào cũng tặng nó điều đặn vào 8 giờ sáng. Bó hoa có 15 đoá thể hiện là anh có lỗi vs em nhiều, vậy mà ngày nào nó cũng đem bó hoa đó cho con chó nhà hàng xóm ngậm nhấm. Hắn vẫn chưa nản, hắn hôm đó mua cho nó một chùm bong bóng màu hồng hình trái tim, cầu xin nó tha lỗi, vậy mà nó lấy kéo cất đứt hết dây cho bong bóng bay lên rồi nói một câu: “ Bay rồi! Nên đâu có gì mà phải tha lỗi”, hắn bắt đầu dùng những kế nham hiểm hơn.
Chiều một ngày nọ, nó đi xuống nhà, đang tìm nước uống thì đột nhiên có người từ phía sau Ϧóþ họng nó, rồi cho nó hít thuốc mê, rồi bịt mắt lại, khi nó sỉu thì đem đi đâu mất tiêu. Nó sau khi tỉnh dậy thì không thấy gì hết vì mắt bị bịt kính, nó nghe tiếng nói của người đàn ông:
-Giờ sao? NHìn nhỏ này cũng đẹp thôi mình ςướק tiền rồi ςướק sắc sau! – rồi người đàn ông đó đi lại gần nó, nó sợ hãi lùi ra sau thì ᴆụng phải tường, người đàn ông cười một cái rồi sờ vào mặt nó, nó đang sợ hãi muốn ૮ɦếƭ thì tự nhiên mỉm cười một cái nói:
-Dù là ai tôi mà mở cái dây này ra xong thì đập ૮ɦếƭ tên đó! Dù-tên-đó-có-là-anh-trai-tôi! – nghe thấy thế người đàn ông không chạm vào mặt nó nữa, người đàn ông mở bịt mắt ra nói:
-Anh đùa thôi! Anh chỉ muốn em vs Bảo làm lành thôi! Hihi……Nếu em thấy không tiện thì thôi vậy! – Khánh liền chạy đi, nó nắm lấy cổ áo rồi nói:
-Lần sau có dùng cách này thì đừng có thân mật vs chị Ý Mỹ để giờ ám mùi nước hoa của chị ấy! – hahaha……..thì ra là nhờ vào mùi nước hoa nó mới biết là ai! Ồ! Chị này hay ghê ta! Hắn bây giờ mới bước vào, đập vào người Khánh một cái nói:
-Đúng là thành công không có mà thất bại có thừa! – nói rồi hắn bước ra, trong khi Khánh đang bất động đứng ૮ɦếƭ trân ở đó.
Vào một ngày khác, nó đang ngồi trong phòng khách thì tự nhiên có điện thoại của một cô nàng nào đó gọi tới:
-Alô! – nó nghe như không nghe vì nó có quan tâm ai đâu.
-Chị là Minh Thư đúng không ạ? – nó ừ một cái rồi cũng im lặng, cô gái đó nói tiếp:
-Dạ! Em là y tá của bệnh viện Đa Khoa thành phố XXX, dạ chồng chị, anh Huy Bảo đang cấp cứu tại bệnh viện nên chị vui lòng tới nhanh đi ạ! – nó nghemà rớt cả điện thoại nhưng nó nghi ngờ là hắn có gạt nó không? Nhưng dù sao tới rồi tính sao? Phải vậy thôi chứ sao? Nó chạy xe nhanh tới bệnh viện, vừa vào tới thì nó nhìn thấy ba mẹ hắn dăng u sầu ngồi trên ghế chờ ở phòng cấp cứu, mẹ hắn còn nước mắt ngắn nước mắt dài, khóc sướt mướt, còn đám kia thì im lặng không nói tiếng nào nhưng gương mặt của ai cũng được buồn thấy rõ, không phải chứ? Hắn………….hắn……bị tai nạn thật sao? Nó đi lại nhìn ánh đèn phòng cấp cứu vẫn chưa sáng lên, nó đi lại gần mẹ hắn, mẹ hắn nhìn nó, bà ôm lấy nó khóc như mưa, con trai bà……Nó ôm lấy bà. Nó đi tới bên Khánh, Khánh nói trong lo lắng:
-Ừm! Bảo nó đang trên đường mua cho em một thứ mà em rất thích! Nó chỉ nói vậy rồi nó chạy đi và nó bị một chiếc xe tại ᴆụng, bậy giờ anh không biết sống ૮ɦếƭ nhưng………………- Khánh ngắt quản nói khiến nó thêm lo sợ, nó nói:
-Nhưng sao hả anh? – Khánh ái ngại nhìn nó, anh nói:
-Nhưng………….nó… bị….xe tải cán ngang nửa người! – nó trợn mắt, nó sắp khóc tới nơi rồi! Bảo à! Mong là anh không sao? Nếu không thì nó sẽ hận nó suốt đời! Tại nó tại nó hết! Nếu nó không ương bướng! Nếu nó không làm khó hắn! Nếu nó làm lành vs hắn sớm hơn! Nếu nó……..nếu nó……………..thì hắn sẽ không có này hôm nay. Hắn sẽ không bị tai nạn……..Tại nó…….Tại nó hết! Nó sai rồi! Nó biết lỗi rồi! Nó tha thứ cho hắn rồi! Hắn tỉnh dậy đi! Nó không muốn mình……mình sống mà không có hắn, chợt đèn sáng lên, bác sĩ bước ra, bao tay màu trắng nay nhuốm đầy một màu đỏ chói, nó liền chạy lại hỏi:
-Chồng tôi sao rồi? – nhìn nó mắt mũi tèm lem, nước mắt giàn giụa ông bác sĩ nói:
-Bệnh nhân mất máu quá nhiều, cần phải thêm máu nhưng mà bệnh viện không còn nhóm máu RH(-), nên tôi rất tiếc! – nó nghe tới nhóm máu đó thì liền đưa tay lên nói:
-Tôi có nhóm máu RH(-)! – bác sĩ liền đưa nó đi kiểm tra coi đúng nhóm máu không. Nó vừa đi thì trong phòng cấp cứu mộ người đàn ông, mặc áo bệnh nhân, mặt anh bị xướt ngay trán, người đàn ông đó là hắn chứ ai? Đúng là hắn có nhóm máu RH(-), đúng là hắn bị tai nạn nhưng chị là ᴆụng chạm sơ vs chiếc xe đạp, ấy thế mà Khánh bịa ra tới xe tải còn bị cán nữa người, Khánh đúng là chúa bịa chuyện mà. Bác sĩ lấy máu để giúp hắn xác định một chuyện mà hắn nghi ngờ từ mấy bữa trước, hắn nghi ngờ nó bệnh gì đó. Tại hắn thấy nó hay mất ói rồi còn kỳ lạ và hơi nóng tính. Nó vừa đi ra trên tay không có gì bất thường, là giả nhưng cũng phải lấy máu chứ? Hắn trong phòng cấp cứu sốt cả ruột, hắn hé cửa ra một khoảng nhỏ để nghe bên ngoài nói gì. Mọi người nhìn nó đang lo lắng, tay sờ vào bụng mình, gì nữa đây? Bác sĩ nói:
-Ừm! Cô ấy có cùng nhóm máu nhưng tôi không lấy được! – mọi người nhíu mày, ông bác sĩ nhìn vào phòng cấp cứu nói:
-Ừm! Cô ấy có thai rồi! Có được 4 tuần! – cả đám trố mắt, từ trong phòng cấp cứu, hắn chạy như bay ra, ôm chầm lấy nó nói:
-Vợ! Em có thai rồi à! Anh được làm ba rồi!!!!!!!!!!!!!! – hắn vui quá mà quên mình đang diễn kịch, nó nhìn hắn mà trố mắt, cả đám nhìn mà thương cho hắn, mừng cho nó, thương cho hắn là hắn sắp lên chảo, mừng cho nó là nó đã có thai. Hắn ôm nó một lúc thì thấy nó đang nhìn mình, hắn nhớ là hắn đang diễn kịch, hắn ôm lấy nó nói:
-Cho anh xin lỗi nha! Anh không có ý gạt em đâu! – tượng đâu là hắn ăn nguyên cái tác của nó ai dè nó vòng tay ôm lấy hắn nói:
-Sao anh lại gạt em hả? Có biết em lo lắm không hả? Anh đùa kiểu đó có biết ác lắm không hả? Có biết em còn tưởng con mình sinh ra không có cha đó? Có biết em lo lắm không? – nó vừa nói vừa khóc nức nở, hắn thì vửa vỗ nó nín vừa xin lỗi nó, thật là một cặp đôi rãnh rỗi mà. Không có gì làm tự nhiên vào bệnh viện khóc chơi!!!!
Hạnh phúc là thế, nó đã có một gia đình nhỏ, một hạnh phúc mà bao nhiêu người muốn có, dù có khó khăn, sóng gió, có hiểu lầm, có giả dối gì đó thì nó và hắn mãi bên nhau. Hạnh phúc nhỏ nhoi!!!!!! NHưng cực kỳ có vô giá!!!!!!!!
**************** The End ****************