Cô Nàng Hotboy Lạnh Lùng - Chương 39

Tác giả: zen li lom

Khi nó thả mình vào dòng nước, nó muốn buông thả cơ thể để cơ thể nó trôi theo dòng nước nhưng nó chợt nghĩ lại, nó chưa tìm ra hung thủ, nó chưa báo thù cho Hà Gia mặc gì mà nó phải đi ૮ɦếƭ vì một người đàn ông chứ? Nó chọn cách ૮ɦếƭ này thì có quá nhu ngốc? Nhưng nghĩ tới hắn là nó lại đau! Nó lại khóc, có phải nó bây giờ nó yếu đuối lắm không? Bây giờ nó mới hiểu tại sao khi bị phản bội một số người lại muốn ૮ɦếƭ cho rồi, bởi vì cảm giác nó đau lắm, đau đến khó thở. Nó cuối củng cũng buông lỏng chính mình, thả trôi cơ thể theo dòng nước, nó muốn ૮ɦếƭ cho rồi! Có lẽ ý nghĩ này là tiêu cực, là có lỗi vs bản thân, có lỗi vs anh hai nó vs bạn bè của nó nhưng trong đầu nó lúc này không còn cách nào tốt hơn.
Nó trôi theo dòng nước nên đã cách xa bờ rất nhiều, nó chìm vào dòng nước, nhắm đôi mắt lại và từ từ cảm nhận sự lấn áp của biển, vị mặn mặn của biển đang tràn vào cơ thể nó. Bỗng nhiên có một cánh tay gắng chắc nắm nó lên, cánh tay đó ôm lấy cơ thể nó rồi nói:
- Thư! Em! Sao ngốc thế hả? – có ai ngoài cái giọng nói của anh hai nó chứ, anh nó đưa nó vào bờ. Nó phun hết nước biển ra ngoài, nó nhìn thấy Khánh đang lo lắng nhìn nó, nó thấy hối hận khi suy nghĩ dạy dột, nó hận bản thân khi chưa suy nghĩ kỷ, nó tự đánh vào mặt thì Khánh ngăn lại, nó ôm lấ anh khóc như mưa. Khóc để không buồn nữa!
Khánh đưa nó về nhà, nó vẫn như lúc trước nhưng chỉ khác một điều là nó không hề nói vs ai tiếng nào, dù có hỏi nó cái gì nó cũng chỉ lắc đầu hoặc gật đầu mà thôi. Nhìn nó như thế thì ai mà không lo lắng, đột nhiên nó đi tới nhà mẹ nó, mọi người muốn đi theo thì nó lắc đầu, mọi người sợ nó làm điều dại dột thôi nhưng nó vẫn nhất quyết đi một mình nên mọi người đành chiều ý. Nó vừa đi không bao lâu thì một chàng trai đi tới, gương mặt hắn hóc hác trông thấy, mắt anh có lẽ vì thức khuya nhiều mà thâm quần, anh đi thẳng vào nhà Khánh, nhấn chuông một cái, Trang và Trúc đi ra mở cửa vừa nhìn thấy hắn thì bất đầu nóng máu nói:
- Cút đi! Còn đến đây làm gì? Ra vẻ tội nghiệp hả? TỤi này không có lòng thương mà bố thí cho đâu. – Trang cao giọng nói rời đầy hắn ra ngoài, nhìn thấy hắn là cô không kìm chế nổi, người như hắn không đáng để nó yêu tý nào.
- Biến đi! Trước khi tụi này lấy chổi chà ra đuổi anh! Anh biến đi cho khuất mắt tụi này! – TRúc cao giọng nói rồi đi vô nhà lấy chổi ra thiệt, hắn vẫn không nhút nhít, hắn nói:
- Thư………….Thư…..khoẻ…….chứ? – hắn rất lo cho no, nghe nói nó có ý đồ tự tử hắn không màn tới cái gì mà chạy tới đây thăm nó, nghe hắn nói thế Trang nói:
- Nhờ phúc của anh mà nó chưa có ૮ɦếƭ? Hên là nó chưa ૮ɦếƭ chưa ૮ɦếƭ rồi thì không biết chồng của nó có đến đám tang nó không nữa? – nghe lời chăm chọc đó mà lòng hắn đau như cắt, hắn cố gắng gượng cười một cái:
- Vậy thì tốt! – nói xong câu đó, tự động hắn ngã xuống, hắn té sỉu, Trang và Trúc không chút lòng thương người còn đạp đạp hắn vài cái nói:
- Tỉnh dậy! Định ăn vạ ở đây hả? Tính gải ૮ɦếƭ vs tụi này à? – Trang và Trúc có cố sức đạp thế nào thì hắn cũng bất động, Trang mới ngồi xuống sờ vào trán hắn thì thấy nóng hỏi, không lẽ hắn bệnh à? Kệ hắn! MUốn bệnh thì cứ bệnh, 2 đứa nhất định đóng cửa vào nhà nhưng bước được vài bước thì quay đầu lại nhìn hắn, thấy hắn như vậy 2 đứa cũng thấy thương hại nên đành đưa hắn vào nhà trước kẻo mưa tới lại mất bệnh thì nguy.
Nhìn thấy Trang và Trúc khiên hắn vào, Khánh nóng máu đi lại đẩy hắn ra khiến hắn té xuống và đầu hắn sắp đập vào cạnh bàn bằng đá, ôi! Hắn ૮ɦếƭ mất! Và ngay lúc đó Quân và Hạo đỡ hắn lại, chơi chung vs hắn lâu năm, Quân và Hạo chưa bao giờ thấy hắn thảm hại như bây giờ. NHìn hắn thế này 2 đứa đành phải kể cho Khánh nghe vậy, mong là Khánh không kể cho nó nghe. Khánh nghe Quân và Hạo kể xong thì nhớ tới cô em gái Minh Minh, không ngờ Minh Minh lại ác độc như thế, cô ta Gi*t cả Duy Anh, cả Hà Gia. Không ngờ tâm địa cô ta quá thâm độc.
Nó đang chạy trên con đường đầy kỷ niệm vs hắn, có lẽ nó chưa có quên, không quên thì cũng phải cố quên, nó đi tới nhà mẹ nó, nó đi ra vườn nơi mẹ nó bị Gi*t ૮ɦếƭ, nó đi xung quanh, nhìn từng tán lá đung đưa trong gió, nó nhớ tới lúc trước nó cũng muốn là lá để quấn quít bên gió, ừ thì giờ gió đi rồi! Nó đi xung quanh chạm tay vào từng khóm hoa, đột nhiên một thứ gì đó cắt trúng tay nó. Nó dựt tay lại nhìn thấy dòng máu màu đỏ chảy ra từ tay, nó liền nhìn xem thứ gì có thể cắt đứt cả tay nó thế này, nhìn chiếc nhẫn bằng bạc đính kim cương, nó hốt hoảng, nó bàng hoàng và nó câm hận. Minh Minh! 1 là cô ૮ɦếƭ! 2 là tôi ૮ɦếƭ!!!!
Nó liền chạy về nhà thì lúc đó cả đám đang sợ nó về, Khánh nhìn thấy nó thì giật cả mình, anh nói:
-Em thâm mẹ à? – nó gật đầu, nó đi lên phòng nhưng bị Trang và TRúc ngăn lại vì hắn đang ở trên phòng nó mà, nó nhíu mày đây là cái biểu hiện đầu tiên từ khi sự việc kia xảy ra. Trang và Trúc nói:
-Tới giờ trưa rồi! Ăn trưa đi! – nó nhìn 2 con bạn, nó liếc nửa con mắt lên cửa căn phòng, cửa phòng để hở khoảng3cm, phòng nó đã có người vào hoặc đang có người trong phòng nó, ấy thế mà nó không đi lên, nó đi ăn theo lời 2 con bạn, không phải nó đói mà là nó không muốn phiền phức, ngồi vào bàn ăn nó nhìn món tôm định vị trên bàn, nó chợt nhớ hắn từng nói: “ Tôm là món 2 vợ chồng mình ghét nhất”, nên mỗi lần nhìn tới tôm là nó nhớ hắn, nó lấy dĩa tôm vụt vào sọt rác, cả đám trố mắt nhìn nó, nó không nói gì mà nhàn nhạt ăn cơm, cả dắm biết nó ghét tôm nhưng chưa bao giờ làm thế này trừ phi……………hắn cũng ghét tôm.Nó ăn vài miếng vào miệng thì chợt nghe tiếng sột soạt trên phòng, nónhìn lên phòng thì Khánh biện minh:
-Ừ! Chắc có chuột! – chuột! Khánh nói dối không có kỷ thuật gì cả, nhà nó như thế này mà có chuột, nói ra đứa bé 3 tuổi còn không tin. Nó muốn đi ra ngoài hưởng thụ khí trời nên nó không muốn đôi co nữa, nó đi ra ngoài hẹn Minh Minh ra gặp mặt.
Quán café:
Nó ngồi trong quán nhìn người người đi qua đi lại, nhìn cảnh tấp nập và hối hả, nhìn từng ánh đèn đang được mở lên, chiều! Đúng chiều rồi! Từ xa một cô gái hớn hở chạy tới nói:
-Chị Thư! Chị gặp em có chuyện gì à? – Giả tạo! Hai từ này đang hiện hủ trong tâm trí nó, đúng thật là giả vờ rất hay.
Còn về phần Khánh, nghe về việc này liền gọi Ý Mỹ. Ý Mỹ đi tới nhà hắn nhưng do đây là con chíp chứ không phải là thuốc nên cô đành bó tay, thấy tình hình không được khả quan là bao hắn nói:
-Thế thì mọi người nhớ chăm sóc Thư nha! Tôi sẽ cố cứu ba mẹ tôi! – Khánh đập nagy vào vai hắn, Hạo và Quân thì đứa cốc đầu một cái nói:
-Đừng nói tào lao! Thời gian vẫn còn! Thì thế nào cũng tìm ra cách! – nghe thế hắn mừng lắm nhưng vẫn chưa tìm ra cách, tự nhiên Trúc nói:
-Nếu không được thì mình dùng cách thủ công đi! – nghe Trúc nói thế, ai cũng nhìn cô ý hỏi là sao, cô hít một hơi nói:
-Ói ra! - ừ! Đúng rồi! Không dùng thuốc được thì ói ra, chắc là được. Thực thi kế hoạch, mọi người tìm mọi cách cho ba mẹ hắn ói hết lần này tới lần khác và cuối cùng cũng thành công.
Quay lại vs nó, nó nhìn Minh Minh chầm chầm nói:
-Giả vờ chắc mệt lắm hả? Kẻ Gi*t ૮ɦếƭ cả người thân mình? – nghe nó nói thế Minh Minh khẽ nhíu mày, cô cười cười gượng nói:
-Chị nói gì em không hiểu? – nó vẫn nhàn nhã uống ngụm trà, nó bình thản nói:
-Cố hiểu đi chứ? Cô lập ra bao nhiêu kế hoạch, cô Gi*t bao nhiêu là người mà không biết tôi đang nói gì à? Du Thiên Di? – Minh Minh trố mắt to, tên của cô khi chưa được nhận nuôi là Du Thiên Di, vậy không lẽ nó đã biết hết hay sao? Minh Minh liến trở mặt nói:
-Bây giờ nếu cô mà ký vào đây thì tôi sẽ tha cho ba mẹ hắn! – Ba mẹ hắn là sao? Nó không hiểu? Chuyện gì đang xảy ra? NHìn thấy nó ngây ngô như vậy Minh Minh cười nhẹ một cái nói:
-Không biết à? Cha mẹ chồng cô đã uống con chíp của tôi, tôi muốn kích nổ bao giờ mà không được! – nó run run,những sự việc kia được Minh Minh kể lại, cả việc hắn lạnh mặt chửi nó, nó trách sai hắn hay Minh Minh đang lừa cô? Đầu óc rối bời, cô ôm lấy đầu, Minh Minh nói:
-Sao đây hả? Ký hay không? – nó hít một hơi rồi đưa tay vừa định ký thì Khánh chạy vào, nắm lấy tay nó, nó nhìn lên, Minh Minh cũng nhìn lên, Khánh nói:
-Ba mẹ Bảo vẫn bình thường, em đừng ngu ngốc mà ký vào! – nếu nó ký vào đồng nghĩa nó hoàn toàn trao hết tài sản cho Minh Minh, Minh Minh đanh mặt nói:
-Nè! Anh làm ăn biến chỗ khác! Từ từ tới anh! – Khánh liền tán một phát vào mặt Minh Minh nói:
-Minh Minh! Cô thua rồi! – Minh Minh vẫn chưa chịu, nắm lấy tay nó và ký vào, cô ta nhìn chữ ký in đậm trên tờ giấy cười giả lã, cô ta bây giờ đã có một nửa tài sản của Hà Gia, cô ta đã làm được! Cô ta không thua! Cô ta là người chiến thắng! Cười lạnh một cái cô ta toan bước ra khỏi quán thì chợt nó nói một câu khiến cô ta đóng băng toàn tập.
- Chữ ký đó có giống vs chữ ký của tôi không hả, Thiên Di? – Minh Minh nhìn chữ ký ngoằng ngèo, tại sao kỳ vậy? Lúc nãy còn rất đẹp mà, còn bình thường mà! Nó đưa một tờ giấy y như tờ của Minh Minh, nó xé tờ giấy đó, tờ giấy có chữ ký của nó, nó đã tráo lại từ lúc nãy, Minh Minh tức giận xong đến, cầm lấy dao nhọn gần đó đi lại gần nó. Cô ta bây giờ như mất trí vậy, cô ta đi tới đâm thẳng vào nó nhưng may mắn nó né được nhưng chợt bụng nó đau lên kinh khủng, nó không biết tại sao? Nhưng bụng nó có cảm giác đau lắm! Nó ôm lấy bụng, Khánh thì đi lại bẻ tay Minh Minh, dựt lấy dao rồi trói Minh Minh nhưng Minh Minh dù sau muốn Gi*t cả Hà Gia thì võ đói vs cô ta là chuyện nhỏ, cô ta đá xoáy chân vào tay Khánh, khiến Khánh vì bất ngờ mà buông tay Minh Minh ra, Minh Minh tiếp tục đi tới thì Trang và Trúc chạy vào và ngăn lại, mấy người trong quán la hét ầm ỹ, chạy lung tung nên cứ lần lượt chạm vào nó, trong lúc quá đông thế này vs lại che khuất nó nên chả ai thấy nó cả, Ngay lúc đó Minh Minh chạy lại cười mản nguyện,cô ta nói:
- Cô ૮ɦếƭ chắc rồi! – rồi cô ta đâm dao thẳng tới nó. Một bàn tay nắm tay cô ta lại một cách yếu ớt nhưng cũng khiến cô ta đau. Hắn dù đang bị bệnh nhưng vẫn cố cứu nó, anh đá cô ta ra xa, vì lực quá mạnh nên cô ta bị văng ra, một mình cô ta khó mà thắng được, Từ ngoài cổng một chàng trai mặt áo đen, đội nón đi vào, anh chàng đi vào cầm theo súng, anh chàng đi vào bằng cửa sau rồi bắt lấy nó chạy đi mất biến. Minh Minh thì cầm lấy cây súng cô hay mang bên mình, bắn một phát khiến cả đám hoảng loạn rồi chạy đi ra khỏi quán.
Khi thấy Minh Minh chạy ra, cả đám định chạy theo thì chợt nhận ra nó biến mất, nó đi đâu, nó đang ở đâu? Câu hỏi này liên tục hỏi cả đám, nó mất tích rồi! Khánh tức giận và lo lắng, nó lúc nãy còn bị thương nay lại mất tích nữa! Không biết nó rồi sẽ ra sao?
Nó được một người lạ mặt bắt nhốt ở ngôi nhà trên núi! Phía cửa sổ và một dốc núi khá là cao, té xuống nó là ૮ɦếƭ cái chắc. Nó bị thả lòng trong này, căn phòng u ám kinh hãi, nó tìm mọi cách mở ra nhưng dù có tìm thế nào thì nó cũng hết cách. Nó lúc nãy cảm thấy đau bụng dữ dội, không biết nó bị gì nữa, hay là nó bị đau bao tử không chừng. Chợt cửa mở ra, Duy Anh bước vào, nó nhìn Duy Anh nói:
- Anh bắt tôi làm gì? – Duy Anh cười lạnh một cái, anh rút ra một cây kiếm NHật từ thắt lưng đi lại gần nó anh đưa lưởi dao gần mặt nó, dù chưa trúng nhưng khi nhìn thấy độ sắc và bén của kiếm thì ai mà chả rùng mình, còn nó thì không nó bây giờ chả sợ gì cả. Duy Anh bỏ kiếm xuống nói:
- Tôi bắt cô là do Minh Minh thôi! – nó ngạc nhiên không lẽ Duy Anh thích Minh Minh mà lại làm việc này vs cô ta, nó thật không thể ngờ.
- Không phải tôi thích cô ta mà là tôi muốn trả thù cho Tiểu Hân!!! - nghe Duy Anh nói nó mới biết Duy Anh yêu Tiêu Hân như thế nào? Tiểu Hân đúng là quá vô tâm khi không biết Duy ANH yêu cô để rồi kết cục của cô lại quá bi thảm. Duy Anh nhìn nó một lúc thì nói:
- Minh Minh nói nếu cô đồng ý chuyện nhượng tất cả tài sản của cô có trong Hà Gia cho Minh Minh thì Minh Minh sẽ thả cô ra! – nghe sao dễ dàng quá! Thế nào cũng Gi*t nó thôi! Duy Anh là một người rất nhẫn nại, nó nhìn anh chàng hỏi:
- Tiểu Hân là do anh cứu? – câu hỏi cha liên quan vs khung cảnh một tý nào, Duy Anh nhíu mày nhìn nó, nó vẫn thế ánh mắt lạnh lùng pha chút tò mò nó hỏi:
- Ừm! – Duy Anh ậm ừ cho qua rồi để lại một tờ giấy chuyện nhượng tài sản và một cây 乃út và bước ra ngoài, anh từ đó tới giờ chưa từng gặp một cô gái nào lạ lùng như cô gái này. Sắp ૮ɦếƭ tới nơi mà còn quan tâm chuyện người khác. Một lúc sau Minh Minh bước vào, cô ta nở một nụ cười nhàn nhạt nói:
- Suy nghĩ rồi chưa? – nó liền nhìn cô ta một cái rồi lấy tay xé tờ giấy ra từng mảnh một từng mảnh một nói:
- Tôi thà đem tài sản đó cho cô nhi viện chứ không cho cô!!!! – nghe nó nói thế Minh Minh tức giận đi lại nắm lấy tóc nó dựt mạnh lên, da đầu muốn sức ra luôn, nó vì đau mà nhíu mày, Minh Minh khinh bỉ nói:
- Bây giờ mày không có quyền nói tao! Mày không ký thì ૮ɦếƭ đi! – nói rồi Minh MINh Ϧóþ lấy cổ nó, nó giơ chân đá một phát vào chân Minh MINh, cô ta giựt lùi ra sau buông lỏng nó ra. Nó đứng lên đi gần cô ta nói:
- Minh Minh à! Thua rồi thì vẫn là thua! – Minh Minh hít một hơi cười một tràn vang cả căn phòng nói:
- Tao nói cho mày biết ở đây khó tìm lắm! Mày đợi ai tới cứu mày? Chỉ là mơ tưởng thôi! – nó vẫn giứ nụ cười trên môi, nói một câu chắc nịch:
- Sẽ có người tới cứu! – nghe nó rất đầy bản lĩnh nói ra câu đó, Minh Minh từng nhớ mình cũng từng bản lĩnh nói chuyện vs bố mẹ, cũng từng vui cười vs bố mẹ, vs người trong Hà Gia nay lại ૮ɦếƭ hết rồi. Cô ta lắc đầu bỏ mấy ý nghĩ đó ra khỏi đầu, rồi nói vs nó:
- Đợi cho ૮ɦếƭ cũng chưa thấy ai tới cứu đâu! – nói rồi cô ta bước ra khỏi căn nhà đó.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc