Có lạc quan cũng không tìm ra, có cố gắng nhưng là vô ích, nếu ai đó lâm vào tình trạng này thì tuyệt vọng biết bao nhiêu và nó đang lâm vào tình trạng tương tự, thức hết bao đêm, mệt mõi bao ngày, đi tìm khắp nơi nhận lại được gì ngoài cái câu: “ Không có gì!”. Nó quá mệt mõi chăng? Cũng có thể! Bây giờ nó đang lùng sục khắp nơi, đi đến từng nhà liên quan tới Hà Gia nhưng sao mà không có gì hết, chợt nó nhìn thấy một cái quản nhỏ ở ven đường, ừ thì quán lề đường đó, có một cô gái rất quen mặt, cô ta nhìn cực quen luôn và người đó là Minh Minh chứ ai. Nó định bước lại thì một anh chàng mặt chiếc áo màu đen đi tới, anh đội nón, mặc chiếc áo khoác dài khó thấy rõ mặt, anh đi lại kế Minh Minh, không biết nói gì mà Minh Minh tức tối nói:
-Tên đó chưa ૮ɦếƭ thì anh phải tìm ra và Gi*t nó ૮ɦếƭ đi! – nói rồi cô toan bước đi thì gặp nó, Minh Minh thoáng giật mình vs một người tin ý như nó thế nào cũng lộ chuyện nhưng mà nó không còn lúc trước, hôm nay nó mệt mõi rã rời nên cũng không để ý tới lắm, Minh Minh băng qua đường đi tới chỗ của nó nói:
-Chị đi đâu mà tới mấy đường này vậy? – nghe Minh Minh hỏi mà nó muốn nói: ‘ Câu đó chị hỏi mới phải!”, mà không biết nó nghĩ cái gì tự nhiên nó im lặng cười một cái rồi chỉ vào cái quán nói:
-Ừm! Chị đi ăn thôi! – có bò mới tin mấy cái từ đó, người nó đang nói chuyện là Minh Minh, cô ta biết nó nói dối nhưng không vạch trần mà nói:
-Nếu chị muốn ăn thì lại nhà hàng đằng kia sẽ ngon hơn! – nó gật đầu rồi cảm ơn Minh Minh sau đó chạy đi tìm tụi hắn vs hai con bạn, Minh Minh nhìn nó đi xa thì mới đi tới tên mặt áo khoác đen đó nói:
-Ngày mai Gi*t hắn xong thì theo dõi cô gái đó cho tui! – Minh Minh chỉ nó đang đí tới đắng trước, chàng trai gật đầu rồi vội vàng băng qua đường bước đi, Minh Minh nhìn nó rồi nói:
-Hà Gia là của tui! – nói một câu chắc nịch rồi cô ta quay gót giầy bước đi trên con đường đầy lá.
Quay lãi vs nó, nó ngồi ghế đá khuất xa Minh Minh, nó không phải vì mệt mõi mà không để ý tới một chàng tari đang đi tới mà là không muốn nhìn chàng trai đó, anh chàng đi tới nhẹ run run giọng nói:
-Lúc tôi đến thì chỉ thấy máu và máu nhưng không thấy Duy Anh! – nó liếc ánh mắt lạnh nhìn chàng trai tóc bạch kim, anh chàng đã run nay run hơn, nó phủi tay kêu anh ta đi đi, ngay lúc đó hắn đi tới đưa cho nó một ly café, nó cầm ly café nóng hỏi nói:
-Có thật là Hà Gia đang có chuyện? – nó mấy ngày nay đã hỏi câu này mấy lần rồi, hắn nói:
-Sự thật thì khó thay đổi! Em nên học cách chấp nhận nó một cách tự nhiên nhất chứ đừng làm quá lên khi chưa biết được rõ ngọn ngành! – hắn đang khuyên nó hay đang tự an ủi mình? Cái đó thì chỉ có lòng hắn mới rõ hơn, nó nhìn ly café mà tự nhiên bật khóc. Khóc để nó thấy thanh thản mà thôi. Mà nó cũng không biết ai là người Gi*t Duy Anh nữa, người đó cũng hơi tàn nhẫn khi nó vừa mới tới khi thấy máu đầy cả căn phòng. Nhưng cái nó thắt mắt là tên Duy Anh ờ đâu? Không thấy hắn ở chỗ nào cả. Thôi mà quên đi bây giờ có cần thông thả đầu óc rồi từ từ tính tiếp.
Khánh đi trên con đường có lá vàng rụng, nói chung là con đường đầy rác ủa nhầm đầy lá. Con đường có gió nhè nhẹ thổi nhìn thật là thanh bình, anh đang đi thì ᴆụng phải một cô gái có mái tóc màu bạch kim và màu hồng, cô có làn da trắng đang nhìn chằm chằm Khánh rồi nói:
-Chắc mệt lắm hả? – KHánh đơn nhiên biết cái người trước mặt là ai, cô gái trước mặt Khánh là Ý Mỹ cũng là bạn gái của anh. Anh thở dài một cái rồi nói:
-Tìm hoài mà không tìm ra gì hết! – Ý Mỹ gật đầu đưa cho anh một ly nước, mà Khánh nhìn ly nước là hết muốn uống nhưng bị Ý Mỹ ép quá nên mới bấm bụng uống đại, ai ngờ uống xong thấy cảm giác như khoẻ và tràn đầy năn lực nha! Khánh nhìn vào ly nước lúc nãy hỏi:
-Cái này là cái gì vậy? – Ý Mỹ lấy ly nước của anh vụt vào thùng rác, cô nói:
-Chỉ vài loại thuốc bình thường thôi! – nói rồi, cô kéo anh đi theo một cô gái, Khánh nhăn mày điên hay sao mà bắt đi theo dõi người ta? Lỡ người ta quay qua đấm cho một trận. Khánh nhìn cô gái đó thấy quen quen, nhưng nhìn từ đằng sau nên nhìn không rõ, Khánh hỏi:
-Ý Mỹ! Em làm gì mà theo dõi người ta? – cô ngước lên nhìn anh, anh nhìn cô, cô đấm vào bụng anh một cái rồi mới nói:
-Minh Minh đó! Anh không nhận ra à? – Khánh càng thêm bực mình nha! Tự nhiên theo dõi Minh Minh làm gì? Mà tại sao Minh Minh lại ở trên con đường toàn là cạm bẫy xã hội? Nhìn lại thì thấy kỳ lạ, Ý Mỹ thấy anh đăm chiêu nên nói:
-Em nghi ngờ Minh Minh có gì đó mờ ám? – Khánh lắc đầu khó tinh nhưng vẫn theo dõi người ta.
Theo dõi một lúc lâu mà chả thấy có gì bất thường nên Ý Mỹ vs Khánh quay bước đi nhưng 2 người đó đâu có biết Minh Minh biết 2 người theo dõi cô từ lâu từ cái knh gắng trên đường. Thật quá là sơ suất nhưng thôi! Nếu trời đã không muốn 2 người này biết thì có cố cũng không tìm ra. Minh Minh rẽ qua trái nhìn dòng người đua nhau đi nờm nợp, cô nắt một chiếc taxi đi đến bệnh viện, lần trước cô ám sát chú 3 của nó nhưng không may ông ta còn sống và đang trị thương ở bệnh viện gầnnhà, còn vợ ông ta thì bị Minh Minh bắt nhốt ở một nhà kho cũng gần nhà của Minh Minh, Minh Minh sẽ cho bà ta ૮ɦếƭ đói chứ không có Gi*t.
Bệnh viện:
Minh Minh đi thản nhiên vào một phòng bệnh đặc biệt, cô mở cửa ra nhìn thấy người đàn ông đang căm phẫn nhìn cô, cô rất bình tĩn nhàn nhạt nói:
-Vợ ông đang ở trong tay tôi! Ông quyết định là có nên nói hay không đây? – nghe câu nói đầy lời hâm doạ của cô, người đàn ông cười nhếch mép một cái rồi im lặng nhìn cô chứ không hề hé lộ một lời nào. Minh Minh tức giận ném một sấp hình lên mặt ông ta nói:
-Tôi có chụp lại vài hình của vợ ông, xem thử rồi quyết định cũng không có muộn! – ông ta cầm tấm hình lên nhìn mà tay run rẩy, mặt thương tâm nhìn người trong hình, Minh Mjnh đúng là ác độc, cô ta trói vợ ông vào một cây cột to rồi để thức ăn kế bên vụt qua nhưng mà không cái nào mà vợ ông có thể ăn được ( Tưởng tượng như nuôi dog ý). Ông ta nhìn cô gái nói:
-Nếu tôi nói thì cô sẽ thẻ vợ tôi và tôi? – hỏi một câu mà ăn chắc là sẽ bị thất hứa nhưng chú 3 nó đành đánh liều một phen, nếu ૮ɦếƭ thì ông tình nguyện ૮ɦếƭ nhưng kéo theo vợ thì không được lắm. Minh Minh nói:
-Ông làm kinh doanh nên rất có uy tính, thôi được! Tôi sẽ giữ uy tính vs ông một lần! Tôi sẽ cho mấy người đi! – Ông ta hít một hơi dài rồi bắt đầu nói, t/g không nghe nên khó mà kể.
Quay lại vs nó:
Ngồi một lúc thì nó vẫn tiếp tục tìm kiếm nhưng có lã là vô vọng nhưng hoàn toàn không, nó đi được một lúc thì tới một nhà kho nọ, hắn và nó chần chừ là có nên vào hay không vì trong đó có tiếng người bị đánh, tiếng khóc và có cả tiếng hét nữa. Đứng trước nhà kho một lúc lâu thì Trang, Quân, Hạo, TRúc đi tới, nó nhìn qua khẻ cửa của nhà kho thì chỉ thấy một đám người đang đánh một người phụ nữ nhưng mà vì đám đó đứng chung quanh nên nó không thấy người phụ nữ đó là ai. Nó định không vào, nó còn phải tìm hung thủ, còn tìm thím 3 nữa, rảnh đâu mà làm anh hùng. Theo ý nghĩ đó nó bước đi, đi khỏi nhà kho, nhưng chợt nó nghe tiếng nói của người phụ nữ vang lên:
-huhu……………Mấy………người…thế…..huhu….nào…….cũng bị chồng tôi…………ai da! – bà chưa nói xong đã bị một roi đập mạnh vào da thịt, máu chảy ra ướt hết cả áo, nó dừng lại giọng này có hoá thành tro nó cũng biết là của thím 3, nó không suy nghĩ mà chạy lại, đạp banh cửa nhà kho, căn nhà kho này cũng không bẩn như trong phim, nó là kho chứa thuốc cấm hay sao mà tahy61 cái thứ trắng trắng đó rơi một ít ra ngoài khỏi thùng hàng. Nó liếc cái đám lưu manh đang đánh thím 3, nó chưa đi tới thì đám lưu manh đó đi tới nói:
-Cô em! Chỗ này không phải muốn vào là vào đâu! – tên đó vừa định sờ vào má nó thì một cánh tay rắn chắc nắm lạy và bẻ ngược ra sau, tiếng xương gãy kêu rắc rắc khein16 mấy tên kia khi*p sợ nhưng vẫn đi tới phía tụi nó nói:
-Mấy người muốn gì? – Trang liếc mắt vs Trúc, nó cười một cái lạnh lùng nói:
-Mấy người bắt thím của tôi? – tên kia gật đầu một cái, đúng là ngu ngốc, đám kia tưởng đông là thắng chắc, đúng là đông thật, mấy người ở đây có khoảng mấy chục tên, tụi nó bẻ tay rắc rắc, rồi nhanh tay chạy lại đập vào bụng mỗi tên một phát, tán mấy bạc tay, cú 2-3 cái, dậm vào mặt vài cái rồi phủi tay một cái. Tụi hắn đứng nhìn thôi chứ không đánh, tụi hắn đi tới cứu thím 3 của nó nhưng ai mà ngờ một tiếng nói vang lên:
-Muốn lấy người thì làm ơn đưa tiền! – À! Thì ra đám này là người mà Minh Minh thuê thôi, tiếng nói phát ra từ một anh chàng có mái tóc màu đỏ chói được vuốt dựng ngược lên nhìn rất có tố chất làm đại ca, Ừ! THì tên đó là đại ca, trên tay hắn cầm một cây kiếm, tay bên kia cầm một điếu thuốc hút phì phà, tụi nó vừa định bước ra thì tụi hắn bước ra đập tên đó một phát nói:
-Mày to gan lắm! Căng mắt lên mà nhìn tao là ai? – tên đó bị đập một phát nên tinh thần tỉnh hẳn, tên đó vừa thấy hắn thì xin lỗi rối rích tên đó là thuộc hạ của hắn mà, mà thắt mắt Minh Minh toàn là thuê người của hắn không vậy? Hắn hỏi:
-Ai thuê mày? - tên đó nghĩ tới nghĩ lui một lúc nói:
-Cô ta lúc thuê em không cho thấy mặt! – nói tới đây tên đó bị hắn tán lên đầu một phát rồi hắn đuổi tên đó đi!
Hiện tại bây giờ Hà Gia của nó đã ૮ɦếƭ gần hết rồi, chỉ còn thắt mắt là chú 3 và thím 3 đang giờ nơi nào thôi, vì sau khi cứu được thím 3 tụi nó cho thím ở bệnh viện nhưng hôm đó đến thì không thấy thím nữa và bây giờ tụi nó lại phải bắt đầu tìm lại từ đầu.
Hà Gia, nhà mẹ nó:
Ánh mặt trời len lõi qua từng tán lá xanh kia, mẹ nó hôm nay có lẽ hơi buồn một tý, không buồn cũng uổng, bây giờ Hà Gia chỉ còn bà, là con dâu cả, Chú thím 3 thì mất tích, Khánh, nó và Minh Minh. Từ một gia đình đầy đủ người bây giờ chỉ còn 4 người vì chú thím 3 không biết sống hay ૮ɦếƭ nên không tính vào, ngồi ngoài ban công của căn phòng, bà nhấp một ngụm trà nóng, để trà tan vào lưỡi, cảm nhận sự đắng của trà nhưng cũng ngọt ngọt khi nuốt vào. Cảm thấy thời gian trôi chậm và khung cảnh thêm yên bình, chợt một chiếc xe chạy vào nhà mẹ nó, mẹ nó đi xuống thì thấy Minh Minh, Minh Minh nhàn nhã chào bà một tiếng rồi nói:
-Lâu rồi chưa thăm dì! Dì khoẻ chứ ạ? – mẹ nó đưa tay tới ghế sofa mời Minh Minh ngồi, Minh Minh ngồi xong nói:
-Ừ! Cũng khoẻ! Con thì sao? – bà rót ly trà mời Minh Minh, nhận lấy tách trà Minh Minh nói:
-Dạ! Con khoẻ! Mà chị Thư có hay về thăm bác không ạ? – nhìn lễ phép thế thôi chứ mục đích Minh Minh tới ngày hôm nay là …………Mẹ hắn nhìn Minh Minh rồi cười nói:
-Nó lâu lâu mới về con à! Giờ nó có chồng rồi thì phải ở bên chồng chứ! – Minh Minh cười cười gật đầu, cô củng nên nói chuyện vs mẹ nó một chút cho vui ấy mà. Minh Minh bắt đầu hỏi vòng vo:
-Nghe nói Hà Gia có báo vật à? Con thì không có tin vì Hà Gia mình có nhiều bảo vật lắm đúng không chứ đâu phải một thứ đâu dì há? – mẹ nó nghe Minh Minh nói thế thì thầm khen con bé hiểu chuyện, không nên biết tới bảo vật là tốt vì nếu biết thì sẽ có nhiều thứ mà ta không lườn trước sẽ xảy ra. Thấy mẹ nó chỉ gật đầu không nói nên Minh Minh cũng khó mà mở miệng hỏi, cô nói chuyện vs mẹ nó một lúc thì đi xem xét xung quanh nhà vì nghe nói là báu vật chung quanh ngôi nhà này, đi được một lúc thì mẹ nó tự nhiên phát hiên Minh Minh có gì đó là lạ và đi theo sau, bà chợt nhìn thấy Minh Minh đào bới đất ngoài vườn, bà đi lại hỏi:
-Con tìm gì à? – bà nghi là Minh Minh tìm báu vật chứ đâu? Minh Minh giật thoát mình quay qua nở một nụ cười nói:
-Con tìm đồ thôi! – mẹ nó suy cho cùng cũng không phải kẽ ngốc, bà nói:
-Tìm chi không có đâu! – Minh Minh nghe câu đó thì đứng lên, cười một nụ cười ૮ɦếƭ chóc nói:
-Vậy chứ nó ở đâu? – mẹ nó thấy câu hỏi trực tiếp của Minh Minh thì buồn cười, bà nhìn Minh Minh nói:
-Hà Gia không có báo vật! – tưởng chừng là Minh Minh sẽ từ bỏ ai ngờ Minh Minh đi tới Ϧóþ lấy cổ bà nói:
-Nó ở đâu? – ánh mắt hằng lên đáng sợ Minh Minh nói, mẹ nó thì sắp ૮ɦếƭ ngạc tới nơi nên không ngừng vủng vẫy đập tay mình vào tay Minh Minh, lấy tay mình gỡ tay Minh Minh ra nhưng vô vọng, bà có cô thế nào thì Minh Minh ra, tự nhiên Minh Minh buông lỏng ra nói:
-Bà chưa ૮ɦếƭ được! – mẹ nó liền lấy bình hoa gần đó định đập ૮ɦếƭ Minh Minh nhưng Minh Minh biết được và lấy bình hoa đó đập lại, Minh Minh thật là không muốn Gi*t mẹ nó vì bà còn giá trị để cô lợi dụng nhưng mà vì lực quá mạnh nên mẹ nó liền té xuống và máu lên lán, từ trên trán máu chảy ra không ngừng, mẹ nó dù bị thế nhưng vẫn kéo Minh Minh lại nhưng cô không muốn ở đây thêm giây phút nào cô đá mạnh me nó vào mấy chậu hoa gần đó, vì bị đẩy vào nên máu trên tarn1 chảy ra nhiều hơn vì va chạm mạnh vào chậu hoa. Minh Minh liền chạy đi khi người hầu không có ở đó nhưng cô không biết cô đã rớt một thứ rất quan trọng. Khoảng 5’ sau người làm vườn đi ra thấy mẹ nó đang nằm đó thì hốt hoàng chạy lại đỡ bà và gọi xe cấp cứu, gọi liền ngay cho nó. Nó nghe tin đó xong thì như người mất hồn, nó lao nhanh ra đường, bất chấp xe cộ, nó phóng nhanh chạy tới bệnh viện, Khánh, Trang và Trúc đuổi theo nó. Thật không biết trời xui đất khiến thế nào mà hôm nay tụi hắn không có ở nhà, Khánh rượt theo nó mà chả biết chuyện gì đang xảy ra, đang băng qua đường thì một chiếc xe lao nhanh tới nó, nó cũng chả quan tâm mà chạy qua, chiếc xe thăng gấp khi thấy nó tạo nên tiếng thắng xe đinh tai gai óc, Khánh liền ôm chầm lấy nó và nhảy vào lề, nó vẩn chưa hoàn hồn, nó khóc, nó lại khóc, càng ngày nó thấy nó yếu đuối sao ấy, Khánh giật mình nhìn nó, Trang và Trúc vỗ nó nín, ông tài xế vừa định chửi nhưng thấy nó khóc thì không nói gì nữa mà lẳng lặng bỏ đi, mọi người xung quanh nhìn nó rất nhiều, Khánh nói:
-Nín đi! Có gì đâu phải khóc? – nó đứng dậy chạy tiếp, nó nói trong tiếng nấc:
-Mẹ! Mẹ bị đang cấp cứu ở bệnh viện! – Khánh nghe tin này thì càng thất thần hơn nó, anh vụt nhanh đi nó cũng vụt đi, hai con abn5 cũng không ngoại lệ.
Hắn vừa bị triệu tập bởi mẹ hắn nên nhanh chóng về nhà, nhìn cái cảnh hoàn tàn ở nhà mà hắn cảm giác có gì đó không tốt lành vừa xảy ra, hắn chạy lên lầu, hắn chạy khắp nơi nhưng chẳng thấy ai, cho tới khi hắn mở cửa phòng ra thì hắn chợt bất tỉnh vì làn khói không màu không mùi kia làm hắn mất hết sức lực và tạm thời cho là bất tỉnh. Từ trong phòng tắm bước ra một cô gái có mái tóc màu tím và màu trà, cô quấn khăn ngang người, cô nhàn nhã đi tới người con trai đó nói:
-Hà Minh Thư à Hà Minh Thư! Chồng của mày sẽ cho mày biết thế nào là phản bội! – nói rồi cô ta lôi hắn lên giường, cởi hết quần áo và cô ta cũng vụt khăn trên người và rồi cô ta tạo cảnh chụp hình tặng cho nó vài tấm thôi!!!! (t/g: Càng ngày mình thấy mình ác ác thế nào ấy! Thôi kệ! Gần hết rồi nên thoả sức mà hại mấy người này!! Hahahaha)