Cô Nàng Hotboy Lạnh Lùng - Chương 34

Tác giả: zen li lom

Nó vì đau mà nhăn mặt, hắn nhanh tay hất tay Tiểu Hân ra lẫn mẹ của hắn, mẹ hắn bực lên nói:
-Nó làm sai mẹ dạy nó có gì sai hả? Con nói đi! Nó có thái độ đó vs mẹ là sao? Mẹ là mẹ của con, con không nói giúp mẹ thì thôi mà còn làm thế vs mẹ. Con thấy mình quá đáng không hả? Mẹ thất vọng về con lắm! – hắn nhìn mẹ từ từ trượt xuống sàn, là một người đàn ông mà gặp chuyện này thì phiền phức biết mấy. Hắn nói:
-Con không nói giúp cho ai hết! Con nói vs mẹ lần cuối CÔ ẤY LÀ VỢ CỦA CON, con mong mẹ nên đối xử tốt vs cô ấy một chút! – nói rồi hắn dìu nó về phòng, mẹ hắn khóc không thành tiếng. Tiểu Hân an ủi bà nhưng trong lòng rất là bực mình hắn dám nói như thế mấy lần luôn ấy chứ? Tức không chịu được, cô ta lấy đại ly nước trên bàn uống một hơi sạch mà ly nước đó có màu xanh a! (t/g: Cho vừa!!!). Cô ta vừa uống xong thì chạy tức tốc đi trong tiếng ý ới của mẹ hắn. Người ta hay nói là ở hiền gặp lành mà, nó sau khi bị đánh cũng không còn khóc nữa, nó được hắn lau vết thương, băng vết thương rồi còn tận tay chăm sóc nó, nhưng nón chả có cảm kích gì hết, nó lạnh nhạt nói:
-Sao anh không giúp tôi? – nghe giọng nó xưng hô có vẻ quá là xa lạ nhỉ? Hắn ngước lên nhìn nó trong khi đang băng vết thương cho nó, hắn vén vài cọng tóc còn vương lại trên mặt nó, hắn nói:
-Đi rồi! – bây giờ nó mới thả lòng cơ thế ngả xuống giường, thờ phào một cái, nó quay đầu nhìn hắn đang cất hộp y tế, nó nói:
-Anh! Chắc là chúng ta thành công chứ? – nghe nó nói thế hắn cất xong đi lại giường ngồi xuống đặt tay hắn lên tay nó nói:
-Chắc chắn! – nó không phải không tin tưởng chỉ là càng ngày nó càng thấy áp lực càng nhiều, hắn kéo nó vào lòng nói:
-Mọi thứ rồi sẽ ổn! – nói mỉm cười, mong là vậy!
Tại một căn phòng xa hoa hơn bao giờ hết, khắp mọi nơi đều là sáng đèn, một chàng trai rất đẹp đang cười nhếch mép khi bọn thuộc hạ vừa nói cái gì đó, anh chàng bỏ hai đặt lên bàn rồi chống cầm lên tay, anh nói:
-Minh Minh? – một câu hỏi nghi vấn, bọn thuộc hạ gật đầu, anh chàng cười một cái rồi nói:
-Dù sao nó là em họ tôi nên mấy người chỉ theo dõi và kèm theo phá hoại một chút, nó thế nào cũng hại Thư nên cẩn thận đừng cho nó làm gì tổn hại đến Thư! – nghe thấy thế bọn thuộc hạ gật đầu bước đi, anh chàng nhìn vào tấm hình của Tiểu Hân, anh cười nhếch mép nói:
-Ngày mai tôi sẽ tặng cho cô một thứ khiến cô vừa mừng vừa lo! – nói rồi anh đứng lên đi khỏi căn phòng, bò tấm hình vào túi và gọi điện cho ai đó.
Quay lại vs hắn và nó:
Mẹ của hắn đột nhiên gõ cửa, bà hốt quảng nói:
-Mở cửa!MỞ cửa! Bảo! Mở cửa cho mẹ! Bảo! – hắn nhanh chóng lại mở cửa, thấy mẹ hắn đang rất hốt hoảng kèm theo vui mừng, vậy là……………………………………nó không cần đợi bà nói gì mà nhanh chóng chạy vào phòng ba hắn, mẹ hắn và hắn chạy theo nó, vừa vào ai cũng bất ngờ, ba hắn………………….ba hắn……………….đang đứng đó……………….đang đứng đó……………….nhìn nó………………….Nó mừng đến phát rung đi lại nói:
-Ba!!!! – nghe được từ này ba hắn vui mừng biết bao, cuối cùng ông thoát được cái cảnh làm người thực vật, hên là có nó cứu, khi ông bị Tiểu Hân hại, ông biết nó khổ rất nhiều, hắn cũng đi lại ôm ba mình, mẹ hắn thì bỗng nhiên đi lại nói:
-Có phải ông…………………..? – giọng nói ngắt quãng trong nghẹn ngào, khó mà không xúc động người mà bà yêu thương bây giờ đang đứng trước mặt bà, bà không khỏi rơi nước mắt, ba hắn đi lại nói:
-Là tôi……………………………! – hai người ôm nhau torng tiếng khóc của mẹ hắn, nhưng chợt điện thoại nó run, nó bước ra ngoài, đầu dây bên kia liền lên tiếng củng vs tiếng chất lỏng đung đưa:
-Thư! Chị tìm ra rồi! Em cứ cho mẹ chồng em uống viên thuốc lần trước nhưng…………….Tút………Tút! – nó đang nghe thì tự nhiên máy cứ tút tút liên hồi, vì đang gấp gáp nên nó không thèm gọi lại một cuộc điện thoại nào, trong khi nó Ý Mỹ vì nghĩ nó sẽ nhớ nên không cần gọi lại, sau khi nó tìm đủ mọi cách cho bà uống thì sau khi uống xong mẹ chồng nó bất tỉnh nhân sự bởi vì nó đã quên một đều là chỉ uống nửa viên thôi!
Thấy mẹ hắn sỉu thì nó giật mình mà lóng nga lóng ngóng gọi ngay cho chị Ý Mỹ, Ý Mỹ vừa nghe xong thì kích động không thôi:
-Thôi ૮ɦếƭ! Thôi ૮ɦếƭ! Sao em không nhớ vậy hả? Lúc ở bệnh viện chị nói rõ ràng là nữa viên thôi, vì loại thuốc này hoạt tính rất mạnh nên chị đã dặn kỹ càng rồi mà! – nghe Ý Mỹ thuyết giáo một hồi nó càng sợ hơn, trời ơi chỉ là sai lầm thôi mà, nó run run nói:
-Bây giờ làm sao đây chị? – Ý Mỹ im lặng trong 3s rồi tự nhiên reo lên:
-À! Đơn giản lắm! Bây giờ em tìm cái loại nào mà chua thiệt chua cho mẹ em uống nhưng chị khuyến cáo là không cho uống chanh nhá! – thế là Ý Mỹ tắt máy và tiếp tục cuộc nghien cứu của cô, nó nghe Ý Mỹ nói mà bắt đầu thấy lo lắng, hắn và ba hắn nhìn nó chăm chăm, nó nói chuyện này cho hắn nghe, hắn nghe xong thì nói:
-Nếu không uống chanh được thì me chắc được mà! - ờ há! Sao giờ nó mới nhớ, thường ngày nó đâu có như vậy! Đúng là rối quá thành ngốc luôn mà, nó chạy xuống bếp rồi pha pha chế chế, tiếng pha nước vang cả nhà.
Một lúc sau:
Không còn gì để tả khi cái bếp như là cái đống rác, gí mà tùm lum tứa lưa hết, còn về ly nước thì…………….nhìn là không muốn uống vì cái gì mà nó lạ lắm, nó đi lên cho mẹ hắn uống trong khi mặt hắn nhăn như khỉ vì nghĩ nếu mà hắn uống cái đó thế nào cũng ói cho coi, vừa đút được một muỗng thì mẹ hắn bắt đấu ngồi dậy và câu đầu tiên bà nói:
-Chua quá! – bà tỉnh dậy nhìn nó trân trân nói:
-Ủa! Mà con pha hả? – nó gật đầu, thế nào nó cũng bị chửi cho coi, nếu xui hơn là bị đánh luôn nhưng mẹ hắn cười một cái nói:
-Lần sau nhớ để đường chứ kiểu này chua quá uống sao nổi. Con đừng có sợ mẹ bị tiểu đường cứ để đường nha con gái! – bà xuống giường thấy ba hắn thì bà nói:
-Ông ở đây! Thằng Huy cũng ở đây! Ai đi làm? – nghe tới đi làm hắn liền ba chân 4 cẳng chạy đi làm vì thư ký có gọi lúc nãy mà lúc nãy anh mắc vài chuyện nên chưa đi.
Bệnh Viện:
Tiểu Hân ói liên tục từ nãy tới giờ, Duy Anh nhìn mà xót thương cho cô, cô ói một lúc thì gần như kiệt sức đi tới cửa thì cô đi không nổi nữa đành phải ngồi phịch xuống, Duy Anh giờ này phải lại đõ cô lên giường bệnh,nhìn gương mặt yếu ớt của cô, anh hỏi:
-Bị gì thế? Sao ra nông nổi này? – c6 không thèm trả lời anh, cô thật không ngờ mọi chuyện quá xa tầm tay của cô, mọi thứ giường như xụp đổ trước mắt cô, cô đã làm biết bao nhiêu chuyện để được gần hắn nhưng có phải cô đã sai? Những thứ cô làm cho hắn sao mà mọi người đều ghét? Không ai ủng hộ cô, vậy cô làm thế là sai hay sao? Trong đầu Tiểu Hân cứ lảnh quảnh có bao nhiêu câu hỏi mà không có câu trả lời. Một lúc sau, từ ngoài cửa một cô gái xinh đẹp, mái tóc highlight, cô bước vào, ngồi kế Tiểu Hân, đưa cho Tiểu Hân một thứ gì đó mà vừa nhìn Tiểu Hân nhíu mày chặt lại nói một câu:
-Mấy anh ấy từng tặng hoa cho mình? – câu nói đó khiến Duy Anh tò mò muốn xem nhưng Tiểu Hân lại không cho, Tiểu Hân rất vui vì thấy bức ảnh này nhưng cụng khá là buồn vì sao cô chả nhớ cái gì? Cũng chả có ấn tượng, cô cố suy nghĩ thì cảm giác đau đầu dữ dội, hai tay cô ôm đầu, Duy Anh liền hỏi:
-Tiểu thư! Cô sao vậy? – vẫn không có câu trả lời, Minh Minh ngồi kế bên cười nửa miệng một cái rồi đứng dậy bỏ đi, vừa ra khỏi cửa cô nói:
-Cứ từ từ mà hưởng thụ! Gi*t ba mẹ tôi mà sống yên là chuyện lạ! – nói rồi cô bỏ đi, vậy là…………….Minh nhớ hết rồi sao?
Quay lại vs nó:
Cuộc sống của nó trở nên đầy màu hồng vì ai cũng chiều nó hết á! Và cái nó vui nữa là Tiểu Hân mất tích đâu mất khiến nó mừng đến phát khóc. Nó không phải ác gì mà chỉ là không thích thấy cái người giả nhân giả nghĩa đó thôi, nó đang ngồi trên sofa xem tivi thì có người bấm chuông. Nó chạy ra thì thấy nguyên một bó hoa to ơi là to nhưng đáng tiếc tặng gì không tặng đi tặng hoa tulip, loài hoa mà nó ghét nhất, nó nhìn chủ nhân tặng thì liếc xéo một cái nói:
-Vào nhà đi! Vụt bó hoa đó ngay! – hắn đứng hình tự nhiên kêu hắn vụt bó hoa hắn mới mua, quá đáng, nó thật không xem hắn ra kí lô gam nào hết à? Hắn bực mình đi vào nhà và vẫn đem theo bó hoa, hắn đã hỏi Trang và Trúc xem nó thích hoa nào nhất, không phải hắn không tìm hiểu kỹ nó mà là nó không nói cho hắn biết nên hắn mới nhờ Trang và Trúc, hắn đưa bó hoa cho nó, nó vụt sang một bên nói:
-Anh chơi em à? – hắn mặt ngu ngơ nhìn nó hắn nói:
-Chứ không phải em thích nhất hoa này à? – nó nghi hoặc nhìn hắn, nó nhớ nó có nói lời nào về vụ hoa này đâu? Nó hỏi:
-Ai nói anh em thích hoa này? – hắn vừa định nói thì nó trầm mặt và nói một câu khiến hắn buồn oi là buồn:
-Em cực kì ghét hoa tulip! – nói rồi nó vụt bó hoa ra xa, công sức hắn bỏ ra đổ sông đổ biển rồi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Hôm nay nó thức dậy thật sớm, mặt chiếc áo đầm màu đen làm từ ren, nó nhìn mình trong gương thấy được rồi mới phóng ra khỏi nhà, lên chiếc xe chạy tới một quán café nhỏ ở trong một con đường vắng, quán tuy ở trong con đường này nhưng cực kì đông khách, nó bước vào cái cừa kính của quán rồi đi thẳng sâu vào trong quán nhìn thấy một chàng trai đang ngồi trò chuyện vs một cô gái, nó nhanh chân đi tới, đập tay vào vai cô gái nói:
-Sao rồi? – chàng trai nhìn nó cười tươi một cái, cô gái ngước lên nhìn rồi nói:
-Theo như lời chị thì em đã cố gắng xem nhưng hoàn toàn không tìm thấy một ngôi nhà theo phong cách Nhật Bản ờ trong thành phố này! – nghe tới đây nó nhăn mày nhìn Lam ( phần 1), nếu Lam mà không tìm ra thì cỏn ai tìm ra chứ, nó cần phải biết Tiểu Hân ở đâu mà còn biết cô ta chứa bao nhiêu thứ thuốc độc hại mà hại nó đây, nó cần tìm loại thuốc chửa hết bệnh cho ba hắn, tại sao lại phải tìm thuốc chửa cho ba hắn chứ? Không phải ông đã hoàn toàn tỉnh táo hay sao? Hoàn toàn hay lầm khi nghĩ như thế! Ngày hôm qua Ý Mỹ đã bất ngờ gặp nó và báo là loại thuốc mà Ý Mỹ cho ba hắn uống chỉ là cầm cự tạm thời, nếu loại thuốc mà Tiểu Hân cho lại phát tát lần nữa thì hết mà cứu nỗi, đúng là hết cách mà! Nó đành nhờ loam tìm ngôi nhà của Hân để dễ dàng tìm thuốc, Jin ( phần 1) nhìn nó nói:
-Em đã nghe mọi chuyện từ chị Trang và chị Trúc, sao chị không xử cô ta cho rồi! Em xử cho! – nghe thấy thế nó cười, làm sao mà xử đây! Nó nói:
-Bên cạnh cô ta có một người không hề tầm thường! – Jin nhíu mày, có bao giờ nó khen ai bao giờ, có lẽ người đó không tầm thường thật, nó chợt nói tiếp:
-Ừm! 2 đứa điều tra cho chị cái người tên Phạm Duy Anh! – nghe thấy cái tên là Jin và Lam nhíu mày, rồi lại giãn ra cười một cái nói:
-Dạ! Chị hãy đợi tin! – nói xong nó bước ra khỏi quán, gương mặt không mấy vui vẻ nay lại càng không vui hơn khi nó nhìn thấy Trang và Trúc đang nhởn nhơ tiêu sái bước tới chỗ nó, nó nhìn 2 con bạn nói:
-Gì đây? – 2 con bạn cười một cái rồi phóng lên xe nó, nó không nhanh không chậm nói một câu:
-Tao không phải tài xế và xe này cũng không phải taxi. – 2 con bạn nói:
-Tin quan trọng! Đi tới quán phía trước nói tiếp! - nó đành nghe theo, tấp vào một quán ăn, tụi nó không nói câu nào mà chỉ ăn mà thôi. Ủa? Vậy cuối cùng chuyện quan trọng là chuyện gì? Bây giờ nó lấy khăn lau miệng rồi hỏi:
-Tin gì? – uống một ngụm nước trên bàn, nuốt sạch thức ăn, sau khi cảm thấy thoải mái rồi thì Trang mới nói:
-Tiểu Hân vào viện! – nó nhìn thẳng vào mắt con bạn, Trang nhìn nó rồi nói tiếp:
-Lý do là ngộ độc thực phẩm! – nó buồn cười, cô ta là ai mà lại bị ngộ độc thực phẩm, nhưng nó cũng chả quan tâm dù cô ta có ૮ɦếƭ nó cũng chả quan tâm. Trúc hít một hơi dài rồi nói:
-Minh Minh là chung hội chung thuyền vs Tiểu Hân! – cây nĩa trên tay dừng lại một cách đột ngột, nó nhìn Trúc, Trúc nhìn nó rồi mới nhàn nhã nói:
-Tao gặp Minh Minh trong bệnh viện trong lúc tới thăm Hạo! – nghe TRúc nói nó thấy hoài nghi, không phải nó hoài nghi Trúc mà nó hoài nghi là Minh Minh bị ép buộc hay là tự muốn? Thấy ánh mắt của nó, Trang nói:
-Khó mà biết được! Nếu muốn biết sự thật thì chỉ còn cách tìm ra sự thật! – Trúc gật đầu, cô tán thành ý kiến đó, nó cũng không ngoại lệ, thôi thì cứ tìm hiểu mọi chuyện như thế nào? Tụi nó ngồi nói chuyện vs nhau một lúc thì đi ra về, về tới nhà nó nghe mùi thức ăn sọc lên não, ai da! Ai nấu đây? Nó bây giờ đã chuyển về nhà của nó và hắn vì dù sao ở chung vs ba mẹ hắn thì thấy cũng hơi bất tiện một chút. Nó đi vào nhà nhìn cái người đang nấu mà cười muốn rã ruột, cười chảy cả nước mắt, nhìn thấy nó cười người đó lên tiếng:
-Thái độ gì đây? Anh nấu mà em cười là sao? Chút đừng có ăn nghe? – nó lấy điện thoại trong túi gọi ngay cho Trúc và trang tới, trên đường đi Trang và Trúc nghe nó nói mà cười gấp 3-4 lần nó luôn, tới nơi nhìn người đó mà Trang và Trúc cười té ghế nhưng vẫn cười, tụi nó cùng nói:
-Anh Khánh chuyển nghề hả? – rồi lại một trận cười không dứt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc