Cô Nàng Hotboy Lạnh Lùng - Chương 33

Tác giả: zen li lom

Một cô gái có làn da trắng, có gương mặt rất xinh đẹ, cô mặc chiếc đầm màu trắng dài hơn gối theo kiểu cổ điền, mặc chiếc áo cách điệu, cô mái tóc màu bạch kim và màu hồng. Bước từng bước nhẹ nhàng vào phòng bệnh, cô mỉm cười đi tới chỗ nó nhìn hộp quà ở trong sọt rác, cô nàng liền lấy hộp quà bằng tay có đeo bao tay, nhìn thứ trên tay cô không khỏi giật mình, loại thuốc này không phải tầm thường, vụt hộp quà vào trong hộp y tế cô mang theo, cô nói vs nó:
-Ba chồng em chị sẽ cứu còn mẹ chồng em thì chị bó tay! Loại thuốc đó phức tạp gấp mười lần loại thuốc cha chồng em mắc phải! – nói tới đây, nó nhìn người đối diện gật đầu một cái, người đối diện đưa cho nó một viên thuốc màu hồng nói:
-Chừng nào thấy mệt thì hãy uống nhưng chỉ uống nữa viên! – dặn dò kỹ càng cô gái đó bước đi, nó không biết mọi chuyện sẽ đi về đâu, nó nhìn lên chiếc bàn, nó không thấy gì hết đúng là hắn quên đi ngày sinh nhật của nó rồi. Nó cười mình một cái rồi ngủ một giấc.
Nửa đêm, xe trên con đường ít đi, một vài người lác đát đi, người thì say sỉn, người thì vội vã về nhà, chỉ riêng một chàng trai vẫn đi, nụ cười trên môi anh làm người khác khó dời mắt khỏi, anh chẳng ai khác là Minh Khánh. Anh biết nó đã vào viện nhưng anh không vào thăm vì anh thấy chuyện này nó nên tự giải quyết đi là hơn, một lúc sau một chàng trai khác đi tới, anh chàng mặc chiếc áo khoác đội đoán nên khó mà thấy mặt thêm vào là trời tối đen như mực nữa, đứng tại một vỉa hè Khánh nói:
-Sao rồi? – người con trai mặc áo choàng đưa cho anh một sấp tài liệu rồi chạy đi trong đêm, Khánh mở ra anh đọc hàng chữ đầu tiên, anh cười thầm rồi nói:
-Tiểu Hân à? Được! Tôi chơi vs cô! Xem thử ai là người đi trước đây? – nói rồi anh cũng xảy từng bước quay về nhà, anh mong là mọi chuyện sẽ theo ý anh cũng như….
Quay lại vs hắn, phải nói hắn vừa về là Tiểu Hân bám dai như đĩa không buông, mẹ hắn thì ủng hộ hắn là bỏ nó nữa chứ, không hiểu gia đình hắn dạo này bị cái gì không biết nữa. Tiểu Hân muốn đi chung vs hắn nhưng hắn không chịu và bắt cô ở nhà. Hắn chạy nhanh trên con đường, tiếng những viên sỏi lăn trên đường nghe thật rợn người, hắn chạy vs tốc độ nhanh nhất để tới bệnh viện, trên đường đi hắn mong là nó sẽ vượt qu được cái tin mà hắn sắp nói cho nó biết, mong là nó còn bình tĩnh nghe hắn nói hết câu chuyện mà hắn sắp đặt ra và nó sẽ nghe theo mà thực hiện kế hoạch.
Sáng hôm sau:
Bệnh viện hôm nay có vẻ tấp nập, vì người vào thăm bệnh có vẻ nhiều a! Nhưng chính xác là mấy người đó chỉ thăm có một người duy nhất, đó là cô gái ở trong căn phòng màu trắng này, cô gái đó chính là nó. Nó lờ mờ mở mắt nhìn xung quanh, nó nhút nhít người thì mới nhìn thấy hắn nằm bên cạnh nắm lấy tay nó, nó gỡ tay mình ra khỏi tay hắn chợt hắn thức dậy nhìn nó, ánh mắt có vẻ nuông chiều nó nhưng hắn chỉ nhận lại được ánh mắt thờ ơ đến khó tin của nó, nó vào VSCN một lúc rồi bước ra nói:
-Tôi nói là tôi không muốn thấy anh mà! – mọi người ở bên ngoài vừa đi vào thì nghe thấy nó nói mà không ngừng ngạc nhiên, có lẽ lần này nó giận thật rồi, cả ngày hôm qua hắn ở vs nó mà bây giờ chỉ nhận lại được sự lạnh nhạt của nó. Trang và Trúc trên aty mỗi đứa là cháo, trái cây và có cả hoa ấy chứ, Trang nói:
-Tao mua cháo cho nè! Ăn đi cho khoẻ! – nó gật đầu, nó đi lại ăn một muỗng rồi nó chạy thẳng vào nhà vệ sinh, hắn giật cái mình chạy theo nhưng nó đóng cửa, hắn gõ cửa nhưng chẳng thấy động tĩnh gì, một lúc sau nó đi ra thì Trang và Trúc cười xuề xoà nói:
-Tụi này quên là mày không ăn tôm! – hắn trầm mặt, chuyện này mà cũng quên nổi hay sao, nó thì cười một cái rồi lấy hộp cháo khác ra ăn, ăn được một ít nó muốn đi dạo, hắn vừa định đỡ nó đi thì nó né sang một bên rồi đi ra ngoài, đúng là hắn bị bơ đẹp luôn, vậy mà hắn chỉ cười một cái rồi nói:
-Em làm diễn viên được rồi đó Thư! – là sao? Không hiểu hắn nói cái gì? Cứ thế cả 6 đứa đi ra ngoài dạo quanh bệnh viện, đi trong làn gió mát khiến nó như được giải thoát, nó cảm thấy rất thoải mái. Nó đi từng bước đi nhẹ nhàng cảm nhận thiên nhiên đang nói vs nó. Cảm giác ánh nắng chiếu rọi, gió bay bay, cây cỏ đung đưa thật là một cảnh đẹp, nó thấy ở bệnh viện cũng không tồi nhưng nó chỉ ghét cái mùi thuốc làm nó khó chịu, đi được một lúc thì nó thấy mõi chân dữ dội, nó ngồi xuống ghế đá gần một gốc cây cổ thụ, Trúc nói:
-Mày thật là có duyên vs bệnh viện nhỉ? – lời nói vừa thốt ra Trang đã kí cái cốc vào đầu Trúc, Trúc chu môi lấy tay xoa xoa đầu câm hận nhìn Trang, Trang nhìn TRúc mà buồn cười rồi nói:
-Sao mày không nói mày là có duyên bị cốc đầu hả? – thôi rồi! Trang đang châm ngòi cho cháy nhà đây, Trúc bực mình nói:
-Vậy sao mày không nói là mày rất thích hợp để làm người giáo huấn người thần kinh hả? – hahahaha………………..Cháy nhà……………….cháy nhà…………………Tụi hắn nhìn mấy nàng mà muốn cười lộn ruột, cuối cùng nó cười một cái nói:
-Tụi bây rất thích hợp để bán cá ngoài chợ á? Đi đâu cũng oan oan, im đi cho tui nhờ! – hai con bạn cười một nụ cười cực điểu khiến nó lạnh sóng lưng, nó nói:
-Vui ta! Hình như thấy không khí nó u ám sao? Tao đi vô cho nó khoẻ! – nó nhanh chóng đánh bày chuồng nhưng tiếc thay vừa định chuồng thì 2 con bạn xử một cách đẹp đẽ luôn.
Ngày hôm sau:
Nó thức dậy trong sự hối thúc và ép buộc của 2 con bạn, trên đường đi hai con bạn nói đủ chuyện trên trời dưới đất nhưng cái quan trọng là tụi hắn không có ở đây, tụi nó quay về nhà ( nhà của nó và hắn), vừa bước vào nhà hai con bạn nhanh chóng đầy nó vào ghế rồi nhanh chóng rót cho nó ly nước, ép nó uống hết rồi mới nói:
-Mày biết gì chưa? – nó lắc đầu, nó mới ra viện có biết cái gì đâu mà sao sắc mặt của hai con bạn có vẻ căng thẳng lắm, Trang nghiêm mặt thở ra một cái nói:
-Minh Minh, em mày, không tầm thường là bị bắt cóc. – ngeh Trang nói chắc nịch nó bỏ ly nước xuống, nó cũng không nghĩ là nó đoán đúng nhưng nó nhớ lúc khi nói chuyện vs Minh Minh nó thấy ánh mắt của Minh Minh không tầm thường là muốn thăm nó mà là một ánh nhìn vô cùng căm hận, nó cứ nghĩ là nhìn nhầm nhưng có thật là nhầm? Trúc lấy nước mà nó vừa uống bỏ vào một thứ chất lỏng màu xanh vào, ly nước hoà vs màu xanh tạo thành một chất lỏng rất kỳ lạ, Trúc nói:
-Chị Ý Mỹ nói là đưa cái này cho mày để mày cho ba chồng mày uống, nhưng cái này chỉ là nói cho mày biết thôi chứ dùng không được, lọ này mới dùng được, mày phải hoà vs nước rồi cho ông ấy uống nhưng phải gấp rút trong ngày hôm nay nếu không coi như khó lòng mà cứu! – nghe Trúc nói nó nahnh chóng lên lầu thay quần áo về nhà hắn nhưng nó chưa đi được nữa cái lầu thì “ Đinh Đoang Đinh Đoang” tiếng chuông cửa vang lên cả nhà, nó xốn xắn đi lên lầu, Trang và Trúc mở cửa vừa mở cửa thì gặp ngay một cô gái xinh xắn, cô chào Trang và Trúc rồi bước vào nhà, cô nói:
-Chị Thư đâu ạ? – nghe có vẻ lễ phép nhưng Trang và Trúc thấy nghi ngờ sau ấy, Trang chả lời:
-Nó không có nhà! – ngay lúc đó Trúc chạy lên phòng báo cho biết là Minh Minh tới và nó nên tránh gặp đi để tới nhà hắn nhanh nhất, nó biết là rất gấp nhưng mà sao mà từ tầng 3 trốn ra khỏi nhà được vs lại phòng nó không có cửa sổ, nó thở dài nói:
-Sao mà trốn! – Trúc nhìn dáo dác căn phòng, đúng là phòng này cầm tù người ta thì có làm cái gì mà cái cửa sổ cũng không có, Trúc nói:
-Ừm! Hay mày xuống đó nói mày bận đi! – nó nhất trí là thế nó cầm cái lọ màu xanh đó bỏ vào vì rồi nhanh chân chạy xuống nhà, nó vừa xuống thí cũng là lúc hắn, Tiểu Hân và mẹ hắn bước vào, sau xuôi thế không biết nếu mọi người đã ở đây thì làm sao mà nó đi đây hả? Có cần phải ép người quá đáng thế không?Nó bước xuống nhìn Tiểu Hân bằng ánh mắt hình viên đạn, Tiểu Hân còn cố đưa bàn tay có đeo vòng mà hắn mua đưa lên cho nó nhìn, nó nhìn sang hắn tahy61 mặt hắn trầm còn hơn nó, hắn sợ nó giận mà nhưng mà nó giận thiệt. Nó không nói câu nào vs hắn mà chỉ chào mẹ hắn một cái rồi nói:
-Minh Minh, em tới gặp chị có chuyện gì à? – Minh Minh cười một cái, một nụ cười thanh nhã, cô nói:
-Em muốn về nhà chị thôi mà! Thăm chị thôi! – thăm mà cũnglựa ngày quá, Tiểu Hân tự nhiên nấm tay vì lực mạnh quá nên chiếc ví trên tay nó từ từ rơi vs tốc độ khó đỡ, Trang và Trúc đang ngồi trên gếh sofa nhanh chóng chụp lại nếu không lọ thuốc vỡ mất, Tiểu Hân che miệng không ngừng nói xin lỗi, nó cũng giả vờ cao cao tạithượng nói:
-Không sao! Không sao! – nó cười nhẹ khiến Tiểu Hân tức điên lên, mẹ hắn bây giờ mới nói:
-Cô là dâu mà cô còn bắt tôi phải tới đây rước cô về nhà à? – thôi rồi! Nó đang trong tình thế lo âu mà còn dính vào mấy cái việc này, nó nhăn mày rồi lại giãn ra nói:
-Con chỉ chuẩn bị vài thứ rồi mới về nhà ạ! – nó nói giọng ngọt và cực kì lễ phép, ngay lúc đó Trang và Trúc nói là muốn về, thì ngay lúc đó Minh Minh cũng muốn về, Trang và Trúc lấy chiếc ví của nó mà chạy về trên đường đi Trang và Trúc nghe thấy tiếng xe môtô dữ dội, quay lại đằng sau thì thấy Quân vs Hạo, phóng lên xe Trang và Trúc chạy tới nhà hắn, nhưng thật là không may, thật đúng là tụi nó xui thật, chiếc ví của nó không biết bị ai chơi xấu mà rạch một lỗ to đùng khiến mọi thứ torng ví rơi hết xuống và đương nhiên cả lọ thuốc cũng rơi xuống và vỡ tan tành đi lúc nào mà chẳng hay. Trang và Trúc thất vọng nảo nề, thật chẳng biết nói vs nó thế nào, cũng trên con đường đó một nụ cười thâm độc ẩn sau một thân ảnh xinh đẹp, cô đi lên tới chỗ Trang và Trúc cười nói:
-Á Cái gì vở nè chị! – Trang và Trúc nhìn theo đôi chân đang giẩm lên mảnh vỡ của lọ thuốc, gương mặt lo lắng của Minh Minh khiến Trang và Trúc càng thêm khẳng định Minh Minh trở về không phải thăm nó mà là hại nó thì đúng hơn!
Trang và Trúc không nói không rằng bước lên xe kêu Quân và Hạo chạy đi, Minh Minh cười nửa miệng một cái rồi từ từ nhất bàn tay đang cầm dao rọc giấy nhỏ nhỏ nhưng cực bén, trên dao còn vương lại vài sợi vải. Trang và Trúc không biết làm thế nào nên nói vs chị Ý Mỹ mọi chuyện, chị ấy thở dài một cái rồi nói:
-Chị biết trước mấy đứa thế nào cũng gặp chuyện nên chị chuẩn bị 2 lọ! Lại phòng thí nghiệm của chị, chị đưa cho! – Trang và Trúc mừng như đi hội, nhanh chóng chạy lại văn phòng, mở cánh cừa ra, nhìn mấy cái thứ chất lỏng đang soi ùn ụt khiến Trang và Trúc rùn mình một cái, Ý Mỹ đưa cho 2 người đó một thứ chất lỏng màu xanh y như lo kia rồi nói:
-Nhớ pha vs nước nhá! Không thì có chuyện! – hai đứa gật đầu chạy ra xe và phóng nhanh trên đường để tới nhà hắn, tới cánh cổng nhà hắn, Trang đập tay vào trán một cái:
-Lấy gì mở cồng! – Ôi! Giờ thì Trúc mới sục nhớ, hai đứa nhìn nhau không biết nói câu gì, chỉ nhìn cái cánh cổng cao cao kia trong khi đó Hạo và Quân vào cổng cả buồi trời thì ra là Hạo và Quân có chìa khoá, Quân nói:
-Vào không? – Trang giờ mới bừng tỉnh nhìn 2 người con trai đang đứng ở trong nhà, Trang và Trúc nhanh chóng đi vào, quang minh chính đại bước qua cửa chính, đường đường chính chính đi tới phòng ba hắn, lấy một cái ly Trúc rót nước vào rồi pha loãng vs thuốc, khi đã hoàn hảo màu sắc thấy ổn thì Trúc mới từ từ rót vào miệng ba hắn nhưng thôi rồi có chuyện, có chuyện rồi tiếng nói của Tiểu Hân vang lên dưới phòng khách:
-Bác ơi! Bác ăn gì không con nấu cho? – OMG! 4 đứa nó chưa có khoá cửa nên thanh âm mới loạt vào, ૮ɦếƭ rồi làm sao đây? Tiếng bước chân dồn dập lên cầu thang, tiếng gót giầy chạm vào từng miếng gạch thật nhanh và nhịp nhàng…………………………và rồi…………………cửa………………..MỞ RA…………………………nhưng chợt nó dứng chặn cửa không cho mẹ hắn vào, mẹ hắn nhăn mặt nói:
-Cô muốn gì? – nó nhìn vào trong nháy mắt liên tục ý kêu mấy đứa đó trốn đi, nó nói:
-Dạ! Anh Huy Bảo gọi mẹ ở dưới nói là có việc trọng đại muốn nói! – mẹ hắn lườm nó một cái rồi quay gót bước đi, nó thở phào một cái định gọi tụi kia ra thì mẹ hắn đột nhiên quay lại nói:
-Coi chừng ba chồng cô đó! – nó gật đầu, miệng cười cười, mẹ hắn bỏ đi, nó nhìn bà đi khuất rồi mới kêu tụi kia ra, vừa bước ra nó đóng phòng lại rồi cười như mới trốn trại:
-Tụi bây trốn ở đâu mà như là đi trốn nợ vậy hả? – nó nói vậy cũng phải nhìn 4 người trước mặt mà không buồn cười mới lạ, tóc tai rối bời, mặt mày thì lo lắng cứ lấp ló, mà người thì cừ sao sao ý khó nói nên lời lắm, cả 4 đứa chao mày nhìn nó, nó thấy không ổn nên nhịn cười, một lúc sau, tụi nó cho ba hắn uống xong thì ông có những triệu chứng lạ nhưng tay chân thì co quắp lại mặt thì cứ vặn vẹ, tụi nó sợ mất mật gọi ngtay cho Ý Mỹ, Ý Mỹ nghe tụi nó nói mà cười như điên nói:
-Yên tâm một chút là tỉnh như ruồi! – tụi nó ngồi chờ một lúc cũng không thầy động tĩnh gì, một lúc sau 4 người kia đi về thì ngay lúc đó mẹ hắn bước vào nói:
-Cô vừa phải thôi chứ! Cô dám làm vậy vs tôi! Cô nói dối tôi à? – nghe nói thế nó bực mình muốn ૮ɦếƭ hắn bị gì không biết sao không giúp nó chứ, nọ vừa định nói gì đó
“ Bốp”, máu từ khoé miệng rỉ ra, mặt đỏ đò ửng lên, tay mẹ hắn dứt khoát tán mạnh vào khuôn mặt trắng trẻo của nó, nó nhìnbà, nó cắn mạnh môi để không bật ra tiếng khóc, ngay lúc đó hắn và Tiểu Hân chạy lên, Tiểu Hân thấy cảnh này hả dạ biết bao cô là người nói vs mẹ hắn là hắn không có chuyện quan trọng nào để nói, cô ta cười thầm torng lòng, cố giữ vẻ ngây thơ của mình cô chạy lại kế bên nó, hắn vừa nhìn thấy thì chạy lại nâng khuôn mặt nó lên, thấy dấu đỏ ửng trên mặt, hắn nói:
-Sao mẹ làm vậy vs cô ấy chứ? Có gì mẹ từ từ nói! Cô ấy là vợ con, lần sau con mong mẹ không làm vậy! – Tiểu Hân nghe hắn nói thì càng đổ dầu vào lửa:
-Chị Thư chắc là làm gì đó bác ấy! Chị hãy xin lỗi đi! – nó trợn đôi mắt sắc lạnh của mình nhìn Tiểu Hân, Hân giật mình im miệng không nói nhưng torng lòng cô ta hoàn toàn không phục, mẹ hắn nói:
-Nó nói dối mẹ dạy dỗ nó không được à? – hắn nghe thế thì nhìn nó rồi nhìn Tiểu Hân, lúc nãy hắn có việc ra ngoài nên cũng không rõ, hắn nói:
-Nhưng có gì mẹ từ từ nói chứ đùng có đánh cô ấy! – mẹ hắn cũng đâu có vừa bà đi lại nắm tóc đó dựt lên, Tiểu Hân giả vờ chạy lại kéo ra nhưng thật ra là chĩ muốn mẹ hắn nắm chặt hơn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc