Cô Nàng Hotboy Lạnh Lùng - Chương 31

Tác giả: zen li lom

Tụi hắn nhìn người con gái đó cố nặn ra một nụ cười tươi nhưng sao nụ cười đó gượng gạo quá, hắn nói:
- Tiểu Hân……………Em………..- giọng nói ngắc quảng mà không thốt nổi nên lời, cứ mở miệng ra là thấy có gì đó nghẹn ở cổ họng. Tiểu Hân đỡ mẹ hắn ngồi xuống ghế rồi quay sang nhìn hắn, chạy tới ôm hắn một cái khiến hắn đã bất động nay càng bất động hơn. Tiểu Hân nhìn hắn rồi lại nhìn dáo dác nói:
- Em nghe nói anh kết hôn rồi vậy…………chị dâu đâu anh? – Quân và Hạo nghe thấy thế mà không khỏi giật mình một cái, “chị dâu đâu anh?” nghe cứ y như Tiểu Hân là em gái hắn không bằng, nhìn gương mặt có chút gì đó khác thường của Quân và Hạo, Tiểu Hân cười rổi giã lã nói:
- Em chỉ thắc mắc thế thôi chứ em…………..- nói một cách nhỏ nhẹ nhưng lại khiến hắn điên máu hơn, hắn đã gọi cho nó bằng điện thoại bàn mà nó vẫn không có tính hiệu, hắn càng tức thêm nhưng hắn vẫn cố toả ra bình thường nói:
- Ừm……………Chút về! – câu nói nghe có vẻ như là do dự lắm ý. Tiểu Hân nói:
- Anh à! Bác gái buồn lắm đó anh! – nắm lấy bàn tay hắn, Tiểu Hân giở giọng buồn khổ, cô còn tô điểm cho vở diễn của mình thêm vài giọt nước mắt, ánh mắt mang mác buồn kèm theo sự lo lắng trong ánh mắt của Tiểu Hân khiến người khác khó lòng mà không an ủi cô ấy, hắn lấy tay nắm lấy tay Hân ( an ủi thôi!), hắn biết là cô mất trí nhớ, hắn bây giờ cũng không cần phải Gi*t Hân nữa, hắn sẽ bù đắp lại cho Hân vì những gì hắn làm trong quá khứ, hắn sẽ chăm sóc cô và coi cô như một người em gái, hắn nói:
- Bình tĩnh đi! Anh sẽ mời bác sĩ nổi tiếng để chữa trị cho ba! – Tiểu Hân nghe hắn nói thì gật đầu lia lịa, cô gạt đi dòng nước mắt giàn giụa trên mặt nói:
- Em mong bác sẽ sớm khoẻ! – nói thế thôi chứ cô đang vui mừng trong lòng, loại thuốc mà cô kim tiêm ba hắn không phải muốn trị là có thể trị, cô là một người chuyên về thuốc và nhất là những loại cây thuốc quý, những loại đó rất khó để trị và muốn trị thì tìm cũng rất khó khăn, cô chỉ muốn tống khứ ba hắn đi thật xa để cô có thể tiếp tục kế hoạch của mình. Nói chuyện vs ba mẹ một lát thì tụi hắn xuống phòng khách, mẹ hắn thì bị hắn bắt ép phải nghỉ ngơi nên trên phòng ba hắn bây giờ chả có ai cả. Tiểu Hân đi theo tụi hắn nhưng giữa chừng thì nói quên đồ trên phòng ba hắn và vọt lên lại, tụi hắn cũng chả để tâm vì tụi hắn không nghĩ cô sẽ hại ba hắn, vì thấy cô mất trí nhớ nên không đoán ra, và cũng vì tụi hắn quên mất người đã từng muốn Gi*t nó là ai. Tiểu Hân trở về phòng ba hắn, nhìn ông nằm trên giường đôi mắt mở to nhìn ra cửa sổ, miệng cứ mấp mái như muốn nói gì đó vs Tiểu Hân, Tiểu Hân lấy trong túi ra một chiếc hộp nhỏ, trong chiếc hộp có một cây kim, cô đưa lên trước mặt ba hắn rồi nói:
- Loại thuốc này khó mà tìm ra, đây không phải là độc đâu, ông đừng có lo, nó chỉ là một loại khiến ý thức của ông mất dần theo thời gian! Ông cứ từ từ mà hưởng thụ đi! Hahahahahahaha- tiếng cười vang vọng cả phòng thế mà chả ai nghe vì đây là phòng cách âm. Ba hắn nghe xong thì cứ nói gì đó nhìn gương mặt vô cùng tức giận, cô nhìn ông rồi nói:
- Ông có nói cũng chả ai hiểu đâu! Tôi sẽ từ từ ђàภђ ђạ vợ của ông cho tới khi bà ta ૮ɦếƭ! Tạm biệt! – Ba hắn càng thêm kích động, ông thở gấp gáp, hơi thở có lẽ gần như đứt quãng, cô nhìn ông mà thấy đáng thương, cô dùng một loại kim tiêm, là thuốc an thần khiến ông tĩnh tâm lại, cô nói:
- Ông chưa ૮ɦếƭ được! Vở diễn còn dài! Không có ông sao nó thành công hả? – nói rồi cô bỏ đi, bước ra khỏi phòng cô nước mắt đã đầy cả khuôn mặt, hắn nhìn thấy thì liền hỏi:
- Em sao vậy? – cô thút thít, khóc to hơn rồi gục vào vai hắn khóc nức nở, tiếng khóc càng ngày càng lớn, hắn vỗ vai cô an ủi, Quân và Hạo thì chợt nhớ cái gì đó rồi thì thầm vs nhau:
- Là cô ta mà- Quân cũng gật đầu đồng ý, Hạo chợt nhớ tới viên đạn mà nhớ tới vụ việc cô đã từng muốn Gi*t nó, có khi nào cô ta từ nãy tới giờ giả vờ đóng kịch hay không vì trong ánh mắt có phần gì đó không bình thường, nhưng điều kì quái là tại sao hắn lại quan tâm Tiểu Hân hay là có gì đó hắn muốn dấu Quân và Hạo hay là hắn đã quên người muốn Gi*t Thư? Hắn đang cố ý làm cái gì? Đầu óc hắn bị gì rồi? Cô khóc trên vai anh, rồi nói nghẹn ngào trong tiếng nấc:
- Ba anh…………………..ba anh! – hắn nhíu mày không cho ai thấy, hắn đỡ gương mặt của cô lên rồi nói:
- Ba anh sẽ ổn mà! – cô gật đấu nhưng tiếp tục khóc, tiếng khóc nức nở và dữ dội hơn, trong khi đó ngoài cổng một chiếc xe màu đen chạy vào, 3 cô gái xinh đẹp chạy vào nhà, vừa mở cửa chính ra nhìn thấy cảnh tượng trước mắt nó không khỏi hoảng hồn! Cô gái đó là ai? Sao hai người ôm nhau? Nó bị cấm sừng rồi à? Nó đứng ૮ɦếƭ trân tại chỗ không còn muốn bước thêm bước nào nữa, Trang và Trúc cũng bất ngờ nhìn cảnh tượng khó coi này!
Nó buông lỏng hai tay để chiếc ví trên vai từ từ trượt xuống đất, tiếng động của chiếc ví chạm đất khiến tụi hắn quay đầu nhìn lại, càng này nó càng nhìn hắn, tiến lại hắn mà không quan tâm tới chiếc ví luôn, nó đi tới hỏi một câu chả liên quan gì tới khung cảnh nó vừa chứng kiến lúc nãy:
-Ba sao rồi anh? – giọng nói không lạnh băng, không hững hờ, không giận dỗi hay có chút nào khác thường chỉ là một giọng nói nhẹ nhàng và có chút ấm, hắn đứng hình tại chỗ nhìn nó trân trân rồi mới mấp mái nói:
-Ừm……………………! – hắn vừa nói thì từ trên lầu có tiếng bước chân vang lên kèm theo đó là một giọng nói nghiêm nghị vang lên:
-Cô là con dâu mà bây giờ mới về à? – nó nhìn mẹ chồng mà phát cười, bà hôm nay có vẻ lạ nhỉ hay bà đùa nó nhưng không nó nhìn ánh mắt bà hằng lên vẻ chán ghét, nó đã làm gì mà khiến bà có thái độ khó chịu đó chứ? Nó nhìn sang cô gái có mái tóc đen dài mặc chiếc kimono, mẹ hắn lại lên tiếng:
-Lúc cô không ở đây không nhờ có Tiểu Hân thì tôi ૮ɦếƭ rối! – nó nghe lời nói sắc bén của mẹ hắn mà không ngừng suy nghĩ, nó đã làm cái gì mất lòng bà à? Nó thường rất yêu thương bà, và bà cũng rất quý nó, sao hôm nay lại………………? Nó cũng không phải kẽ không biết ứng xử nó liền nói:
-Con không về kịp là lỗi của con nhưng con về trễ để đi tìm bác sĩ ạ? – giọng nói lễ phép nó vang lên, mẹ hắn nghe nó nói thì đi từng bước xuống chỗ nó, Trang và Trúc ngay lúc đó liền mở cửa cho vị bác sĩ đó vào, một thân áo trắng bác sĩ già bước vào, ông đã có 50 năm kinh nghiệm về những triệu chứng hôn mê, bất tỉnh…..v…..v. Ông bước vào tay cầm theo hộp y tế, ông nói:
-Tôi là bác sĩ Lưu Hùng Mạnh!! – “ Lưu Hùng Mạnh” là một người rất nổi tiếng, ai mà trong ngành khi nhắc tới tên ông họ đều biết, và bà Phùng ( mẹ hắn) cũng không ngoại lệ, bà vừa nghe tên ông thì cười tươi rồi nhanh chóng dẫn ông lên phòng. Sau khi khám xong ông nói:
-Ừm! Cái này là một loại thuốc gây mất ý thức, thành phần tôi thấy khá phức tạp nên tôi cần thời gian để tìm cách điều trị! – nghe nói thế bà Phùng khóc như mưa, cuối củng vẫn không tìm ra cách chữa. Rồi vị bác sĩ đi ra, nó cũng đi theo rồi nói:
-Những lời chú nói lúc nãy là thật? – ông bác sĩ gật đầu, nếu liên quan tới mấy việc thuốc thì người có thể cứu ba hắn chỉ có 1 người, và người đó là…………………….Ông bác sĩ ra về, Tiểu Hân sau một lúc muốn ở lại nhưng bị vợ chồng Trúc & Hạo, Trang & Quân, tìm cách đuổi khéo về, Tiểu Hân uất ức định không về nhưng bị nó nói một câu tức quá mà phải về:
-Nhà mình còn đủ cơm không ta? – câu nói của nó khi đuổi Tiểu Hân về.
Phòng khách, nơi có đèn chùm toả sáng căn phòng, chiếc sofa cao cấp chứa tụi nó và tụi hắn, ngồi lại đàng hoàng nó mới lên tiếng:
-Ai? – chỉ một từ duy nhất và thêm vào đó giọng nói không có cảm xúc nào luôn, nó giận rồi, giận thật rồi, giận lắm rồi! Thấy tỉnh hình có lẽ căng nên hắn liền giải thích:
-Là Tiểu Hân! Cô ấy là người mà anh đã yêu cách đây 8 năm! – nghe tới đây, ly trà trên tay nó đặt mạnh lên bàn, hắn muốn cái kiểu “ Tình cũ không rũ cũng đến à?” Định nói là cô ta tự động ôm hắn rồi hắn cũng tiện tay mà ôm cô ta? Được! Nếu mà hắn nói thế thì coi như nó đã tin lầm hắn vậy!
-Tiếp! – hắn thấy nó có hành động này thì biết nó đang giận lắm đây, hắn nói:
-Và cô ta cũng là người anh đã Gi*t cách đây 8 năm! – nghe tới đây, tụi nó đồng loạt nhìn tụi hắn không chớp mắt, hắn đang nói gì thế? Tụi hắn đồng loạt nói:
-Sự thật thì cô ta phải ૮ɦếƭ cách đây 8 năm! – tụi nó càng ngày càng nghiêm túc càng nhìn sâu vào mắt tụi hắn, tụi hắn không hề nói dối, vậy là cô ta là ma chắc? Sao được cô ta đứng sờ sờ trước mặt tụi nó ngay mấy phút trước, nó nói:
-Là sao? – tụi hắn bắt đầu kể lại câu chuyện quá khứ của 8 năm trước. Nghe xong câu chuyện, nó chợt im lặng một cách lạ thường, nó không nói một câu nào nữa, tay để lên cầm nó mới nói:
-Vậy là cô ta phải ૮ɦếƭ rồi! – nghe tới đây hắn mới kễ tiếp về vấn đề mà ba hắn đã nói trong điện thoại, tụi nó ráp toàn bộ những sự việc xảy ra gần đây và cho ra một kết luận: “Cô ta là người đứng sau tất cả mọi chuyện nhưng mà tụi nó không có chứng cứ xác minh”. Hắn thâm dò tỉnh hình coi nó có hết giận chưa, hắn hỏi:
-Vậy…………..Em hết giận anh chưa? – nó mỉm cười, một nụ cười duyên, một nụ cười đẹp làm hắ hiểu rằng nó đã tha thứ nhưng cuối cùng nó lại nói:
- Chưa! Hoàn toàn chưa!!!!!!!!!! – hắn buồn rầu nhìn nó, năng nỉ nó, dỗ dành nó, dụ dỗ nó và cuối cùn nó vẫn mặt lạnh vs hắn (t/g: Anh sẽ còn khổ dài dài bởi bàn tay của em…………hahahaha)
Sáng sớm, ánh nắng buổi sớm xuyên qua từng màn cửa, ánh nắng không gay gắt, không quá chói, nó ấm áp, nó nhẹ nhàng và giúp ta có cảm giác dễ chịu khi hưởng thụ buổi sáng sớm bởi những ánh nắng mai. Tiếng gió vi vu thổi bay màn cửa màu lam mỏng tăng, nó – Hà Minh Thư đã tỉnh dậy bởi một tiếng nói cao cao tại thượng và người đó là mẹ hắn, nó che miệng vì trận buồn ngủ khiến nó không ngừng ngáp lên ngáp xuống, ấy thế mà mẹ hắn lại nói:
- Là một người con dâu con nên thức sớm biết chưa? Phải biết chăm sóc bữa ăn cho chồng và gia đình chồng, con nên biết bữa sáng là quan trọng nhất trong ngày. – mẹ hắn từ từ thuyết giáo nó mấy cái mớ gì mà nhiệm vụ con dâu gì gì đó, nó thực sự không biết là mẹ hắn bị cái gì nhưng chắc là có một thứ gì đó tác động lên bà nên bà mới thế, nó cũng không chấp nhức bà những gì bà nói nó đều làm từ A tới Z không thiếu không thừa, nhưng nó vẫn bị mẹ hắn kè kè sau lưng nhắc nhở từ ly từ tí khi nó làm sai. Khi nó vào bếp nấu ăn thì nhìn thấy một sinh vật không mấy lạ mặc chiếc kimono cách điệu, nhìn từ phía sau nó cũng biết là ai rồi, cảm giác chán ghét sộc lên não, nó cực kì ghét cái người này, mẹ hắn nhìn thái độ của nó thì nhíu mày nói:
- Con có ý kiến gì? Tiểu Hân nó tốt bụng qua đây giúp con nấu bữa sáng cho thằng Huy Bảo, con có thái độ đó là sao? – nghe mẹ hắn nói nó càng ngày càng tức, nó là con dâu mà sao bà không binh nó mà lại………………Tiểu Hân – cô nàng giả tạo quay sang nó vs ánh mắt thân thiện, và một nụ cười vô cùng tươi tắn, cô nói vs giọng vô cùng hối lỗi nói:
- Dạ! Tất cả là tại con! Nếu con không qua đây thì chị dâu sẽ không như thế! Con thật có lỗi! Con……………..- cô đang nói, ánh mắt tội lỗi bi thương, mẹ hắn thấy vậy liền đẩy nó sang một bên chạy lại bên Tiểu Hân, nắm lấy tay cô rồi mẹ hắn nói:
- Tiểu Hân! Con không có lỗi, lỗi là tại con dâu bác nó không có biết phép tắc, haizzz……………..phải như lúc trước con là con dâu bác thì……………..- nghe tới đây máu của nó hoàn toàn dồn vào não, nó nóng lắm rồi, nó có làm gì mà mẹ hắn nói nó có lỗi chứ, nó đang định bỏ đi thì mẹ hắn lại nói:
- Nếu cô muốn đi thì cứ mà đi! – nó nghe xong thì cười nhạt một cái, đúng! Nó có gì mà phải đi! Nên nhớ nó là vợ chính thức của hắn, nó là người mà hắn muốn lấy, nó có gì mà phải sợ, nó có gì mà phải đi! Nó quay sang rổ rau, nhìn từng lọn rau xanh mượt động sương sớm, nó tự mình nhặt rồi lại rửa, ngay lúc đó Tiểu Hân cũng muốn làm nên đưa tay về phía rổ rau nói:
- Để em làm cho chị! – nhìn cô nàng hoà nhã nói, nó cũng nhẹ nhàng nói:
- Như vậy sao được! Chồng chị sẽ vui hơn khi chị làm – nghe tới hai cái từ “ chồng chị” thì Tiểu Hân tức điên lên nhưng cô cố kiềm lại nói:
- Em muốn giúp chị một tay cho nhanh ý mà! – thấy 2 người hoà nhã vs nhau nên mẹ hắn đi ra ngoài phòng khách, thế là trong bếp chị còn lại nó và Tiểu Hân, Tiểu Hân nhìn nó, nó nhìn Hân, 4 mắt nhìn nhau là muốn đập, thật là nó muốn nhào vào đập vào cái bản mặt giả tạo của cô ta, cô ta chọc tức nó thì đừng trách nó độc ác, nó nói:
- Em không cần giúp đâu! Chồng chị chỉ muốn tự tay chị làm hơn! – lại là từ chồng chị, nó đang muốn Tiểu Hân tức lên mà, đúng như dự đoán Tiểu Hân tức muốn ói máu, nó thì vẫn nhàn nhã lấy rau ra rữa, rồi chiên trứng, nướng bánh mì, pha sữa. Nhưng chợt tiếng của Tiểu Hân vang lên cả nhà, hắn đang ngủ mà phải hớt hải chạy xuống:
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA! Đau quá! – cô gái giả tạo còn nước mắt ngắn nước mắt dài đầy cả mặt, cô tỏ ra đau đớn tột cùng, nó nghe Tiểu Hân la mà vẫn dửng dưng vì cô ta có đau thật đâu, ngay lúc nãy cô ta tự động đi lại cái chảo đang nóng, và tự giả bộ ᴆụng tay vô chứ bộ, nó có làm cái gì đâu va lại cô ta tự làm thì tự chịu bày đặt la ó làm cái gì, nó tin chắc mẹ hắn không tin thì còn có hắn tin nhưng có phải nó………………….đã lầm. Người đầu tiên la nó không phải mẹ hắn mà là hắn, hắn quát lớn:
- Tiểu Hân em sao vậy? Thư! Sao em không giúp cô ấy mà còn đứng dửng dưng ở đây? – nó nhìn hắn, có phải hắn đang la nó hay không? Có phải nó mới bị hắn quát? Có phải nó là người sai đâu chứ, nó vẫn giữ quan điểm của mình, nó nói:
- Cô ta làm thì cô ta chịu! Em có làm gì đâu! – hắn bị quái gì không biết? Nó nhìn hắn mong hắn hiểu nó nhưng nó chỉ nhận lại cái nhìn không mấy thân thiện của mẹ cùng tiếng nói của hắn trách mắng nó:
- Em đang nói khùng điên gì vậy hả? Anh rất thất vọng về em! Tiểu Hân! Em đưa anh đi bệnh viện! – hắn nhanh tay đưa Tiểu Hân đi bệnh viện, trước khi đi cô ta còn quay lại cười đắt ý vs nó. Nó gục xuống sàn, nó không hiểu chuyện gì đang xảy ra? Mong chuyện đó là mơ!!!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc