Cô Nàng Hotboy Lạnh Lùng - Chương 30

Tác giả: zen li lom

Cảnh tượng trước mắt khiến hắn thật đau lòng, Tiểu Hân ngã ra sau và cơ thể nhỏ bé yếu ớt đang dần rớt xuống biển, hắn đưa tay ra mong có thể kéo cô ấy lại nhưng có lẽ đã quá trễ mọi thứ đã quá trễ, Quân và Hạo nhìn hắn mà không khỏi thương tâm, tại sao mọi chuyện lại như thế này, hắn ngồi phịch xuống sàn, một dòng nước chảy từ hóc mắt, hắn khóc, người con gái đó là người hắn yêu, là con gái của kẻ thù, là người mà chính tay hắn Gi*t, từ bó hoa hắn cầm một tấm ảnh rớt ra, thật quá là buồn cười, hắn còn giữ tấm ảnh này làm gì, hắn cầm lấy tấm ảnh và mạnh tay vụt đi nhưng hắn không có đủ dũng khí hắn rụt tay lại nhìn xuống biển rồi nhìn tấm ảnh, hắn ôm tắm ảnh vào lòng.
----------------------------------------------------------------------------------------
Quay lại hiện tại:
Hắn ngồi nhìn vào ly café khói bay nghi ngút, nhìn vào mà hắn nhớ tới Tiểu Hân, Tiểu Hân rất thích café, nhưng đột nhiên hắn mỉm cười có lẽ bây giờ Tiểu Hân đang nhìn hắn trên thiên đường thì sao? Nhưng bây giờ hắn không cần lo nữa vì đã có nó bên cạnh. Ngồi một lúc thì tụi hắn về nhà, đi vào cửa đã thấy nó thì ngồi uống trà đạo, Trang thì ngồi nói chuyện, Trúc thì đi qua đi lại quanh nó và Trang, tụi hắn đi vào ngồi xuống, vừa thấy Hạo, Trúc kiền đi tới anh nói:
-Thôi rồi! Thôi rồi! – Hạo nhìn Trúc chăm chăm, cô làm gì mà cứ đi tới đi lui nói này nói nọ hoài, nó đặt ly trà xuống nhàn nhạt nói:
-Chị của Trúc sắp tới đây! – nó nói một câu xong thì Trang nói tiếp:
-Có nghĩa là chị vợ của anh sắp tới! – nghe thế Hạo mới biết, lần trước đám cưới của anh và Trúc, anh không có dịp nhìn chị của Trúc vì quá bận rộn cho lễ cưới, vs lại chị của Trúc cũng dự lễ có một chút rồi bỏ về, nó rót một ly trà vừa định uống thì Trúc đi tới lấy uống một cái rồi nói:
-Không ổn rồi! – nó nhìn ly trà đã hết, nó rót ly khác thổi nhè nhẹ cho bớt nóng rồi đưa lên môi uống, ly trà chưa chạm môi đã bị Trúc lấy lần thứ hai, uống một hơi sạch bách rồi nói:
-Phải nghĩ cách thôi! – nó nhìn Trúc bằng hai con mắt trợn to, Trúc trả lại ly trà rồi lại đi lòng vòng, lần này nó rót lại ly trà lần thứ 3, nó biết thế nào Trúc cũng tới uống nữa nên vừa rót ra là nó uống ngay, Trúc vừa tới thì ly trà không còn một giọt, nó nói:
-Lo chi cho mệt! Chị mày cũng đâu phải quái nhân! – Trúc thấy nó đang nói móc đây mà, chị của Trúc hơn cả quái nhân nữa, thật là nó đang nói xỏ xiên gì đay?
12:00AM, Tại VN.
Tại một ngôi nhà có phong cách Nhật, ngôi nhà có trồng hoa hồng rất là đẹp, vẫn cô gái đó, vẫn mái tóc đó, vẫn bộ Kimono truyền thống, cô đang ngồi nhìn vườn hoa của mình, cô vẫn nhớ, nhớ từng hành động của hắn, nhớ cách hắn nhìn cô, nhớ sự chiều của hắn dành cho cô, cô vẫn nhớ hết nhưng có một điều cô không thể nhớ là sau khi cô được mời đi tiệc trên boang tàu thì cô đã xảy ra chuyện gì? Cô không thể nhớ, nghe theo lời Duy Anh nói thì cô bị mất trí nhớ tạm thời nhưng thật kì lạ mọi thứ cô vẫn nhớ chỉ có trên booang tàu là không nhớ! Mà thôi cô cũng chả có quan tâm nữa! Cô bây giờ phải tìm cách tiếp cận mẹ hắn rồi sau đó tới hắn và phá hoại gia đình của hắn, cô phải lấy lại hắn. Đang ngồi nghĩ cách thì Duy Anh bước ra, tay băng bó, anh nhìn cô, anh ngồi kế cô rồi nói:
-Tiểu Thư! – cô giật mình nhìn anh, cô nhíu mày nói:
-Gì?- Duy Anh có vẽ buồn anh nói tiếp:
-Tôi xin mạng phép nói, Tiểu Thư! Cô nên dừng lại mọi việc khi quá trễ! – Duy Anh là người cứu cô, anh đã thấy lúc hắn Gi*t cô, anh không ngờ vì quá là đau đớn mà cô quên mất chuyện này, quên đi cũng tốt nhưng không ngờ, Tiểu Hân lại muốn Gi*t nó, anh vì yêu cô nên mới chiều ý cô nhưng càng ngày anh càng thấy cô càng lúng sâu vào tụi ác. Tiểu Hân nhìn anh hằng hộc nói:
-Ngươi không có quyền nói vs ta như thế hiểu chưa?
-Nhưng……………………..- anh chưa nói hết cô đã đập vào bàn một cái rồi đứng lên bỏ đi, Duy Anh cũng không biết nên làm sao cho phải.
GTNV:
Phạm Duy Anh: Đẹp trai, giỏi kiếm đạo, giỏi bắn súng, là con của ông trùm buôn νũ кнí, anh luôn giúp đõ Tiểu Hân vì anh yêu cô ấy từ lúc cứu cô ấy
Phùng Châu Hân ( Tiểu Hân): dễ thương, tốt bụng nhưng từ khi mất trí nhớ cô trở nên tâm độc và vô cùng tàn nhẫn, luôn tìm mọi cách để giành lại hắn, cô chính là nhân vật phản diện sẽ gây cho hắn và nó nhiều đau khổ đây!!! Cô ấy là thầy thuốc nổi tiếng về châm cứu, trị liệu.
Tại một sân bay ở Nhật, từ trong cửa khẩu bước ra một cô gái nhỏ nhắn, mắt màu hổ phách, mái tóc highlight màu trà và màu tím nhạt, cô gái vô cùng xinh đẹp và dễ thương nhưng gương mặt thì lạnh lùng băng giá, theo sau cô là một chàng trai có mái tóc nâu bồng bềnh và trên người một bô âu phục màu đen và người đó là Duy Anh, cô gái là Hà Minh Minh – em họ của nó. Duy Anh và Minh Minh đi tới một chiếc xe màu đen, vào xe ngồi, Duy Anh nói:
-Minh Minh! Cô biết ai là kẽ thù của cô chứ? – Duy Anh muốn chắc chắn loại thuốc đó có hiệu quả hay không? Sau khi Minh Minh uống thì cứ y như 乃úp bê, không nói không rằng cho tới ngày hôm nay thì nói được đôi ba câu, mà câu nói đầu tiên lại là Hà Minh Thư! Cô gái nhỏ trả lời:
-Biết! Là Hà Minh Thư! – cái gì thế này? Sao lại là nó? Có phải loại thuốc đó đã gây tác hại cho Minh Minh? Thật ra từ khi Minh Minh uống loại thuốc đó thì Tiểu Hân lúc nào cũng vào phòng của Minh Minh và nhồi nhét vào đầu cô nhiều thứ, như là cha mẹ Minh Minh đã ૮ɦếƭ, và cha mẹ cô bị xác hại và người làm điều đó là Minh Thư chị ruột của Minh Minh, và còn nhiều thứ mà Tiểu Hân nói sai sự thật, và sau khi nghe xong thì Minh Minh thật sự rất hận nó, cô không hề biết sự thật vì loại thuốc đó khiến con người mất trí nhớ nên những điều mà Tiểu Hân nói, Minh Minh điều cho là sự thật! Về tới ngôi biệt thự xa ngoại ô, Duy Anh liền nói:
-Cô bắt đầu kế hoạch được rồi đó! – Minh Minh gật đầu rồi đi thẳng lên phòng.
Chiều, ánh nắng khuất dần sau núi, tụi nó 3 đứa tản bộ trên vỉa hè, nơi có đông đúc người qua lại, nó bây giờ đang rơi vào trầm tư, nó đi mà như người mất hồn, mọi thứ rắc rối có lẽ vẫn chưa dừng lại tại đây thì phải, mọi thứ có thể chỉ mới là bắt đầu. Nó đang đi thì trúng một cậu bé đang chạy theo bóng bay, nó liền nhảy lên chợp lại dây bong bóng đang bay, nó trả lại cho cậu bé rồi nói:
-Đừng làm mất lần nữa nhé! – nó đưa cho đứa bé và tự dưng nó lại mỉm cười, nó hiểu rồi nên trân trọng những thứ trước mắt, nên cố gắng giữ gìn đừng để cho nó biến mất lần nữa. 2 con bạn nhìn nó rồi nói:
-Nè! Đi ăn susi không? – nó liền gật đầu. Cả 3 cùng nhau đến một quán sisi nổi tiếng và đánh chén ở đó. Còn về phần tụi hắn thì sau khi trở lại bình thường thì liền tiếp nhận được một cuộc gọi của ba hắn, hắn sau khi nghe được những lời ba hắn nói thì chợt im lặng bất thường, trên môi nở một nụ cười quỷ dị, hắn nói vs 2 thằng bạn:
-Tao nghĩ mọi thứ lại trở nên rắc rối rối – 2 thằng bạn ngu ngốc nhìn hắn, chuyện gì? Mà cái gì rắc rối mới được chớ? Quân và Hạo chợt thông suốt gì đó rồi nói:
-Tiểu Hân? – hắn gật đầu có lẽ bây giờ cô ấy hành động rồi nhưng mà sao lại nhấm vào ba mẹ hắn, khó mà biết được ý đồ của Tiểu Hân đây.
Ba mẹ hắn đang ngồi nhìn Tiểu Hân như là nhìn người ngoài hành tinh không bằng, cô nhìn 2 người cười nhếch mép không cho ai thấy, cô giả vờ làm rớt ví xuống đất, rồi còn cố đẩy chiếc ví lại chỗ ba hắn, mặt thể hiện hối lỗi khinh khủng, cô nhỏ nhẹ nói:
-Xin lỗi bác! Nhưng bác có thể lấy ví giùm con không? – ba hắn gật đầu, ngay cái lúc mà ba hắn vừa cuối xuống thì cô liền lấy đặt tay lên đầu ba hắn nhưng chưa ᴆụng và cô làm trong tích tắt không cho ai thấy, cô mỉm cười hoà nhã cảm ơn khi ba hắn đưa cho cô chiếc ví, và thật kỳ lạ sau khi mà nhặt ví xong thì ba hắn cảm thấy đàu đau nhức dữ dội, và vô cùng mệt mõi, ba hắn liền đi lên phòng. Mẹ hắn liền đi theo thì cô nói:
-Bác ấy sẽ không sao đâu? Con sẽ gọi bác sĩ ngay! – mẹ hắn vẫn đi lên phòng, cô vẫn không cảm thấy bất mãn mà còn nói:
-Để con rót nước cho bác! – mẹ hắn đang lo cho chồng nên cũng không để ý đến hàm ý trong câu nói, cô nhanh chóng đi vào bếp rót ly nước suối cho mẹ hắn, trong lúc không còn ai trong bếp cô liền lấy một tờ giấy nhỏ màu vàng nhạt gói cẫn thẩn, cô bỏ thứ trắng trắng dạng bột nhuyễn vào ly nước rồi khuấy đều, sau đó cô đi lên phòng và cho mẹ hắn uống, đưa tận tay bà, rồi còn khuyên nhủ bà, đợi khi bà uống xong, cô liền nói:
-Bác sao rồi ạ? – lời nói nhã nhặn vô cùng lễ phép, theo như bình thường thì mẹ hắn sẽ cảm ơn rồi tìm cách đuổi khéo cô đi thế mà lần này không, hoàn toàn không, bà nắm lấy cành tay cô nói:
-Haizzzzzz…………….Phải như con về sớm thì con đã là con dâu của ta rồi! – bà vô cùng thích Tiểu Hân, chuyện gì đã xảy ra? Không phải mẹ hắn rất thích nó sao? Sao bây giờ lại thích Tiểu Hân chứ? Thứ thuốc mà Tiểu Hân cho mẹ hắn uống là gì? Và thứ khiến ba hắn bất tỉnh là gì? Chờ rồi biết! Nhưng cái này còn lâu mới bật mí nhé!!!
Tiểu Hân thầm mỉm cười, cô nhỏ giọng nói:
-Bác trai bị thế này, bác nên gọi anh Bảo cùng vợ về đi bác! – mẹ hắn gật đầu , mẹ hắn liền nhanh chóng gọi cho hắn, sau khi hắn nghe xong thì giật mình mà rớt cả chiếc điện thoại trên tay, hắn nhanh chóng chạy đi mua vé máy bay nhanh nhất có thể, nếu không sẽ chậm trễ mất, trên đường đi hắn mượn điện thoại Hạo và gọi cho nó:
-Alô! – nó miệng vừa nhai susi vừa nói chuyện điện thoại, hắn liền nói:
-Em đi ra sân bay…..Tút…………….Tút- tiếng điện thoại bị ngắt từ bên hắn vì điện thoại của Hạo hết pin, của Quân cũng tắt nguồn, cái điện thoại của hắn thì bị vỡ tan tành, nó nghe hắn nói mà chã hiểu, tự nhiên kêu nó chạy ra sân bay làm gì? Kêu nó về hay sao? Nó nhanh chóng tín tiền rồi chạy ra sân bay, Trang và Trúc cũng nhanh chóng chạy ra sân bay, nó ngoắc tay kêu một chiếc taxi ven đường, chiếc taxi này có vẻ lạ hơn những chiếc xe khác vì chiếc xe có màu rất đẹp, từ trong xe bước xuống một cô gái có mái tóc màu highlight màu trà và tím, nói tới đây chắc ai cũng biết người đó chính là Minh Minh. Minh Minh đi lại chỗ nó gỡ bỏ kính ra, nó nhìn Minh Minh mà trợn mắt, nó nhớ là Minh Minh mất tích mà, vậy chuyện này là sao? Minh Minh mỉm cười nhìn nó nhưng ẩn sâu trong nụ cười đó là sự khinh bỉ tột độ, Minh Minh nói:
-Chị Thư! Chị khoẻ chứ? – nó nhìn Minh Minh mà quên mất việc quan trọng là đi tới máy bay để về VN.
Tại sân bay hắn đang sốt ruột, hắn hết nhìn đồng hồ lại nhìn ra cửa sân bay, đi qua đi lại rồi ngồi xuống rồi lại đúng lên và đi tới đi lui. Hắn đang chờ nó, hắn tin nó sẽ tới dù hắn chưa nói hết, hắn càng ngày càng mất kiên nhẫn nhưng anh vẫn cố đợi nó cho tới khi:
“ XIN THÔNG BÁO CHUYẾN BAY TỪ NHẬT TỚI VIỆT NAM SẼ KHỞI HÀNH SAU NĂM PHÚT NỮA. XIN NHẮC LẠI CHUYẾN BAY TỪ NHẬT TỚI VIỆT NAM SẼ BAY SAU NĂM PHÚT NỮA”
Tiếng nói phát ra khiến hắn bực mình nhanh chóng đi vào trong mà không cần chờ đợi nó nữa, Quân và Hạo cũng đi vào.
Tụi nó đang đứng trước vỉa hè nhìn Minh Minh không chớp mắt, chợt Trúc reo lên:
-Ê! Tới sân bay! Tới sân bay! – tụi nó choàng tỉnh, tụi hắn nói phải tới sân bay gấp mà, nhưng mà nó cũng không thể bỏ Minh Minh ờ đây, nó cần tìm hiểu mọi chuyện, nó tin chắc sau khi nó về VN nó mà giải thích thì thế nào tụi hắn cũng thông cảm mà bỏ qua, vs suy nghĩ đó nó nhanh chóng loi Minh Minh về nhà và hỏi chuyện. Vừa vào tới nhà nó đã hòi:
-Chị nghe nói em bị bắt cóc mà! Nhưng ba mẹ em…………- nó cảm thấy thương con bé bao nhiêu, mới tí tuổi mà đã……………Minh Minh thì nghe nó nói mà cứ y như nó đang chăm chọc Minh Minh vậy, nghe nó nói mà Minh Minh tức giận nhưng cố nặn ra nụ cười nói:
-Chuyện đã qua mà chị! – nó nghe Minh nói mà thương tâm hơn, còn Minh Minh thì càng nhìn càng ghét nó, nó chính là người Gi*t ba mẹ Minh mà còn ra vẻ, nó nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Minh rồi nói:
-Đừng lo chị sẽ tìm ra người đó mà! – Minh Minh nhìn nó thăm độc cô nghĩ: “ Đồ giả nhân giả nghĩa, giả mèo khóc chuột, Phi, tui mà nghe lời chị thì tui sẽ không còn cơ hội mà Gi*t người đã Gi*t ba mẹ tôi”, Minh nắm lại tay nó nói:
-Em cảm ơn chị! – Trang và Trúc cứ nhìn Minh Minh suốt vì từ ánh mắt của cô gái này có gì đó khác thường. Nói chuyện một hồi thì tụi nó muốn Minh Minh ở chung nhưng Minh Minh từ chối, tụi nó chiều ý, khi Minh Minh gửi sđt cùng địa chì nhà ở VN thì tụi nó tạm biệt Minh, và nhanh chóng mua vé máy bay đi về VN.
Tụi hắn đang ngồi trên máy bay mà không ngừng thất vọng về tụi nó, tại sao tụi nó lại không ra? Tụi nó làm gì mà không đi ra sân bay chứ?Sau khi xuống sân bay, hắn nhanh chóng chạy về nhà, hắn chạy nhanh vào phòng, nhìn ba nằm trên giường gương mặt nhợt nhạt hắn vô cùng hốt hoảng, ba hắn cách đây mấy tiếng còn bình thường mà sao giờ lại………….hắn ngồi kế ba mình, nắm lấy tay gầy gò của ông, hắn nói:
-Ba! Ba thấy sao? – ông muốn nói gì đó nhưng không nói nên lời, lời nói bị chặn ngay cổ họng khiến ông cứ ú ớ không thôi,hắn nhìn ba nằm đó mà nói:
-Ba yên tâm! Con sẽ tìm bác sĩ tốt nhất trị cho ba! – từ ngoài phòng, mẹ hắn bước vào gương mặt đầy nước mắt bà khóc rất nhiều, từ ngày hôm qua ông ấy còn bình thường nói chuyện bình thường và bác sĩ nói không có gì lo ngại nhưng sau vài giờ thì ông ấy không nói được nữa. Bà yếu ớt đi lại chỗ ba hắn, hắn định đi lại đỡ thì có một giọng nói vang lên:
-Bác! Để con đỡ bác đi! – giọng nói của người con gái mà 8 năm nay hắn không hề nghe, tụi hắn đồng loạt nhìn ra ngoài cửa, vẫn gương mặt ấy, vẫn hình dáng ấy, vẫn chiếc kimono, nhưng sao mà thấy rùng rợn quá!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc