Nó và hắn lên xe đi về nhà, trên con đường vẫn mưa nhưng mưa không lớn và dữ dội như lúc nãy, bây giờ chỉ mưa lâm râm thôi! Nó ngồi nhìn từng hạt mưa rớt lên cửa kính cảm giác thật kỳ lạ, nó nhìn mưa mà không hề biết hắn cũng dăng suy nghĩ về vấn đề khác trên gương mặt cực kỳ khó chịu, phải chăng hắn nhớ đến chuyện lúc nãy. Thật hắn không bao giờ tin, một người đã ૮ɦếƭ cách đây 8 năm bây giờ lại trờ về, có thể là người thân của cô ấy muốn Gi*t hại nó nhưng không có khả năng, cô ấy đâu có người thân. Càng nghĩ càng không biết đâu là thật, đâu là giả nữa. Nó nói:
-Ngày mai em về nhà mẹ để thăm mẹ em! – hắn không trả lời, im lặng, tiếng gió vù vù, tiếng mưa cứ vang lên ở bên ngoài, hắn không nhìn nó, không nói gì, nó nói to hơn:
-Ngày mai em về nhà mẹ để thăm mẹ em! – hắn bây giờ mới hoàn hồn nhìn sang nó, ý như “ Em vừa nói cái gì?”, nó vỗ trán, nó quên nó mới băng bó nên động vào vết thương, nó gục xuống, hắn giật mình ngừng xe lại tại một nơi vắng xe, hắn nắm lấy tay nó, tay kia đõ đầu nó lên, miệng thổi vào vết thương nó vừa thổi vừa hỏi:
-Em có sao không? – nhìn hắn xốt xắn nó bỗng buồn cười, nó nói:
-Em không sao! – hắn thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn không rời mắt khỏi vết thương của nó, hắn nhìn nó rồi nói:
-Emlúc nãy muốn nói gì? – hắn nhìn vết băng vẫn màu trắng thì mới an tâm buông nó ra tiếp tục lái xe, một tay hắn nắm vô lăng một tay hắn nắm lấy tay nó đặt lên đùi mình, nó nắm cảm nhận độ ấm, mỉm cười nói:
-Ngày mai em về nhà mẹ để thăm mẹ em! – hắn nghe nó nói thế thì gật gù, nó đi thăm mẹ cũng tốt nhưng nếu nó bị gì thì sao? Hắn thay đổi ý nghĩ, hắn nắm chặt tay nó nói:
-Không! Nếu em muốn đi thì ngày mai anh đi vs em! – nghe hắn nói nó rất vui nhưng với tình hình như thế này mà hắn đi chung thì không được lắm nếu hắn đi chung thì nó làm sao mà có thời gian đi tìm người tiếp theo bị Gi*t chớ? Nó dựa đầu vào vai hắn nói:
-Em biết anh lo cho em nhưng mà em không muốn anh vì em mà chậm trễ công việc! – hắn biết ngay mà thế nào nó cũng không chịu cho hắn đi cùng, thôi thì ngầm bảo vệ nó vậy, hắn giả bộ như thuận ý nó nhưng mặt buồn buồn hắn nói:
-Thôi được rồi! Anh biết em thương anh rồi! – nó cười khi nghe hắn nói, nó chồm người hôn vào má hắn một cái rồi dựa vào người hắn, nhắm mắt chuẩn bị ngủ ý mà! Hắn chạy xe về nhà, đến nhà thì trời bắt đầu ngừng mưa, hắn đỡ đầu của nó tới cửa sổ, rồi mới nhanh chóng bước ra khỏi xe, đi qua bên kia cửa, mở cửa bế nó vào nhà, trên người nó là chiếc áo khoác của hắn, mở cửa vào nhà, hắn đặt nó lên chiếc giường rồi đắp chân cho nó. Hắn đi tới cửa đóng cửa trước khi ra khỏi phòng, anh cầm viên đạn trên tay, hắn nghĩ có lẽ cô ấy còn sống chứ không phải đã ૮ɦếƭ, hắn cười đau khổ, hắn nghĩ người con gái hắn đã từng yêu cách đây 8 năm vẫn còn sống, bởi vì lúc nãy trên xe hắn gặp một thứ khiến hắn phải xác nhận là người con gái đó còn sống, nhưng điều hắn thắt mắt là tại sao cô ấy muốn hại nó, hay…………………không được hắn không thể để nó bị gì, suy nghĩ chốc lát thì có tiếng chuông vang lên, hắn đi ra cổng mở cửa thì gặp 4 đứa loi nhoi đứng ngoài cửa nhưng mà hôm nay có vẻ không nhoi nhỉ? Thấy bốn đứa im lặng không nói gì, Hạo và Quân kéo vali vào trong, Trang và Trúc thì trên vai đeo túi xách là xong không cần mang vác. Cả 4 đi thằng vào nhà, nhà nó hình như đã thay đổi hơn trước, có cả hồ bơi ờ phía sau nhà, có cà vườntrồng đủ loài hoa ờ phía trái ngôi nhà và chính giuẫ cái vườn là xích đu, rối vân vân mây mây nhiều thứ lắm, nói chung nhà nó sữa sang lại nhìn tùm lum hơn trước ý nhầm nhìn dễ thương hơn trước. Đi vào nhà Trang và Trúc ngồi xuống sofa, Hạo và Quân đem vali lên phòng, 2 người theo sự sắp xếp của hắn thì cũng biết là hai người ờ phòng nào, thấy tụi hắn vừa xuống Trang và Trúc hỏi hắn:
-Thư đâu òi? – hắn đi xuống ngồi xuống sofa, Hạo và Quân thì ngồi kế Trúc và Trang, hắn nói:
-Đang ngủ!! – 2 con bạn gật gù rồi cũng không nói gì.
Ngày hôm sau
“ Đinh Đoang Đinh Đoang Đinh Đoang”
Tiếng chuông cửa vang lên, từ ngoài cánh cổng có 3 cô gái xinh đẹp. gương mặt lạnh băng, trên người là đồ hàng hiệu, từ trong nhà bước ra là ông quản gia, ông quản gia vừa gặp nó thì cuối đầu chào:
- Lâu quá không gặp tiểu thư! – nó mỉm cười nhẹ chào ông rồi nhanh chóng đi vào nhà, nó vừa vào gặp mẹ và anh Khánh, nó cuối chào mẹ, Trang và Trúc cũng thế , ngồi nói chuyện vs mẹ một lúc thì nó kéo anh Khánh lên phòng, cả 3 đứa khoá cửa cẩn thận, kéo rèm, đặt anh Khánh lên ghế sofa, rồi nhanh chóng ngồi đối diện anh, gương mặt nghiêm túc, cả 3 đứa làm Khánh sợ mà nhìn 3 đứa như 3 đứa em mình hôm nay có vẩn đề gì thì phải.
Tụi nó lôi Khánh ngồi xuống đàng hoàng xem xét mọi thứ xung quanh rồi nói:
-Ừm…. Anh Khánh! Tụi em có việc quan trọng muốn nói – Khánh nghe tụi nó nói mà buồn cười, có chuyện gì mà nghiêm trọng thế không biết, ông Tuấn ( người gây ra nguy hiểm) cũng đã ૮ɦếƭ thì còn để lo lắng nữa co chứ? Với lại nếu có quan trọng thì cũng đâu cần làm quá lên thế, nhìn tụi nó cứ như muốn nói có người muốn Gi*t cả Hà Gia không bằng? Anh cười nhẹ một cái rồi nói:
-Tụi em về lo cho chồng đi! Đừng có ở đây làm phiền anh! – Khánh đẩy tụi nó sang một bên rồi ngồi bắt chéo chân vào nhau, cầm lấy điều khiển tivi và thông thả ngồi xem tivi không màng tới tụi nó nữa. Tụi nó thấy tình hình này thì dù có nói gì thì Khánh cũng không hợp tác, tụi nó nháy mắt cho nhau rồi nhanh như cắt Trúc nhanh tay chãy lại lấy điều khiển tivi, Khánh vừa ú ớ la lên thì Trang và nó liền lấy dây trói tay anh lại, Khánh nhìn 3 đứa nó tức giận quát:
-Mấy đứa bị gì rồi hả? Thả anh ra! Thả ra coi! – anh vừa nói vừa lấy miệng mở dây ra nhưng tụi nó buộc chặt quá anh cố cỡ nào cũng mở không ra, nhìn anh nó càng nghiêm mặt hơn hỏi:
-Anh chưa nghe tin gì à? – Khánh nghe nó nói xong thì càng tức hơn, nghe tin? Là nghe tin gì? Anh mới về nước sau chuyến công tác ở Mỹ nên có biết tin tức gì đâu? Nó vẫn bình tĩnh nói:
-Mẹ không nói gì à? Hay mẹ vẫn chưa biết? – thấy nó hỏi anh mấy cái vần đề vớ vẫn gì đâu không, anh nói:
-Giờ mấy đứa mở dây trói ra rồi nói sau! – tụi nó nhúng vai, đi tới mở dây ra, ngồi xuống đàng hoàng tụi nó nói:
-Chuyện là thế này! Ngày hôm qua……………- “ Cốc cốc cốc” tiếng gõ cửa vang lên dồn dập, tụi nó đang nói thì bị ngất đoạn, nó đứng lên đi ra mở cửa cô định đuổi người gõ cửa đi thì vửa mở ra mẹ cô đã đứng ngoài cửa gương mặt thất thần không huyết sắc, tay chân đỗ đầy mồ hôi, mắt bà chăm chăm nhìn tắm hình trên tường, nó thấy đỡ bà vào trong phòng, bà vừa vào đã mở tivi xem: “ Theo như ngày hôm qua……..” tin tức cứ vang lên cùng vs những hình ảnh máu me quay được tại hiện trường, Khánh nhìn vào màng hình không nói nên lời, anh cứ nhìn màn hình đầy máu mà thở khó nhọc, chuyện gì đang xảy ra trước mắt đây? Sao họ phải ૮ɦếƭ? Nhìn ngước nhìn nó chỉ nhìn được cái ánh mắt buồn buồn kèm theo sự lo lắng, anh hiểu rồi thì ra tụi nó muốn nói cái này! Mẹ nó ngồi bịch xuống sofa khóc nức nở, nó và Khánh phải khuyên bà dữ lắm bà mới bình tĩnh được đôi chút, sau khi trong phòng chỉ còn lại tụi nó và Khánh, Khánh nhàn nhạt nói:
-Chuyện là thế nào? – nó im lặng, không trả lời, thấy nó như thế Trang và TRúc mới nói:
-Anh cũng thấy rồi đó! Bây giờ Hà Gia đang gặp nguy hiểm! – Khánh khó hiểu nhìn tụi nó, tại sao Hà Gia lại gặp nguy hiểm? Anh chỉ biết là cô và chú bị Gi*t ૮ɦếƭ thôi, anh muốn biết vìu sao họ bị Gi*t và ai Gi*t họ, chứ anh không ngờ việc này lại liên quan đến cả Hà Gia, chuyện này rốt cuộc có ẩn tình gì mà tụi nó chưa nói? Anh nhíu mày nhìn tụi nó rồi nói:
-Là sao? – Trang và Trúc nhìn nó, nó khẽ thờ dài một cái rồi khẽ nói:
-Hôm qua em bị tai nạn! Và em………- nó chưa nói hết câu thì Khánh đã nhanh chóng kéo nó đứng lên, kêu nó xoay một vòng, nhìn nó từ trên xuống dưới, nhìn hành động “ Vạch lá tìm sâu” này của Khánh khiến tụi nó bụm miệng nín cười, vai cứ run run lên, nó nói:
-Em không sao! Ý em ở đây là ngày hôm qua ở bệnh viện em nhận được một tờ giấy hâm doạ! – mặt Khánh bắt đầu nghiêm túc hơn, anh bắt đầu nhìn tụi nó, anh thầm nghĩ nếu có người hâm doạ nó thì coi như là người này cũng không phải người tầm thường nhưng mà ai có thể làm chuyện này. Nếu nói là người trong giới thương trường thì hoàn toàn không có khả năng vì họ không dám ᴆụng tới Hà Gia, nói trong thế giới ngầm thì càng không vì ai mà chả biết Hà Gia hoạt động cà trong lẫn ngoài chứ? Người này có lẽ là người quen tụi nó thì sao? Thấy anh đăm chiêu nó hỏi:
-Có nghe em nói gì không đó? – anh giật mình quay sang nó, nhìn nó rồi hỏi:
-Sao nữa?? – tụi nó kể lại mọi sự việc ở trong bệnh viện cho anh nghe cà cái câu hâm doạ “ Trò chơi bắt đầu! Tao cho mày một tuần để tìm ra người tiếp theo bị Gi*t ở trong Hà Gia của mày. Chúc mày may mắn Hà Minh THư” . Khánh nghe mà không khỏi rùng mình, lời hâm doạ này có lẽ không nói đùa vì người chủ mưu đã Gi*t sạch một gia đình có liên quan tới Hà Gia để chứng minh cả Hà Gia từ từ sẽ bị tàn sát hết nhưng Hà Gia đâu gây thù oán vs ai mà xảy ra cớ sự này đâu chớ? Khánh nói:
-Vậy là chúng ta còn 6 ngày! À quên! Thêm nữa ngày hôm nay nữa là 6 ngày rưỡi, chúng ta phải tìm ra nhanh không thì sẽ xảy ra án mạng mất! – nói tới đây, anh nhanh chóng vào thay quần áo, và chạy nhanh xuống gara lấy xe còn tụi nó thì nhảy lên xe của tụi nó mà đi, căn nhà đầu tiên tụi nó tới thăm chính là nhà của chú 3 nó, một người rất nổi tiếng trong kinh doang khách sạn. Tụi nó và Khánh đứng trước ngôi nhà có phong cách Pháp của chú 3 mà không khỏi trầm trồ, thật quá đẹp và nhìn ngôi nhà thật lãng mạng. Tụi nó bấm chuông, từ trong nhà một người phụ nữ quý phái bước ra, bà mặc một chiếc đầm đơn giản nhưng đầy sức hút vs người đối diện, bà vừa mở cửa ra thì đã tươi cười nói:
-Khánh! Thư! 2 đứa đến thăm cô chú à? – bà nhìn nó và Khánh nói, rồi bà nhìn sang Trúc và Trang, bà cười tươi hơn nói:
-Ủa! Có Trang và Trúc luôn à? Thôi giờ mấy đứa vào nàh rồi nói tiếp! – tụi nó tươi cười chào lại bà và gật đầu trả lời cho những câu hòi của bà còn Khánh thì cứ nhìn xung quanh xem có gì bất thường, anh xem xét kỹ càng mọi nơi nhưng đáng tiết chả có gì bất thường.
Tụi nó thì đang tìm người sắp bị ám sát còn tụi hắn đang ở đâu? Tại một ngôi nhà bao quanh xung quanh ngôi nhà là cây cỏ, trong một căn phòng màu đen là chủ đạo, có 3 chàng trai đang ngồi đối diện nhau, anh chàng có mái tóc màu tím nói:
-Cô ấy còn sống! – ánh mắt của chàng trai vô cùng lo lắng, gương mặt nghiêm nghị và người đó là hắn, vừa nghe hắn nói xong Hạo và Quân phun nước ở trong miệng ra ngoải một cách bất ngờ không hề báo trước, hắn cũng chà quan tâm hai thằng bạn, hắn đang lo lắng muốn ૮ɦếƭ, cô ấy mà sống lại thì tụi hắn ra sao? Cô ấy đến trả thù tụi hắn hay là trả thù người mà tụi hắn yêu thương nhưng qua những sự việc vừa rồi chắc cô ấy muốn hại tụi nó đây mà! Quân sau khi giật mình khi nghe hắn nói thì lắp bắp nói:
-M…………..m……………mày……….đ…đùa………gì.......v………vậy? – Hắn lắc đầu, hắn không có rảnh mà đùa, Hạo nhìn thấy hắn khẳng định như thế thì nói:
-૮ɦếƭ rồi sao sống được chớ? Tao thấy mày đừng vì một viên đạn mà lãi khẳng định như vậy! – Hạo vừa nói xong thì hắn lấy từ trong túi áo ra một thứ khiến Hạo và Quân trợn mặt lên, tay thả lỏng, gương mặt không một cảm xúc nào ngoài ngạc nhiên cùng một ít sợ hãi, đôi tay vì thả lỏng mà ly nước rớt xuống sàn nhà vỡ tan tành, nước văng tung toé, mảnh vỡ thuỷ tinh văng khắp chân tụi hắn, hắn nhíu mày nhìn 2 thằng bạn, Hạo và Quân cứ ૮ɦếƭ lặng, không nói lời nào, Hạo và Quân nhìn thứ đó thì chắc chắn người đó còn sống nhưng làm sao có thể tin trong một sớm một chiều, thật không tin vì chính mắt tụi hắn vào 8 năm trước đã nhìn thấy cô gái đó ૮ɦếƭ mà, cô gái đó đã ૮ɦếƭ và người Gi*t không ai khác là tụi hắn, vậy tại sao lại còn sống? Làm sao tin đây? Hắn cất thứ khiến hai thằng bạn ૮ɦếƭ lặng vào túi rồi nói:
-Có lẽ tụi mình nên cẫn thận! Cô ta đúng là do chính tay tụi mình Gi*t! Đúng là cô ta từng là người mà tao yêu quý nhưng nếu cô ta mà làm hại đến Thư thí tao sẽ cho cô ta ૮ɦếƭ lần thứ 2. – ánh mắt hằng lên màu đỏ hắn Ϧóþ chặt tay thành nấm đắp, nói thì nói thế thôi dù sao cô ấy cũng là người yêu của anh trong suốt 8 năm qua, bây giò nếu Gi*t cô ấy lần 2 thì anh thấy cũng không được thanh thản, Gi*t cô ấy hết một lần rồi! Lúc ấy anh sống không bằng ૮ɦếƭ, anh lúc đó rất hối hận vì mình Gi*t cô ấy. Tâm trạng hắn lúc này rối bời, chưa tìm ra lối thoát cho chính mình.
Quay lại vs tụi nó, sau một lúc nói chuyện xem xét nhà thì cũng không thấy gì khả nghi. Có lẽ chú 3 không phải là nạn nhân tiếp theo nên tụi nó xin phép cô chú đi về, vừa ra khỏi nhà chú 3 nó mới biết trới đã chậm chờn tối, tụi nó tạm biệt anh Khánh rồi nhanh chóng chạy đi về nhà! Cả một buổi thế mà tụi nó mới đến xem xét nhà chú 3, theo tiến độ này thì không kịp tìm ra mất. Tụi nó chạy xe về, vừa vào nhà đã không thấy ai tụi hắn về trễ thế, ngồi đợi một hồi tụi nó bực quá nên chuẩn bị đi ăn vì đói rã ruột rồi, mở cửa lấy xe tụi nó phóng lên định đi thì thấy xe tụi hắn về, tụi nó cũng chả quan tâm vì đói quá mà! Quan tâm nói chuyện vs tụi hắn một hồi là tụi nó sỉu vì ૮ɦếƭ đói mất! Tụi hắn nhìn tụi nó chạy đi luôn thì sợ còn hơn lúc biết cô gái gì đó còn sống nữa, trán đầy mồ hôi, tụi hắn vòng đầu xe lại, chạy theo tụi nó, vừa chạy vừa nói chuyện vs tụi nó mà vì gió to nên nghe chử có chữ không. Khiến tụi nó có hiểu cái gì đâu vẫn tiếp tục chạy đi, chạy tới nhà hàng tụi nó đi vào, ngồi vào một chiếc bàn ở góc khuất, tụi nó nhanh chóng gọi thức ăn và chuẩn bị ăn thì tụi hắn chạy tới, ngồi xuống, tụi nó nhìn tụi hắn thờ mệt nhọc mà lắc đầu, rảnh quá chạy theo tụi nó làm gì? Đi ăn mà cũng đuồi theo? Làm về thì ờ nhà đi rượt theo chi cho mệt! Nó nói:
-Rượt theo chi vậy? Sao không ờ nhà đi! – hắn nhìn nó, nó không hề toả ra giận dỗi gì cà nhưng mà sao hắn thấy lo hơn a! Trang nói:
-Ăn gì không chồng? Chắc anh đói lắm! Rượt theo tụi em chắc cũng mệt! Ăn đi! – Trang đẩy dĩa mì ống cho Quân, Quân nhận lấy, nó cũng đưa cho hắn tô súp gà, Trúc thì đưa cho Hạo bò bít tết. Tụi hắn nhìn nhưng không ăn, Trúc nói:
-Sao không ăn đi! Không đói hả? – tụi nó nảy giờ là ăn như điên, đói quá mà sao mà chịu nổi được, Hạo mở miệng hỏi:
-Vợ! – Trúc ngẩn đầu lên nhìn Hạo, đọi mắt to tròn nhìn anh, Hạo nói tiếp:
-Em không giận anh à? – Trúc ngât người, bộ tụi hắn đi làm rồi ᴆụng đầu vào đâu hả? Sao hỏi mấy cái chuyện tào lao này làm gì? Trúc nói:
-Có gì mà giận? – hú cái hồn là không có giận, Quân nói:
-Em không có giận anh đúng không? – Trang nghe Quân nói thì cười tươi rồi nói:
-Anh mà nói hoài không ăn là em giận đó! – đúng là như lời sai khiến Quân và Hạo vừa ăn vừa mỉm cười, còn hắn thì cũng cười, hắn bắt đầu ăn, vừa ăn vừa nói hai ba câu vs nó, hắn cảm thấy dễ chịu hơn vì khi ở cạnh nó hắn không còn phải suy nghĩ mấy thứ rắc rối kia nữa!