Ở căn phòng giam nọ, có một chàng trai đang bị trói tay chân, người đầy máu trên người, đang bất tỉnh, tiếng giầy cộp cộp vang ngoài phòng cứ từng hồi từng hồi vang lên, tiếng kéo cửa ngh két két thật rợn người, một người đàn ông lịch lãm bước vào, ông ngồi trên ghế đối diện vs anh chàng người đầy máu me, ông cất tiếng lạnh băng nói:
- Tạc nước cho nó tỉnh! – Vừa nghe lời ông nói, một đám người đứng sau ông ta bắt đầu thi hành lời ông nói, từng gào nước lạnh cứ tạt thẳng vào mặt của chàng trai, anh lờ mở tỉnh, miệng khô khốc không nói được lời nào, mặt đầy nước lạnh, từng giọt nước rơi rơi xuống người khiến anh có chút run vì lạnh, người đàn ông thấy vậy nên nói:
- Mày thật không nói ra người trong hình là ai đúng không John? – Ông ta đi lại gần John nâng khuôn mặt anh lên, trên tay cầm theo một chiếc dao nhỏ, ông kề dao gần cổ của John, John cười khẩy nói:
- Ông muốn Gi*t cứ Gi*t! Tôi sẽ không nói ra đâu! – Ánh mắt ngoan cường, gương mặt lạnh băng lời nói đầy thách thức khiến người đối diện John càng thêm nóng giận, ông ta đè mạnh con dao vào cổ của John, John nhăn mặt, ông ta thấy vậy thì cười lớn nhưng lại rút dao ra rồi nói:
- Mày chưa được ૮ɦếƭ! Dù mày không nói tao cũng sẽ tìm ra! – ông ta kêu đám người sau lưng mở cửa thì một chuyên viên về máy tính đi vào, anh chàng chuyên viên chỉ trong tích tắt đã thấy cái thông tin về người trong ảnh khiến anh chàng chuyên viên càng bàng hoàng, anh chàng chuyên viên lắp bắp nói:
- Cái…..này…cái………….này…………..sao………..là……M……M…………Minh Khánh! – Anh mặt mày xanh mét, chỉ thẳng vào màn hình, ông ta nghe thấy 2 từ Minh Khánh thì ngay lập tức kéo cái laptop quay lại xem, sau khi xem xong thì mặt ông không cắt ra được một giọt máu, thật không thể ngờ vả ông ta không thể nào tin được ông ta quát to:
- Không phải! Mau tìm lại! – Chỉ vs mấy từ đó anh chuyên viên, anh chóng tìm lại, tay anh run run bấm liên hồi nhưng kết quả vẫn thế, và anh tìm lại 5-6 lần nhưng không có gì thay đổi. Ông ta tức điên lên, còn John thì cười khinh bỉ, ông ta thật muốn Gi*t ૮ɦếƭ John, nhưng ông ta thiết nghĩ chưa tới lúc, ông ta giận đùng đùng bỏ ra khỏi phòng giam, tất cà mọi người cũng đi ra chỉ chừa lại 2 người ở lại để canh John, dù đã đi xa nhưng ông ta vẫn nghe thấy tiếng cười của John.
NGÀY HÔM SAU:
Tụi hắn thức sớm một cách bất ngờ, hắn sau khi từ WC đi ra thì chả thấy nó đâu, thật kì quái anh chỉ mới đi vào có 15’ mà chả thấy nó đâu, chợt nghe tiếng nói từ sau lưng:
-Làm ơn tránh đường giùm cái! – nó đứng đằng sau hắn khi nào không hay, hắn hơi giật mình rồi né ra cho nó đi vào trong, nó sau khi đi ra là một bộ đồ thể thao, đeo khăn trên vai, hắn hỏi nó;
-Cô tập thể dục à? – hắn cũng có thói quen tập thẻ dục nhưng dạo này bận nên cũng không thường xuyên, hắn cũng mặc đồ thể thao. Nó chỉ gật đầu rồi chạy đi ra khỏi nhà, hắn chạy theo nó, nó thật thấy tại sao tối ngày cứ rước phiền phức vào mình? Tên này làm cái gì mà chạy theo nó, làm sao àm nó nói chuyện vs Tiểu Lam đây? Tên này thật hết thuốc chửa. Nó cố chạy nhanh hết tốc lực vậy mà tên đó vẫn đuổi theo kịp, thôi vậy lần sau nó sẽ nói chuyện vs Lam sau.
Trang thức sớm nhất lúc nãy thấy nó và hắn chạy bộ vs nhau thì nhìn chầm chầm vì Trang thiết nghĩ không lẽ Thư đổi tính hay sao? Thường ngày Thư ghét mấy người nào mà phá cái khônggian bình yên của nó vào sáng sớm cả! Đang suy nghĩ mong lung thì Quân từ đằng sau cầm theo ly nước nói:
-Làm gì mà đứng thừ người vậy? – Trang quay qua định chửi cho một trận từ nhiên nới sáng sớm mà hù sợ muốn ૮ɦếƭ, vậy mà khi thấy Quân đưa cho ly nước thì Trang bớt giận nhưng không có cười, Trang lấy ly nước rồi hỏi:
-Mới sáng sớm mà định hù tôi à? – Nghe thấy Trang nói thế Quân mới hiểu thì ra Trang bị yếu tim, Quân cười một hồi mới chọc nói:
-Cô bị yếu tim à? – Trang đang định là tha cho Quân không ngờ anh dám chọc cô, cô cười vs Quân sau đó đưa tay lên đánh túi bụi, Quân đỡ một hồi thì không chịu được nữa nên xin tha quyết liệt, Hạo từ trên lầu bước xuống nói:
-2 người mới sáng sớm mà um sùm! – Trang và Quân quay sang nhìn Hạo, Trang liếc Hạo một cái sắc bén, Qaun6 thì mừng không kịp, Trúc cũng từ trên lầu bước xuống, mặt nhăn lại ngáp một cái nói;
-La làm gì mà dữ vậy ngủ không có được gì hết á! – cả 3 quay sang nhìn Trúc, Trúc đi lại rót một ly nước rồi uống, Trang đang tức tối gặp được người để chửi nên tuông một tràn:
-Mày có biết là mấy giờ rồi không mà la sớm, mày thức trễ tao chưa nói àm còn ở đây lí sự hả? Dám chửi tao luôn cô á? Gan ghê há? Mày thật sự là mới sáng…….bla..bla…………
-Thôi!!!!!!!!!!!!!!!!- Trúc la lên rồi chạy một èo ra khỏi cửa, Trang đuổi theo, Quân và Hạo thì đứng cười nức nẻ, chợt một giọng nói lạnh vs chút chút bực tức vang lên:
-Tụi bây làm gì đó?????????- Cả 4 nhìn ra thì phía cổng thì thấy nó đang nổi giân đùn đùn cùng vs hắn đang tươi cười bước vào.
Nó đi từng bước tới chỗ hai con bạn, Trang và Trúc run run hỏi nhỏ nó;
-Sao vậy? – nghe được câu đó tự nhiên nó nói nhỏ vào tai 2 con bạnchỉ đủ để 2 con bạn nghe, nghe xong 2 con bạn nhăn mặt nhìn hắn, rồi ánh mắt hằng lên tí lửa, phải nói tụi hắn thấy thái độ như thế thì khá ngạc nhiên, Quân hỏi:
-Mày làm gì Thư à? – Hạo cũng chăm chú nhìn hắn, hắn lắc đầu, hắn thật sự đâu có làm gì nó đâu!, Thật ra nó tức là do không nói chuyện vs Lam được thôi, việc quan trọng của nó cứ lần lướt bị hắn phá vỡ. Tụi nó đi thẳng vào nhà, tụi hắn cũng bước theo, nó sau khi tắm rửa và thay đồ thì cũng bước xuống, hắn thì cũng thế, nó ngồi xuống sofa chung với 2 con bạn, hắn lên tiếng:
-Mấy cô cho tụi này ăn cái gì vào sáng nay? – tụi nó nghe xong thì đồng loạt nhìn nhau rồi nhìn thẳng vào tụi hắn, cười một cách châm chọc nói:
-Tụi này không có biết nấu ăn! – Tụi hắn biết là tụi nó không biết nấu ăn nhưng ít nhất cũng chiên được cái trứng chứ! Thế là Quân nói:
-Thì ít nhất mấy cô cũng biết chiên trứng! – tụi hắn nhìn tụi nó nói, Trang liền lên tiếng nói:
-Không biết! – chỉ vs 2 từ, 2 từ thôi nhưng làm tụi hắn muốn ngã ngửa, chợt Hạo nói:
-Vậy mấy cô mua thức ăn đi! – Hạo đưa ra ý kiến của mình khiến tụi hắn ngật đầu đồng ý
-No! – Trúc phản bác ngay, thế là một cuộc chiến tranh nổ ra, 2 bên cứ đùn đẩy cho nhau không ai chịu đi, cuối cùng vì những lời nói rất thuyết phục của tụi nó khiến tụi hắn đành ngậm ngùi mà đi mua thức ăn! Tụi hắn chạy xe vừa ra khỏi cổng thì khoảng một lúc sau một chiếc xe ôtô màu trắng chạy vào ( cổng không khoá), tụi nó sau khi cho xe vào thì khoá cổng lại, xe không chạy vào gara mà tới cái mái hiên màu xanh, tụi nó ngồi xuống, 2 người trên chiếc xe ôtô màu trắng bước xuống, 2 người đó là Lam vs Jin. Chưa kịp để 2 người kia ngồi xuống nó đã hỏi:
-Sao? – Lam lắc đầu, Jin thì mặt buồn so thở dài, Lam lên tiếng khi đã ngồi xuống:
-Tên đó đã chuẩn bị trước, màn bảo vệ của máy tính thật sự khó xơi, em đã cố mở nhưng không được, em kêu anh Jin hack vào cũng không được, anh Jin đã đến tận nơi để mở cũng chả có ăn thua,em nghĩ màn bảo vệ này thật sự là do một người nào đó thật sự giỏi và am hiểu về máy tính tạo nên. – Lam nói một tràn, nó sau khi nghe thì hiểu rõ thì ra là chỉ mấy chuyện lặt vặt này mà Lam cũng làm như chuyện quan trọng, nó gật đầu như hiểu ý Lam rồi nói:
-Tụi chị sẽ lo, tụi em đừng lo! – Lam cũng gật đầu rồi nhìn Jin nói:
-Về thôi anh! – Jin đứng lên chào nó, Lam cũng chào nó rồi 2 người phóng xe một mạch về, nhưng mà lúc nãy tụi nó khoá cổng rồi, vậy là Jin chạy một cách nhanh nhất tống văng luôn cách cổng luôn, tụi nó bước ra thì thấy cái cảnh có 1 khuôn mặt nhăn nhó, tay sờ sờ cách cổng sắp rớt, còn người kia thì ánh mắt toé lửa, còn người nọ thì bỉnh thản như không có chuyện gì nhưng miệng thì nghiến răng kinh khủng. Tụi nó đi ra cầm cầm cánh cổng sắp rớt thì nó rớt xuống một cái ầm, tụi nó cười cười nhìn tụi hắn, tụi hắn tức muốn ói ra máu, mới đi có chút xíu mà tụi nó đã phá nhà rồi, tụi hắn bực dọc đi vào nhà, quăng thức ăn lên bàn rồi ngồi xuống ghế, gương mặt hình sự khiến tụi nó sợ ( Giả thôi). Tụi nó ngồi đối diện tụi hắn, hắn để 2 tay lên bàn hỏi một cách “nhẹ nhàng”:
-Mấy cô làm cái gì mà hư cổng vậy hả? – hắn nhìn tụi nó, chỉ vs cái hình dáng nhỏ nhỏ đó mà làm cái gì được, vậy mà…………..vậy mà…………..cái cảnh cổng nó nằm một đóng ở ngoài đó. Nó nhìn hắn rồi nói:
-Tụi này không có làm! – Nghe thấy thế cả bọn nhìn nó, cứ nghĩ là nó nói nó làm chứ? Vậy mà nó nói không!
-Chứ ai làm? – hắn nhìn gương mặt vô tội của nó thì giận thêm
-Là bạn tôi làm! Nhưng thôi coi như là tôi làm đi nên tôi xin lỗi, ok? – Nghĩ sao nó xin lỗi người ta mà cái giọng nó cứ ở trên mây. Làm sao mà người ta chấp nhận chứ? Nó cũng chả có quan tâm hắn có chịu nhận lời xin lỗi mày không, nó chỉ muốn nghĩ cái cách và vào công ty vs một thân phận khác chứ không phải là chủ tịch của công ty, nếu nó mà làm anh nó vào công ty vs vai chủ tịch thì ông ta sẽ nghi ngờ mất! Nhìn nó đăm chiêu hắn cũng chẳng nói gì kêu người lại sửa cổng rồi lái xe đi đâu mất, Quân và Hạo cũng chẳng nói cái chi rồi cũng lái xe chạy đâu mất tiêu.