“Mỗi tháng làm việc không đến hai tuần, anh không thể trả cho em nhiều hơn thế được”. Raman nhấn mạnh nhắc nhở Rawat nên chọn con đường nào phù hợp với mình.
Rawat ra chiều vô cùng suy nghĩ về tình hình tài chính khó khăn trong tương lai của mình: “Thế anh có nghĩ đến nếu em đồng ý mời cô gái này đến làm vệ sĩ cho em…”. Rawat liếc sang Parani: “Liệu cô ta có đồng ý không?”.
“Chuyện đó em không phải lo, anh tự giải quyết được. Tóm lại là em chịu rồi đúng không?”.
Rawat vẫn chưa thật hài lòng: “Em chấp nhận không phải vì sợ khổ, mà bởi em không muốn anh thất vọng về em. Dẫu sao anh cũng nên hỏi cô ta xem thế nào”. Rawat đẩy vấn đề sang cho Parani quyết định với hi vọng Parani sẽ từ chối.
“Cám ơn em”. Raman nói.
Namjiu cười thầm trong bụng khi thấy một gã lúc nào cũng oai phong, không chịu mất thể diện như Rawat phải chịu thua. Còn Jirasak nãy giờ ngồi xem màn giao đấu giữa hai anh em mà thầm khen ngợi sự quyết đoán của Raman. Chỉ có Raman mới có thể ép Rawat làm theo ý mình với vài ba câu nói đơn giản.
“Vậy em về nhà chờ câu trả lời nhé”. Rawat kết thúc câu chuyện.
Raman gật đầu, Rawat liền đứng dậy, nhưng trước khi đi ra ngoài, Rawat quay sang nói với Jirasak với giọng trịnh trọng: “Anh Jok, dù thế nào em cũng vẫn kính trọng anh như trước đây, cho dù anh…”. Rawat liếc mắt sang Namjiu: “… là anh trai ai đó”.
Nói rồi, Rawat từ từ quay đi rồi đi thẳng ra ngoài mà không hề ngoái lại dù chỉ một lần.
“Hắn tưởng mình đang đóng vai nam chính trong phim hay sao mà ra oai thế nhỉ”. Namjiu lắc đầu với sự khoe mẽ của Rawat.
“Anh Raman, nhưng em…”. Khi Rawat đi khuất, Parani cố gắng từ chối.
“Quyết định của anh có thể sẽ làm khó Pa nhưng anh không muốn Pa từ chối ngay bây giờ. Anh biết là Wat hơi ích kỉ, hàng ngày chỉ biết lông bông chơi bời vô tích sự nhưng việc anh để Pa làm vệ sĩ không phải là để trừng phạt nó, anh chỉ muốn có ai đó giúp Wat đi vào nề nếp hơn thôi”. Raman giải thích mục đích anh muốn Parani trở thành vệ sĩ của Rawat.
“Anh muốn em thay đổi tính nết anh ta sao?”. Parani vẫn chưa hết ngạc nhiên.
“Đúng vậy”.
“Nhiều tuổi thế rồi vẫn còn thay đổi được sao?”. Namjiu xen vào, nhìn qua cũng biết “bệnh” của Rawat khá nặng.
“Namjiu, Rawat không tệ đến thế đâu, nhìn chung tính cách cũng dễ chịu, chỉ có vài khía cạnh là cần phải điều chỉnh thôi”. Jirasak nói đỡ cho cậu em mới quen rất hợp cạ.
Namjiu há hốc mồm, quay lại nhìn ông anh trai vừa mới bênh vực cho đối thủ của mình.
Jirasak giơ tay ra nâng cằm khép miệng em gái lại: “Anh chỉ nói theo những gì mình thấy thôi, không phải phồng mang trợn mắt lên như thế”.
“Phải rồi…”. Namjiu dài giọng dè bỉu: “Cùng một hội thích gái đẹp với nhau mà”.
Jirasak nhếch mép: “Không liên quan nhá…”.
Namjiu hất mặt: “Thế anh quen biết cái gã Rawat ấy từ bao giờ mà dám bênh hắn?”.
“Hai ngày”. Jirasak trả lời: “Nhưng dù mới có hai ngày, anh cũng không nhìn sai người đâu, dù sao Wat cũng tốt…”.
“Chửi bới em gái anh như thế mà gọi là tốt hả?”.
“Cũng không hẳn là chửi bới, chỉ là…”. Jirasak thẫn người, không biết nên dùng từ nào để diễn tả.
“So sánh hơi khoa trương”. Raman tiếp lời.
“Đúng thế, nếu không nghĩ quá nhiều thì nó còn khá hài hước là đằng khác. Thôi mà, Namjiu, đừng có nghĩ nhiều. Nồi đất với cổ vật, làm gì có cô gái nào mà vừa mặt dày vừa cứng như thế. Wat còn suy nghĩ kiểu trẻ con, rồi nó sẽ tốt hơn thôi mà”. Jirasak lại nói đỡ cho Rawat một lần nữa.
Raman nhìn Jirasak đầy vẻ biết ơn khi đã hiểu cho em trai anh và không để bụng tính bướng bỉnh của Rawat.
“Hừ! Thế việc đó có khác gì hành động của những kẻ thối mồm không?”. Namjiu hỏi bâng quơ.
“Thôi nào…”. Jirasak vội thay đổi chủ đề: Bây giờ quan trọng là Pa quyết định thế nào, có chấp nhận lời đề nghị của Raman không?”.
“Đúng đấy Pa, cậu định thế nào?”. Namjiu cũng hỏi, chuyển chủ đề theo anh trai một cách vô cùng tự nhiên.
“Ờ… là…”. Parani suy nghĩ, không biết nên nhận lời hay từ chối.
Namjiu nghĩ thay bạn: “Năm lần lương hiện nay, nghĩa là hai mươi lăm nghìn nhân năm, bằng một trăm hai mươi lăm nghìn, rồi lại còn tiền quá giờ mỗi tháng mười nghìn, lấy mười nghìn nhân năm nữa…”.
“Hai trăm nghìn”. Raman tổng kết con số giúp Namjiu: “Gộp tất cả các chi phí lại, hai trăm nghìn một tháng có đủ không Pa?”.
“Hai trăm nghìn!”. Namjiu thốt lên rồi quay sang nhìn Parani.
Jirasak lừ mắt, anh làm việc mấy tháng mới được hai trăm nghìn. Jirasak thở dài, liệu có còn chân vệ sĩ nào cho anh làm thêm không nhỉ?.
“Pa đồng ý”. Namjiu trả lời thay Parani lúc này vẫn còn đang lưỡng lự.
“Namjiu, liệu có được không?”. Parani hỏi nhỏ.
“Được mà, tin tớ đi”. Namjiu quay sang thuyết phục Parani: “Cứ cho là vừa ngủ vừa chơi, qua một tháng đã có những hai trăm nghìn, nếu là năm tháng thì sao…”. Namjiu tròn mắt, hồi hộp nói: “Một triệu cơ đấy”.
Parani cũng bắt đầu hào hứng theo ánh mắt mơ mộng của Namjiu.
“Một năm được hai triệu tư. Mà bản tính như thế, để đi được vào nề nếp cũng phải mất kha khá thời gian”. Namjiu nói: “Nhanh nhất cũng phải hai năm… Năm triệu đấy”.
“Năm triệu…”. Parani bắt đầu mơ màng.
Jirasak nhún vai, quay sang nói với Raman: “Chuyện bình thường với những bà chúa giữ tiền. Hai đứa này là chúa để dành tiền, đặc biệt là Namjiu, nó từ bé đã ngày nào cũng thích bấm máy tính tính tiền”.
Raman gật đầu, mỉm cười: “Tốt”.
Jirasak hừ giọng: “Tin tôi đi, nếu không phải là những chuyện vô đạo đức hay phải bắt nạt người khác, hai đứa ấy bắt tay nhau nhận là cái chắc”.
“Tóm lại là đồng ý, công việc ở N.J.Gym không thành vấn đề, chúng ta sẽ điều chỉnh lại lịch dạy”. Namjiu nói với bạn.
“Được. Đồng tâm hiệp lực”. Parani nhận lời.
“Tuyệt vời!”. Namjiu reo lên vui sướng.
Jirasak quay sang nhìn Raman, ánh mắt như muốn nói “hối hận chưa?”.
“Pa đã đồng ý rồi, nhưng anh cũng phải chấp nhận cho Pa dùng vũ lực trong những trường hợp bất khả kháng đấy”.
Raman gật đầu: “Chỉ cần không đá đến mức rạn xương sườn là được”.
Namjiu lừ mắt: “Pa không dữ đến mức ấy đâu, cùng lắm cũng chỉ là ngáng chân, nắm tay, bẻ ra sau lưng, sẽ chừa lại cái mặt vì hình như em trai anh yêu cái mặt ấy hơn bất cứ thứ gì trên đời. Mà bạn tôi không phải là người thích phụ lòng tốt của người khác. Vì thế anh đừng lo. Em trai anh chắc chắn sẽ nhận được những điều tốt nhất”.
“Tóm lại là muốn làm người quản lý cho Pa đây mà, có được ăn phần trăm không?”. Jirasak trêu em gái.
“Cái này còn tùy vào sự hào phóng của ngài Raman đây”. Namjiu thừa cơ quay sang cười xảo trá với Raman.
“Anh đi đây, ở đây thêm nữa chỉ tổ ૮ɦếƭ vì xấu hổ khi có đứa em gái hám tiền đến phát rồ như em”. Jirasak lắc đầu rồi nói với Parani: “Pa, đi, anh đưa về, để cho quản lí tự đàm phán với nhau. Bao giờ xong họ khắc gọi điện cho chúng ta”.
Parani mỉm cười: “Vâng, anh Jok”.
“Ơ… bỏ nhau lại thế à?”. Namjiu kêu lên.
“Đúng”. Jirasak lạnh lùng đáp lại rồi đứng lên đi ra ngoài cùng Parani, để Namjiu và Raman ở lại với nhau.
“Đây mà gọi là anh trai tốt hả”. Namjiu lầm bầm nhìn theo Jirasak: “Mất công hồi nhỏ còn hát bài ‘Anh trai tốt bụng’ cho nghe. Lớn lên là quên sạch”.
Raman cười, anh cảm thấy rõ mối quan hệ khăng khít và tình cảm thân thiết giữa hai anh em Namjiu.
“Anh cười cái gì?”. Namjiu trút cơn giận dỗi lên người Raman.
“Hình như em và anh trai rất thân nhau”. Raman nói.
“Đúng thế, bố mẹ tôi nói rằng, hồi còn bé, cho dù anh ấy chơi trò gì cũng phải kéo thôi đi chơi cùng cho bằng được, vậy nên tôi và anh ấy rất thân thiết”. Namjiu sung sướng kể.
“Em đã từng hỏi anh ấy có thật lòng muốn kéo em ra chơi cùng không chưa?”. Raman hỏi như đã biết rõ sự thật.
“Lại nữa rồi!”. Namjiu lườm: “Sao anh cứ thích chặn họng tôi thế nhỉ?”.
Raman khẽ cười: “Nếu cho anh đoán, anh nghĩ em mới chính là người khóc lóc đòi theo cho bằng được, anh trai em không biết nên làm thế nào, vì nếu không cho đi thì em sẽ lèo nhèo cả ngày, lối thoát duy nhất là dạy em chơi để ít ra em không là gánh nặng của anh ấy”.
“Chán những kẻ hiểu nhanh thật đấy”. Namjiu khẽ lẩm bẩm khi Raman đọc trúng tim đen của mình.
“Anh cũng có em trai mà”.
Namjiu nhìn Raman: “Thế anh đã từng dẫn Rawat đi chơi chưa. Chắc là chưa bao giờ chứ gì?”. Namjiu bĩu môi.
“Ngày còn bé anh có thể đã bỏ qua điều này, nhưng khi nào có con anh chắc chắn sẽ không để lỡ”. Đôi mắt sáng ngời của Raman nhìn vào mắt Namjiu như muốn truyền đạt tất cả hình ảnh tương lai vào đó.
“Nhìn kiểu này chắc là muốn rủ rê tôi chơi trò làm bố mẹ đây”. Namjiu vênh mặt: “Nhưng… xin chia buồn với ngài Raman, làm người yêu hờ của Namjiu còn mất hai trăm triệu, vì thế nếu muốn tăng mức độ sâu đậm cho mối quan hệ này, giá tiền cũng sẽ phải tăng theo”.
“Ừm…”. Raman gật đầu, giọng vẫn trầm đều: “Thế thì em nên tính dần đi nhé. Nếu muốn một vợ, ba con thì anh phải trả bao nhiêu tiền”.
Namjiu quay ngoắt nhìn Raman, đôi môi đỏ mím chặt, điều cô muốn làm lúc này là nhảy vào Ϧóþ cổ anh .
“Anh muốn có câu trả lời càng nhanh càng tốt để còn kịp chuẩn bị”.
“Anh Raman!”. Mặt Namjiu hầm hầm: “Anh đùa hơi quá rồi đấy”.
“Phụ nữ chẳng bao giờ tin vào sự thật”.
Namjiu nheo mắt nhìn Raman rồi khẽ hừ một tiếng: “Thôi thì lúc nào rỗi tôi sẽ tính thử chơi, nhưng chưa biết lúc nào rỗi đâu. Người bận rộn như tôi tìm được lúc rảnh rỗi khó lắm”. Nói rồi, Namjiu vênh mặt lên một cách kiêu hãnh. Tưởng cô sẽ ngỡ ngàng đến mức nói không nên lời, hay cúi mặt e thẹn sao? Coi thường cô quá đấy!
“Em đừng tính lâu quá. Ba đứa con, mang bầu một đứa là chín tháng, thời gian nhanh nhất cho một đứa, bao gồm cả thời gian nghỉ dưỡng là khoảng một năm rưỡi. Ba đứa là bốn năm rưỡi, cộng dư thêm thoảng một năm. Tóm lại sinh ba đứa có thể mất đến năm, sáu năm. Anh muốn đứa thứ ba ra đời trước khi mình bốn mươi tuổi. Năm nay anh ba mươi ba, vậy là vừa đúng thời điểm. Vì thế em nên tìm thời gian nghĩ dần đi, điều đó sẽ có lợi cho cả hai chúng ta đấy”.
Namjiu há hốc mồm, sững sờ với cách tính toán thời gian để sản xuất ra ba đứa con của Raman.
“Đừng ngạc nhiên, đừng bối rối, tất cả mọi kế hoạch đều có thể co giãn cho phù hợp”. Raman nói.
“Kế hoạch rất tốt, nhưng sẽ tốt hơn nếu tôi chỉ đứng ngoài chứ không tham gia vào kế hoạch đồ sộ của anh”. Namjiu trợn mắt nhìn Raman.
“Muộn rồi”. Raman cười: “Bây giờ em đã là một phần trong kế hoạch dài hơi của anh rồi”.
Namjiu hết chịu nổi, lừ mắt: “Thế anh đã hỏi xem tôi có muốn tham gia vào kế hoạch ૮ɦếƭ tiệt của anh không chưa?”.
“Em đã bước chân vào rồi, mà phần lớn những người đã có mặt trong kế hoạch của anh sẽ khó có thể thoát ra được… nếu anh không cho phép”.
“Tuyệt vời. Giờ thì mình tin trên trái đất này có tồn tại những người độc tài như thế thật”. Namjiu nghiến răng tự nói với mình.
“Vậy nên anh mới nói em phải làm quen, như vậy mới có thể sống với nhau hạnh phúc được”. Ánh mắt Raman đầy vẻ hài lòng.
Namjiu quắc mắt. Càng tiếp xúc nhiều với Raman càng khiến cô nhận ra rằng anh chỉ giả bộ nghiêm nghị, kiêu ngạo trước mặt người khác, có ở gần lâu ngày mới biết Raman khá ranh ma, không lạnh lùng, vô cảm như vẻ ngoài.
“Nhìn thế này nghĩa là em đã hiểu được cuộc sống của anh rồi đúng không?”.
“Đúng…”. Namjiu dài giọng: “Tôi đã hiểu thật ra thần kinh của anh không ổn định, có hai cá tính trong cùng một con người, trước mặt người khác thì gây dựng hình ảnh một doanh nhân tài năng nhưng thật ra anh cũng chẳng khác gì em trai mình”.
Raman cười: “Đến em còn được hưởng gene trội của cả nhà, anh cũng phải có chứ”.
Namjiu nghiến răng ken két.
“Gọi món đi. Nhìn em có vẻ tức đến phát đói lên rồi”. Dứt lời, Raman gọi người phục vụ.
Người quản lí nãy giờ vẫn đứng ngó nghiêng chờ phục vụ cậu chủ, vừa nhận thấy tín hiệu đã chạy lại thay cho nhân viên phục vụ.
“Cậu Raman gọi gì ạ?”.
“Cho tôi hai, ba món ngon nổi tiếng của nhà hàng. Hôm nay tôi dẫn…”.
Namjiu nhìn chằm chằm xem Raman định nói gì.
Raman nhận thấy ánh mắt của Namjiu liền mỉm cười rồi nói với người quản lí: “Anh bảo đầu bếp làm hết sức vào nhé, lúc này đang có người giận phát đói lên rồi”.
Người quản lí cười: “Tất nhiên rồi, cậu Raman, hôm nay đầu bếp của chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để chào đón vợ chưa cưới của cậu. Xin cậu chờ cho một lát”. Dứt lời, người quản lí quay đi, trên môi vẫn giữ nguyên nụ cười.
“Ôi!!!... Tôi ૮ɦếƭ đây”. Namjiu thốt lên đầy thất vọng.
Raman cười, mặt lấp lánh: “Anh không hề nói nhé. Đừng có đổ lỗi cho anh”.
“Hôm nay thế là xong. Giờ này chắc cả thành phố đều biết hết rồi. Những chuyện như thế lan truyền còn nhanh hơn cả phóng vệ tinh ra khỏi trái đất nữa”. Giọng Namjiu đầy vẻ não nề.
Raman nhướn mày: “Một khi đã trở thành người yêu của anh, tất cả mọi người đều sẽ quan tâm tới em. Và khi đó, ai cũng sẽ biết đến N.J.Gym của em, sẽ có nhiều người đến đăng kí làm học viên của N.J.Gym hơn, nó sẽ trở thành trung tâm huấn luyện tự vệ có nhiều học viên nhất. Biết đâu, trong tương lai, em sẽ phải mở thêm một vài chi nhánh nữa cũng nên”.
Namjiu mắt long lanh, bắt đầu tưởng tượng ra hình ảnh người nối người xếp hàng đến đăng kí học tại N.J.Gym.
Raman nhìn bộ dạng của Namjiu rồi khẽ cười. Anh biết Namjiu dốc sức cho N.J.Gym đến mức nào nên cũng không thấy lạ khi Namjiu lại sung sướng đến thế. Anh muốn cho Namjiu thấy, là người yêu của Raman không hề làm ảnh hưởng đến danh tiếng của cô mà ngược lại, anh có thể mang lại cho cô nhiều thứ. Và anh tin, một ngày gần đây, Namjiu sẽ phải công nhận điều này.
Parani vừa được Jirasak đưa về nhà. Vừa vào đến phòng ngủ, chuông điện thoại di động của cô vang lên. Parani cầm điện thoại lên xem, dãy số hiện lên trên màn hình khiến mặt Parani tối sầm lại.
“Có chuyện gì vậy?”. Parani nhấn nút nhận, lạnh lùng hỏi.
“Cô đã từ chối chưa?”. Rawat không mất thời gian chào hỏi, đi ngay vào vấn đề chính.
“Không”.
“Cô đồng ý?”. Rawat lớn giọng.
“Đúng”. Parani đáp ngắn gọn, cô thấy phật ý khi cái gã đầu dây bên kia dám lớn tiếng quát mình.
“Từ chối đi”. Rawat ra lệnh, nổi sung khi Parani không làm như mình muốn.
“Thế sao anh không tự từ chối”.
“Cô cũng thấy là tôi bị ép, không có quyền từ chối. Mà tôi tưởng là cô oai lắm, có chính kiến lắm, ai ngờ chỉ biết đến tiền”. Rawat cố tình dè bỉu, hi vọng Parani kiêu căng sẽ thấy bị tổn thương mà từ chối.
“Tiền thì tốt chứ sao, tôi thích cũng là chuyện bình thường”. Parani không sập bẫy.
“Đồ hám tiền”. Rawat lầm bầm.
“Anh cũng tham như tôi thôi, nếu không phải vì sợ không có tiền tiêu thì anh cũng đã từ chối rồi”. Parani cũng gầm gừ theo.
“Cô! Cái con bé hai huy chương này. Thật ra cô không từ chối vì thích tôi đúng không?”. Khi không thể đàm phán một cách tử tế, Rawat đành phải tìm cách hạ bệ đối phương.
“Anh nghĩ cái gì điên khùng thế?”. Parani hét lên qua điện thoại.
“Đừng có giả bộ nổi khùng lên thế, tôi đọc được suy nghĩ của cô đấy. Cô muốn ở gần để có thể tán tỉnh tôi chứ gì?”. Rawat dè bỉu: “Nhưng mà thật tiếc, với khuôn mặt vô cảm của cô, cho dù tôi có mù cũng không vơ nhầm cô về làm vợ đâu. Cô đừng mong có thể dựa vào tôi dù chỉ một chút. Tôi tiếc cái thân mình lắm. Nhớ đấy!”. Rawat hả hê sau khi xả một tràng vào điện thoại.
“Đồ… Đồ…”. Parani nghĩ không ra lời nào để đáp trả.
“Tôi nói sự thật nên cô không cãi được đúng không. Trời ạ… bà cô ơi, sống độc thân cho đến tận hôm nay rồi thì cố mà sống tiếp đi, cần gì phải vật lộn tìm kiếm một người đàn ông hoàn thiện như tôi làm gì”.
“Anh… anh…”. Parani mặt đỏ bừng, giận nghẹn cả giọng.
“Cô cũng đừng hi vọng được gần gũi tôi, tôi sẽ mủi lòng. Phụ nữ vạm vỡ như cô chỉ để làm tuyến tiên phong trong đội cảm tử, chứ nếu đem ra ôm lúc ngủ thì chỉ cảm nhận được độ dày và cứng mà thôi”. Rawat cười sung sướng.
“Rawat!”. Parani gằn giọng.
“Thôi nào. Cô về suy nghĩ lại xem nên làm thế nào. Nếu cô muốn làm vệ sĩ cho tôi để rồi tức ૮ɦếƭ thì tùy. Nhưng đừng mong tôi sẽ để ý đến cô; vì người như Rawat tôi đây không thiếu gì các cô gái xinh tươi để lựa chọn, nếu cô muốn xếp hàng cho tôi chọn, tôi cũng không cấm, nhưng để đến lượt cuối cùng của cô chắc phải mất đến hai kiếp người đấy”. Nói rồi Rawat tắt máy, đứng cười một mình khi đã làm cho Parani giận dữ.
Con bé này khi có bạn ở cùng thì ra oai, khi chỉ có một mình thì ấm ớ nói không ra lời. Đáng đời! Giờ này chắc đang úp mặt vào gối khóc nức nở đây.
Rawat bật cười thành tiếng, cảm thấy tâm trạng có phần phấn chấn hơn khi bắt nạt được Parani.
Sau khi Rawat tắt máy, Parani đau đớn nhìn số điện thoại. Càng nghĩ Parani càng thấy hận, vơ gối đập thật mạnh, cuối cùng cô quyết định lần này sẽ dạy cho gã Rawat kia một bài học nhớ đời. Nếu anh ta nghĩ những lời nói vừa rồi có thể khiến cô từ chối nhận công việc này… thì anh ta nhầm to rồi.