Cô Nàng Hổ Báo - Chương 14

Tác giả: Trần Thu Hiền

“Đừng lo. Anh Kong anh hùng này sẽ chiến đấu đến hơi thở cuối cùng, vì tình yêu của mình”. Dứt lời, cậu bé quay sang cười với Namjiu, tình yêu của cậu.
Raman nhìn cậu bé. Nghĩ đi nghĩ lại, cậu bé này cũng có phần giống Rawat hồi bé, nói nhiều, ngộ nhận.
“Thằng bé Kong này bệnh nặng thật rồi. Chỉ buồn cười Raman, trông có vẻ như chưa chơi bao giờ, bị xơi tái là cái chắc Namjiu ạ”. Parani vừa thì thầm với bạn vừa không nén được cười.
“Tốt. Đáng đời”. Namjiu cười đắc thắng. Cô chơi ném 乃úp bê với anh trai từ bé. Đến hai anh trai còn phải công nhận tay nghề của cô, làm gì có chuyện cậu chủ quý tộc như Raman lại có thể sánh ngang với cô.
Một nam, một nữ, một trẻ con bước vào vị trí. Trận đấu này có liên quan đến sĩ diện cá nhân. Raman nhìn ra xung quanh, thấy từ trẻ em cho đến người lớn kéo đến xem liền thở dài. Có lẽ tất cả mọi người trong N.J.Gym đều đã tập trung ở đây nên mới có tiếng reo hò lớn đến mức này.
“Bắt đầu”. Parani ra hiệu.
Namjiu là người tung đầu tiên. Cô không cần ra quá nhiều sức, con 乃úp bê đầu tiên được ném đi đã hạ cánh đè lên vạch một cách đẹp mắt.
“A a…! Chị Namjiu giỏi quá”. Tiếng reo hò và tiếng vỗ tay hòa vào nhau vang dội.
Cậu bé Kong là người thứ hai bước vào vị trí, chuẩn bị tư thế rồi tung đầy tự tin. Con 乃úp bê bay đi rồi rơi xuống ngang vạch nhưng lại nảy ra xa thêm vài centimet. Cậu bé thốt lên tiếc nuối: “Trời ạ!”.
Raman ngay lập tức phì cười.
“Đáng ghét. Trêu ngươi trẻ con”. Namjiu nói: “Cẩn thận thua đấy”.
Raman nhướn mày nhìn Namjiu.
“Tiếp theo, anh Raman”. Parani gọi.
Anh chàng cao ráo cầm con 乃úp bê bước vào vị trí giữa tiếng cổ vũ vang dội: “Hoàng tử, cố lên!”.
“Hoàng tử cái gì. Chẳng thấy đẹp trai chỗ nào, mặt mũi rõ là bình thường”. Cậu bé nhìn Raman lẩm bẩm.
Khi đã sẵn sàng, Raman tung con 乃úp bê trong tay một cách tự tin. Con 乃úp bê rơi vượt qua vạch, thậm chí còn lăn rõ xa đến nỗi Chak phải chạy theo để nhặt lại.
“Ôi…”. Tiếng đội cổ vũ đầy nuối tiếc.
“Hiệp thứ nhất, cô giáo Namjiu chiến thắng”. Parani thông báo kết quả.
“Này ông chú, vạch ở trong phòng này đấy, không phải phòng đằng kia đâu”. Tiếng đối thủ vang lên vẻ đầy chân thành.
Raman lườm cậu bé.
“Này nhóc, đã từng khóc mà không có lí do bao giờ chưa?”. Chak hừ giọng trả lời thay ông chủ.
“Chưa bao giờ bác ạ. Người như cháu làm gì cũng phải có mục đích. Nhưng bác hỏi làm gì ạ? Hay bác định bắt nạt một đứa học sinh tiểu học cho xấu hổ tổ tiên?”. Cậu bé lễ phép trả lời rồi bước qua mặt Chak như thể không có chuyện gì xảy ra.
Chak sững sờ đến cứng đơ người. Thost bật cười khi thấy anh ta bị trẻ con bắt nạt.
“Bọn trẻ con thời buổi này mồm mép ghê gớm thật đấy”. Chak lắc đầu.
Hiệp đấu thứ hai sắp bắt đầu. Namjiu vẫn là người được ném đầu tiên và mọi thứ diễn ra vô cùng tốt đẹp. Khi con 乃úp bê rơi xuống vạch, tiếng vỗ tay vui mừng lại vang lên.
Cậu bé là người ném tiếp theo. Lần này cậu vô cùng tập trung và kết quả khá hơn lần đầu, con 乃úp bê hơi chạm vạch.
“Biết ngay là phải đứng thứ hai mà”. Cậu bé mỉm cười, nhìn thành quả của mình đầy tự hào.
“Ơ, còn chưa thi đấu xong, sao đã là thứ hai được?”. Chak vội lên tiếng, nếu thằng bé này đứng thứ hai thì ông chủ của anh chắc chắn phải đứng thứ ba.
Cậu bé lắc đầu, nhìn Chak như thể một người lớn không biết chấp nhận sự thật, “Bác, sự thật là thứ không thể ૮ɦếƭ, mà phép màu không phải lúc nào cũng có thể xảy ra đâu ạ”.
Chak nghiến răng: “Nếu là con cháu mình chắc phải lôi ra đánh cho sưng ௱ôЛƓ. Trẻ con gì mà ghê gớm quá thể”.
Raman vào vị trí chuẩn bị tung lần thứ hai. Gương mặt anh không hề có sự dao động cho dù hai người đầu tiên đã thực hiện tốt đến mức nào chăng nữa.
Con 乃úp bê rời khỏi tay Raman lượn một vòng vô cùng đẹp mắt trên không trung rồi hạ xuống ngay chính giữa vạch. Đội cổ vũ nín thở nhìn chằm chằm vào con 乃úp bê, cầu mong nó dừng lại, không xê dịch đi đâu cả.
Khoảnh khắc căng thẳng trôi qua, khi mọi người đã chắc chắn con 乃úp bê nằm nguyên tại chỗ, lũ trẻ ban nãy còn cổ vũ cho cậu bé giờ đã chuyển sang cổ vũ cho Raman, tiếng hoan hô vang lên như muốn vỡ phòng.
“Woaaa!!! Hoàng tử cố lên. Hoàng tử giỏi thế”.
“Ăn may!”. Cậu bé bí xị.
Trọng tài chạy lại so sánh kết quả của Raman và của Namjiu. Sau một lúc thảo luận liền thông báo: “Hiệp thứ hai, anh Raman thắng”.
Raman gật đầu cười với lũ trẻ đang gào thét thích thú.
Namjiu vừa buồn cười, vừa thấy đáng ghét, cậu chủ quý tộc bình thường vốn nghiêm nghị là thế hôm nay lại cười tươi như vậy.
“Hiệp tiếp theo, hiệp cuối cùng”. Parani thông báo cho cả ba người chuẩn bị.
Namjiu vẫn là người tung trước và cũng như hai lần trước, con 乃úp bê vẫn rơi xuống ngang vạch. Cậu bé là người thứ hai nhưng lần này con 乃úp bê lại nảy quá vạch chút ít khiến cho cậu có vẻ hờn dỗi.
“Có bình thường quá không đấy nhóc, sao bảo ngày nào cũng luyện cơ mà?”. Chak trêu cậu bé.
“Bác định soi xét gì một cậu bé mới chỉ chín tuổi như cháu? Bao giờ cháu cao tuổi như bác, chúng ta thi đấu nhé”. Cậu bé bình thản đáp.
“Thằng nhóc đó nói cậu già đấy Chak”. Thost cười.
“Ừm… Mồm mép thật”. Chak nhìn thằng bé ý nói “cứ đợi đấy”.
Tiếng cổ vũ lại vang lên khi Raman vào vị trí. Raman ném con 乃úp bê đi. Con 乃úp bê vẫn lượn một vòng cung như lần trước và chẳng mấy chốc đã rơi ngang vạch đích. Căn phòng lại được dịp vỡ tung lần nữa.
“Số một! Số một! Số một!”. Tiếng bọn trẻ reo vang.
“Chỉ được cái ăn may hết lần này đến lần khác”. Cậu bé nói rồi bĩu môi, không muốn công nhận thành quả của Raman.
Con 乃úp bê của Raman rơi xuống giữa vạch khiến cho trọng tài một lần nữa chạy lại đo đạc, so sánh với 乃úp bê của Namjiu xem con nào ở giữa vạch nhiều hơn rồi đội trong tài thảo luận với nhau một lúc. Sau đó, Parani đứng ra thông báo:
“Người chiến thắng trong hiệp thứ ba chính là…”, Paramo ngừng giữa chừng cho bọn trẻ thi nhau hò hét.
“Hoàng tử! Hoàng tử! Hoàng tử!”.
“Chính là hoàng tử Raman”. Parani hét to: “Và sau cả ba lần tung, người chiến thắng trong cả trò chơi cũng chính là… hoàng tử Raman”.
Lũ trẻ vỗ tay và hò reo một cách thích thú.
Raman quay ra nở một nụ cười cảm ơn dành cho đội cổ vũ: “Cảm ơn các em rất nhiều”.
Namjiu liếc mắt nhìn Parani rồi nói nhỏ vào tai bạn vừa đủ cho hai người nghe thấy:
“Thiên vị. Nhìn qua cũng biết 乃úp bê của tớ ở ngay chính giữa vạch còn của gã Raman đó chệch đi một chút”.
Parani cười: “Thôi mà. Chúng tớ phải cộng thêm điểm đẹp trai và điểm gan dạ khi Raman dám quyết định chơi tiếp”.
“Nói tóm lại là trọng tài thiên vị, thêm điểm cho kẻ đẹp trai mặt dày đúng không?”. Namjiu hỏi lại.
Parani bật cười: “Nói thể mất hết cả ý nghĩa, cho đù đó là sự thật”.
Namjiu hứ một tiếng rồi quay sang liếc nhìn kẻ chiến thắng đang vô cùng được lòng đội cổ vũ.
Cậu bé xếp hạng ba mặt lạnh tanh bước về phía Raman: “Chúc mừng chú đã chiến thắng”.
Raman nhìn cậu bé: “Cảm ơn”.
“Anh Kong đừng quá buồn nhé”. Cô em gái an ủi anh trai.
“Anh không sao đâu”. Giọng cậu bé khá trịnh trọng: “Đã là thể thao thì phải có thắng có thua. Cho dù lần này anh thua nhưng dẫu sao anh đã cố gắng hết sức rồi. Chỉ tiếc phải đánh mất người anh yêu thôi”.
Raman nhướn mày nhìn cậu bé đang cố tỏ vẻ anh hùng trước mặt em gái và Namjiu.
Namjiu cười với cậu bé: “Phải có tinh thần thể thao như thế mới xứng đáng là vận động viên cao quý”.
Cậu bé thở dài: “Chị Namjiu có người yêu rồi, em chắc phải cố kìm nén tình cảm của mình thôi. Em không muốn làm người thứ ba cản trở người khác. Nhưng nếu một ngày…”. Cậu bé liếc sang Raman “… chị Namjiu khóc, em sẽ ngay lập tức quay lại đứng bên cạnh chị”.
“Được, Kong đẹp trai của chị”. Namjiu xoa đầu cậu bé đầy cảm kích.
“Chú nhất định không được làm chị Namjiu của cháu buồn đâu đấy. Nếu không, bao giờ cháu lớn, cháu sẽ tính sổ với chú”. Cậu bé nghiêm giọng với Raman.
Raman không trả lời, chỉ gật đầu.
“Anh Kong, cho dù chị Namjiu có người yêu rồi nhưng chúng ta vẫn còn chị Pa nữa mà. Chị Pa vẫn độc thân, anh Kong có quan tâm không?”. Cô bé hỏi anh trai.
Cậu bé quay sang nhìn Parani với ánh mắt lạ lùng.
Parani đang cười bỗng dưng giật thói: “Đừng, đừng. Chị Pa chơi ném 乃úp bê đã không giỏi, lại còn không có ý định trở thành một cô người yêu tốt”.
“Em hiểu. Nhưng lúc này em đành xin lỗi chị Pa bởi con tim em vẫn chưa sẵn sàng cho ai khác bước vào”. Cậu bé khẽ cười với Parani.
“Ờ.. ờ… không sao”. Parani nói, thở phào như thoát được gánh nặng.
Namjiu nén cười khi nhìn thấy bộ dạng của Parani.
“Nếu không còn việc gì nữa, tôi xin phép đưa Namjiu đi trước nhé, Parani?”. Raman nói.
“Anh Raman cứ tự nhiên, còn một lát nữa thôi là bọn trẻ tan học rồi”. Parani trả lời rồi cười với Namjiu.
“Đi thôi, Namjiu”. Raman nói rồi dẫn cô ra khỏi phòng.
Trước khi theo chân ông chủ ra ngoài, hai nhân viên thân cận của Raman còn quay lại cười bảo cậu bé: “Tiếc cho nhóc thật đấy. Tình yêu đầu thường kết thúc buồn và đau thương vậy đấy”.
Cậu bé nhún vai: “Nhưng cháu không tiếc đâu bác ạ, bởi trái tim cháu đủ cứng rắn”.
“Giỏi thế khi về nhà đừng có úp mặt vào gối mà khóc hu hu đấy nhé”. Chak vẫn cố trêu cậu bé khiến Thost phải vội ngăn lại:
“Đủ rồi đấy, Chak. Thằng nhóc khóc bây giờ”.
“Ôi trời, ông bác ơi, cháu không hay nhè đến mức ấy đâu. Bác nên chăm sóc cho bản thân mình thì hơn. Cháu nghĩ với khuôn mặt của bác, chắc phải tốn không ít thời gian để tìm người yêu đâu. Vì thế đừng vội thương hại cháu, thời gian của cháu còn nhiều. Bác tự thương hại mình thì hơn, còn mấy năm để tìm kiếm đâu cơ chứ”. Nói xong, cậu bé quay người đi thẳng, bỏ mặc Chak đứng há hốc mồm.
“Thế nào, bị nói cho đứng hình, ván này đau đến tận tim chưa?”. Thost lắc đầu.
“Trẻ con gì mà ác miệng thế không biết”. Chak nhìn theo cậu bé, trong lòng không khỏi kinh ngạc về tài đối đáp của một thằng bé đang học tiểu học.
“Đi thôi”. Chak bật cười rồi ra khỏi phòng trước.
Namjiu dẫn Raman vào phòng làm việc của mình. Raman quét ánh mắt nhìn một lượt xung quanh rồi lắc đầu khi thấy căn phòng nằm trong tình trạng lâu rồi không được ai quét dọn.
“Ờ… là vì… dạo này tôi không đến đây mấy… nên có hơi bừa bộn một chút”. Namjiu ngượng nghịu nói.
“Em không đến đây cả tháng rồi cơ à?”.
Namjiu nhăn mặt: “Thì chỉ thời gian này thôi mà, tôi vừa phải đi giải quyết công chuyện ba ngày liên tiếp”. Namjiu nhìn người tạo ra “công chuyện ba ngày liên tiếp” cho mình như muốn hỏi tội.
Raman gật đầu: “Ý em là anh là nguyên nhân khiến phòng em bừa bộn à?”.
“Tất nhiên. Namjiu nhếch mép cười: “Tóm lại anh đến đây tìm tôi có việc gì? Có gì gấp không?”.
“Anh tình cờ có việc ở gần đây. Xong rồi chợt nghĩ ra nên rẽ qua xem trung tâm của em hoạt động như thế nào”. Raman trả lời.
“Thế xem rồi anh thấy thế nào?”. Namjiu hỏi.
“Cũng tạm. Nhưng chưa đến mức tốt lắm”.
“Cái gì? Trung tâm huấn luyện tự vệ của tôi có giấy chứng nhận đạt tiêu chuẩn hẳn hoi nhé, thậm chí còn nhận được rất nhiều lời khen. Thế mà anh chỉ đánh giá là tạm được thôi sao?”. Namjiu bật lại.
“Đấy là vì họ chưa vào xem phòng làm việc của chủ nhân nơi này. Cứ thử cho bọn họ thấy coi, đảm bảo sẽ bị tước giấy chứng nhận với lí do không đảm bảo vệ sinh”.
“Ái chà! Đau thật đấy!”. Namjiu giả vờ tỏ ra đau đớn.
Raman nhìn mặt Namjiu rồi bất động trong giây lát trước khi nói: “Nhìn kĩ thì đôi khi em cũng khá là đáng yêu đấy chứ”.
Namjiu hoảng hồn, bất giác lùi lại phía sau một bước, giọng run run hỏi: “Anh có cảm giác thèm muốn à?”.
“Nghĩ linh tinh”. Raman lắc đầu, bó tay với lối suy nghĩ của Namjiu.
“Biết sao được. Tự dưng khen nhau đáng yêu. Nếu không phải ma nhập thì cũng là đang thèm muốn”. Ánh mắt Namjiu vẫn còn rất đề phòng.
“Anh chỉ nói theo những gì mình thấy thôi”.
Namjiu nheo mắt: “Anh mà thấy tôi đáng yêu à?”.
“Lúc nãy thì đúng, bây giờ hết rồi”. Raman trả lời.
“Hừ! Nhanh đến nhanh đi thật đấy”. Namjiu có vẻ hơi thất vọng khi sự đáng yêu của mình lại biến mất nhanh đến thế.
Raman gật đầu: “Đúng. Từ ngày anh biết em đây là lần đầu anh được thấy, và nó quả thật đến nhanh đi nhanh như em nói đấy”.
Namjiu tròn mắt nhìn Raman: “Này anh nói cho dễ nghe hơn không được sao? Trời ạ, là anh không có số được nhìn thấy thôi. Anh chẳng biết gì cả, có bao nhiêu người khen tôi đáng yêu rồi. Tôi nghe đến nhàm tai”. Cô tự đắc nói.
“Nếu anh đoán không nhầm thì những lời khen ấy chỉ xuất phát từ bốn người, đó là bố mẹ và hai anh trai của em”. Raman nói như đã quá hiểu.
Namjiu cười nhếch miệng: “Anh nói luôn đi, hôm nay đến có việc gì?”.
“Anh đến đón em đi ăn tối rồi sẽ đưa em về nhà”. Raman nói.
“Hôm nay tôi không rỗi. Không đi được đâu”. Namjiu từ chối, lúc này cô vẫn chưa sẵn sàng dẫn Raman về nhà.
“Em rỗi”. Raman nói nhẹ nhàng nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào mắt cô.
“Không rồi. Tôi có hẹn rồi, hẹn rất quan trọng là đằng khác”.
“Không sao, anh sẽ đi cùng em, sẽ chờ em cho đến khi xong chuyện”. Raman không chịu thua, ra đòn quyết định bắt Namjiu nhận lời: “Mà anh cũng có chuyện liên quan đến tòa nhà mới nói với em”.
Namjiu nheo mắt nhìn Raman: “Anh định gián tiếp dọa dẫm tôi đấy phải không?”.
“Em quả là thông minh”.
Cô nhìn kẻ vừa khen đểu mình với vẻ mặt dửng dưng rồi gầm gừ: “Anh sinh ra đúng là để áp đặt người khác”.
“Thế nên anh mới bảo em tập làm quen đi. Thôi nào, thay quần áo nhanh lên, anh không muốn ăn cơm không đúng giờ”. Raman giục Namjiu một cách lịch sự nhưng trong giọng nói đầy sự ép buộc khiến Namjiu trợn mắt, nói không nên lời, chỉ còn biết quay phắt người đi ra khỏi phòng trong tâm trạng đầy tức tối.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay