Ngày hôm sau, khi chỉ còn vài phút nữa là đến mười hai giờ trưa, Namjiu dẫn Parani tới tòa nhà Woradechawat . Khi bước vào trong đại sảnh tầng trệt, những nhân viên vẫn còn nhớ mặt hai cô gái đều mỉm cười, đặc biệt là cô gái ở bộ phận lễ tân, cô ta tươi cười khi thấy Namjiu và Parani đi đến chào mình trước khi cả hai cùng nhau đi lên tầng trên.
“Cậu chắc là muốn mình cùng vào căn phòng đó chứ?”. Parani hỏi bạn khi đã bước vào thang máy.
“Chắc chắn. Nếu hôm nay gã Rawat còn đến gây sự, cậu hãy giúp mình dọa dẫm cho gã đó ngậm miệng lại, chúng ta sẽ đỡ phải điếc tai”. Namjiu nói với bạn.
“Được. Không vấn đề”. Parani tự tin đáp.
Thang máy đi lên tầng bốn mươi chín. Namjiu dẫn Parani đi thẳng đến chỗ cô thư kí đang ngồi trước phòng Raman.
“Xin chào, cô Chan”. Namjiu mở lời.
“Xin mời cô Namjiu vào trong phòng luôn”. Vừa nói, Chanjira vừa cười với Namjiu.
“Cám ơn cô”. Namjiu cũng cười đáp lại, sau đó đi vào phòng của Raman.
Sau mấy tiếng gõ cửa, cánh cửa được mở ra, Raman ngẩng đầu lên khỏi đám sổ sách đang đọc. Khi nhìn thấy đó là cô gái mà mình đã hẹn hôm qua liền gật đầu rồi lại cúi xuống đọc tiếp.
Namjiu nheo mắt. Mọi thứ diễn ra y hệt hôm qua.
“Chúng mình nên ra ngoài thì hơn. Hình như ngài Raman vẫn chưa rảnh thì phải”. Parani ngại ngùng hỏi bạn khi thấy phản ứng của chủ nhân căn phòng.
“Không sao đâu. Chúng ta có ở đây hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì đến sự tập trung của người đàn ông kia đâu. Chắc chắn đấy”. Namjiu thì thầm.
Khi Raman kí xong tập tài liệu cuối cùng, anh liền nhấc điện thoại lên gọi cho thư kí.
“Chan, cho tôi ba đĩa Rat-na[1] ”.
[1] Món xào của Thái Lan, có sự kết hợp giữa sợi bánh đa, rau cải ngọt hoặc cải thảo, đậu phụ và các loại thịt. Ăn như một món chính.
Namjiu quay sang hất hàm, Parani cũng cười như hiểu ý cô.
Raman ngẩng mặt lên vừa kịp nhìn thấy hành động của hai cô gái.
“Có ai không thích ăn không?”.
“Không!”. Cả hai đồng thanh.
“Ừm”. Raman gật đầu.
Namjiu giới thiệu Parani với Raman. Sau đó không lâu, thư kí của Raman và đầu bếp đem thức ăn vào trong phòng. Raman nhìn một đĩa thức ăn, ánh mắt đầy thắc mắc.
“Steak heo của cậu Rawat ạ. Cậu ấy vừa gọi khi nãy”. Thư kí báo cáo với Raman.
“Thế nó đâu rồi?”. Raman hỏi.
“Chắc lát nữa sẽ tới ạ”. Câu trả lời vừa dứt, cửa phòng đã mở ra, một dáng người cao lớn bước vào.
“Hứ!”.
Namjiu và Parani cũng phản ứng khi Rawat vừa bước qua cửa.
Rawat nhìn cả hai cô gái với ánh mắt không mấy hài lòng “Thật vênh váo. Lại còn dẫn cả bạn đến nữa”.
“Wat”. Raman ngăn em trai.
Namjiu nhún vai, ngông nghênh trả lời: “Ai phát điên thì lùi về phía sau”.
“Chắc là sẽ có một ai đó đấy”. Parani liếc mắt sang ai đó.
Rawat mím chặt môi, tức tối nhìn Parani.
“Để tôi giới thiệu bạn mình cho em trai ngài nhé”. Namjiu nói với Raman.
Raman gật đầu.
“Thôi khỏi. Tôi không muốn biết”. Rawat tỉnh bơ.
“Wat!”. Raman nghiêm giọng.
“Dù anh không muốn làm quen nhưng tôi cũng phải giới thiệu, biết đâu nó sẽ có lợi cho anh Rawat sau này”. Namjiu nhếch mép cười. “Bạn tôi tên là Parani. Anh Rawat muốn gọi là Pa cũng được, vì cả đất nước này đều gọi cô ấy như vậy”.
Giọng Namjiu lạnh lùng, nói tiếp: “Chắc anh cũng đã biết, cô bạn này của tôi đã giành huy chương vàng thế vận hội Olympic, bộ môn Taekwondo hai lần. Nhưng đó không phải là điều tôi muốn nói với anh. Điều tôi muốn nói là...”. Namjiu ngừng lại để lấy hơi cho dõng dạc.
“Người bạn này của tôi rất khỏe, đã từng lập kỉ lúc đốn ngã năm gã đàm ông to khỏe một lúc. Cú đánh tay trái Hurricane đã đánh gục nhiều kẻ độc miệng rồi. Đấy là còn chưa kể đến cú đá chân phải Tornado vào cổ khiến đối thủ ngất lịm bao lần không đếm hết. Mà lúc bạn tôi tức lên, tay chân lại cứ luôn thích hành động trước khi não ra lệnh mới ૮ɦếƭ chứ. Những gì tôi cần nói với anh chỉ vậy thôi”.
Parani gập ngón tay kêu răng rắc, đồng thời lần lượt đấm hai tay vào không khí.
Raman nhìn hành động của hai cô gái. Giờ thì anh đã hiểu tại sao Namjiu lại dẫn bạn đến.
“Cô dám dọa tôi à?”. Rawat gầm gừ.
“Đừng có đổ tội cho tôi như thế . Tôi chỉ kể cho anh nghe thôi. Có dọa câu nào đâu?”. Namjiu tưng tửng phủ nhận.
“Anh Raman, em sẽ gọi bảo vệ đến lôi cổ hai con người này ra ngoài. Nếu chúng ta cứ nhẫn nhịn để họ ở đây, chắc sẽ nguy hiểm cho tính mạng và sự an toàn của hai anh em ta. Em không muốn mạo hiểm”. Rawat tỏ vẻ nghiêm trọng, vừa nói vừa nhìn chằm chằm về phía hai cô gái đầy thách thức.
Raman thở dài, nói với tất cả: “Thôi ngay. Nếu ai không có ý định ăn thì xin mời ra ngoài”.
“Vậy tôi không kiêng nể gì nữa nhé”. Dứt lời, Namjiu bắt đầu xuống tay giải quyết món ăn bằng việc xúc bánh đa cùng rất nhiều tôm, cá, mực khác cho vào mồm. Parani thấy Namjiu làm vậy cũng không ngần ngại, vội gắp cá mực lên nhắm ngay.
Rawat bĩu môi nhìn hai cô gái. Thật không thể chấp nhận được. Hai con người này chắc chưa được ăn những món sang trọng tầm cỡ thế giới như thế này bao giờ nên mới phồng mang trợn mắt lên thế kia.
“Anh Raman, hai người này ăn thế chắc chưa đủ đâu. Hay là gọi thêm cho bọn họ được không anh? Đằng nào cũng là tiếp đãi, phải làm cho tử tế. Những thứ ngon như thế này đâu dễ kiếm”. Rawat nói với anh trai nhưng mắt lại liếc về phía Namjiu và Parani với vẻ kinh thường.
“Anh Rawat thật tốt bụng. Thế thì chúng tôi không ngại nữa vậy. Ăn không hết, bỏ túi cho chúng tôi đem về cũng được”. Namjiu ngẩng mặt lên cười
Rawat thở gấp. Namjiu hất hàm, Rawat nghiến răng kèn kẹt. Nhưng lời đã nói ra không thể rút lại, Rawat đứng lên cầm điện thoại trên bàn anh trai gọi cho thư kí với vẻ tức giận.
“Chan, cô gọi giúp tôi thêm hai đĩa Rat-na cho khách. Đặt loại đặc biệt, cực kì đặc biệt ấy. Đặt thêm mười đĩa cho vào túi cho khách mang về”.
“Cám ơn!!!”. Hai cô gái đồng thanh lên tiếng.
Raman nhìn em trai rồi lại nhìn hai cô gái. Đúng là chẳng ai chịu nhường ai. Namjiu và bạn cũng thật biết cách chọc giận, Rawat cũng chẳng khá hơn là bao, lúc nào cũng nghĩ ra thứ để xách mé nhưng cuối cùng lại phải gánh hậu quả vì không thể phản bác được.
Namjiu và Parani sau khi mỗi người đã đánh chén hết hai đĩa Rat-na thì đã no căng bụng. Rawat vẫn còn chút phụng phịu, xiên từng miếng steak heo cho vào mồm nhai nát vụn cho hả giận đến khi hết sạch.
“Ngài Raman, bây giờ mọi người đều đã no, tôi nghĩ đã đến lúc tôi và ngài có thể bàn chuyện công việc với nhau được rồi”. Namjiu bắt đầu trước vì không muốn mất thêm thời gian.
Raman gật đầu rồi mời Namjiu và Parani đi về phía bộ bàn ghế tiếp khách được đặt tại một góc khác của căn phòng. “Cô có việc gì cứ nói đi”.
Rawat cũng đến ngồi cùng, đôi mắt sáng hơi cúp xuống như đang chuẩn bị sẵn sàng nghe xem hai người này có chuyện gì với nhau.
“Tôi không nói vòng vo nữa. Công ty của ngài sắp phá dỡ tòa nhà nơi mà trung tâm huấn luyện tự vệ N.J.Gym của chúng tôi đặt văn phòng. Và tôi là chủ nhân chỗ đó”. Namjiu nói.
“Thế thì sao?”. Rawat xen vào.
Parani bẻ ngón tay răng rắc. Rawat mím chặt môi, tức tối nhìn vào mặt Parani.
“Tôi đến đàm phán để đòi sự công bằng”. Namjiu nói tiếp sau khi Rawat đã bị Parani dọa cho im miệng. “Chúng tôi vừa mới kí hợp đồng thuê chỗ đó với người chủ cũ chưa đến một năm. Thời hạn hợp đồng còn những năm năm nữa. N.J.Gym của tôi sẽ như thế nào?”.
“Thì cũng bị phá chứ sao”. Rawat vô tình lên tiếng.
Rắc! Rắc!
Parani nắm hai đấm tay vào nhau. Rawat ngậm miệng lại rồi quay sang nhìn Parani.
“Thế cô muốn tôi làm gì?”. Raman hỏi Namjiu.
“Hãy hoãn việc phá dỡ căn nhà lại”. Namjiu trả lời.
“Chuyện không dễ thế đâu. Tòa nhà đó sẽ được phá đi xây lại. Công ty chúng tôi đã triển khai công việc được quá nửa rồi”. Raman giải thích.
“Nhưng thế là không công bằng với phía chúng tôi”. Giọng Namjiu đã bắt đầu to hơn.
“Đây là chuyện kinh doanh đấy thưa cô, công bằng công biếc gì ở đây”. Rawat chưa kịp nói hết câu đã kêu lên “Ối...”.
Parani vung tay đập bốp một cái vào cánh tay Rawat. “Xin lỗi ngài Rawat. Tay tôi tự nhiên nó thế. Tôi không cố ý”.
Rawat trừng trừng nhìn Parani.
“Ngài Raman trì hoãn dự án phá dỡ tòa nhà đó một chút không được à? Năm năm nữa hãy tính tiếp”. Namjiu gợi mở cách gỡ rối cho Raman.
“Trì hoãn năm năm, thà dâng cả tòa nhà ấy cho cô luôn không hơn à?”. Rawat buột miệng phàn nàn mà không dám nói quá to bởi cú đập ban nãy vẫn chưa làm cậu hết đau.
Parani nghe thấy câu nói đó của Rawat liền giơ nắm đấm ra đấm vào không khí hai ba cái, đó là dấu hiệu cho thấy nếu còn nói nữa sẽ được nếm mùi.
Rawat nhìn Parani đầy ghét bỏ rồi đứng dậy, đi đến ngồi cạnh Raman.
“Tôi nghĩ chúng ta có thể cùng nhau nghĩ lối thoát”. Namjiu nói khi thấy Raman vẫn ngồi yên, không có ý kiến gì về gợi ý trì hoãn việc phá dỡ nhà của cô. “Hay thế này. Bên tôi sẽ trả tiền thuê nhà cho bên ngài theo tháng nhưng tôi hi vọng sẽ không quá đắt, thu nhập của N.P.Gym chúng tôi không lớn lắm. Chúng tôi thành lập trung tâm này vì muốn mọi người quan tâm đến việc rèn luyện sức khỏe. N.P.Gym của chúng tôi còn có khá nhiều trẻ em đến học. Ngài thử nghĩ xem, việc giúp đỡ chúng tôi lần này sẽ tạo hình ảnh tốt đẹp hơn cho công ty ngài về việc hỗ trợ cho bọn trẻ yêu thích thể thao. Tôi sẽ làm một cái biển thật lớn cám ơn công lao của ngài. Đảm bảo ngài sẽ không thất vọng”.
Raman nghe Namjiu nói mà thầm khen sự nhanh trí của cô.
“Hình ảnh của Woradechawat lúc này đã quá tốt để không cần phải dựa dẫm vào cái trung tâm bé tí của cô đâu. Và người ngoài không có quyền mặc cả hay đàm phán. Chuyện cầu xin người ta chỉ làm với người trong gia đình thôi. Cô có hiểu không?” Rawat chế nhạo.
Parani vụ đứng dậy, bước về phía Raman với điệu bộ không mấy hòa khí.
“Cô định làm gì?”. Rawat giật mình khi thấy Parani dừng lại ngay trước mặt mình.
“”Muốn hai chúng ta nói chuyện riêng”. Parani cộc lốc, giơ tay ra nắm lấy cổ tay Rawat, vừa kéo vừa giật cho Rawat đứng dậy.
“Cô bị điên à? Tôi không có gì để nói với cô hết”. Rawat hét lên, giật mạnh tay thoát khỏi tay đối phương nhưng vì Parani nắm quá chặt, Rawat có cố đến mức nào cũng không thể thoát ra được nên cuối cùng đành để Parani lôi xềnh xệch ra khỏi phòng.
Namjiu nhìn theo Rawat, cầu nguyện cho cậu gặp được điều an lành.