Chàng trai cao ráo, khuôn mặt ưa nhìn, ăn mặt sang trọng với bộ đồ hàng hiệu từ đầu đến gót chân, đỗ chiếc xe hơi thể thao đắt tiền tại khu vực dành cho các nhà lãnh đạo. Nhân viên bảo vệ khúm núm chạy ra nghênh đón bởi biết rõ anh chàng có mùi thượng lưu trên từng centimet cơ thể này chính là con trai thứ của nhà Woradechawat. Hôm nay chính là ngày làm việc chính thức đầu tiên của cậu ta tại công ty.
“Xin mời, ngài Rawat”.
Rawat bước xuống từ chiếc xe sang trọng rồi bước vào bên trong tòa nhà với dáng vẻ tự tin. Vừa mới bước qua cánh cửa, anh sững lại khi thấy đám nhân viên đang tụ tập xem xét, bàn tán cái gì đó.
“Cái gì vậy? Những người đó đang xem gì thế?”. Rawat quay lại hỏi nhân viên bảo vệ đi theo sau.
“À... mọi người đang xin chữ kí cô ấy ạ”.
“Có ngôi sao nào đến à? Đẹp không?”. Ánh mắt người hỏi rạng rỡ hẳn lên.
“Ờ... không phải ngôi sao đâu ạ... còn nổi tiếng hơn cả ngôi sao nữa cơ. Là cô Pa, vận động viên Taekwondo nổi tiếng của Thái Lan, hai lần liên tiếp được nhận huy chương vàng đấy ạ”. Nhân viên bảo vệ nói về Pa với giọng điệu thán phục ngưỡng mộ.
Rawat nhướn mày, anh chưa từng quan tâm đến các vận động viên thể thao. Vì thế, ai có huy chương mấy kì, anh chưa bao giờ nhập tâm dù chỉ là một chút. Rawat nhìn về phía trung tâm của đại sảnh đang trở thành tâm điểm bủa vây của các nữ nhân viên trong tập đoàn.
“Chắc chắn đấy là Pa chứ?”. Người nói lắc đầu khi đã nhìn rõ tâm điểm của đám đông. “Pa bom thì đúng hơn. Dáng người lực lưỡng thế kia, có đúng là con gái thật không vậy? Hay là nửa nam nửa nữ. Không thể phân biệt được...”. Chưa nói hết câu, Rawat chỉ kịp thốt lên “Ối...”, anh bị một người va phải đến tối tăm mặt mày. May mà nhân viên bảo vệ kịp đỡ, cứu anh khỏi màn ngã xấu hổ trong ngày đầu tiên đến làm việc.
“Đi đứng cho cẩn thận chứ”. Cô gái kia gắt gỏng lên tiếng trước.
Rawat trợn mắt, nhìn chằm chằm đầy tức tối vào cô gái đối diện “Tại sao không tự tránh đi. Tôi mà ngã ra đây thì cô nói thế nào?”.
Namjiu lắc đầu, trả lời không chút kiêng nể bởi trước đó đã nghe thấy rõ bạn mình bị anh ta nói xấu: “Chẳng thế nào cả. Đi không nhìn đường, lại chỉ biết nói xấu sau lưng người khác. Cho đáng đời”.
“Cô...!!!”. Rawat cao giọng.
“Làm sao?”. Namjiu không chịu thua, ngay lập tức phản bác lại.
“Cô có biết tôi là ai không? Có biết tôi quan trọng với Woradechawat cỡ nào không?”. Rawat nghiêm giọng.
“Còn anh thì sao? Anh có biết tôi là ai không? Biết tôi quan trọng với Woradechawat thế nào không?”. Namjiu lớn giọng không kém kẻ đối diện.
“Tôi không biết cô là ai. Nhưng bản mặt như cô chắc chắn chẳng có gì quan trọng với Woradechawat cả”. Rawat chế nhạo, quét ánh mắt giễu cợt nhìn Namjiu từ đầu đến chân.
Namjiu trả lời bằng nét mặt khinh bỉ, không chịu để mình bị coi thường.
“Ô! Đến anh còn không biết tôi là ai, tại sao tôi lại phải biết anh là ai. Đúng là một câu hỏi mặt dày, thiếu suy nghĩ mà nhà tôi vẫn hay gọi là câu hỏi của kẻ não bé. Mà não bé thôi chưa đủ đâu, trong đó chắc nước chiếm phần nhiều nên mới lúc nào cũng ngây ngây ngơ ngơ như thế”.
Rawat mặt đỏ phừng phừng, quay ngoắt đi ra lệnh cho nhân viên bảo vệ đứng phía sau: “Bắt lấy cô ta ném ra ngoài, cấm cô ta không được bước chân đến đây nữa”.
“Đáng tiếc”, Namjiu tranh nói trước: “Ngày mai tôi có một cuộc hẹn đặc biệt với ngài tổng giám đốc, còn hẹn ăn trưa với nhau nữa kia, mà chỉ có hai người trong phòng làm việc thôi nhé. Vì thế, tôi bắt buộc phải bước chân đến đây lần nữa... Ừm, mà có khi còn nhiều lần nữa, như kiểu... đến gặp người thân ấy mà”. Namjiu làm giọng ngọt ngào chế nhạo, mặt vênh vênh tỏ ý ta đây mới là người quan trọng.
Rawat cãi ngay: “Tôi không tin. Anh Raman không đời nào cho phép loại phụ nữ này lên phòng làm việc”.
Namjiu nhún vai: “Tùy. Không muốn chấp nhận sự thật cũng đành chịu thôi. Nhưng anh hãy cẩn thận đấy, mất lịch sự với vị khách đặc biệt này, rồi một ngày anh sẽ trở thành con chó bị ruồng bỏ, bị tống cổ ra khỏi Woradechawat lúc nào không biết đấy”.
“Ném cô ta ra ngoài!!!!!!!!”. Rawat hét lên, rõ ràng đã vô cùng tức giận, từ bé đến giờ, anh sợ nhất mấy từ “con chó bị ruồng bỏ”.
“Vâng... vâng...”. Nhân viên bảo vệ lắp bắp sau khi lưỡng lự một hồi. Anh ta di về phía cô gái để thực thi mệnh lệnh của ông chủ.
Vừa lúc nhân viên bảo vệ đang định giơ tay ra giữ lấy mình, Namjiu nhanh hơn nắm chặt cổ tay anh ta rồi khóa ra sau lưng khiến anh ta nhăn nhó kêu: “Ối!”.
“Tưởng dễ bắt hả. Biết về Namjiu này hơi ít rồi đấy”. Namjiu nói với nhân viên bảo vệ nhưng ánh mắt thì nhìn chằm chằm kẻ đã ra lệnh.
Rawat thấy người của mình bị vô hiệu hóa liền hô hào những người khác đến giúp.
“Đến giúp ta ném con bé này ra ngoài. Nhanh lên!”.
Bảy nhân viên bảo vệ đang đứng trước cửa tòa nhà nghe thấy tiếng của ông chủ liền vội vàng chạy lại.
“Định chơi hội đồng à? Được thôi. Đừng có hối hận đấy”. Namjiu cười khẩy. Cô lấy chân ngáng người đầu tiên chạy đến khiến anh ta ngã sóng soài ra đất, tranh thủ lấy đà đón tiếp người thứ hai đang chuẩn bị nhào đến.
Tiếng hét của Rawat thu hút sự chú ý của Parani. Khi thấy bạn mình đang bị đánh hội đồng, cô không chần chừ chạy lại giúp bạn đánh bại đối phương một cách nhanh chóng. Cuộc xung đột giữa đội bảo vệ và hai cô gái khiến cho những người xúm lại xem được phen reo hò cổ vũ hết sức náo nhiệt.
“Em Pa, cố lên!”. Tiếng cổ vũ cho Parani to hơn khi cô dùng chân đá vào giữa háng một anh bảo vệ lực lưỡng khiến anh ta từ từ câm nín gục xuống.
“Bạn em Pa, cố lên... Ái chà... giỏi chẳng khác gì Pa”. Namjiu cũng nhận được sự cổ vũ nhiệt tình không kém Parani. Nhất là khi cô dùng cùi chỏ đánh mạnh xuống vai đối phương rồi tiện đà văng gót, thẳng chân giáng vào mặt người đó đau điếng khiến anh ta ngã úp mặt xuống đất, tiếng vỗ tay lại càng to hơn như muốn tiếp thêm cho cô sức mạnh.
“Trời ạ! Đi gọi thêm người nhanh lên”. Rawat hét với người bảo vệ còn lại khi thấy bên mình đang dần yếu thế.
“Chỉ giỏi sai khiến người khác thôi à? Có giỏi thì xông vào đi”. Parani hét đáp trả.
Rawat cắn răng, nhìn Parani với ánh mắt đỏ ngầu tức tối.
“Dừng lại ngay!!!”. Giọng nói dứt khoát vang lên từ phía sau khiến mấy anh bảo vệ lúc này đang nhốn nháo xem ai nên xông vào tiếp vội im bặt. Họ biết rõ giọng nói đó là của ai.
Raman tức giận bước vào đứng giữa hai phía, quét ánh mắt nghiêm khắc nhìn từng người một, “Tại sao lại ra tay với phụ nữ?”.
Cả đội bảo vệ ai nấy đều ngập ngừng, cúi mặt không dám nhìn vào mắt của ông chủ lớn. Những người đến cổ vũ và chứng kiến sự việc cũng lần lượt lùi về phía sau rồi từ từ quay trở lại vị trí làm việc của mình.
“Anh Raman có chắc hai người này là phụ nữ không?”. Rawat đánh mắt sang hai cô gái.
“Còn hơn ai đó mà tôi không biết có phải là đàn ông thật không. Toàn thấy tránh né, đòi mãi giơ tay chỉ đạo”. Namjiu đáp trả, lại có thêm cô bạn thân đứng cạnh gật gù đồng tình.
Rawat nghiến răng nhưng không dám hành động, cậu biết rõ anh hai mình ghét nhất là xuống tay với kẻ yếu thế hơn.
“Cả hai thôi ngay”. Raman nghiêm giọng.
“Anh đừng có rơi vào bẫy của cô ta. Cô ta nói dối là ngày mai có hẹn ăn trưa với anh tại văn phòng, lại còn hàm ý là người đặc biệt của anh nữa. Đúng là thảo mai”. Rawat tức giận mách anh trai.
Raman nhếch mày, quay ra nhìn Namjiu. Cô vội thanh minh: “Tôi nói dối chỗ nào. Chính anh là người đã hẹn tôi mười hai giờ trưa ngày mai đến gặp anh ở văn phòng, không đúng sao?”.
“Thật à anh? Có phải anh đã hẹn cái con bé miệng lưỡi rắn độc, thần kinh không ổn định này đến gặp không?”. Rawat hỏi lại đầy vẻ nghi ngờ.
“Đúng”. Raman trả lời ngắn gọn.
“Sự thật là thứ không bao giờ ૮ɦếƭ”. Namjiu nhún vai, liếc mắt sang Rawat với vẻ tự đắc của kẻ chiến thắng.
“Anh điên thật rồi. Con bé này tống tiền anh đúng không? Hay là anh sơ hở nên bị cô ta lừa? Hay là...”. Rawat hơi nheo mắt rồi tỏ ra nghiêm trọng hỏi tiếp: “Anh bị lén quay camera đúng không? Nói cho em biết đi, em sẽ giúp anh”. Rawat nhìn anh trai với ánh mắt độ lượng.
“Wat, đừng có lộn xộn”. Raman lắc đầu: “Chẳng có chuyện gì cả”.
“Nghĩ vớ vẩn, thảo nào não bé là phải”. Namjiu nói nhỏ nhưng cố tình để đối phương nghe thấy.
“Cô...!!!”. Rawat chỉ vào mặt Namjiu.
Parani bước ra đứng trước mặt bạn, sẵn sàng ra tay khi cần.
“Namjiu, dẫn bạn cô về trước đi”. Raman ngăn lại bằng cách ra lệnh cho Namjiu, anh lo hai kẻ không đội trời chung này sẽ hỗn chiến thêm trận nữa.
“Được thôi. Em về trước nhé. Ngày mai gặp lại anh”. Namjiu nói giọng ngọt ngào trêu ngươi Rawat thêm lần nữa.
Rawat mím môi mím lợi, muốn đáp trả lắm nhưng bị ánh mắt nghiêm khắc của anh trai ngăn lại nên đành thôi.
Sau khi Namjiu và Parani bước ra khỏi tòa nhà Woradechawat, Raman quay sang nhắc nhở đội bảo vệ của công ty lúc này vẫn đang đứng cúi đầu vẻ biết tội: “Từ nay trở đi, tôi ra lệnh cấm không được dùng sức mạnh ức Hi*p phụ nữ. Nếu có vấn đề gì, hãy dùng cách nào đó nhẹ nhàng hơn. Đừng để sự việc như ngày hôm nay diễn ra một lần nữa vì chúng ta không phải công ty lưu manh. Làm ơn hiểu rõ cho”
“Vâng thưa ngài”. Tất cả đồng thanh trả lời.
“Nhưng anh Raman, hai người đó không phải phụ nữ đâu. Anh nhìn người của mình trước đi, bầm tím hết cả”. Rawat hướng cho anh trai để ý đến tình trạng của mấy người bảo vệ.
“Ý anh là tất cả phụ nữ nói chung, không phải chỉ riêng hai người đó. Wat không thấy xấu hổ hay sao? Sáu người đàn ông bắt nạt hai người phụ nữ. Cho dù cuối cùng bị hai người đó làm cho tơi tả nhưng chúng ta cũng nên tôn trọng phụ nữ, không phải dùng sức mạnh như thế này”. Raman nhắc nhở em một cách từ tốn.
“Nhưng mà…”. Rawat định tiếp tục phản đối.
“Thôi!!! Rawat! Làm theo lời anh nói đi. Đừng để chuyện này xảy ra lần nữa”. Raman dứt khoát.
Rawat ngay lập tức nín thinh. Anh biết khi Raman gọi tên mình đầy đủ như thế nghĩa là đang rất giận, không được cãi, không được chống đối, không được la ó. Nếu không sẽ nhận một bài dạy dỗ dài hơn thế, biết đâu vô tình lại còn bị cắt lương, giữ xe, giữ thẻ ngân hàng nữa.
“Lên xem phòng làm việc đi. Thừa thiếu gì thì nói với thư kí”. Raman ra lệnh.
“Vâng”. Rawat khẽ trả lời, nhanh chóng thực thi mệnh lệnh.
Raman nhìn theo lưng em trai. Cả em trai anh và Namjiu chắc không nhớ ra cả hai đã từng là bạn học mẫu giáo của nhau. Mà đời này chắc không thể gặp mặt nhau một cách hòa bình được, quá khứ thế nào, hiện tại vẫn y nguyên như thế. Raman lắc đầu rồi đi ra khỏi tòa nhà Woradechawat. Không hiểu sao anh lại có cảm giác đau đầu hệt như hai mươi năm về trước vậy.
Khi Namjiu ngồi vào ghế lái và Parani ngồi xuống ghế bên cạnh, cô ngay lập tức phỏng vấn Namjiu về chuyện vừa xảy ra.
“Namjiu, sao cậu lại gây gổ với bọn chúng thế?”.
Mặt Namjiu vẫn còn hằm hằm: “Cái gã đó nói Pa nửa đàn ông, nửa đàn bà, lại còn sai bảo vệ bắt tớ ném ra ngoài. Ai mà chịu được”
“Khốn nạn…”, Parani cũng sầm mặt xuống: “Biết thế mình phi vào đá cho hắn một phát vào mặt có hơn không. Cái miệng rác rưởi ấy phải bị đánh ít nhất một lần mới chừa được”.
“Đúng thế”. Namjiu đồng ý: “Xuất hiện rõ hoành tráng. Loại đàn ông như thế gặp một lần thôi cũng đủ khi*p. Chẳng biết làm gì cả. Ngày ngày chỉ ngồi giơ tay chỉ đạo thôi”.
“Đúng là… bóng”. Parani bĩu môi.
“Bóng còn phải vái chào, dẹp đường cho gã đó đi ấy chứ”. Namjiu hùa vào.
Parani gật gù, bỗng cô chuyển sang hỏi về chủ nhân tòa nhà: “Ơ, thế cậu có gặp được ông tổng giám đốc không? Đã nói chuyện chưa?”.
Namjiu thở dài khi nghĩ tới chuyện này: “Gặp rồi. Chán lắm”. Namjiu mệt mỏi trả lời. Parani không hiểu ý bạn. Namjiu đành phải giải thích: “Không cần phải tỏ ra ngạc nhiên vậy đâu. Tổng giám đốc chính là… cái người đã nhảy vào ngăn ấy”
“Hả? Nếu vậy… người mà chúng ta gây sự…”.
“Chắc là họ hàng với nhau. Nếu không đã chẳng ra lệnh như ta đây là trên hết như thế”. Namjiu đoán.
“Thế là chúng ta gặp xui rồi còn gì. Nếu là họ hàng, gã kia chắc chắn sẽ tính cách trả đũa”. Parani hỏi đầy lo lắng.
“Cũng có thể là như thế”. Namjiu căng thẳng nói: “Nhưng những chuyện thế này, người như Namjiu không dễ dàng chịu thua đâu”. Namjiu nói một cách tự tin.
“Tớ ủng hộ cậu. Cần giúp gì, cứ bảo tớ nhé. Tớ lúc nào cũng sẵn sàng”. Parani nói giọng chắc nịch.
Namjiu gật đầu: “Ngày mai sẽ biết ngay thôi”.
“Ngày mai có việc gì à?” Parani hỏi.
“Raman hẹn mình trưa mai đến gặp”. Namjiu trả lời.
“Thế sao hôm nay không nói luôn đi. Cậu lên trên đó lâu thế mà không nói chuyện gì à?”.
Namjiu làm mặt ai oán: “Nói. Nhưng mà nói chuyện khác. Anh ta bảo tớ kể lịch sử tông tích họ hàng cho anh ta nghe. Thế mà mình cũng hồn nhiên kể được”. Càng nói Namjiu càng thấy hận: “Mình thì cố gắng kìm nén, chịu đựng mọi thứ. Cuối cùng, anh ta nói hết giờ, không rảnh, ngày mai đến. Hừ! Kiểu này không cần nói cũng biết, rõ ràng là bắt nạt mình mà”.
“Bắt nạt? Sao lại phải bắt nạt?”.
Trước khi trả lời, Namjiu nuốt nước bọt: “Có chút hiểu lầm. Tớ tưởng anh ta là nhân viên trực thang máy”.
“Hả? Chính là người ngoài hành tinh à? Anh ta là chủ tòa nhà?”.
Namjiu gật đầu xác nhận: “Đúng thế. Lại còn là người đàn ông chẳng có chút nhân từ với phụ nữ. Chỉ tại người ta không biết nên hiểu nhầm tí chút, thế mà cũng phật ý”.
“Hình như không tí chút đâu”. Parani e ngại.
“Trời ạ. Trong hoàn cảnh đó, ai cũng phải hiểu nhầm anh ta là nhân viên trực thang máy thôi, đến bộ quần áo cũng rõ là của nhân viên thang máy mà”. Namjiu nói.
“Cho dù quần áo có giống, nhưng còn mặt mũi. Nhìn chẳng có chút nào là người ngoài hành tinh đến trực thang máy cả. Anh ta đẹp trai, sáng sủa, oai phong thế cơ mà”.
Namjiu thở dài nhưng không thể chấp nhận được điều Parani vừa nói ra: “Đấy chỉ là ảo ảnh thôi. Ai nhìn qua cũng có thể nói anh ta đẹp trai. Nhưng nếu nhìn thẳng, nhìn sâu, nhìn kĩ”, Namjiu lắc đầu: “Từ mặt, mũi, miệng, tai đều quá cỡ. Kiểu đàn ông gì không biết, lấy hai bàn tay đặt ngang nhau vẫn không to bằng mặt. Không thể chấp nhận được. Bản mặt như thế không đạt tiêu chuẩn chất lượng sản phẩm”.
Parani cười: “Cẩn thận đấy Namjiu. Ảnh ảo không đạt tiêu chuẩn chất lượng sản phẩm, nhưng ảnh thật biết đâu lại lấy được lòng cậu”.
“Ối!... Cứ mơ đi. Cái bản mặt nhái bén ấy không lọt được vào mắt xanh của Namjiu này đâu”. Namjiu giả bộ kinh hãi khi nghĩ đến bộ mặt của Raman khi anh tức giận nhìn chằm chằm vào cô.
Parani tròn mắt, mắt hấp háy vẻ thích thú: “Thế ngày mai cậu sẽ làm thế nào với hoàng tử nhái bén?”.
“Cứ theo như đã hẹn, rồi tùy cơ ứng biến”. Namjiu đầy quyết tâm: “Sẽ làm hết sức mình. Cho dù thế nào chăng nữa, N.P.Gym sẽ luôn tồn tại cùng chúng ta”.
Parani gật gù ủng hộ bạn: “Mình tin cậu sẽ làm được”.
“Tất nhiên rồi”. Giọng Namjiu tự tin, ánh mắt hừng hực khí thế. Ngày mai cô nhất định phải khiến gã Raman kênh kiệu ấy bỏ ý định phá tòa nhà này cho bằng được.
Đêm đó, Namjiu nằm vắt óc suy nghĩ kế hoạch đối phó với Raman ngày hôm sau. Người đàn ông này thích lộng quyền và cũng rất nghiêm khắc, vậy nên tất cả các nhân viên mới sợ hãi phục tùng đến thế. Do đó, hướng đi tốt nhất là cô phải tuân theo mọi thứ anh ta sai bảo, không được chống đối. Đôi khi còn phải diễn bài cô gái ngây thơ đáng thương. Nghĩ đến đây, Namjiu khẽ nhếch mép cười. Ngày mai sẽ là ngày của cô.
Trưa ngày hôm sau, Namjiu đến tòa nhà Woradechawat sớm hơn giờ hẹn một chút. Cô đi ngang qua đội bảo vệ hôm qua đã gây gổ với mình với dáng điệu tự tin. Ánh mắt của tất cả bọn họ cũng nhìn theo cô nhưng không ai dám ngăn cô đi tiếp.
“Người yêu ngài Raman ghê gớm thật. Đừng có dại mà gây chuyện với cô ta”. Một bảo vệ thì thầm với một bảo vệ khác đứng bên cạnh nhưng không có mặt ngày hôm qua.
“Đấy là người yêu ngài Raman sao?”.
“Đúng thế. Hôm nay cô ta đến ăn cơm với ngài Raman đấy”.
“Không thể tin được”.
“Không tin được cũng phải tin. Ngài Raman cũng đã tự thừa nhận đã mời cô ấy đến ăn trưa. Thấy bảo là nhân vật đặc biệt, sắp tới còn có tin vui nữa cơ”.
“Ngài Raman sắp kết hôn à?”.
“Chắc thế. Ngài Raman chưa bao giờ ăn cùng cô gái nào trên phòng làm việc cả. Người này chắc là thật đấy, lại còn ra mắt công khai như thế, kiểu gì cũng cưới thôi”.
Người đứng sau lưng họ ngay lập tức tỏ thái độ không hài lòng. Cô gái đó chẳng có gì tương xứng với anh trai cậu cả.
Rawat âm thầm tách khỏi nhóm bảo vệ. Có lẽ đến lúc cậu phải ra tay làm một điều gì đó trước khi anh trai mình rơi vào bẫy của cô gái kia. Rawat đi nhanh về phía thang máy. Thật không hay nếu để hai người đó ở riêng với nhau trong phòng. Cậu không muốn mình trở thành kẻ chen ngang nhưng phòng còn hơn chống, sau này sẽ không phải hối hận, nhỡ đâu anh Raman đột nhiên thích “của lạ” thì sao.
Khi đã vào bên trong tòa nhà, Namjiu đi thẳng đến thang máy để lên tầng bốn mươi chín. Ra khỏi thang máy, cô bước đến trước cửa phòng làm việc của Raman. Trong suốt quãng đường từ tầng dưới đến tầng này, Namjiu để ý thấy có rất nhiều người cười với mình. Vốn là một người khá thân thiện, cô cũng cười đáp lại.
Cô thư kí ngồi trước cửa phòng của Raman mỉm cười chào Namjiu khi nhìn thấy cô bước đến. Cô ta mời Namjiu vào phòng ngay vì biết ông chủ mình đang chờ.
Namjiu gõ cửa ba lần trước khi mở cửa bước vào. Raman đang ngồi kí giấy tờ liền ngước lên nhìn thoáng qua rồi lại cúi đầu đọc tiếp, chỉ quẳng lại một câu ra lệnh ngắn gọn:
“Mời ngồi. Cho tôi năm phút”.