"Bách Khả?" Ninh Vũ chậm rãi đến gần, cái cảm giác dịu dàng này dường như trở thành áp lực vô hình trong tim tôi. Cho tới hiện tại, tôi đều xem Ninh Vũ như người anh em trong nhà, anh luôn có một vị trí quan trọng trong lòng tôi, thậm chí còn quan trọng hơn cả lão đại và Âm Nhị Nhi! Chợt nghe người anh em của mình bày tỏ tình cảm, tôi thật sự không biết phải đối mặt như thế nào.
Tôi tựa như vừa tỉnh lại từ trong cõi mộng, chợt đẩy anh ra, vội vã xông ra ngoài cửa: "Tôi đi mua cola!"
Sau lưng là một tiếng thở dài, bay tán loạn trong không trung, rõ ràng đã chui vào tay tôi. Bước chân tôi càng thêm vội vã, cố gắng chạy ra khỏi căn phòng
Ninh Vũ là học trưởng, là anh cả, tại sao lại có thể làm người tôi yêu?!
Không được, không được, tuyệt đối không được!
Tôi di chuyển quanh khu chung cư không vì bất cứ mục đích gì, nghĩ để tâm tình của mình ổn định sau đó sẽ trở lại nhà. Lúc này đã là cuối mùa thu, quần áo của tôi lại rất mỏng manh, chỉ chốc lát đã nổi da gà.
"Bách Khả." Ninh Vũ bước đến, khẽ gọi tên tôi, khiến tôi ngẩn ra, liền xoay người nhìn về anh,
Một cái áo ấm bao quanh cái thân thể đang co rút lại của tôi, giọng nói hài hước truyền qua đầu tôi: "Cậu có mang tiền sao? Muốn đi siêu thị đánh ςướק cola sao?"
Tôi xoay tròn đầu ngón tay, ngượng ngùng lầu bầu nói: "Đây là lấy cớ, lấy cớ có hiểu hay không?"
Ninh Vũ buồn cười vỗ nhẹ đầu của tôi: "Được rồi, đừng tìm cớ nữa, trở về ngủ đi, tôi cũng phải về nhà rồi."
Tôi như được đại xá, lúng túng gật đầu định sẽ chạy nhanh lên nhà, Ninh Vũ kéo tôi lại, đem chìa khóa nhét vào trong tay tôi, sau đó mới rời đi.
Tôi thừa nhận, tôi rất kinh sợ, phải nói, tôi chưa từng trải qua cảm giác sợ hãi như thế! Cho nên, hôm sau, tôi không đi làm, mà ở nhà dọn dẹp nhà cửa
Nằm trên giường đến trưa, thật sự không đói, nhưng vẫn làm chút đồ ăn gì đó, ăn rồi lại phát hiện trong nhà có một chút loạn, vì vậy, lười biếng dọn vệ sinh
Thời gian một ngày đã bị tôi tiêu hao hoang phí như thế. Khi đêm đến, tôi kéo ghế mây ra, ngồi ở trên sân thượng khổ cực suy nghĩ việc sẽ đối mặt với Ninh Vũ như thế nào. Nhưng cái đầu tôi lại không nghe lời, tôi không nghĩ ra đối sách, ngược lại cứ nhớ về ngày đầu tiên gặp Ninh Vũ.
Ngày đó là ngày học sinh mới vào trình diện, vào hè, giữa cái nắng chói chang, sân trường lại náo nhiệt dị thường. Những học sinh mới đến, có người bạn trai đi theo, có người là người nhà đưa đến. Trong đám người đó có tôi đây, tay cầm valy nhỏ, vai cõng túi quần áo lớn, bị những ánh mặt trời gay gắt chỉa thẳng vào người, nhìn qua rất giống con rùa nhỏ đang cõng chiếc mai nặng.
Đừng tưởng rằng Ninh Vũ sẽ trở thành kỹ sĩ giải cứu rùa nhé, trên thực tế, khi đó có một thanh niên ôm quả bóng rỗ đi theo là cha mẹ, cậu ta dùng quả bóng đó đá vào rương tôi, sau đó nói một câu xin lỗi rồi bỏ chạy, rương của tôi lại ngã lật ở trên hành lang.
"Đứng lại!" tôi hướng về người thanh niên áo trắng kia, nóng giận thét lớn.
Đã chạy một đoạn xa, Ninh Vũ ngoái đầu nhìn lại, nhíu mày: "Cậu gọi tớ?"
Tôi cần phải thừa nhận, lần đầu tiên anh ngoái đầu lại nhìn khiến tôi có chút kinh ngạc. Trong đó ấn tượng sâu sắc nhất là những người thanh niên kia đều có da ngâm đen, quần áo hôi thối, nhìn rất lôi thôi lếch thếch. Nhưng Ninh Vũ hoàn toàn không như thế, thân thể anh cao gầy, môi hồng răng trắng, con mắt lóe sáng, đứng giữa sóng người không lầm lạc trong bầy gà dơ. Sau lại, tôi mới biết, da tay của anh rất trắng là bởi vì anh chỉ ở trong phòng bóng rỗ, nói cách khác, người đàn ông này rất biết thương tiếc cho gương mặt của mình.
Nhưng đôi lúc tôi lại không hiểu rõ cách làm của anh ta, chỉ biết là cú đá kia đá vào rương của tôi, khiến cho chiếc rương chất lượng không tốt rơi xuống, đồ đạc lăn ra ngoài.
"Cậu đá vào gương hành lý của tôi." Giọng của tôi cau có lên án Ninh Vũ
Ninh Vũ mỉm cười gãi gãi tóc ngắn, ôm quả bóng rỗ đi đến: "Thật xin lỗi, tôi có việc gấp, không phải cố ý ᴆụng cậu rồi bỏ chạy."
"Tớ tiếp nhận lời xin lỗi của câu." Tôi đem đồ dưới đất bỏ vào trong rồi lôi nó lên, nhét vào trong tay Ninh Vũ.
Ninh Vũ kinh ngạc nháy mắt, tiếp theo, bật cười một tiếng: "Không có người lớn, nên không chú ý, cậu nghĩ rằng bắt tớ làm việc khổ cực này sao, hình như hơi quá mức?"
"Một chút cũng không quá mức." Tôi chỉ vào cái rương và nói: "Cậu ᴆụng hư cái rương của tớ, tớ chỉ nhờ cậu xách phụ, không bắt cậu bồi thường tiền là đã tốt lắm rồi."
Ninh Vũ kiểm tra cái rương một chút, chứng thật, đã hỏng bánh xe sau, nên ôm cái rương lên, nhưng miệng anh vẫn rất hư thúi, vừa giơ cái rương lên vừa đi vào cổng trường Đại học Nhất, vừa nói: "Theo tớ thấy, cái gương này đã sớm hư rồi. Cậu thấy người ta ai cũng có người nhà đưa đón, trong lòng uất ức."
Tôi không để ý tới Ninh Vũ, trên thực tế, những lời anh cũng rất đúng. Tôi rất uất ức, Hình Du Bân nói sẽ đưa tôi lên trường, nhưng trước khi ra cửa, Bách Ngưng đã tìm cớ để giữ hắn ta ở lại
Tôi biết rõ Bách Ngưng có tình ý với hắn, cũng biết, hắn ta vì không muốn bị mẹ kế cùng Bách Ngưng khi dễ nên mới để cho hai mẹ con kia ngang ngược. Nhưng trong lòng hiểu được là một chuyện, tiếp nhận được lại là một chuyện khác! Bình thường tôi chăm sóc hắn vô cùng tỉ mỉ bởi vì hắn là bạn trai tôi, cái tình cảm ấy lớn lao vô cùng, hơn nữa, đây không phải là lần đầu tiên, nên trong lòng tôi không mấy thoải mái!
"Trên đất có vàng sao?" Đột nhiên, một đôi mắt mở ta ra nhìn tôi.
Tôi nheo mắt lại một cái, giơ tay lên định đánh Ninh Vũ một cái
"Cô gái nhỏ sao bạo lực vậy, cẩn thận không ai thèm lấy." Ninh Vũ che trán nói.
Tôi hừ nhẹ "Bạn nam nhỏ à, nói năng ngọt xớt như vậy, cẩn thận bạn độc thân cả đời đó!"
Ninh Vũ chê cười: "Cậu không thấy, làm sao biết tôi có nhỏ hay không?"
Tôi tựa như đứa ngốc, thế nhưng không có nghe ý tứ trong lòng nói của anh, còn tự cho là thông minh nói: "Tôi là nói dung lượng não của cậu, không phải nói về vóc dáng cậu."
Ninh Vũ cười to, bàn tay đặt trên đầu tôi: "Thật đúng là một cô gái nhỏ, cần phải lớn lên một chút, để về sau đừng bị người khác trêu chọc."
Tôi dùng sức đạp chân anh ta, cảm thấy mình ăn thua thiệt, lại không ý thức được, tôi đã sớm bị đùa giỡn.
Cái người cao lớn kia, tựa hồ như chính nhân quân tử vậy.
"Gâu, gâu. . . . . ." Bánh Bao hừ nhẹ, kéo tôi về thực tại… lôi tôi khỏi miền ký ức của mình.
Giờ này tôi mới nhận ra trời đã tối rồi, Bánh Bao của tôi đang cãi nhau với một con chó nhỏ khác, tôi đem chó nhỏ đặt lên ghế mây đưa về phòng. Vừa mới chuẩn bị cho chút gì đó vào bao tử, một loạt tiếng chân gấp rút vang lên, ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy Ninh Vũ mang theo gương mặt sát thần đi vào
"Tớ xem cậu trốn đi đường nào?" Anh thở hổn hển, tiến tới gần.
Tôi khi*p đảm lui về phía sau, trên mặt nở ra nụ cười lấy lòng: "Ăn cơm sao? Có muốn ăn cơm cùng tôi không?"
"Đã ăn tức no rồi." Anh khoát tay, níu lấy lỗ tai tôi: "Phải nói rõ ràng chuyện ngày hôm qua!"
"Nói thì nói đi, nhéo lỗ tai tôi làm gì?" Tôi đau nên nhe răng nhếch miệng.
"Còn mạnh miệng?"
"Được, được, được rồi, tôi không tranh cãi nữa, được chưa?"
"Thái độ của cậu là gì?!" Hỏa khí rất lớn nha!
Thức thời mới là trang tuấn kiệt, tôi lập tức bưng kín lửa, đốt dầu đổ vào miệng, lấy ánh mắt van xin. Lại nói, nhớ những chuyện ngày hôm qua, hiện tại tôi lại bị như thế này, có nên oán trách một chút hay không?!
Tức giận trên người Ninh Vũ giảm xuống, buông lỏng móng vuốt đang nắm lỗ tai tôi, nhìn thấy tôi uốn éo, anh có chút hối hận, nhẹ nhàng hôn lên tai của tôi, cái loại xúc cảm ấm áp đó là tôi run lên.
"Đừng. . . . . . Đừng. . . . . . Đừng. . . . . ." Tôi dùng sức đẩy anh ra, lúc này mới đem hai chữ còn dư trong cổ họng nói ra “sao vậy?”
Ninh Vũ không khỏi thở dài: "Cậu không thể trốn mãi."
Tôi xoa nắn lỗ tai, tròng mắt lầu bầu: "Tôi cảm thấy . . . . . . Hai ta không thích hợp."
"Cái gì không thích hợp?" Trong giọng nói có một tia không khuất phục
Tôi lui lại ba mét, chuyển đến bên giường, thận trọng nói: "Dùng lời cậu mà nói, điều Âm Hạng Thiên cho tớ, cậu không cấp nổi, điều cậu cho tớ, hắn cấp không nổi, với tớ tất cả đều không cho nổi."
Anh tiến lên, nắm cả bả vai tôi: "Cậu cho rằng, tớ không muốn sao. Chúng ta sẽ trải qua một cuộc sống vợ chồng bình yên. Cậu không cần rối rắm trong tình yêu, cái mà sớm muộn gì cũng phải có đau khổ, bà nội thường nói, vợ chồng là bạn của nhau, chúng ta hãy làm bạn như thế đi."