Bà nội có một thói quen, là mỗi lần tôi và Xảo Dĩnh nộp tiền vào tài khoản của bà thì bà lại mua đồ tặng lại cho chúng tôi. Có lúc là quần áo, có lúc là đồ ăn uống, nếu như mà tôi không nhận, bà nội sẽ đưa ánh mắt bi thương nhìn chúng tôi, không tiếng động nhưng lại đang tố cáo chúng tôi bất hiếu, chỉ đến lúc chúng tôi nhận quà tặng, đối với bà nội nói "Cháu thật thích", bà nội mới có thể tươi cười rạng rỡ.
Sau khi ở nhà lớn dùng bữa tối, chú Lưu lái xe đưa tôi về nhà trọ Huệ Nam Lí. Thật ra thì, tôi đi xe nhỏ về nhà lớn, nên không cần đưa về làm gì, nhưng bà nội nói mấy món quà tặng kia thể tích rất lớn, không thể chứa hết trên con rùa của tôi.
Xe dừng lại trước cửa nhà trọ, tôi cất Tiểu Quy xong, đi gọi thêm một nhân viên cảnh an ra giúp một tay.
Hơn nữa còn có chú Lưu, ba người hợp lực đem xe em bé, giường trẻ con, quần áo xinh đẹp, giày nhỏ mang lên lầu. Nhìn đống quà tặng này là có thể biết, bà nội rất trông mong chắt đích tôn của mình.
Nhà trọ của tôi và Âm Hạng Thiên có ba phòng ngủ dành cho khách, phòng khách không coi là nhỏ, nhưng để đống đồ vật kia vào lại to như núi.
Tôi suy nghĩ không biết phải bày biện nó như thế nào, chú Lưu kín đáo đưa cho người nhân viên đem đồ lên giúp chút phí vận chuyển, rồi khách khí đưa người kia đi.
"Cô đem cái này đi, tôi sẽ để giường trẻ em vào đây." Chú Lưu vừa đi cất cái giường vừa nói.
Tôi mặt ủ mày chau: "Bằng không cứ để thế này đi, dù sao cũng không dùng tới."
Chú Lưu cười: "Phu nhân dặn dò, nhất định phải trang trí thật đẹp, không thể chồng chất trong góc chờ đến mốc meo."
"Khi nào chú về, cứ nói với bà nội là đã trang trí thật đẹp đi." Tôi chẳng biết mình ở cùng với Âm Hạng Thiên được bao lâu nữa, có thể đi được đến đâu hay đến đó, hiện tại bố trí phòng trẻ thì buồn cười quá rồi.
Chú Lưu cười và nói: "Ngộ nhỡ phu nhân đột kích kiểm tra, cô và Tam Thiếu sẽ làm thế nào đây."
"Ách. . . . . ." Được rồi, tôi phải thừa nhận, chú Lưu nói rất có lý. Bà nội đưa những đồ này đến đây, chính là tùy thời mà nhắc nhở tôi và Âm Hạng Thiên, nên kết hôn, nên sinh cho bà chắt tôn rồi. Chúng tôi có thể giả bộ ngu, nhưng tuyệt không thể không vâng lời.
Cũng may bên cạnh phòng sách còn có một căn phòng trống, bày đồ trang trí cũng không khó lắm. Bận rộn cả giờ, giường trẻ con, xe em bé toàn bộ đều đâu vào đó. Tôi thấy thời gian không còn sớm nữa, liền đưa chú Lưu ra về, lúc trở vào nhà thì thân thể vô cùng mệt mỏi, tiếp tục sửa sang lại những đồ em bé kia.
Âm Hạng Thiên về đến nhà thì thấy tôi đang ngồi trên sàn nhà, tiến hành ghép xe lửa Thác Mã Tư vào quỹ đạo.
"Tình huống thế nào?" Hắn tựa vào cạnh cửa, mắt nghiêm túc nhìn tôi.
"Bà nội đưa, không nhận không được." Tôi cài một nút xe lửa, ngước mắt cười nói: "Nhanh đi tắm đi, cái này cứ coi như cho anh chơi."
Hắn sửng sốt giây lát, trả lời một tiếng, xoay người rời đi, không biết có phải là ảo giác hay không, trong mắt của hắn xuất hiện một điểm là lạ, tựa hồ như trong nháy mắt đã ra quyết định nào đó rồi.
Tôi lắc đầu, đem một tia khác thường kia hất ra, tiếp tục giả bộ không quan tâm, chỉ một lát sau, hắn đã trở về, ôm lấy tôi từ phía sau: "Chúng ta nuôi thêm sói con đi?"
Tôi sửng sốt, tiếp theo bật cười: "Đừng nói loạn, bị bà nội nghe được, nhất định sẽ cầm chân anh."
"Anh không có nói đùa. Có đứa bé, em sẽ phải học làm mẹ, trong quá trình này, sẽ khiến em dần lớn lên." Hắn hôn nhẹ cổ của tôi, hơi thở ấm áp hòa lẫn với mùi thơm sữa tắm thoang thoảng bao bọc lấy tôi.
"Theo lời anh nói, dường như em tùy hứng lắm nhỉ."
"Không phải em tùy hứng, còn cố chấp còn giống con lừa nữa!" Trong miệng nói ra lời tố cáo, móng vuốt sói đã không chịu nổi tịch mịch mà dò vào trong quần áo tôi.
"Cũng đúng." Tôi xua đuổi móng vuốt sói: "Đừng làm rộn, trước tiên đem xe lửa này ghép lại đi, bằng không. . . . . . Uy!" Tôi kéo lấy làn váy, oán hận trừng mắt nhìn hắn: "Anh nghiêm chỉnh một chút có được hay không?"
"Anh chưa bao giờ ăn nói nghiêm chỉnh như thế!" Hắn cười vô lại "Sói con có thể sẽ là một tinh anh hiếm có. Quá trình chế tạo là thần thánh, còn không mau phối hợp?."
Tôi hồ nghi nhìn hắn: "Anh đang nói thật sao?"
"Chưa từng nói dối!" Hắn đem tôi vật ngã ra tấm thảm lông mềm mại, đáy mắt là một tia màu xanh nhàn nhạt.
"Anh có từng nghĩ tới, một đứa bé ra đời sẽ ảnh hưởng rất nhiều việc không?" Thấy hắn nghiêm túc, tôi cũng trở nên nghiêm túc.
"Trước kia không muốn, chỉ là, hiện tại nghĩ tới." Hắn phủi vài sợi tóc trên trán tôi, động tác êm ái như nước: "Có đứa bé, bà nội đã quyết định rồi. . . . . ." Hắn trầm ngâm, đáy mắt có một tia không đón được: "Anh cũng quyết định nhanh lên một chút."
Tôi cho là hắn nếu nói "quyết định" thì trái tim của hắn đã lắng xuống với Nhiễm Du rồi. Cho đến sau này, tôi mới hiểu được, hắn muốn đem đứa bé biến thành xiềng xích, cho dù có một ngày, tôi mất lòng tin đối với hắn, đứa bé cũng có thể để ép tôi không chạy đi xa được. Nhưng quá đáng tiếc chính là, dưới mắt tôi thì hắn chẳng ích kỷ đến trình độ đó, chỉ là, tôi vô ý phối hợp. Đứa bé là kết tinh tiếng lòng của hai người, là thiên sứ nhỏ thuần khiết, tựa như con trai Kiền Nhi của Tử Hằn, đứa trẻ mới bốn tuổi, lại biết giải hòa khi cha mẹ gây gỗ, dĩ nhiên, thằng bé dùng phương pháp một đứa bé thường dùng nhất, mở miệng rộng ra và khóc!
Tôi không biết dắt theo một đứa bé thần thánh sẽ lay chuyển lòng của cô gái khác, nhưng đối với đứa bé đó lại là sự sĩ nhục!
"Em chuyên tâm một chút." Người đàn ông nằm trên người tôi không vui, một khi hắn không vui, sẽ chẳng hề báo trước mà xé áo ngủ của tôi.
"Tên phá của!" Tôi chống đỡ trên Ⱡồ₦g иgự¢ của hắn, nháy mắt liền hướng về phòng ngủ.
"Ánh mắt của em rút gân?" Hắn trêu chọc.
"Anh mới rút gân !" Tôi trợn mắt.
"Vậy thì tốt." Hắn cười tà dạo tay quanh người tôi.
Mắt thấy cả hai điểm sắp thất thủ, tôi gấp giọng nói: "Tìm cách!"
"Muốn mang thì em mang!"
Tôi bị hắn làm cho tức hộc máu, tôi có thể mang, hắn sớm chạy mất tăm rồi?
Hắn tố cáo tôi cố chấp, trên thực tế, hắn còn cố chấp hơn tôi, đến cuối cùng, hắn cũng không mang, chỉ là, thời khắc mấu chốt, tôi đẩy hắn ra một bên, chợt, ᴆụng cả hai tay chân vào gì đó.
"Trở về!" Hắn ra tay nắm lấy mắt cá chân tôi, chỉ vào trên mặt thảm có một bãi nòng nọc trắng: "Em xem đi, quá lãng phí rồi?"
Tôi học lừa con A Phàm Đề, trừng mắt một cái, tiếp tục bò, tôi cũng chẳng quản việc lãng phí ấy đâu, người nào ở lại người đó dọn dẹp.
Gian trá hơn người khác, làm sao hắn lại không biết ý định của tôi, đến cuối cùng, tôi cũng trở lại, bọc mình trong quần áo của hắn, thở phì phò dọn dẹp tàn cuộc.
"Tại sao?" Hắn đột nhiên hỏi.
"Cái gì mà tại sao?" Tôi phất cho những sợi tóc li ti rơi xuống, tiếp tục dùng khăn giấy ướt lau thảm.
"Tại sao không chịu có con?"
Tôi dừng động tác lại, tự lẩm bẩm hỏi: "Lòng của anh đã dọn dẹp sạch sẽ sao?"
Hắn trầm mặc, tôi cười chua chát, không sao, tôi còn có thời gian, còn có thể đợi.
Trước lúc ngủ, hắn ôm lấy tôi theo thói quen hay co rút thành một cục mà nói: "Kể từ sau khi anh đưa em từ nhà Xảo Dĩnh trở về, em dường như chẳng còn giống trước kia."
"Con người ta lớn lên cũng sẽ thay đổi, em không thể cứ đứng tại chỗ, có lúc, nên đi thì phải đi."
Hắn buộc chặt tôi vào vòng tay của hắn, trầm giọng nói "Em sẽ không đi."
Tôi xoay người, hồ nghi liếc nhìn hắn "Anh làm sao vậy?"
Từ khi hắn nói muốn đứa bé, tâm tình của hắn liền trở nên khác lạ, giờ phút này còn nói những từ này, thường ngày chúng tôi sẽ tuyệt đối sẽ không nói về chủ đề này, chẳng lẽ, hắn bị cái gì đó kích thích? !
"Em không yêu anh sao?" Hắn nhàn nhạt nâng khóe môi lên, đôi mắt sáng quắc chiếu rọi vào cơ thể tôi, có chút mộng ảo, tựa hồ có gì đó không bình thường, hắn chẳng phải là Âm Tam Nhi tự cao tự đại nữa rồi
Đúng vậy, tôi xác thực mình yêu hắn, chỉ là, yêu không phải là Chúa Tể của tất cả. Điểm này, tôi không muốn nói , bởi vì, tôi có nói ra hắn cũng sẽ không tin đâu!
"Nghe anh nói muốn đè bẹp anh quá." Tôi cười vui đẩy hắn ra: "Sói đáng yêu của em đâu rồi, đúng rồi, tại sao anh với cái người trong phim sói nhân rất giống nhau?"
"Không giống nhau?"
"Tây Phương trong phim Lang Nhân cũng là người mang tâm sói, tại sao các anh lại không biến thành sói?"
Khóe miệng hắn nhếch lên "Làm sao anh biết?"
". . . . . . !" Tôi lại muốn đập bẹp hắn rồi !