Đêm đó, tôi nhận được điện thoại của Xảo Dĩnh, cô ấy nói với tôi: "Cho anh ta một cơ hội, cũng cho mình cơ hội, tôi vẫn nói lại với cô những lời cũ, người đã định duyên khó thoát!"
Tôi cười cười: "Có lẽ của chúng tôi đã thoát ra khỏi đời nhau một thời gian tương đối dài."
Xảo Dĩnh than thở: "Đừng có mà thiếu tự tin như thế, trong ký ức của tôi Bách Khả không phải là người như thế."
"Người sẽ thay đổi! Bây giờ tôi không thể gọi là không tự tin, mà là tự ti, phần tự ti này là do hắn tạo nên." Vì phần tình cảm thuần túy này, tôi đã bỏ qua sự kiêu ngạo của một Bách Khả. Trước kia, tôi cảm thấy nó rất giá trị, hiện tại, tôi không đưa ra bình luận.
Xảo Dĩnh vừa nói không lâu, Ninh Vũ phát lại lên tiếng: chớ tìm uất ức, tớ hi vọng những cô gái của nhà họ Ngô đều tìm được hạnh phúc!
Chỉ mấy chữ ngắn gọn, lại ấm lòng người. Tôi đang cầm điện thoại di động cười, nhưng trong hốc mắt lại có chất lỏng mang theo vị bồi hồi.
Âm Hạng Thiên chợt lấy điện thoại di động của tôi, rồi nói: "Uống thuốc."
Tôi nhìn chén thuốc đen đặc trong tay hắn, theo bản năng muốn tránh, nhưng hắn không cho tôi cơ hội chạy, còn noi theo Ninh Vũ mà nói: "Không uống liền rót, chính em chọn."
Tôi bưng lên chén sứ nhỏ, lệ tràn đầy vành mắt, thật là khó ngửi, uống vào trong, mùi cay nồng đậm khiến tôi thiếu chút nữa đã cắn luôn chén thuốc.
"Uống nhanh!" Hắn không hề đồng tình mà còn thúc giục.
Tôi nắm lấy lỗ mũi, hạ quyết tâm, vừa nhắm mắt, ừng ực ừng ực rót thuốc xuống cổ họng.
"Thật ra thì anh cũng không cần phải chịu đựng loại chật vật này, mặc dù thuốc bắc có thể trị bệnh nhưng cần kiên trì, tôi không kiên trì được." Tôi khổ não mà nói.
Hắn mắt điếc tai ngơ, kín đáo đưa cho tôi một khối kẹo nhỏ, không nói một câu cầm lên chén thuốc đi đến phòng bếp.
Trong nháy mắt đó tôi không biết nói gì, vạch giấy gói kẹo ra, nhét vào trong miệng, cay đắng bị vị ngọt xua đuổi, đầu lưỡi rốt cuộc đã được cứu. Nhưng cục đường trong miệng tôi mới tan ra một nửa, hắn lại bưng một chén thuốc trở lại, khí nóng mờ mịt khiến mũi tôi gay gay.
Tôi kinh hãi: "Không cần uống nhiều như vậy chứ?"
Hắn nhàn nhạt đáp: "Cái này là điều chỉnh giấc ngủ, về sau không cho uống thuốc ngủ nữa."
Tôi liền giật mình, trong lòng suy nghĩ, thuốc ngủ tôi để ở chỗ rất kín nhé, hơn nữa, hắn rất ít dùng ngăn kéo đó, chẳng lẽ, mấy ngày tôi không ở đây, hắn đã lục đồ tôi?!
"Uống nhanh!" Giống nhau thúc giục, giống như ra lệnh cho tôi.
Tôi khoát tay nói: "Thuốc bắc không thể uống chung, rất nhiều thảo dược trung hòa sau sẽ biến thành độc dược ."
"Anh đã hỏi thầy thuốc, ông ta nói không thành vấn đề."
Tôi lại nước mắt tràn mi, đều do Xảo Dĩnh, lấy chuyện uống thuốc ra kích thích hắn? Cần phải dùng thuốc bắc, chắc là do hắn dụng tâm làm, tôi lại xui xẻo!
"Ong ong —" tiếng ong kêu lên, điện thoại di động của hắn chậm rãi rung. Trên màn hình là tên và số điện thoại của Nhiễm Du.
Tôi nâng chén thuốc lên, cố gắng nói: "Em đi vào trong uống thuốc"
"Trở lại, không uống hết thì đừng đi!" Một tay hắn níu lấy cổ áo của tôi, một tay cầm lấy điện thoại.
Thân thể của tôi hiện hiện đang trong tư thế xoay người rời đi, giờ phút này là đưa lưng về phía hắn, không thấy được thái độ của hắn, cũng không biết vẻ mặt mình ra sao.
"Trở về rồi sao?" Một giọng nói mềm mại gọi vào tai tôi.
"Trở lại, đang uống thuốc ở đây." Âm Hạng Thiên đáp.
Tôi cầm chặt chén thuốc, trong lòng cảm thấy buồn cười. Đây coi là cái gì? Nói cho tôi biết lòng hắn đang thanh tỉnh sao? Hay muốn tỏ ra quân tử trước mặt tôi?
"Bị bệnh sao?" Nhiễm Du ân cần hỏi, một chút cũng không giống mèo khóc chuột, đây không phải là nói cho có, giọng nói của cô ta quả thật rất chân thành, tôi thậm chí còn có cảm giác, đây không phải là cô gái ngày nào cũng cố tình kéo Âm Hạng Thiên ra ngoài.
"Bệnh cũ." Âm Hạng Thiên trả lời.
Nhiễm Du nói: "Vậy anh chăm sóc cô ấy đi, thuận tiện thay em nói lời xin lỗi với cô ấy luôn, gần đây luôn là làm phiền hai người, làm cho các người mâu thuẫn, thật sự rất xin lỗi."
Tôi bật cười, cô gái, cô còn có thể giả nhân giả nghĩa hơn nữa không?! Trên người tôi nổi cả da gà vì lời nói kia!
Âm Hạng Thiên nói: "Cô ấy không phải là người không hiểu chuyện!"
Tôi lại cười, chàng trai, anh có thể nói chuyện mà không suy nghĩ như thế sao? Chẳng phải các người đã làm tổn hại tới tôi sao! Còn nữa, nếu như anh có thể thì hãy lấy móng vuốt sói của anh ra! Bởi vì, nó "Không cẩn thận" nắm trên cổ tôi khiến da thịt tôi có chút đau.
Nhiễm Du nói: "Đừng nói như vậy, em là người không đúng từ trước, không có suy tính đến tình huống của anh ở hiện tại, bằng không ngày mai cùng nhau ăn cơm đi, em muốn giải thích mọi chuyện."
Tôi lại cười, không đúng, tôi chỉ có thể cười nhạo mà thôi. Thì ra là cô ta còn có thể giả nhân giả nghĩa hơn nữa!
Âm Hạng Thiên nói: "Chỉ một chút ít hiểu lầm, không cần làm cho em phiền phức như vậy."
Nhiễm Du nói: "Chỉ có phụ nữ mới hiểu rõ phụ nữ, vẫn nên nghe lời em, thôi thì tối mai đi, họp xong, chúng ta cùng đi đón cô ấy, ai nha, không được không được, vậy thì anh đi đón cô ấy, em sẽ ở phòng ăn chờ hai người."
Tôi bỗng dưng càng cảm thấy nực cười hơn, không được, không thể cười, mặt sẽ chua.
Âm Hạng Thiên hỏi: "Em đi không?"
Tôi cắn chén sứ, nỗ lực khắc chế khóe miệng của mình
"Bách Khả, chúng ta nói chuyện một chút!"
"À?" Tôi chợt hiểu nên hoàn hồn, quay đầu lại nhìn anh "Câu nói nào là trả lời anh?"
Âm Hạng Thiên nhắm mắt tức giận, mở mắt thuật lại: "Nhiễm Du mời chúng ta ăn cơm, em có muốn đi hay không?"
"Đi nghe các người nói chuyện?" Tôi bật thốt lên khi thấy mặt của Âm Hạng Thiên là một tầng băng đỏ, tôi ngượng ngùng cười nói: "Nói giỡn, ý của em là, em không muốn đổi không khí."
Tầm mắt của Âm Hạng Thiên phủ thêm một tầng tức giận dày hai centimet, hắn tức giận trợn trừng mắt nhìn tôi, sao đó lại trả lời với Nhiễm Du "Được, nghe theo sự sắp xếp của em!"
Nhiễm Du hỏi: "Cô ấy không nói chuyện được sao? Hay đang ăn gì đó?"
Tôi nhẫn nhịn không ngừng cười ra tiếng, Âm Hạng Thiên vỗ vào đầu tôi cảnh cáo, rồi lại trả lời với Nhiễm Du "Ngày mai rồi hãy nói." Sau đó liền cúp điện thoại.
"Có thể nói một chút, vì sao cười không?" Hắn mặt trầm hỏi tôi.
Tôi bị hắn chụp mấy sợi tóc, nên cười đùa nói: "Nói thật, em cũng chẳng thấy chỗ nào buồn cười cả."
"Vậy em cười cái gì?" Trán của hắn ta không nhịn được mà nhíu lại.
"Đừng tức giận, đừng tức giận, em không cười là được." Tôi đem chén thuốc đã uống xong bỏ lại phòng bếp.
Rửa chén dĩa xong lại xoay người đi về phòng ngủ
Âm Hạng Thiên ngồi bên giường, bình tĩnh liếc nhìn tôi đẩy cửa đi vào, giống như đang chuẩn bị tâm lý để đón quân địch.
Tôi sững sờ nhìn xuống dưới, rồi chạy thẳng tới phòng tắm, đánh răng và sửa sang lại thỏa đáng rồi mới đi ra khỏi phòng tắm, hắn vẫn ngồi tư thế đó, vẫn không đổi chỗ, tựa hồ cả ngón tay cũng không lay động.
Tôi vén chăn lên bò lên giường, ánh mắt của hắn dõi theo mỗi bước chân của tôi.
Tôi hồ nghi nói "Anh không ngủ sao?"
"Làm sao em lại như thế?" Hắn bối rối.
"Không phải anh ghét ồn ào sao?" Tôi hỏi lại.
Hắn vẫn còn trong mộng, ngồi yên một lúc lâu, mới vén chăn lên nằm xuống.
"Bách Khả." Hắn chần chờ gọi tên tôi.
Tôi mở mắt, liếc nhìn hắn, đáy mắt hắn nồng đậm một chuyện gì đó.
"Về sau đừng náo loạn như thế nữa được không?" Hắn vươn tay ra thăm dò gương mặt của tôi.
Tôi khống chế để mình không lùi về phía sau: "Không làm khó anh nữa, ngủ đi!"
Tôi không muốn lao tâm, hao tổn tinh thần khi nói chuyện cùng hắn, huống chi, tôi càng đuổi hắn đi, hắn càng không đi. Nói không chừng lại làm hai người cãi vả, đến lúc đó sẽ biến tôi thành "kẻ gây chuyện", phí sức không được cám ơn, cần gì phải làm chứ?!
"Ông ông ông —-" tắt đèn chưa được một giờ, âm thanh điện thoại chợt vang lên.
Người đàn ông bên cạnh lập tức ấn phím im lặng, tựa hồ sợ tiếng chuông điện thoại khiến tôi thức giấc.
"Cái gì?" Đêm yên tĩnh, thanh âm của hắn hơi lớn, đột ngột một chút, không hề báo động trước chuyện gì cả.
Tôi bị giọng nói của hắn làm cho rung sợ, hắn không có bận tâm đến chuyện tôi có tỉnh hay không, vừa an ủi người ở đầu dây bên kia điện thoại, vừa luống cuống tay thay quần áo.
Tôi yên tĩnh nằm trong chăn, nghe hắn cúp điện thoại, nghe hắn mặc quần áo, nghe tiếng bước chân của hắn càng lúc càng xa
Tối nay, không có chuyện gì thì tôi không cãi!
Tôi cúi đầu nằm trong chăn, yên lặng dặn dò mình: không có gì, tôi không quan tâm!
"Bách Khả!" Người đàn ông vừa rời đi liền quay lại, kéo tôi từ trong chăn ra ngoài. Hắn có thể nhìn thấy rõ, tôi lại không thể; trong bóng tối, tôi không nhìn rõ mặt của hắn, chỉ biết là hắn rất nóng nảy.
"Có chuyện gì sao?" Tôi hỏi.
"Nhiễm Du xảy ra tai nạn xe cộ!"
"Nghiêm trọng sao?" Tôi lẳng lặng hỏi, có lẽ là ghen tỵ làm tôi trở nên độc ác, nghe hắn nói như vậy, tôi liền cảm nhận đây là một cái cớ khiến cho hắn không thể không đi.
"Trong điện thoại chưa nói rõ ràng, theo anh đi xem một lát."
Tôi sững sờ, lắc đầu "Anh đi một mình đi."
"Chớ trì hoãn nữa, nhanh mặc quần áo vào đi." Hắn bật đèn sáng, ánh sáng đột ngột chiếu vào đôi mắt bi thương của tôi, biểu tình hắn nóng nảy còn chói sáng hơn đèn.
Tôi không hiểu, tại sao hắn muốn tôi đi cùng? Là bởi vì tôi mới vừa “náo loạn”, hắn sợ tôi tiếp tục gây chuyện nữa hay sao? Nhưng vô luận tôi hiểu như thế nào, có nguyện ý không, hắn đều ném tôi ra cửa.
Hai bên đường trống trải, đèn đường nhanh chóng lui về phía sau, mặt đồng hồ chỉ tốc độ nhanh chóng tăng vọt, 100-110-120-140. . . . . . Xe chạy nhanh khiến tôi không thể không nắm dây an toàn.
"Âm Hạng Thiên, chạy chậm một chút không được sao?"
Hắn ngậm miệng không nói, nhưng cây kim chỉ tốc độ chậm rãi dời xuống, cuối cùng dừng ở giữa 120-130.
Đường càng chạy càng quen, khi xe ngừng lại, tôi kinh ngạc phát hiện, đây là bệnh viện tôi công tác.
Âm Hạng Thiên lôi kéo tôi vội vã vọt vào phòng cứu cấp, đứng trước phòng đợi, hắn vội hỏi người đang trực ban: "Nhiễm Du, người bị tai nạn xe cộ đang ở đâu?"
Cảnh Đình vốn muốn chào hỏi tôi trước, lại bị Âm Hạng Thiên hỏi dồn dập khiến cậu ta bị trì hoãn, chỉ liếc tôi một cái, liền vội vàng lật lịch ghi chép.
"Đã làm thủ tục nằm viện, đang ở phòng 603 khu D." Cảnh Đình trả lời.
"Dẫn tôi đi." Âm Hạng Thiên nói.
Cảnh Đình áy náy nói: "Xin ngài chờ một chút, tôi đang trực, tôi sẽ bảo một đồng nghiệp dẫn ngài đi." Đang nói chuyện, lập tức cầm ống nghe.
"Nhanh lên một chút!" Âm Hạng Thiên không kiên nhẫn cất cao âm điệu.
Cảnh Đình bị hắn hối thúc làm cho run sợ, đầu óc rối loạn, chỉ là không chỉ một mình Cảnh Đình ở đây. Tôi đã công tác ở chỗ này khá lâu, hơn nữa, chính tôi phụ trách khu nội trú. Hắn không phải là không biết, đây là do quan tâm nên rối loạn hay sao?
"Đình Đình, cậu bận việc thì cứ làm đi, tôi dẫn anh ấy đi." Tôi nói.
Đình Đình bừng tỉnh hiểu ra, tiếp theo cảm kích khôn cùng gật đầu "Tiểu thư Nhiễm không có đáng ngại, chỉ vì thận trọng nên ở lại bệnh viên quan sát vài ngày."
Âm Hạng Thiên đang nóng nảy bị câu nói của Cảnh Đình khiến cho bình tâm hơn phân nửa, đồng thời cũng chú ý tới vẻ mặt của cậu ta, trong tròng mắt đen thoáng qua một tia ranh mãnh.
Tôi công tác bệnh viện này khá lâu, lộ trình đi từ phòng cấp cứu đến khu nội trú chỉ chừng mười phút, Âm Hạng Thiên cao hơn tôi, chân dài hơn tôi, tâm tình gấp hơn tôi, tự nhiên sẽ đi mau hơn tôi. Không biết có phải hắn đi quá nhanh hay không, mà vừa chạy đến phòng bệnh của Nhiễm Du đã thở hồng hộc, ngay tiếp theo là dạ dày tôi có chút không thoải mái.
"Tiểu thư Bách, cô cũng tới rồi." Nhiễm Du có chút kinh ngạc, trên trán quấn băng gạc màu trắng, chỉ là, miếng băng gạc kia chẳng hao tổn vẻ đẹp của cô ta, ngược lại, có cảm giác như Tây Thi bị bệnh vậy.
Thân thể khác thường làm tôi không thể không giả nhân giả nghĩa, nhưng nói chẳng ra những lời quan tâm, chỉ đành phải khẽ gật đầu, tỏ vẻ đáp lại.
Đáy mắt Nhiễm Du thoáng kinh ngạc, nó chỉ chợt lóe lên rồi liền tắt đi, tiếp theo, bừng lên vẻ áy náy nói: "Thực xin lỗi, mới nói không quấy rầy các người, lại xảy ra chuyện này. Tôi sợ ba mẹ lo lắng, không dám nói cho bọn họ biết. Tiểu thư Bách sẽ không trách tôi chứ?"
"Rất khó nói, ai cũng không muốn cuộc sống của mình bị quấy rầy đúng không ?" Tôi nhàn nhạt nói làm sắc mặt của Nhiễm Du và Âm Hạng Thiên đồng loạt biến đổi, tôi mỉm cười "Chỉ đùa một chút mà thôi, tiểu thư Nhiễm sẽ không tưởng thật chứ?"
"Dĩ nhiên. . . . . . Dĩ nhiên sẽ không." Nhiễm Du thật là một cô gái xinh đẹp, vô luận là khẩn trương, thấp thỏm, áy náy, từng vẻ mặt của cô ta đều thật sinh động.
"Tiểu thư Nhiễm sao lại gặp sự cố đáng tiếc thế?" Tôi hỏi, không cần soi gương, tôi cũng có thể đoán được trên mặt mình là vẻ đùa cợt, haizzz. . . . . . tôi thật sự trở nên tà ác rồi.
"Khi đi qua ngã tư tôi gặp một con chó mực, vì né tránh nó, ᴆụng vào rào chắn ven đường." Nhiễm Du khéo léo đáp lại, đáy mắt của ác nữ hẹp hòi vẫn là tia điềm đạm và đáng yêu.
Tôi căng lớn mắt, dùng giọng chân thành có chút ngây thơ nói: "Thật ra thì, cô cứ lái xe tới là được, nó sẽ không tố cáo cô."
"Bách Khả!" mi tâm Âm Hạng Thiên nhíu lại rồi quát lớn, lời ngầm là: Không cho phép em nói những lời như thế!
"Hạng Thiên, đừng trách tiểu thư Bách, là em không nên làm phiền hai người." Đối đáp hài hước lại tới.
Tiếc nuối chính là tôi không có tâm tình nghe bọn họ một xướng một họa.
"Diễn không tệ, đi vào giới văn nghệ phát triển thôi." Tôi tặng cho hai người một nụ cười hoàn mỹ, cố nén khó chịu trong người, ưỡn иgự¢ thẳng lưng thối lui ra khỏi phòng bệnh.
Tôi lạnh lùng, tôi thừa nhận! Nhiễm Du giả nhân giả nghĩa, cô ta ૮ɦếƭ cũng sẽ không thừa nhận. Âm Hạng Thiên không phải ngu ngốc, nếu như Nhiễm Du không phải người yêu cũ của hắn, hắn nhất định có thể nhìn ra chút đầu mối, nhưng quan hệ của hắn và Nhiễm Du không phải người xa lạ, cho nên, hắn không nhìn ra được
Ra khỏi phòng bệnh, tôi đau đến chẳng đứng nỗi, liền đi tìm bác sĩ trực ban, Lưu Huyến kinh ngạc hỏi: "Bách Khả, cô đến đây trực hay khám bệnh hả?"
Bởi vì bệnh bao tử là bệnh khó trị, tôi đã xin phép nghỉ mấy ngày, có rất nhiều công việc của tôi còn tồn lại, bác sĩ kia biết cũng là chuyện bình thường
"Đến thăm bệnh nhân." Tôi nở ra nụ cười.
Lưu Huyến khẽ nhíu lông mày: "Thế nào vừa ra khỏi phòng bệnh, đầu toàn mồ hôi lạnh?"
"Thật sao?" Tôi vỗ trán, lúc này mới phát hiện ra, trên trán là một mảng ẩm ướt, đây là do cái dạ dày đáng ૮ɦếƭ chảy máu gây nên, cũng đã qua một tuần rồi mà nó cũng không chịu buông tha thôi.
"Cô ở đây chờ tôi, tôi đi thăm người bệnh chút sẽ ra giúp cô." Lưu Huyến dìu tôi đến ghế ngồi trên hành lang, xoay người đi vào phòng bệnh của Nhiễm Du .
Dạ dày tôi đau đớn mà co rút, thân thể co rúc ở trong ghế, vài giây sau, dạ dày lật khuấy co quắp liên hồi, trên trán tôi là tầng mồ hôi và nước mắt ngưng tụ tạo thành những viên chân trâu, giờ phút này tôi chẳng còn năng lực để đứng thẳng. Thật ra thì, vô luận là loét dạ dày, dạ dày co rút, còn là dạ dày ra máu, chỉ cần là cấp tính, đau đớn cũng sẽ tới rất nhanh, có lúc, chỉ vui vẻ nhiều hơn một chút, tiếp theo sau, sẽ đau đến ngã ngay xuống đất. Hơn nữa, bệnh này còn liên quan rất nhiều đến tâm tình.
"Bách Khả, cô làm sao thế?" Lưu Huyến đi tới bên cạnh, đang nói chuyện đem ống nghe đặt lên иgự¢ tôi như muốn kiểm tra nhịp tim của tôi.
Lại một sóng quặn đau truyền đến, tôi cắn chặt môi dưới, chịu đựng một ít trận co rút mới nói: "Mượn xe lăn đi."
"Xe lăn ở dưới phòng kho, còn phải ghi danh, quá phiền toái!" Hắn đem bệnh lịch nhét vào lòng tôi, cõng tôi lên khiến tôi hoảng sợ mà thét lớn.
"Bao tử đau còn có đau bụng?" Lưu Huyến vừa đi vừa hỏi.
"Dạ dày, đường glu-cô 300cc thêm việc viêm nhiễm nhẹ." Đều là nhân viên y tế, nói chuyện không nên quá phí sức, hơn nữa, tôi cũng không còn hơi sức nói quá nhiều.
Không lâu lắm, tôi bị đưa đến phòng cấp cứu, Lưu Huyến nhờ một người nhân viên trực ban chạy đi lấy thuốc uống, ghim kim, vô nước biển.
Tiếp tục cập nhật ...