Cô Nàng Giả Nai Của Tổng Giám Đốc Sói - Chương 15

Tác giả: Ni Nam Đê Ngữ

Hôn — nóng bỏng!
Thân thể — nóng bỏng!
Cảm xúc — không thể nào nói rõ!
Lý trí — tạm thời vứt bỏ!
Suy nghĩ — vô cùng hỗn loạn!
Khi đêm điên cuồng dần dần nhạt đi, mặt trăng được mặt trời gọi về ngủ, tôi mới tỉnh!
Một câu chuyện như thật như mơ, giống như bầu trời đêm đầy sao chợt lóe lên giày xéo trong đầu tôi.
“Nằm mơ lung tùng gì thế?” Tôi tự lẩm bẩm, mở cặp mắt đang còn cay xè ra, một gương mặt anh tuấn gần trong gang tấc, một đôi mắt đen bóng hiện đầy vẻ khó tin, một bàn tay thon dài xinh đẹp lộ ra, chọc chọc gương mặt của tôi.
Xúc cảm ấm áp này khiến tôi như tỉnh lại từ trong mộng, bỗng chốc ngồi dậy, và hôm nay, khi rời giường tôi lại làm động tác vô cùng khác biệt với người khác, tôi đau đến mức hít một ngụm khí lạnh, thân thể giống như bị xe tải nghiền nát sau đó lắp ráp lại, mặc dù tôi không bị xe tải nghiền nát, càng không bị gỡ ra rồi lắp ráp lại, nhưng tôi cảm thấy cũng giống y như thế.
Xúc cảm từ ngón tay Âm Hạng Thiên xác nhận tất cả mọi chuyện không phải là mộng, không khỏi ôm trán khẽ nguyền rủa một tiếng. Tôi lúng túng cúi đầu, hận không thể biến mình thành vô hình, tiếc nuối là tôi không có bản lĩnh lớn như vậy, chỉ có thể lúng túng níu lấy chăn, đầu đau muốn nứt ra mà cố gắng chắp vá những mảnh vụn ký ức tối hôm qua. Thật ra thì, không cần phải làm phiền quá nhiều tế bào não cũng có thể suy đoán, chúng tôi không phải là say rượu mất lý trí. Chỉ có điều, tôi không muốn tiếp nhận hiện thực này.
Trong phòng yên tĩnh khác thường, tôi vẫn cho rằng yên tĩnh là ngôn ngữ hài hòa nhất, nhưng giờ phút này yên tĩnh lại giống như con dao treo trên đỉnh đầu, tôi sợ nó rơi xuống, bởi vì tôi nhát gan luôn sợ phiền phức. Nhưng đồng thời cũng hy vọng nó rơi xuống, mau chóng kết thúc không khí đè nén cùng bất an này, không thể làm gì vào lúc này. Bây giờ, tôi cuối cùng cũng hiểu, cái gì gọi là hôm qua điên cuồng, khó khăn sẽ tăng thêm vào hôm nay.
“Được rồi, dù sao cũng đã như vậy.” Tôi phá vỡ không khí yên tĩnh cùng đè nén này, bình thương đối với người say rượu mất lý trí mà nói, tôi lại tương đối tỉnh táo, mặc dù vẻ tỉnh táo này là do đầu óc tôi trống rỗng.
Hắn phiền não cào cào tóc, thở dài ngồi dậy. Nên biết rằng, chúng tôi đang ở chung trên một cái giường, đắp chung một cái chăn, hắn vừa đứng lên, cái chăn bên tôi liền trượt ra, tôi vội vàng kéo về, hắn oán giận trừng tôi, lại kéo chăn lại, cứ lôi kéo như vậy, hai chúng tôi chợt cười khúc khích.
Tình trạng này thật sự rất buồn cười! Giống như một người rốt cuộc bỏ đi những trói buộc của đạo đức, chạy tới quầy rượu mua say, sau đó chọn trúng một người đàn ông cả đêm điên cuồng, kết quả khi tỉnh lại thì phát hiện, anh ta là chồng trước của mình!
“Hôm qua là ngày bao nhiêu?” Hắn đột nhiên hỏi.
Tôi cúi đầu suy nghĩ, mồ hôi rớt lách tách lách tách nói: “15 Âm lịch.”
“૮ɦếƭ tiệt!” Hắn nhỏ giọng mắng.
Tôi có chút dở khóc dở cười, tình trạng của chúng tôi thuần túy là trăng sáng gây họa sao? A, không đúng, còn có rượu cồn quấy phá nữa chứ, thứ đó vốn chính là thần dược âи áι, cộng thêm một ngày đặc biệt, ai ~ đừng dổ lỗi cho bất cứ ai, xui xẻo là của mỗi người.
“Cô muốn nghe cái gì? Câu nói xin lỗi? Hay là. . . . . .” Hắn chưa nói xong, tôi không muốn đoán. Bởi vì, lời nói là gượng gạo – trống rỗng – vô nghĩa, cho dù miệng hắn có thể nhả ra hoa sen, cũng không cứu vãn lại, không thể thay đổi. Vì vậy, tôi lắc đầu nói cho hắn biết cái gì cũng không cần nói.
Cuối cùng sau khi suy nghĩ, tôi trịnh trọng dặn dò: “Ngàn vạn lần đừng để cho bà nội biết.”
Mặc dù bà nội vẫn nói câu “Bà nội hiểu”, nhưng bà cụ cũng biết rõ, giữa tôi và Âm Tam Nhi rất thuần khiết và trong sạch. . . . . . Được rồi, trước tối hôm qua mới rất thuần khiết và trong sạch. Nếu như, bà cụ biết hai chúng tôi thật sự đã lên giường, ai ~ tôi không dám nghĩ, như vậy quá nặng nề, trái tim của tôi không cách nào gánh nổi.
Âm Tam nhi không nói gì, chỉ cầm tay tôi, dùng cử chỉ này để diễn tả, ý nghĩ của hắn giống tôi. Rồi sau đó, hai người tự mình rửa mặt, sửa sang lại quần áo, một trước một sau ra khỏi khách sạn. Hắn đi về phía bên trái đến công ty, tôi đi hướng phải đến trường học. Cứ như vậy, sự điên cuồng tối hôm qua bị Gi*t ૮ɦếƭ.
Tôi không mang sách, thật ra thì tôi cũng không có giờ học, lựa chọn đi trường học là bởi vì tôi không biết đi đâu cả. Nhưng, tôi vô cùng đầu heo quên mất mình mặc áo hai dây, cho đến khi sau lưng có người cười trộm, chỉ chỉ chỏ chỏ, tôi mới tỉnh mộng trốn vào phòng vệ sinh, trong gương, dưới ánh đèn, những dấu vết hoan ái lộ ra, nhìn thấy mà ghê, giống như lặng lẽ nói cho mọi người biết: tối hôm qua tôi rất điên cuồng!
Mặc dù ông bà xưa có nói “thực sắc tính dã”! Mặc dù, học sinh thời nay cũng cởi mở, mặc dù từ lâu tôi không còn là trẻ con, nhưng tôi cũng không cách nào chịu được khi mình bị người chỉ chỉ chỏ chỏ bàn tán: Mau nhìn đi, chỉ sợ người khác không biết cô phóng đãng như thế nào, không che dấu gì mà chạy loạn ra ngoài.
Nhưng ngoài chuyện buồn rầu này, tôi cũng còn rất may mắn, thật may là tôi không có vô tri vô giác trở về nhà họ Âm, nếu không thì không phải chỉ là mất thể diện nhỏ như vậy rồi.Cùng với may mắn, tôi lại bắt đầu thấy rối rắm, ra khỏi phòng vệ sinh, tôi nên đi đâu?
Tôi lúc thì buồn phiền, lúc thì may mắn, nên không cảm thấy rối rắm nữa, cứ như vậy, hoàn toàn không hề nhận ra, tôi xoắn cái đuôi ngựa của mình thành tổ chim.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân của người qua lại, tôi giống như bị thức tỉnh, giơ tay lên chỉ người phụ nữ trong kính: “Cô, tỉnh táo lại cho tôi! Nhất thiết phải tỉnh táo!”
Tôi hít sâu một hơi, mang theo một tinh thần “Coi thường cái ૮ɦếƭ” đi ra khỏi phòng vệ sinh. Trong sân trường vẫn người đến người đi như cũ, tôi cố sức tránh né, chỉ sợ thấy người quen thì chạy đằng trời, tôi tới một cửa hàng bán quần áo mua một áo thun mới, chặn một chiếc xe taxi, chạy thẳng tới ngôi nhà nhỏ của Ninh Vũ.
Tôi thừa nhận, tôi là người không thành công, ở trường học lăn lộn ba năm, người có thể hoàn toàn tin tưởng cũng hoàn toàn tín nhiệm tôi chỉ có học trưởng Ninh Vũ. Nhưng, tới cái ổ nhỏ của hắn tị nạn là phải trả giá thật lớn, cho nên, lúc đó tôi mới có thể làm ra quyết định bi tráng như vậy.
Hai năm qua Ninh Vũ làm ăn cũng không tệ, sau khi tốt nghiệp thì cùng một người bạn mở nhà thuốc, chỉ trong vòng hơn một năm ngắn ngủi, mua xe, mua một ngôi nhà nhỏ có một phòng ngủ và một phòng khách. Quan trọng là hắn vẫn độc thân, cho nên chứa chấp tôi cũng không làm khó hắn.
Lúc hắn huýt sao lên nhà, tôi đã ở cửa nhà hắn gặm móng tay năm giờ đồng hồ rồi. Thật khó hiểu, sao tôi lại mang đầu ngón tay của mình ra gặm.
Ninh Vũ đầu tiên là vui mừng, cười hỏi tôi sao giống như con mèo lang thang không có nhà để về tới giữ cửa cho hắn, nhưng không thấy tôi trả lời, hắn liền phát hiện “Chứng cứ phạm tội” trên cổ tôi.
Bởi vì trước khi đến đã chuẩn bị tốt tâm lý, tôi cũng không sợ hắn mắng tôi. Nhưng khi hắn thấy bộ dáng tôi mặc cho đánh mặc cho mắng lại càng tức hơn, trong lòng buồn bực tức giận, gạt tôi sang một bên.
Tôi sợ hắn càng buồn bực thì tức giận càng lớn, nên giật nhẹ ống tay áo của hắn lấy lòng, làm nũng kêu: “Học trưởng!”
“Đứng đó đợi đi!” Hắn kéo móng vuốt của tôi ra, chăm chú nghiên cứu chỉ tay của mình, cũng có khả năng là chăm chú tắt lửa.
“Đừng nóng giận.” Tôi ấp úng khuyên giải.
Tròng mắt đen chứa lửa giận bỗng chốc trợn mắt nhìn tới: “Không tức giận thì khen cậu hay sao?”
Tôi không còn lời nào để nói, chỉ đành mím môi, tiếp tục đè nén, không phải nói không đè nén sự bộc phát thì không được tới Niết Bàn sao? Hi vọng tôi có số mệnh chim lửa, trước khi tới Niết Bàn sẽ không bị hắn đốt thành gà nướng.
Giống như qua một thế kỷ, hắn rốt cuộc cũng cất đi vẻ mặt hiền hòa thường ngày, giờ phút này mặt lạnh như Tu La: “Hắn nói thế nào?”
Giọng điệu này coi như là bình tĩnh, chỉ là, nham thạch nóng chảy lúc nào cũng có thể phun ra, tôi muốn trả lời để có thể khiến một núi lửa như hắn dừng nóng chảy, nhưng ánh mắt của hắn quá ác quá sắc bén, tôi không dám nói dối, liền trả lời: “Tôi không cho anh ta nói.”
“Mẹ nó! Cậu có đầu óc chứ?” Nham thạch nóng chảy đã tuôn ra khỏi miệng núi lửa, đầu ngón tay hắn dùng sức đâm đâm lên trán tôi, đầu óc tôi sắp bị choáng váng rồi, hắn còn kêu tôi ngẩng mặt. Tôi lắc đầu, cự tuyệt nhìn thẳng vào cặp mắt như muốn Gi*t người của hắn.
“Đừng ăn vạ với tôi, ngẩng đầu!” Hắn ૮ưỡɳɠ éρ tôi ngẩng đầu lên, tiếp theo, bị hơi nước trong đáy mắt tôi làm sợ hết hồn.
Nước mắt là νũ кнí của phụ nữ, mặc dù không thể trong bất kỳ trường hợp nào cũng áp dụng, hơn nữa, tôi cũng không có gọi nó, nhưng nó cứ xuất hiện như vậy.
“Cậu có thể dựa vào tôi.” Tức giận của Ninh Vũ giảm xuống, vỗ nhẹ lưng của tôi, nói: “Được rồi, đừng khóc, tôi không hỏi nữa, cậu muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu.”
Tôi hít mũi một cái, ấp úng nói: “Cậu còn thiếu tôi không ít phí ăn uống đấy, tôi ở đây không tính là ăn uống chùa, đúng không?”
Được Ninh Vũ cho ở lại, buổi chiều tôi liền gọi điện thoại cho bà nội, nói cho bà biết trường học sắp xếp cho sinh viên ĐH năm ba đi thực tập bệnh viện trong thời gian ngắn, tôi tạm thời không phải về nhà, bà nội không hề nghi ngờ gì, chỉ cần tôi không quên thứ hai tuần sau đi tiễn Xảo Dĩnh.
Sau khi cúp điện thoại tôi mơ hồ nằm trong chăn lớn, thân thể co rúm thành một cục, thì thầm an ủi mình: không phải chỉ mất một cái màng thôi sao? Chuyện này cũng không có gì lớn, thật sự không có gì lớn. . . . . .
Ninh Vũ không hổ là học trưởng của tôi, tôi tới nhà anh ta giả vờ làm con mèo lang thang thì anh ta còn bày ra vẻ mặt tràn đầy tiếc nuối chỉ hận rèn sắt không thành thép, oán giận nhà có con gái mới lớn lại bị người ngoài ăn mất, nhưng chỉ trong một vài ngày, anh ta đã quên ngay, tức giận đã tan thành mây khói. Tôi biết, đây là phương thức quan tâm rất đặc biệt của anh ta, muốn đưa tâm trạng của tôi trở về bình thường.
Tôi cho rằng, tôi đã bình thường, nhưng đêm khuya yên tĩnh thì luôn có hai giọng nói quanh quẩn bên tai tôi
A nói: Bách Khả, cô bị thiệt thòi!
B nói: Nói bậy, cũng không phải là không có hưởng thụ!
A nói: Cùng người yêu triền miên là hưởng thụ, nhưng cùng Âm Tam Nhi lên giường là một sai lầm, sai lầm rất lớn.
B nói: Bất luận là đúng hay sai thì cũng đã xảy ra rồi, cô lải nhải gì chứ?
A oán giận: cũng đã nhiều ngày như vậy, ngay cả điện thoại anh ta cũng không gọi một lần, đúng là thất đức, không có trách nhiệm mà.
B xì mũi coi thường: là ai kêu tôi cái gì cũng đừng nói chứ? Là ai tự mình chạy đi làm đà điểu?
Cô muốn anh ta chịu trách nhiệm thế nào? Cưới cô sao?
A liều mạng lắc đầu: kiên quyết không muốn!
B nói: vậy thì điều chỉnh tâm trạng của cô cho tốt đi, đừng giống như kẻ mất hồn nữa!
A không phản bác được, rúc vào trong góc trồng nấm.
Tôi hoàn toàn đồng ý với quan điểm của B, cho nên, tôi để mặc cho A buồn bã đi trồng nấm. Nhưng, A rất lo lắng, nếu cứ ở trong phòng, cho dù có đánh đâu thua đó, nhưng thỉnh thoảng cũng nên xuất hiện ra ngoài. Chứ cứ như thế mãi, tôi thật sự sợ nhân cách của mình sẽ bị phân liệt.
Sự thật chứng minh, con cái nhà nghèo rất kiên cường, không có giày thủy tinh, Bác Khả càng mạnh hơn. Tôi không bị nhân cách phân liệt, mỗi đêm vẫn quấn lấy học trưởng chơi game, cái gì World of Warcraft, đại chiến xe tăng, chiến tranh giữa các vì sao, trong máy vi tính của học trưởng đều có, mọi trò chơi, tôi gần như đều thử một lần, mặc dù thủ pháp rất rối loạn, tồi tệ như phân chó, nhưng tôi sẽ không bị rối loạn trong thế giới ảo, mà toàn tâm chinh phạt, chiến đấu. Có thể nói, loại nhảy múa này, làm giảm bớt những suy nghĩ lung tung của tôi.
Hôm nay, là ngày thứ bảy tôi ra ngoài “Giải sầu”, tôi quên khuấy chuyện Xảo Dĩnh phải trở lại Pháp, nhưng bà nội lại không quên, vừa vào sáng sớm điện thoại của bà đã bay tới.
“Vâng . . . . . Đi tiễn với ai ạ?” Tôi hỏi ô ô a a.
“Trừ lão đại không có ở nhà, thì tất cả mọi người đều đi, mười một giờ trưa chúng ta sẽ có mặt ở phi trường.” Nói xong, bà lão trực tiếp ngắt điện thoại, không cho tôi thời gian kiếm cớ, không cho tôi cơ hội nói câu từ chối.
Tôi tức giận, mệt mỏi để điện thoại di động xuống, không cam lòng đi vào phòng tắm, trong gương là một người phụ nữ vô hồn nhìn tôi, bởi vì thức thâu đêm chơi game, viền mắt của tôi thâm đen, đôi môi khô nứt, hai mắt vô hồn.
Tôi rửa mặt qua quýt, rồi bước thong thả đến phòng khách, vỗ ngang vỗ dọc vào học trưởng Ninh Vũ đang nằm trên ghế sa lon, “Tôi phải đến phi trường tiễn Xảo Dĩnh lên máy bay, nếu như cậu có thể đưa tôi đi, tôi sẽ không gọi xe nữa.”
Ninh Vũ xoa xoa đôi mắt đang buồn ngủ cho tỉnh táo, nhìn tôi từ trên xuống dưới, “Cô xác định là cô đi tiễn người chứ không phải đi dọa người?”
Tôi vò đầu cười cười, “Tôi cố gắng sẽ không hù ૮ɦếƭ mọi người.”
Ninh Vũ liếc mắt: “Mấy giờ bay?”
“Trước mười một giờ đến phi trường là được.”
Anh ta thoáng liếc chiếc đồng hồ trên vách tường một cái: “Còn ba giờ nữa, đủ rồi.”
Nói xong, anh ta đứng dậy đi vào phòng tắm, sau khi rửa mặt thay đổi quần áo, kéo tôi lúc đó đang chuẩn bị chiên trứng đi ra khỏi nhà.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc