Mặc dù hai người áo đen khá lịch sự, nhưng tôi cảm thấy mình như phạm nhân đang bị áp giải vậy. Xe chạy nhanh trên đường cao tốc, hai người áo đen một trái một phải ngồi trước mặt tôi, bất luận tôi hỏi cái gì, bọn họ cũng mắt điếc tai ngơ, tôi cảm thấy, nếu chú mèo Garfield [*] có đi tiểu vào chân bọn họ, thì bọn họ chắc cũng giữ vững loại tư thế bất động như thế này.
[*]: Mèo Garfied: Chú méo Garfield là nhân vật chính hư cấu trong truyện tranh cùng tên của tác giả Jim Davis. Nó là một con mèo mướp lười biếng, mập, ích kỷ, lông màu cam, chỉ thích ăn, ngủ. Nó ghét Thứ hai, cho rằng mình thông minh hơn người, chó, hay bất kỳ sinh vật nào khác. Thích múa, ghét nhện, ghét bị đưa tới bác sĩ.
Ước chừng khoảng gần một giờ sau, xe đi vào một khu biệt thự nổi danh nhất thành phố D, tôi được đưa tới một biệt thự có ba tầng, nội thất trong phòng khách hầu hết được trang trí theo phong cách Châu Âu, khắp nơi phát ra ánh sáng vàng rực và tỏa ra mùi vị xa hoa của đồng nhân dân tệ.
Một bà lão dáng vẻ còn rất khỏe mạnh, tựa như nữ vương nước Anh bước xuống cầu thang, thấy tôi có vẻ luống cuống ngồi trên ghế sa lon, bà cười khanh khách nói: “Cô bé này thật là đáng yêu, giống như 乃úp bê vậy.”
“Thưa bà, chúng ta quen biết sao?” Tôi thận trọng hỏi.
“Gọi ta là bà nội.” Bà thân mật cầm tay của tôi: “Sao tay lạnh thế?”
“Tôi bị cảm.” Tôi lúng túng lui người lại, mặc dù mặt mũi bà rất hiền lành , nhưng, chúng tôi không quen biết nhau, tôi không thể nào thích ứng được với sự thân mật như vậy.
“Chẳng trách được.” Bà cười híp mắt quan sát tôi, không biết có phải ảo giác của tôi hay không, bà lão này cười có vẻ rất mập mờ a.
“Thiên Vũ, xách tiểu tử ngang ngược kia xuống đây.” Bà lão cười híp mắt phân phó một trong hai người áo đen.
Từ lúc tôi bước vào cửa, hai người như thần giữ cửa này vẫn đứng bên cạnh canh giữ tôi, tựa như canh tội phạm, bây giờ khi bà lão này ra lệnh một tiếng, một trong hai người áo đen mới lập tức chạy lên lầu.
Không lâu sau đó, liền nghe phịch một tiếng, người áo đen vừa đi lên lầu bay trở lại phòng khách, chỉ có điều việc chạm đất không được ổn cho lắm, vì vậy tư thế rơi xuống đất như chó dữ vồ mồi, chậc, người này là siêu nhân sao? Năng lực chống trả quá mạnh mẽ, từ lầu hai té xuống mà còn có thể bò dậy được!
“Nhà ngài nuôi Kinh Kong sao?” Tôi bật thốt lên.
Bà lão cố gắng nhịn cười: “Đứa nhỏ này cũng thật biết nói giỡn. Thiên Hoa, cậu lên lầu, không thu phục được hắn , ta liền đem hai cậu làm phụ tá cho hắn.”
Người áo đen thứ hai nhếch nhếch miệng không nói câu gì, có chút không tình nguyện đi lên lầu, không tới nửa phút, lại nghe phịch một tiếng, Thiên Hoa cũng cùng một tư thế như người trước bay xuống.
Tôi đứng lên, bất luận những người bà lão nuôi trong nhà không phải Kinh Kong, thì cũng là những người nóng nảy và điên rồ, khu vực nguy hiểm như vậy, tôi không dám ở.
Không nghĩ đến bà lão kia bản lĩnh bất phàm, đột ngột kéo cánh tay của tôi lại, ngay sau đó, hướng lên lầu trách mắng: “Tiểu tử ngang ngược kia, anh hù dọa khách của ta.”
“Đáng, vẫn còn chưa hù ૮ɦếƭ được!”Một giọng nói trầm thấp dễ nghe từ trên lầu truyền xuống, nhưng giọng điệu thì lại gay gắt rất đáng đánh đòn.
Hai mắt bà lão khẽ đảo, tôi nghĩ rằng bà sẽ mắng đôi câu, nhưng nào ngờ, bà lại đẩy tôi một cái: “Bách Khả, đi gọi hắn xuống.”
Tôi ngạc nhiên trợn mắt: “Tôi?”
“Đúng vậy, yên tâm đi, hắn sẽ không đánh cháu.” Bà lão cười tủm tỉm trấn an.
Tôi lắc đầu ngoay ngoảy như lắc trống: “Ném tôi như thế rất khủng khi*p.” Tôi mà bị người đó ném bay từ trên lầu xuống không phải là tan xương nát thịt sao.
Bà lão căn bản không để ý tới ý kiến của tôi, trực tiếp phân phó Thiên Vũ và Thiên Hoa “mời” tôi lên lầu hai.
Sau khi đi đến một cửa gỗ màu trắng, hai người cùng nhau thối lui xa tới năm thước, đồng thanh nói ” Tam Thiếu gia, khách đang ở bên ngoài phòng ngài.”
Cửa gỗ màu trắng đột ngột bị kéo ra, khuôn mặt “Kinh Kong” xuất hiện.
Tôi trợn to hai mắt, chỉ vào người đàn ông cao lớn đang trần trụi: “Say rượu!”
“Cái gì say rượu? Tôi tên là Âm Hạng Thiên.” Hắn tức giận trừng tôi một cái, rồi nhìn Thiên Vũ và Thiên Hoa mắng: “Cút xa một chút, nếu còn tiếp tục làm phiền tôi, tôi sẽ xé xác các người.”
Thiên Vũ Thiên Hoa như trút được gánh nặng, gật đầu như mổ thóc, rồi sau đó không thèm liếc nhìn tôi một cái, quay đầu bước đi.
“Anh bị thương?” Tôi phát hiện trên cánh tay đang buông thõng của hắn băng gạc đã bung hết ra, vết máu theo cánh tay chảy dọc xuống.
“Vừa động tay nên đã làm bung miệng vết thương rồi.” Hắn lơ đễnh tránh người qua một bên: “Vào đi, vừa đúng lúc giúp tôi băng lại một chút.”
Tôi ngơ ngác nhìn hắn, không hề cử động.
Mày kiếm của hắn nhíu lại một cái: “Vào đi!”
Tôi co rụt cổ lại, run run rẩy rẩy đi vào. Phòng ngủ của hắn cũng bài trí giống y như phòng khách, vừa lớn vừa xa hoa, đầu giường treo một tấm hình cực lớn.
Trấn tĩnh tinh thần nhìn lại, tôi sửng sốt, trong hình không phải là hắn, cũng không phải là phong cảnh, mà là một chú ngựa trắng to lớn đứng trong gió tuyết, lông toàn thân bị gió thổi dựng đứng hết lên, nhìn rất uy phong lẫm liệt
Nhưng điều quan trọng nhất là nhìn có vẻ rất quen mắt, giống y như chú chó mạnh mẽ tối hôm qua.
“Nhìn cái gì đấy?” Giọng nói không kiên nhẫn của hắn kéo suy nghĩ của tôi quay lại.
Tôi chỉ vào tấm hình: “Chó.”
Hắn tức giận trừng tôi: “Đó là sói!”
“Sói?” Tôi sửng sốt líu cả lưỡi, nghiêm túc đưa mắt nhìn chăm chú.
“Nói thừa, cô đã gặp qua chó cụp đuôi sao?”
“Chó cụp đuôi.” Tôi phản xạ theo bản năng.
Hắn giơ tay đưa tôi một cuộn băng: “Cô thật biết chọc giận tôi như thế nào.”
Tôi che miệng nói thầm: “Vốn là có chó cụp đuôi nha, anh tức giận cái gì?”
“Đừng nói nhảm, mau giúp tôi băng bó.” Hắn ngồi ở bên giường tựa như đại gia.
Tôi bĩu môi, không lên tiếng, cũng không chuyển động.
Thái độ của hắn trở nên hung dữ: “Cô bị lãng tai à?”
Tôi rụt cổ lại, trong lòng có chút sợ sệt: “Hòm thuốc đâu?”
Hắn ra vẻ hài lòng hất cằm lên: “Phía sau, trong ngăn kéo thứ hai.”
Từ trong năm ngăn tủ tôi tìm ra được hòm thuốc, bắt tay vào xử lý thương thế, vết thương của hắn rất kỳ quái, đại khái dài khoảng 5cm, mặc dù đang chảy máu, nhưng vẫn còn dấu vết bị đả thương, tôi không khỏi nghĩ tới tối hôm qua xử lý vết thương cho người đó, hắn và miệng vết thương của hắn có phần giống, chỉ có điều, thương thế của hắn có vẻ nhẹ hơn, nên đã có dấu hiệu khép miệng lại rồi, nếu như hắn không coi người làm như bao cát để ném, ước chừng khoảng một tuần là có thể khỏi hẳn.
“Động tác rất nhuần nhuyễn.” Hắn hài lòng nói.
“Tôi là học sinh chuyên ngành Y.”
“Nghe tôi nói.” Hắn thu cánh tay về, nhìn xem kiệt tác của tôi: “Không tệ,giống bà nội của tôi.”
Tôi đột nhiên nhớ lại bà lão ở lầu dưới, không khỏi nghi ngờ nói: “Sao bà ấy tìm được tôi?”
Hắn hừ nhẹ: “Bà ấy nhàm chán.”
Không trách được bảo anh là tiểu tử ngang ngược, thật đúng là đủ khốn kiếp đấy!
“Cô nói thầm cái gì đấy?” Ánh mắt sáng quắc của hắn nhìn tôi chằm chằm.
Tôi vội vàng lắc đầu: “Không nói gì hết.”
“Vậy còn ngây ngốc ở đó làm gì? Còn không đi lấy tiền khám bệnh?”
Anh đúng là một tên ác bá, nói, không còn lời nào tốt hơn để nói sao?
Tôi oán thầm đi ra phòng ngủ, đang tính xuống lầu, thình lình bị một người chặn lại.
Tôi gật mình tính hét lên, bên tai chợt vang lên giọng nói ôn hòa: “Đừng sợ đừng sợ, là bà nội.”
Tôi vẫn chưa tỉnh hồn vuốt иgự¢: “Sao bà bỗng nhiên xuất hiện? Thật thần kỳ!”
Truyện được biên tập và post tại website: WWW.KenhTruyen24h.Com (Thích Truyện.VN)Bà lão cười khanh khách, sau đó kéo tôi đi xuống lầu dưới, vừa đi vừa thì thầm: “Ta có ba cháu trai, tiểu tử ngu ngốc trên lầu kia là lão Tam, tính khí nóng nảy ngang ngược nhất.”
Tôi chỉ cười không nói, nhưng trong lòng đang ra sức gật đầu, mặc dù tôi chưa từng thấy qua hai người kia, nhưng người cháu trai trên lầu kia quả thật rất xấu tính.
“Nhưng, hắn cũng không phải thường xuyên như vậy.” Bà lão nói, không có phụ huynh nào mà thấy con mình không tốt cả, theo tôi suy đoán, bà ít nhất còn phải kể thêm chuyện của hai người kia nữa.
Kết quả đúng như tôi suy nghĩ, bà lão vừa chiêu đãi tôi ăn món điểm tâm ngọt, uống trà, vừa kể cho tôi nghe chuyện của cháu mình. Mặc dù, tôi không hiểu tại sao bà lại nói với tôi về lịch sử tình cảm của các cháu trai, nhưng, vì bà lão rất nhiệt tình, rất vui vẻ, tôi trừ lắng nghe ra thì không còn cách nào khác.
Mười phút sau, tôi rốt cuộc cũng hiểu, thì ra là một trong số các cháu trai của bà sở dĩ cuồng bạo như King Kong là vì bạn gái hắn đã đính hôn, nhưng chú rể lại không phải hắn.
Thật máu chó, thật không thú vị, thật không có tiền đồ!
Sau khi nghe xong, trong lòng tôi không khỏi kết luận như thế.
“Cháu sẵn lòng giúp hắn sao?” Nói lòng vòng một hồi, bà lão hỏi thẳng tôi.
Tôi kinh ngạc, khẽ khoát tay: “Cháu không giúp được hắn.”
“Cháu có thể, không phải tối hôm qua hắn ở chung một chỗ với cháu sao?” Bà lão mỉm cười, lần này, tôi có th xác định, nụ cười của bà ấy cực kỳ mờ ám.
Tôi vội vàng k lại một lần chuyện xảy ra tối hôm qua, cố gắng phủi sạch quan hệ. Mặc dù cháu trai dáng vẻ uy nghi, nhưng mà, tính tình quá xấu xa, quá nóng nảy, mặc dù đẹp trai mọi người yêu mến, nhưng những nhân vật như thê lại rất nguy him, cách càng xa càng tốt, tránh cho khó giữ được cái mạng nhỏ này.
“Bà nội hiểu.” Bà cầm tay của tôi nói vẻ thân mật. Tôi mới vừa thở phào nhẹ nhõm, chợt nghe bà nói thêm một câu, khiến cho người ta không ૮ɦếƭ vì sợ hãi thì cũng ૮ɦếƭ vì kinh ngạc: “Mặc dù hai đứa ngủ cùng giường, nhưng bà nội tin tưởng, cháu là trong sạch.”
Tôi suýt chút nữa ૮ɦếƭ vì bị sặc nước miếng: “Bà đừng nói đùa, cháu đúng là trong sạch, nhưng tuyệt đối không ngủ cùng giường với hắn.”
Bà lão cười khanh khách: “Đừng mắc cỡ, bà nội là người từng trải. . . . . . Blah blah blah. . . . . .”
PS: Phần này đã tỉnh lược 500 chữ!
Tôi khóc không ra nước mắt: “Bà nội, cháu thật sự không ngủ cùng giường với hắn, thật, thật, thật!”
“Bà nội không phải là người cổ hủ, thật, thật, thật!”
Tôi phụt máu, ngã xuống đất: “Cháu thua bà.”
Khóe môi bà lão giương lên: “Yên tâm, bà nội sẽ không để cho cháu tốn công vô ích. Chỉ cần cháu đáp ứng, học phí của cháu bà nội trả hết.”
Tôi mở to hai mắt, hai mắt giống như bóng đèn 500W sáng ngời: “Bà không có nói đùa chứ?”
Tôi vừa mới học năm thứ hai đại học, Học phí những năm sau cũng không phải ít.
“Bà giống như đang nói đùa sao?” Bà lão nói vô cùng nghiêm túc.
Tôi cười rất “chân chó”: “Vậy bà nói đi, chắc chắn cháu sẽ dốc hết toàn lực.”
Bà lão trầm ngâm giây lát: “Kết hôn với hắn, như thế nào?”
Một lần nữa, tôi lại phun máu ngã xuống đất: “Bà thuần túy là muốn dọa ૮ɦếƭ cháu sao?”
Mặt Bà lão cười quái đản: “Bà vừa nói đùa, thời gian hai đứa quen biết nhau quá ngắn, sao có thể phát triển nhanh như vậy được? Theo bà thấy, trước tiên hai đứa nói chuyện yêu đương là tốt rồi.”
Vừa mới bò dậy, tôi lại nằm xuống: “Bà lại trêu chọc cháu, cháu không chơi với bà nữa.”
“Chuyện này cũng không được à?” Lông mày bà khổ sở nhíu lại: “Nếu không, trước hết cùng hắn tham gia một bữa tiệc có được không? Lấy thân phận là bạn gái của hắn, được chứ?”
“Có thể được.” Tôi lúng túng vò đầu: “Chỉ có điều, hắn sẽ đồng ý sao?”
Mặc dù thù lao rất hấp dẫn, nhưng tôi không thể trêu vào món hang ở trên lầu.
“Điều này thì cháu yên tâm, hắn tuyệt đối sẽ đồng ý.” Trong lòng bà lão đã có dự tính.
“Tại sao?” Tôi nghi ngờ không hiểu.
“Bởi vì, đó là tiệc đính hôn bạn gái trước của hắn, thiệp mời đã đưa tới, hắn sợ nhất là không có mặt mũi, nếu như không đi thì chứng tỏ hắn vẫn chưa buông được đoạn tình cảm kia, nhưng muốn tìm người giúp hắn, hắn lại không cần, bây giờ cháu lại tự động xin đi Gi*t giặc, hắn sẽ đồng ý 100%.”
“Sẽ sao?” Tôi nửa tin nửa ngờ.
Bà lão liên tục gật đầu, vỗ иgự¢ bảo đảm, cháu trai tuyệt đối vui lòng, sau đó còn tuôn ra một tràng những ưu điểm của cháu trai, chẳng hạn như không nóng tính thì cháu trai rất nho nhã lịch sự . (Tha thứ cho mắt của tôi kém cỏi, thật nhìn không ra.). Chẳng hạn như, hắn rất cẩn thận, rất biết chăm sóc bạn gái. (Lại tha thứ cho mắt của tôi kém cỏi, vẫn không nhìn ra.). Chẳng hạn như . . . . . . (Thôi quên đi, tôi cũng không thể tha thứ thêm được nữa rồi, vì cuối cùng mắt tôi cũng không nhìn ra.)
Trước khi rời khỏi nhà họ Âm, bà lão nói với tôi: “Ngày mai sau khi tan học, bà bảo Thiên Vũ, Thiên Hoa đến trường học đón cháu.”
“Không phải bữa tiệc tổ chức vào thứ Tư tuần sau sao?” Tôi khó hiểu hỏi lại.
“Đúng vậy, nhưng mà, bà phải giúp cháu chuẩn bị bề ngoài á.” Dứt lời, như nhớ tới cái gì đó, Bà lão kéo tôi lại: ” Nếu không thì cháu chuyển qua đây đi, bà nội và cháu rất hợp nhau, cho dù cháu và tên tiểu tử ngang ngược kia không thành đôi, bà nội cũng có thể nhận cháu làm cháu gái?”
Tôi ngạc nhiên, im lặng, chẳng lẽ những người có tiền đều thích nhận cháu gái hoặc con gái nuôi? Nhưng, rất nhanh tôi đã hiểu, bây giờ cháu gái không dễ làm hơn so với cháu trai! Người ta muốn tôi chuyển nhà, tôi liền bị cầm chân, không lâu sau, quần áo sách vở còn có cả ga giường chưa kịp giặt, tất cả đều bị chuyển đến biệt thự nhà họ Âm.
Ngồi bên trong phòng khách xa hoa, nhìn lại chính mình mộc mạc như vậy, tôi nghiêm túc tự hỏi, được cái gì, mất cái gì? Giữa được và mất có ngang bằng hay không.
Nhưng mà, trong phòng khách luôn toát lên mùi vị nhân dân tệ này, khiến tôi không cách nào tập trung suy nghĩ được, Thay vào đó là than ngắn thở dài, cái gì gọi là tiền nhiều ngập trời, cái gì gọi là có tiền có thể sai ma khiến quỷ, cái gì gọi là người nghèo chí ngắn! (Câu cuối cùng này càng khắc sâu, quả thật là lập luận sắc sảo! )
“Cô là?” Tôi đang tập trung tinh thần tự hỏi chính mình một số chuyện, đột nhiên trong phòng khách vang lên một giọng nói nhẹ nhàng mềm mại. Ngước mắt nhìn, một cô gái còn rất trẻ, dung mạo xinh đẹp, khí chất trong sáng đang nghiêng đầu nhìn tôi, bộ dáng giống như vừa mới bước vào nhà.
“Tôi tên là Bách Khả, xưng hô với cô thế nào?” Tôi lễ phép mỉm cười, đang chần chừ không biết có nên nói ra quan hệ mới thành lập của tôi với bà lão không, thì người cháu trai nào đó buồn bực ở trên lầu bỗng xuất hiện.
“Cô ấy là con dâu nuôi từ bé của nhà họ Âm.” Người cháu trai đi xuống cầu thang, thản nhiên bỏ lại mấy chữ, rồi đi ra ngoài.
“Đừng nghe hắn nói bậy, tôi tên là Bạch Xảo Dĩnh, là cháu gái của bà nội.” Cô gái xinh đẹp, trong sáng, cười giải thích.
Hàm hồ! Tình cảm của tôi không phải người lần đầu tiên ăn con cua (làm liều mà được lợi), lần này tôi thản nhiên làm liều.
Mặc dù là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng bởi vì “đồng bệnh tương liên” (cùng cảnh ngộ thì thong cảm cho nhau). . . . . . Chính xác mà nói, cảnh ngộ như nhau, tôi đối với cô gái xinh đẹp họ Bạch này rất có cảm tình, đang muốn trò chuyện mấy câu với cô ấy, người cháu trai nào đó cầm lon bia quay trở lại, giơ tay lên chọc chọc đầu tôi: “Tôi nói, cô là con dâu nuôi từ bé của nhà họ Âm.”
Tôi ngẩng đầu lên trừng hắn: “Anh nói hưu nói vượn.”
Mày kiếm hắn nhướng lên, nở nụ cười nham hiểm: “Lặp lại lần nữa, tôi không nghe rõ.”
Tôi không có can đảm nên rụt cổ lại, nhìn cô gái xinh đẹp nhỏ giọng giải thích: “Tôi cũng là cháu gái của bà nội, bắt đầu từ hôm nay.”
Hai mắt cô gái xinh đẹp – trong sáng chớp chớp, khóe miệng cong lên, cười như không cười: “Rất hân hạnh được biết cô.”
Không biết có phải ảo giác hay không, nụ cười của cô ta có chút lạnh, khiến thần kinh nhạy cảm của tôi không khỏi rùng mình một cái.
Âm Hạng Thiên “hừ” nhẹ một tiếng vô vị, chợt, cao cao tại thượng sai bảo tôi: “Theo tôi lên lầu.”
“Tại sao?”
“Kêu cô đi lên thì cứ đi lên, còn ở đó mà nói nhảm nhiều vậy.”
Tôi âm thầm nghiến răng, cái tên khốn kiếp này quả nhiên đủ cực phẩm, đủ tuyệt tình!
Khi lần thứ hai tiến vào căn phòng ngủ treo tấm hình con chó rất to, hắn ném cho tôi một túi quả hồ đào. Tôi có chút xúc động nhỏ, dù sao, kể từ khi chúng tôi quen biết tới nay, đây là lần duy nhất hắn làm được một chuyện tốt.
Tôi mỉm cười nhìn hắn, chỉnh miệng 8 lần mới nói được câu: “Cám ơn!”
Hắn không hiểu, nhìn tôi: “Cám ơn cái gì? Tôi bảo cô bóc vỏ, không phải cho cô ăn.”
Trong lòng tôi tức giận, oán hận xé túi ra, oán hận bóc sạch vỏ, lại oán hận ném về phía hắn.
Hắn vững vàng chụp được, vừa nhai hồ đào béo ngậy vừa nói: “Đừng nói tôi không nhắc nhở cô, cái cô Bạch Xảo Dĩnh đó không phải là “thiện nam tín nữ” gì đâu, nếu như cô ta gây phiền toái cho cô, tốt nhất cô tránh được thì nên tránh, không tránh được thì phải nói với bà nội.”
“Sao cô ấy lại gây phiền toái cho tôi?”
Hắn nhìn tôi với vẻ “cô rất ngu ngốc”: “Cô bị ngốc sao?”
Tôi nhướng mày trợn mắt: “Chỉ số IQ của tôi rất bình thường.”
Hắn gật đầu ra vẻ hiểu: “Hỏi cô một vấn đề, là tôi ngốc.”
Không còn cách nào khác là tôi lại phải im hơi lặng tiếng, khẽ ném quả hồ đào, nổi giận đùng đùng chỉ vào mặt hắn nói: “Đừng tưởng rằng đây là nhà anh, anh liền chanh hỏi chảnh.”
Hắn khinh miệt cười một tiếng: “Cho dù đây không phải là nhà tôi, tôi vẫn chanh hỏi chảnh, cô có ý kiến sao?”
Tôi không phản bác lại được, yên lặng thu hồi móng vuốt, coi vỏ quả là da hắn mà Ϧóþ nát.
“Bà nội cho cô cái quái gì rồi hả?” Hắn hỏi như sói đuôi dài.
Hắn thậm chí nói tôi là con dâu nuôi từ bé, hiển nhiên là đã biết chút ít gì đó, tôi cũng không muốn giấu giếm, nói hết mọi việc.
Sau khi nghe xong, hắn giống như khinh thường cũng giống như không hiểu nhìn tôi: “Chỉ có tiền học phí hai năm, mà cô đã bán mình rồi?”
“Tôi không có, tôi chỉ đồng ý với bà nội là tham dự một bữa tiệc với anh.”
Hắn nhìn tôi từ trên xuống dưới: “Cô cho rằng là vũ hội hóa trang sao? Cô nghĩ cô đóng vai nào? Cô mèo ngây thơ hay 乃úp bê điện tử?”
Đây chính là nho nhã lịch sự sao, nho đến độ muốn đánh đòn luôn, nếu như tôi có một gia thế tốt, tôi sẽ thuê hắn đến nhà tôi làm công, sau đó đem việc học của gia đình đổi thành, kiếm sống bằng cách đánh “lịch sự”.
Tôi đang mơ mộng trừng trị hắn thế nào, lại thấy hắn ung dung tiếp tục nói: “Lại nói, không phải cô ngây thơ cho rằng, chỉ cần tham gia hết bữa tiệc thì xong việc sao?”
“Đương nhiên không, nhưng, tôi cũng có nguyên tắc .” Tôi nói rất mạnh mẽ.
Hắn ngửa đầu cười to: “Đã bán mình rồi, giờ muốn quay lại như cũ?”
Tôi nghiêm túc nhắc lại: “Tôi không bán mình!”
Hắn vẫn cười như cũ: “Đúng vậy, ít nhất cô không đồng ý với bà nội là lên giường với tôi.”
Chân mày tôi nhíu chặt, mắt lạnh liếc nhìn cái tên bên ngoài tô vàng nạm ngọc nhưng bên trong lại thối rữa này. Mới đầu, tôi chỉ cảm thấy là hắn bá đạo, nhưng vì học phí, tôi nhẫn nhịn. Còn tự thuyết phục chính mình, cái loại con nhà giàu mới sinh ra đã ngậm thìa vàng này, không có mấy người không tồi tệ, nhưng những lời nói này của hắn quá khắc nghiệt. Quả thật người nghèo chí ngắn, nhưng tôi không đến nỗi không có lòng tự trọng.
“Tôi sai rồi, tôi không nên có lòng tham tiền.” Bình tĩnh nói xong, tôi đi ra khỏi phòng của hắn.
Trở về phòng ngủ mà bà lão đã sắp xếp cho tôi, vừa dọn dẹp hành lý, vừa phỉ nhổ chính mình. Làm thêm hai việc thì sao? Mang bệnh vào mình thì thế nào? CMN, ít nhất còn tự tay mình kiếm tiền, ít nhất thì tiêu tiền cũng yên tâm – thoải mái, bây giờ may mắn có tiền từ trên trời rơi xuống, mày hưởng thụ nổi sao?
“Cô phải đi sao?” Bạch Xảo Dĩnh xuất hiện tại cửa phòng, cửa không khóa, vậy thì đứng ở đó xem tôi dọn dẹp hành lý đi.
Tôi vừa dọn dẹp sách vở của mình vừa nói: “Tôi không nên xuất hiện ở nơi này.”
“Tôi đưa cô đi.” Cô ta chậm rãi đi vào, giúp tôi dọn dẹp.
“Không cần.” Tôi ngẩng đầu nhìn cô ta, nhưng làm sao cũng không nhìn ra ý không tốt của người phụ nữ mềm mại ít nói này, nhưng, hành động của cô ta lại tỏ rõ, cô ta không muốn tôi ở lại. Vừa đúng lúc, dù sao tôi cũng không muốn ở lại. Về phần cô ta không phải là “thiện nam tín nữ” gì đó, cũng không liên quan gì đến tôi.
Bạch Xảo Dĩnh chỉ cười cười, im lặng giúp tôi dọn dẹp hành lý, sau đó, nhân lúc trong nhà họ Âm không ai chú ý, liền lấy ô-tô đưa tôi đi. Thật ra thì, tôi muốn gặp bà lão nói tiếng tạm biệt, nhưng bà lão đó có chút không bình thường, tôi sợ gây thêm rắc rối, liền yên lặng không tiếng động rời đi.