Vào tháng mười một, ở thành phố D đang là mùa đông, không khí lạnh lẽo như muốn đóng băng tất cả mọi thứ. Xe cộ qua lại như con thoi trước cửa quán KFC, trước quầy phục vụ, khách ra vào nườm nượp, người gọi món, người tính tiền.
Còn nửa giờ nữa là đến giờ giao ban rồi, không được ngáp ngủ trước mặt khách. Tôi tự nhắc nhở chính mình như vậy, chỉ tranh thủ lúc vắng khách, ngáp một cái kín đáo.
Một chiếc xe taxi chạy nhanh về phía quán KFC ồi dừng lại trước của quán. Cửa xe mở ra, từ trong xe, một cô gái xinh đẹp bước ra ngoài.
“ Một ly cô-ca ấm và một ly chanh nóng”. Thanh âm cô gái cực kì dễ nghe, chỉ có điều, giọng nói đ lộ sự mất kiên nhẫn.
Tôi nhận 100 đồng của cô ấy, sau đó quay lại, mang đồ uống và trả tiền thừa cho cô gái đó.
Khi quay lại lần nữa, thì chiếc taxi đã không còn, thay vào đó là một người đàn ông cao lớn có vẻ say rượu đang đứng trước cửa quán.
“ Xin hỏi ngài có khỏe không? Có phải ngài đi cùng cô gái vừa nãy tới đây phải không?”
“ Cô nói cái gì?” Vì có tấm kính thủy tinh ngăn lại, hắn tựa như không nghe rõ tôi nói cái gì.
“ Xin hỏi ngài có khỏe không? Có phải ngài đi cùng cô gái vừa nãy tới đây phải không?”
Tôi cúi người xuống, nhìn vào cửa sổ, ánh mắt liếc nhìn từ áo của người đàn ông nhìn lên. Đầu tóc hắn được cắt ngắn gọn gàng, màu sắc đôi môi hơi đậm, sống mũi rất cao, ở khoảng cách gần, cô thấy đôi mắt hắn vô cùng thâm thúy.
Hắn câu hiểu câu không, khẽ lắc đầu, toàn thân say khướt, dựa người lên quầy phục vụ, nói:
“ Cho tôi một ly rượu”
“Đây là quán KFC” Tôi dở khóc dở cười giải thích.
“ Nói vớ vẩn gì vậy.” Mày kiếm của hắn khẽ nhíu lại, giơ tay lên, cốc một cái lên đầu tôi.
Tôi vội vàng rụt đầu lại, nghĩ: người này chắc uống quá nhiều rồi!
“ Tích Tích” Khách phía sau không đợi thêm được nữa ấn chuông loạn xạ, hắn mặc kệ, cứ nắm lấy tay tôi đòi rượu. Tôi không còn cách nào khác, đành gọi cho quản lí nói rõ đầu đuôi, sau đó quản lý mời hắn đi, tiếp tục phục vụ khách khác.
Cuối cùng, nửa giờ đồng hồ còn lại cũng hết, tôi thay bộ đồng phục bốc mùi khoai tây của cửa hàng KFC bằng một bộ áo lông, thay một đôi giày bằng vải bông, quấn một khăn choàng thật to, chỉ để lộ đôi mắt.
Có lẽ do tôi quấn mình quá kỹ, nên khi đi qua phòng ăn, tôi nhìn thấy một bé gái rất đáng yêu kéo tay mẹ nó:
“ Mẹ, mau nhìn đi, có người tuyết kìa.”
Tôi không biết nên khóc hay nên cười, chớp mắt xoay người rời khỏi phòng ăn. Ca đêm kết thúc lúc 9h45’, mà chuyến xe bus cuối cùng về đến nhà tôi chỉ còn mười phút nữa sẽ tới. Tôi chậm rãi bước đến trạm xe buýt đối diện, ở đó, tôi gặp lại người đàn ông đẹp trai đã bám lấy tôi đòi rượu khi nãy. Hắn nghiêng người dựa vào tấm biển quảng cáo, nhìn từ trên xuống dưới đều thể hiện hắn ta là người say rượu, tôi nhìn hắn một lúc, phát hiện hắn dường như đang ngủ thi*p đi, trên người hắn chỉ mặc đơn độc một chiếc áo sơ mi, trong thời tiết giá rét như vậy, đôi môi cũng trở nên tím ngắt.
Chần chừ một lát, tôi bước tới gần, đẩy đẩy cánh tay của hắn:
“ Tiên sinh, ngài tỉnh dậy đi.”
Có ông trời làm chứng, tôi thật sự chỉ muốn đánh thức hắn, nhưng người đàn ông say khướt này, vừa nhận ra tôi đã đòi rượu. Tôi thật sự khóc không ra nước mắt:
“Thật sự, tôi không có rượu.”
“ Vậy cô hãy đi mua cho tôi.” Hắn sờ túi áo của mình, giống như đang tìm ví tiền, cô đứng sang một bên, không để ý tới hắn nữa. Hắn tìm một lúc không thấy, lại xoay qua chỗ tôi, nghịch tuyết rơi dính trên đầu tôi.
“ Tôi không biết anh, anh không cần đòi tôi rượu.” Tôi khẽ nhíu mày, trừng mắt nhìn hắn, tôi thực sự rất hối hận, sao mình lại chọc phải loại người phiền toái này.
“ Tôi biết cô.” Hắn giống như thân quen, vịn vai tôi, nói:
“ Cô tên là…… Bách Khả đúng không?” Mắt hắn lờ đờ như sương mù, nhìn tôi nói.
Tôi ngẩn người, sau đó mới nhớ tới, quản lý gọi tên của tôi, lúc ấy hắn cũng đứng đó.
Đang dây dưa với hắn thì chuyến xe bus số 611 cuối cùng của ngày hôm nay cũng đến, thừa dịp hắn không chú ý, tôi vội vàng bước nhanh lên xe bus.
Mới vừa cà thẻ xong, lại nghe thấy tiếng tài xế, nói:
“ Cà thẻ, đây là vé xe tự động.”
Tôi quay đầu lại, thấy người đàn ông kia đã theo lên, đứng đối diện tài xế, không chịu xuống.
“ Tôi không có thẻ.” Vẻ mặt hắn không chút thay đổi nói.
“ Vậy thì bỏ tiền mặt.” Tài xế xe buýt lại nói.
“ Ví tiền của tôi, đã bị mất” Nụ cười của hắn rất đẹp, nhưng lời nói của hắn lại làm cho người ta mở rộng tầm mắt.
“ Vậy thì xuống.” Tài xế có vẻ không kiên nhẫn, nói.
Hắn không thèm để ý ngồi xuống, không lên tiếng, khiến người tài xế tức giận, chỉ muốn ném hắn xuống xe, lại sợ vì thế mà chọc giận vị đại ca say xỉn này. Cuối cùng, dưới sự thúc giục của mọi người, xe cũng chuyển động. Tôi không khỏi nén tiếng thở dài. Những kẻ ngang ngược này đúng là lẽ thẳng khí hùng.
“ Tiểu Tuyết cầu.” Tôi vừa kiếm được ghế ngồi xuống thì cái người không cà thẻ hi lên xe, ví tiền thì mất, lại say xỉn, đang bước đến gần tôi.
“ Tôi không biết anh.” Tôi nghiến răng nghiến lợi, nói.
Hắn ngẩn người, giống như đang nhớ lại cái gì đó, vài giây sau, hắn dùng sức nắm lấy bả vai tôi, nói:
“Bách Khả”
Không ngờ hắn nghĩ nửa ngày, lại nghĩ đến tên cô.
“ Gọi tên tôi cũng vô dụng, không quen biết chính là không quen biết.” Tôi co người lại gần cửa sổ, cố gắng phủi sạch quan hệ với hắn, nếu không, phiền toái lại tìm đến mình.
“ Tôi tên là Âm Hạng Thiên, hiện tại cô đã biết.” Hắn ngáp một cái, có chút mệt mỏi.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, mặc kệ hắn “tự sinh tự diệt”. Xe chạy càng lúc càng xa, hắn dần yên tĩnh trở lại, gối đầu lên vai tôi ngủ thi*p đi. Tôi ấm ức muốn ૮ɦếƭ, muốn đẩy đầu hắn ra nhưng không được, chỉ có thể để hắn dựa vào, xe lái đến trạm cuối, tôi đã phải xuống, mà người nào đó vẫn dựa đầu vào vai tôi, ngủ ngon lành.
“ Đúng là phiền toái ” Tôi nhỏ giọng nói, khẽ nhích người ra, mắt thấy sắp thành công, nhưng hắn lại mất trọng tâm đập nhẹ trán vào thành ghế.
Hắn khẽ mắng, sau đó xoa trán, trừng mắt nhìn tôi:
“ Cô làm gì vậy?”
Thấy hắn hung dữ với mình, tôi quả thực có chút sợ hãi:
“ Tôi….. Đến trạm rồi!”
“ Sao không nói sớm.” Hắn tức giận, trừng tôi một cái, rồi bước xuống xe.
Tôi đâu dám dừng lại, muốn trốn nhưng người say này thật tinh tường, vừa thấy cảnh vật xa lạ, bèn níu chặt cánh tay tôi.
“ Cô quay trở lại cho tôi, cô đưa tôi đến chỗ nào đây?
“ Là tự anh theo tôi tới đây.” Tôi rụt cổ lại, nói.
Hắn nhẹ giọng: “ Tôi theo tới?”
Tôi dùng sức gật đầu.
Hắn sửng sốt một chút, đưa tay lên nắm vai tôi, nói:
“ Tôi bị mất ví tiền, cô cho tôi ở nhờ nhà cô một đêm, cô không để ý chứ?”
Tôi liều mạng gật đầu: “ Để ý, tôi rất để ý. Bất quá, tôi có thể cho anh mượn di động, cũng có thể nói cho anh biết đây chỗ nào, anh chỉ cần thông báo cho bạn bè anh biết, vấn đề sẽ được giải quyết.”
Tôi đoán rằng, nếu ví tiền của hắn bị mất, thì di động có lẽ cũng bị mất luôn.
Hắn đứng ngây ngốc một lát, giống như đang “tiêu hóa” những lời tôi nói… Sau đó bắt đầu tìm kiếm điện thoại di động của chính mình, rốt cuộc không tìm thấy, hắn chính thức tuyên bố bị mất điện thoại di động. Tôi có ý tốt đưa điện thoại di động của mình cho hắn, thế nhưng hắn lại lắc đầu, nói:
“ Cô giúp tôi gọi.”
“ Được, anh đọc mã số đi.” Vì muốn thoát khỏi tên phiền toái này, tôi đành nhẫn nhịn chịu nhục vậy.
Hắn nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt kia, làm cô cảm thấy mình là một đứa ngốc vậy, sau đó hắn nói:
“ Đồ ngu ngốc, nếu như tôi biết mã số, thì sao phải nhờ cô gọi.”
Tôi vô cùng tức giận, nhưng trong lòng chỉ biết tự nhủ, người say không biết phân biệt, không nên so đo cùng người say rượu, mình là người có kiên nhẫn, dùng kiên nhẫn để giải quyết hắn.
Tôi hoàn toàn bị đánh bại, trong cuộc nói chuyện ngắn ngủi đó, tôi đã biết hết toàn bộ. Người này không phải là con ma men bình thường, không hiểu chuyện – hoành hành ngang ngược, ác bá.
Trên người hắn không có tiền, cũng không chứng minh thư, càng không có điện thoại. Lại nói, địa chỉ của mình cũng không nhớ.
“Rốt cuộc anh muốn thế nào?” Tôi kiên nhẫn đến mức kiệt sức, giọng nói có chút nóng nảy.
“Cô giúp tôi một chút đi, tôi không muốn ngủ đầu đường xó chợ.” Hắn vẫn không chịu.
“Mơ tưởng!” Tôi không điên, cũng không ngốc, không có lý do gì đ tôi phải đưa tên đàn ông say khướt về nhà, huống hồ, chúng tôi cũng không quen biết.
“Vậy thì cùng nhau ૮ɦếƭ cóng.” Tên say rượu ác bá ung dung nói.
Những bông tuyết bay nhẹ nhàng trên con đường yên tĩnh, chúng tôi cứ giằng co như vậy. Cuối cùng vì sợ lạnh mà tôi giơ tay đầu hàng, ᴆụng phải hắn, tôi thừa nhận mình quá xui xẻo.
Tôi đưa hắn vào một nhà nghỉ, dùng chứng minh thư của mình đặt phòng, còn phải dùng tiền của mình để trả tiền phòng.
Đau lòng muốn ૮ɦếƭ, đúng là tự mình chuốc khổ vào thân, tự nhiên đi lãng phí tiền vì người đàn ông này.
“Tôi đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, anh muốn náo loạn hay muốn ngủ thì tùy, nhưng đừng quấy rầy tôi.” Tôi nói với con ma men ác bá.
Hắn hình như có chút tỉnh rượu rồi, không chỉ cám ơn, còn để tôi nhanh chóng rời đi.
Tôi trừng mắt nhìn hắn, vừa tiếc tiền phòng, vừa đi ra khỏi nhà nghỉ. Tôi là sinh viên, để thuận tiện đi làm them, nên thuê chung phòng với hai chị đã có bạn trai.
Chỗ này rất gần nhà tôi, ước chừng khoảng mười lăm phút là về đến nhà, một chị cùng phòng đã về nhà thăm bạn trai.
Trong nhà vắng ngắt, tắm nước nóng khiến tôi xóa bớt mệt mỏi và lạnh, sau đó vào phòng bếp nấu mì. Mới xé gói gia vị ra, ngoài cửa chợt truyền đến tiếng “rầm, rầm, rầm”.
Tôi tắt bếp, bước đến trước cửa, qua lỗ mắt mèo nhìn ra bên ngoài, hành lang có một ít ánh sáng, nhưng ngoài cửa lại không có một bóng người.
“Rầm, rầm, rầm, – -”
Đang muốn quay lại phòng bếp, tiếng gõ cửa lại tiếp tục vang lên.
Tôi nghi ngờ, lông mày nhíu chặt lại, lần nữa dán sát vào lỗ mắt mèo, nhưng vẫn không có một bóng người.
Chẳng lẽ là ma?! Bỗng dưng, toàn bộ lông tơ trên người cô đều dựng đứng lên! Nhưng vào lúc này, tiếng cào cấu, gào thét giống như âm thanh chó con sủa.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, bởi vì bản nhân cực kỳ yêu động vật, lại thích làm người khác vui, cho nên, chó mèo lưu lạc đối với tôi cũng giống như thấy bánh bao nhân thịt vậy, nhưng tìm tới cửa xin ăn là lần đầu tiên.
“Ưmh ưmh ~” Tiếng kêu thật đáng thương, tôi kéo ra một cái khe nhỏ. Két, tôi sửng sốt, trước cửa quả thật một con chó đang nằm, toàn thân trắng như tuyết, thân hình có thể so sánhvới chó ngao Tây Tạng. Nhưng nó không bẩn, không nhếch nhác, lông dài mềm mại có vẻ cao quý mà ưu nhã. Nó lập tức đứng lên khi nhìn vào mắt tôi, tôi phát hiện chân trước của nó có vết máu, lúc đứng lên dòng máu đỏ thẫm lại chảy ra.
“Mày bị thương?” Tôi nhẹ giọng hỏi.
Nó tự nhiên không kêu tiếp, chỉ là ngước mặt to nhìn tôi. Tôi bị đôi mắt nhỏ sáng long lanh đánh bại, cho nên nó thuận lợi vào nhà tôi.
Rất nhanh, tôi ý thức được phiền toái lại đến.
Con chó lớn cao quý kêu lên một tiếng bá đạo, bộ dáng trước khi vào cửa, còn điềm đạm đáng yêu, nhưng sau khi vào cửa, lắc mình một cái đã thành chủ rồi.
Tôi xử lý vết thương cho nó, băng bó, cho nó uống sữa nóng để bồi bổ thân thể, thế mà sau khi nó ăn uống no say cư nhiên chiếm đoạt giường của tôi.
“Mày thật quá đáng!” Tôi hầm hừ chỉ vào móng vuốt trên giường đơn. “Mày nhìn xem, giường của tao bị mày làm bẩn rồi.”
“Hừ ~” Nó cư nhiên đáp lại một tiếng “hừ” đầy khinh thường, tiếp theo nghiêng đầu dựa lên gối tôi.
Tôi tức giận vung tay gõ mạnh lên đầu của nó. “Mày xuống mau.”
“Ưmh ~” Tiếng kháng nghị – uy Hi*p vang lên.
Tôi chảy nước mắt ~ gây khó dễ tôi, ăn đồ của tôi, nằm trên giường tôi, lại còn ngang ngạnh như vậy!
“Tao làm cho mày ổ chó được không?” Tôi nuốt giận, ôm chăn bông trên giường xuống đất, sau đó cầu xin nó, như cầu xin đại gia xuống dưới ngủ. Nó lại không so đo rướn người, “Hừ” một tiếng.
“Tôi thật xui xẻo mà.” Tôi ấm ức thở dài, vơ lấy cái gối, chấp nhận ngủ ở phòng khách một đêm.
Có lẽ dáng vẻ của tôi giống như “thâm cừu đại hận”, mà con Đại Cẩu bá đạo kia lại rất hiểu tính người, đang chuẩn bị đi ra phòng khách, thì nó dùng đầu quấn lấy tôi. Tiếp đó, nhường một nửa giường cho tôi.
Tôi không khỏi ngẩn người. “Ý của mày là, không ngại tao và mày ngủ cùng nhau?”
Nó không nói gì, chỉ nháy nháy mắt.
Lông mày tôi nhíu lại. “Mày không để ý, nhưng tao để ý!”
“Ưmh ~” Tiếng uy Hi*p lại vang lên, đôi mắt nhỏ sáng lóng lánh biến thành màu xanh u ám – lạnh lẽo.
Sau đó, tôi bò lên giường nằm, lại ngửi phải cái ngáp buồn ngủ bá đạo của nó.
Tôi vốn bị cảm mạo, lại đứng cùng một tên đàn ông ngang ngược nửa giờ trong đêm gió lạnh, nằm xuống mới phát hiện toàn thân đau nhức không dứt, thân thể nóng-lạnh đan xen.
Tôi biết mình bị sốt rồi, nhưng mà không muốn dậy lấy thuốc, cứng rắn chịu đựng. Lúc nóng thì vén chăn lên hóng mát, lạnh thì dựa sát vào bộ long để tìm kiếm hơi ấm.
Rốt cuộc, con chó không chịu đựng được tôi lúc gần lúc xa nữa, chân trước bị băng bó, đạp tôi một phát xuống giường.
Tôi xoa ௱ôЛƓ bò dậy, oán hận nhìn chằm chằm nó, nó chột dạ tránh né tầm mắt tôi. Một khắc kia, tôi cảm thấy con chó này rất thần kỳ, mà tôi thấy vô cùng tuyệt diệu. Thì ra nó thông minh như vậy, mà tôi có thể trao đổi với chú chó thông minh như thế. Nghĩ đến điều này, tôi không biết nên khóc hay nên cười, nghi ngờ mình ấm đầu nghiêm trọng rồi, lại ảo tưởng trao đổi với con chó bốn chân.
“Đừng đạp tao, tao sẽ tha thứ cho mày.” Tôi càu nhàu đùa giỡn một câu.
“Ưmh ~” Nó khẽ lên tiếng, dường như hiểu ý tôi.
Tôi lại bò lên giường, vòng quanh bộ lông nó cố tìm một chút ấm áp, mà nó cũng không đá tôi xuống giường nữa.
Hôm sau là chủ nhật, lúc tôi tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao, Đại Cẩu bị thương không thấy đâu. Nếu không phải có dấu vết móng vuốt trên giường và hòm thuốc chưa đóng nhắc nhở, có lẽ tôi sẽ cho rằng mình nằm mơ.
Triêu chứng cảm mạo tăng thêm, tôi uống thuốc hạ sốt, sau đó mê man đi làm. Tôi có hai nhiệm vụ, thứ bảy đi Khẳng Đức Cơ, chủ nhật qua giúp đỡ tiệm trà sữa ở góc đường.
“Tiểu Bách Khả, ôm cây cao lương.” Tôi vừa đi vào tiệm trà sữa, liền bị học trưởng cùng trường chặn lại.
Hắn tên là Quách Ninh Vũ, là chàng trai có tinh thần hăng hái, yêu thích áo khoác màu cà ri, lại thích nói giỡn, vì thế mọi người ở tiệm trà sữa cười gọi là cây cao lương.
“Học trưởng, em bị cảm.” Tôi cười nói, giọng mũi nồng đậm, chứng minh rằng tôi không nói láo.
Ninh Vũ lập tức dừng lại động tác, bỗng nhiên chạy về Hạ Vi Mính ở phía sau vừa vào đến cửa. “Tiểu Mính Mính, ôm cây cao lương.”
“Uy ~ anh chỉ muốn ôm, làm gì mà lại hôn anh?”
“Bạn trai em ở bên ngoài.” Vi Mính cười gian.
Tôi vừa nhìn ra, quả nhiên trông thấy Chu Hiên Lập giạng chân ngồi trên xe gắn máy. Mặc dù hắn đội mũ bảo hiểm, nhưng đôi mắt bắn ra ánh sáng u ám, không cách nào che giấu.
“Vậy mà em còn thân thiết với anh?” Ninh Vũ che má trái của mình, sắc mặt buồn bã vì bị người khác đùa giỡn.
“Bọn em vừa cãi nhau.” Vi Mính cười đắc ý, thản nhiên vào phòng thay đồ.
“Học trưởng, anh xong đời. Bạn trai Mính Mính là “giang hồ”, hắn nhất định sẽ tìm mười anh em, chặn đánh anh ở ngõ nhỏ, mặc anh kêu cha gọi mẹ.” Tôi nhìn có chút hả hê, đe dọa.
Ninh Vũ trừng mắt nhìn tôi, sau lại hướng về phía Chu Hiên Lập ở phía ngoài tiệm, khoát tay nói: “Bạn gái của anh đang giận dỗi, không nên bị lừa.”
Sau khi nói xong liền chui vào quầy rượu, đàng hoàng đi rửa ly, mà Chu Hiên Lập cũng không có nói gì, rời khỏi tiệm trà sữa.
Tất cả mọi người đều cho rằng đó chỉ là chuyện thường tình nên cười đùa, học trưởng cũng không để ý tới phụ nữ dưới hai mươi lăm tuổi. Nhưng đến lúc xế chiều, trong tiệm chợt có hai người đàn ông cao to đeo kính, từ đầu đến chân đen thui, nhất là áo khoác ngoài màu đen khiến hai người giống Neo trong The Matrix. Ninh Vũ tinh mắt, người ta còn chưa mở miệng, hắn liền tránh ra.
“Tuyệt quá.” Mắt thấy hai người áo đen, Mính Mính thật tâm khen ngợi.
“Không phải là bạn trai cô tìm người tới đánh học trưởng chứ?” Tôi nhỏ giọng hỏi cô ấy.
“Vậy sao? Không thể nào!” Cô ấy tự hỏi tự đáp, dáng vẻ vừa chờ đợi, vừa hoài nghi.
Đang lúc này, hai người áo đen trăm miệng một lời hỏi câu “Vị nào là Bách Khả?”
Tôi ngẩn ra, khẽ giơ tay lên. “Là tôi, xin hỏi. . . . . .”
Không đợi tôi nói hết, hai người áo đen đều chìa một tay ra, ý mời. “Bách tiểu thư, phu nhân chúng tôi mời cô qua đó một chút.”
Cái gì, phu nhân? ! Vì sao phải qua đó chứ? !