Sau khi tỉnh dậy, Hứa Thầm Vực thấy Chung Bạch, Doãn Đan Phong, Bạch Tiểu Thần, Bạch Tiểu Ngọ đều ở đây, còn có cả Cố Toàn Mộ mắt sưng húp lên vì khóc.
Nói với bác sĩ mấy câu, Bạch Tiểu Thần đi đến bên cạnh Hứa Thầm Vực: "Mấy ngày nay không được vào bệnh viện, nên nhớ quá đúng không?!"
"Dì!" Cố Toàn Mộ tiến lên một bước, muốn giải thích, Hứa Thầm Vực liền cắt ngang: "Sau này sẽ không tái phạm nữa."
Bạch Tiểu Thần không hỏi nữa, bà cũng đoán được có chuyện gì.
Hứa Thầm Vực trước đây đối với chuyện này đều im lặng, vậy mà lần này....
Cố Toàn Mộ cúi đầu, cũng không nói gì thêm. Sáng sớm lúc Bạch Tiểu Thần đến bệnh viện, Chung Bạch cùng Doãn Đan Phong đều không nói gì, chỉ nói lúc họ đến thì Hứa Thầm Vực đã xảy ra chuyện.
Chung Bạch nhìn Cố Toàn Mộ một chút, sau đó nói với Bạch Tiểu Thần và Bạch Tiểu Ngọ: "Mẹ, dì, chúng ta ra ngoài mua cho Thầm Vực chút đồ ăn đi." Sau đó, bốn người cùng rời đi.
Bạch Tiểu Thần trước khi ra ngoài, ngoảnh lại nhìn Cố Toàn Mộ một cái.
Cố Toàn Mộ cũng chú ý tới hành động này của bà.
Đây là lần đầu tiên cô gặp mẹ của Hứa Thầm Vực, so với dì Bạch Tiểu Ngọ thì bà ấy đẹp hơn và có khí chất hơn. Khó trách Hứa Thầm Vực lại đẹp trai như vậy.
Hứa Thầm Vực ngẩng đầu lên, nhìn Cố Toàn Mộ: "Còn đứng ngơ ở đó làm gì?"
Cố Toàn Mộ cắn môi, từ từ đi tới, ngồi xuống bên cạnh cậu. Do dự một lúc lâu, mới hỏi: "Có khá hơn chút nào chưa?"
Hứa Thầm Vực mặt tái nhợt cười một tiếng: "Không sao đâu."
"Hắn ta là bạn trai cũ của mình." Cố Toàn Mộ nhìn ra ngoài cửa sổ, "Chúng mình chỉ quen nhau 1 tuần, sau đó phát hiện ra mình chẳng biết gì về hắn nên chia tay. Hơn nữa, mình không thực sự muốn làm bạn với hắn. Nhưng hắn không chịu buông tha cho mình, cho nên mới như vậy."
"Không cần phải nói với mình." Hứa Thầm Vực đau lòng cầm tay cô, "Chuyện cũng đã qua rồi."
Cố Toàn Mộ quay đầu lại nhìn cậu, cười nhẹ: "Vừa nãy lúc mẹ cậu hỏi, thật là cảm ơn cậu."
Hứa Thầm Vực không nói gì, quay mặt đi.
Cố Toàn Mộ sửng sốt một chút, một lúc lâu sau mới lên tiếng: "Cậu nghỉ ngơi đi, mình đi ra ngoài trước."
Mới vừa bước ra khỏi cửa, liền nhìn thấy nữ sinh kia ngồi ở hành lang, thẳng tắp nhìn cô.
"Bạn gái Hứa Thầm Vực, tôi..."
" Ai là bạn gái của Hứa Thầm Vực?" Nữ sinh kia tức giận ngắt lời cô.
Toàn Mộ lúc này mới nhớ tới, lần trước Chung Bạch có nhắc tới, cô ấy là bạn gái Chung Bạch.
Cô cảm thấy xấu hổ.
Cũng may nữ sinh này cũng không để ý, nâng mắt nhìn cô: "Cô là bạn gái mới của Hứa Thầm Vực sao?"
Cố Toàn Mộ có chút lúng túng, không biết trả lời thế nào, liền đổi chủ đề: "Hứa Thầm Vực từng có rất nhiều bạn gái sao?"
"Không phải!" Nữ sinh kai liếc cô một cái, "Nếu cô thấy khó trả lời quá thì thôi, tôi trực tiếp đi hỏi cậu ta là được."
Cố Toàn Mộ lại sửng sốt, không nghĩ tới cô gái này lại nhìn ra cô đang khó xử. Toàn Mộ vì thấy bản thân nhỏ mọn đánh giá thấp cô mà có chút ngượng ngùng.
Vì vậy mà nghiêm túc đánh giá cô một chút, giống như lần đầu xuất hiện ở phòng cứu thương. Chẳng qua trang phục lúc đó quá khác, cho nên bây giờ nhìn giống như hai người hoàn toàn khác nhau.
Bây giờ không trang điểm, tóc được buộc gọn gàng lên, mặc một chiếc áo thun cùng quần thể thao.
Cô gái trước mắt này rất xinh đẹp, hơn nữa còn tỏa ra một chút thần bí.
Toàn Mộ ngẩng lên, vừa vặn bốn mắt chạm nhau, liền vội vàng hỏi: "Cô tên là gì?"
"Doãn Đan Phong!"
Một cái tên thật xinh đẹp!
"Cố Toàn Mộ!" Toàn Mộ vừa nói, vừa đến ngồi bên cạnh cô.
Doãn Đan Phong cảm thấy Toàn Mộ ngồi quá gần, cảm thấy không được tự nhiên, dịch qua một chút, chảng qua là rất nhỏ, tránh khiến cho Cố Toàn Mộ lúng túng.
Nhưng Cố Toàn Mộ là người nhạy cảm, liền cảm thấy được. Chẳng qua là cô thấy Doãn Đan Phong cũng dè dặt. Cố Toàn Mộ cảm thấy Hứa Thầm Vực và cô gái này rất giống nhau, ngoài mặt thì cao cao tại thượng, nhưng bên trong thì e dè xấu hổ.
Cố Toàn Mộ nói: "Rất cảm ơn cô lần trước đã giúp tôi."
"Hả?" Doãn Đan Phong mờ mịt nhìn cô.
"Chuyện về tấm hình!"
"À! Là giúp đỡ Hứa Thầm Vực thôi." Doãn Đan Phong dửng dưng nói, "Sáng sớm hôm đó là cậu ta chạy đến nhà tôi, thật là khiến người khác hết hồn, còn tưởng đến dẫn tôi bỏ trốn."
Cố Toàn Mộ trợn to hai mắt, Doãn Đan Phong cười đáp, "Chọc cô thôi, lúc ấy tôi còn tưởng Chung Bạch xảy ra chuyện."
"Thật xin lỗi, phiền cô rồi!"
"Không có gì, chỉ là sau đó, Hứa Thầm Vực có nói với tôi một câu."
" Nói gì vậy?"
Doãn Đan Phong bắt chước giọng Hứa Thầm Vực: "Được rồi! Cậu không còn giá trị lợi dụng nữa, mau đi đi!"
Cố Toàn Mộ nhịn không được bật cười: "Thật là!"
"Đúng vậy!" Doãn Đan Phong đắc ý nói, "Cho nên tôi mới chọc thủng lốp xe đạp cậu ta."
Toàn Mộ cười dữ dội hơn: "Khó trách buổi sáng hôm đó cậu ấy không đến trường."
"Chung Bạch nói, ngày đó sau khi Hứa Thầm Vực về nhà, đen mặt nói "Sau này quản bạn gái cậu chặt vào!" Kết quả Chung Bạch trả lời, những thứ này không phải cô ấy học theo cậu sao? Sau đó, Hứa Thầm Vực chịu không nổi, hai người liền đánh nhau."
Toàn Mộ sửng sốt, đánh nhau?
"Đừng lo lắng! Hai người bọn họ là huynh đệ từ nhỏ đến lớn đánh nhau mỗi ngày. Một ngày ba trận nhỏ, ba ngày một trận lớn. Dì Tiểu Thần còn nói hai người bọn họ chỉ cần ở chung một chỗ, một ngày không đánh nhau là kỳ tích, hơn nữa kỳ tích trước nay chưa từng xảy ra."
Toàn Mộ cũng không nhịn được cười: "Cho nên hai người họ quan hệ mới tốt như vậy! Đúng rồi, dì Tiểu Thần là?"
"Mẹ của Hứa Thầm Vực. Mặc dù bọn họ..."Giọng Doãn Đan Phong nhỏ dần, lời còn chưa dứt liền nhìn qua bên kia "Chính là người vừa cùng Chung Bạch đi ra ngoài mua đồ ăn!"
Toàn Mộ vừa mới chuẩn bị hỏi cái gì, Doãn Đan Phong đã lập tức đổi đề tài: "Hai người các cô sao hôm qua lại gặp đám người kia? Ai! Mẹ cậu ta chuyển cậu ta từ nhất trung tới, chính là trước đây khi ở ba trung cậu ta quá nghịch, hơn nữa...."
"Là tôi trước kia quen người không nên quen!" Toàn Mộ cười khổ một tiếng.
"Tôi còn tưởng là tên tiểu tử Hứa Thầm Vực kia gây họa." Doãn Đan Phong nói tự nhiên, nhìn Toàn Mộ đang mang dáng vẻ khó chịu kia, liền nói: "Cũng đừng quá tự trách mình, Hứa Thầm Vực cậu ta không sao, cũng đã quen rồi."
Toàn Mộ nghe xong còn khó chịu hơn.
Doãn Đan Phong không biết an ủi cô thế nào, đành ngồi im lặng một bên.
Toàn Mộ ngẩng đầu lên, nhìn cô, khổ sở nói: "Tại sao Hứa Thầm Vực lại muốn làm bạn với những người đó chứ?\'
"Tôi biết." Doãn Đan Phong lãnh đạm nói, "Nhưng không nói cho cô đâu."
Cố Toàn Mộ sửng sốt một chút, chợt ngẩn ra, những người đó bao gồm cả Doãn Đan Phong. Cảm thấy có lỗi, nhưng không biết nên nói thế nào.
Hơn nữa Doãn Đan Phong không nói nguyên nhân là bởi vì câu nói của Cố Toàn Mộ, mà là bởi vì cô không phải là một kẻ nhiều chuyện.
Cô cảm thấy đây là chuyện riêng của Hứa Thầm Vực, mặc dù cô và Chung Bạch đều biết, nhưng nên để Hứa Thầm Vực tự nói với Cố Toàn Mộ.
Doãn Đan Phong ngáp một cái, đứng lên: "Hứa Thầm Vực không có chuyện gì, vậy tôi về trước."
Cố Toàn Mộ gật đầu.
Trong phòng bệnh, Doãn Đan Phong không ngừng hét lớn: "Chưa tắm xong đã phải chạy đến, cái tên này!" Sau đó nghe thấy tiếng cười của Hứa Thầm Vực, rồi Doãn Đan Phong đi ra, hướng Toàn Mộ phất tay một cái ý bảo gặp lại sau.
Chờ bóng người Doãn Đan Phong biến mất sau hành lang, Toàn Mộ ngồi lại một lúc lâu sau đó đi thay nước rồi mới rón rén đi vào phòng. Mới vừa đi được vài bước, liền nghe thấy tiếng của Hứa Thầm Vực: "Mình chưa ngủ đâu."
Toàn Mộ đi tới mép giường, ngồi xuống vui vẻ nói: "Mình vừa nói chuyện với Doãn Đan Phong!"
Hứa Thầm Vực nhẹ nhàng cười.
"Mình trước đây còn tưởng cậu ấy là bạn gái cậu.
Hứa Thầm Vực nhìn cô: "Vậy là cậu đã để ý mình từ lâu rồi đúng không?"
"Đồ tự luyến."
Cố Toàn Mộ nhìn cậu, nhẹ nhàng hỏi: "Hứa Thầm Vực..."
Hứa Thầm Vực lẳng lặng nhìn cô: "Ừ?"
"Cậu...tại sao... lại làm bạn cùng với đám người đó?"
Hứa Thầm Vực trầm mặc một lúc, nói: "Bạn đầu là muốn thu hút sự chú ý của mẹ mình, sau đó là muốn chọc giận bà ấy, cuối cùng phát hiện bọn họ cũng rất tốt."
"Mẹ cậu rất quan tâm cậu!" Toàn Mộ vừa nói, vừa nhớ lại những lúc Hứa mẹ đến trường tìm thầy giáo để kiếm người dạy kèm cho cậu, còn có cả Doãn Đan Phong từng nói bà đã cho Hứa Thầm Vực chuyển trường rất nhiều lần, Chung Bạch cùng từng nói Hứa mẹ đã dung túng cho Hứa Thầm Vực ở bên ngoài ẩu đả.
Hơn nữa, dù chỉ mới gặp một lần, cô cũng nhìn ra được, Hứa mẹ thật ra cũng không giỏi biểu đạt cảm xúc giống như Hứa Thầm Vực vậy.
"Chắc là vậy." Hứa Thầm Vực nói, "Nhưng bà ấy quan tâm người khác hơn, muốn đuổi ba mình đi."
"Đuổi đi?" Cố Toàn Mộ kỳ quái hỏi: "Vậy ba cậu đang ở đâu?"
Hứa Thầm Vực chỉ lên trên đầu.
Cố Toàn Mộ nhìn lên trên: "Đang ở trên lầu, ba cậu bị bệnh sao?"
Hứa Thầm Vực lắc đầu, lãnh đạm nói:
"Ở trên trời."
Một tuần lễ sau, Cố Toàn Mộ chạy xô từ trường đến bệnh viện rồi lại về nhà.
Cả lớp chỉ biết là Cố Toàn Mộ sau khi tan học liền không thấy đâu, cũng không biết cô bận việc gì.
Đến lớp thì Toàn Mộ liền gục xuống bàn ngủ.
Một hôm, Tư Tư chạy tới, hỏi: "Toàn Mộ, tại sao Hứa Thầm Vực mấy ngày nay đều không đến lớp? Nhà cậu và nhà cậu ấy ở cạnh nhau chắc sẽ biết chứ?"
"Không biết!" Toàn Mộ lẩm bẩm, không buồn ngẩng đầu lên.
Tư Tư không ngừng gọi cô dậy: "Này, Toàn Mộ, cậu sao vậy chứ? Sao lại ngủ nữa rồi? Mấy hôm nay cậu bị làm sao vậy? Đến lớp liền ngủ mà tan học thì không thấy tăm hơi đâu!"
Cảm thấy ồn ào, Cố Toàn Mộ choáng váng: "Không có gì cả! Gần đây hơi mệt, cả ngày lẫn đêm đều buồn ngủ."
"Cố Toàn Mộ!" Lâm Uyển không khách khí nói, "Cậu! Đừng tưởng có thể lừa tụi mình, cậu có bạn trai ở bên ngoài rồi đúng không?"
Cố Toàn Mộ mặt không đỏ tim không đập: "Nói bậy bạ gì đấy! Không có!"
Trong đầu Toàn Mộ nghĩ: Mình không có nói dối, bởi vì, Hứa Thầm Vực không phải là người ngoài.
Tiểu Nhàn gật đầu: "" Cũng đúng. Vì cậu không thích Tần Lãng nữa!"
Toàn Mộ suy nghĩ, hình như cũng rất lâu rồi chưa gặp Tần Lãng, vì vậy vô ý nhìn qua chỗ cậu ấy một cái, nhưng trống trơn. Tiểu Nhàn huých tay cô: "Cậu không biết sao? Tần Lãng chuyển trường rồi."
Mặc dù không còn thích nữa, nhưng nghe xong tin này, Toàn Mộ có chút giật mình: "Làm sao các cậu biết?"
Tiểu Nhàn nhún vai: "Không biết! Mọi người cũng không biết!"
Cố Toàn Mộ cảm thấy kỳ lạ. Tại sao không ai biết vì sao cậu ấy chuyển trường, có khi nào liên quan đến Hứa Thầm Vực không...
Lúc này, bên ngoài có người gọi: "Cố Toàn Mộ, có người tìm!"
Mọi người cùng nhau nhìn qua, là — Doãn Đan Phong!
Tư Tư hỏi: "Toàn Mộ, đó không phải là bạn gái của Hứa Thầm Vực sao? Cô ta tìm cậu có chuyện gì?"
Toàn Mộ không trả lời, chỉ đứng dậy rồi đi ra ngoài.
"Toàn Mộ" Tiểu Nhàn vội vàng kéo cô lại, "Có khi là đến tìm cậu gây sự, để mình đi tìm thầy giáo."
"Đừng!" Cố Toàn Mộ kéo cô lại, thấp giọng nói, "Cô ấy là bạn mình." Nói xong, không đợi phản ứng của Tiểu Nhàn, chạy ra ngoài.
Cố Toàn Mộ chạy đến chỗ Doãn Đan Phong, vội vàng hỏi: "Xảy ra chuyện gì sao?"
Doãn Đan Phong lắc đầu, chuẩn bị nói thì nhìn qua đám người bên kia, nhìn có vẻ như nói chuyện phiếm nhưng thực chất là nghe lén hai bọn họ.
Doãn Đan Phong nhíu mày: "Nhìn cái gì, chán sống à?"
Đám bạn bị dọa sợ hãi quay đi.
Doãn Đan Phong nhẹ giọng nói: "Cậu ta ra viện rồi, buổi trưa không cần đến bệnh viện nữa."
"Nhanh vậy sao?"
Đan Phong cười rộ lên: "Chẳng phải là sợ cậu chạy đi chạy lại mệt sao!"
Toàn Mộ đỏ mặt, ngượng ngùng cười một tiếng.
Doãn Đan Phong lại không chú ý đến vẻ mặt của Cố Toàn Mộ.
"Này, mấy người kai là bạn cậu sao?" Doãn Đan Phong nheo mắt, nhìn chằm chằm vào mấy nữ sinh đằng sau Toàn Mộ không xa.
Toàn Mộ quay đầu nhìn Tiểu Nhàn Tư Tư cùng Lâm Uyển: "Ừ, sao vậy?"
Doãn Đan Phong lạnh mặt nói: "Không có gì, mình đi trước." Nói xong, nhanh chóng rời đi, chốc lát đã biến mất sau hành lang.
Nhưng mà, ban nãy nhìn mấy cô nàng kia, lúc cô xoay người đi, trên mặt nở nụ cười lạnh: "Cứ chờ đó!"
Toàn Mộ nhìn thấy đám người đang nghe lén, cũng không quan tâm nữa mà chạy thẳng về lớp học.
Mới vừa vào lớp, bọn Tư Tư đã sốt sắng hỏi cô: "Thế nào?"
"Toàn Mộ, mới vừa rồi mấy bạn lớp bên cạnh nói, đó là bạn gái của Chung Bạch." Tư Tư lo lắng nói.
Cố Toàn Mộ cũng gật đầu: "Mình biết!"
"Vậy thì cậu nguy rồi!" Tiểu Nhàn nắm lấy tay Toàn Mộ, "Cậu xem, cô ta bắt cá hai tay, trong đó một bên là Hứa Thầm Vực. Cho nên Cho nên, cách xa cô ta một chút."
"Chuyện của mình, mình biết tự giải quyết." Cố Toàn Mộ về chỗ ngồi, lại gục xuống bàn ngủ, không để ý nữa.
Hứa Thầm Vực sau khi trở về trường học, cả trường đột nhiên cảm thấy quan hệ giữa cậu và Cố Toàn Mộ bỗng trở nên "vi diệu", hai bọn họ luôn ở cùng một chỗ, có cười, cũng có cãi nhau ầm ĩ.
Không lâu sau đó, kết quả kì thi, Cố Toàn Mộ đứng thứ hai, Hứa Thầm Vực đứng thứ nhất, làm cho mọi người được mở rộng tầm mắt.
Lúc ăn trưa, Tư Tư ai oán: "Thật không ngờ, cuối cùng Hứa Thầm Vực cũng đã để lộ con người thật."
Tiểu Nhàn nói: "Đúng vậy! Đứng thứ nhất. Quá tuyệt vời!"
Cố Toàn Mộ thì len lén cười.
Tư Tư nhìn thấy, liền hỏi: "Toàn Mộ, cậu cười gì vậy?"
Cố Toàn Mộ vội vàng nói: "Không có sao, tự dưng nhớ tới một chuyện cười thôi!"
Mặt khác Lâm Uyển thì nặng nề đầy tâm sự.
Lúc quay về lớp học, Tư Tư gặp Hứa Thầm Vực, liền kêu lên: "Hứa Thầm Vực, lần thi này kết quả cao như vậy, tính cảm ơn Toàn Mộ của chúng tôi thế nào đây? Còn phải cảm ơn cậu ấy vì đã dạy kèm cậu đấy nhá!"
Hứa Thầm Vực nhìn Cố Toàn Mộ, cười cười nói: "Đúng vậy! May mà có cậu ấy! Nên cảm ơn thật tốt mới phải." Nói xong liền quay đi.
Tư Tư hưng phấn nói: "Cậu ấy cười với mình kìa!"
Tiểu Nhàn kéo tay Cố Toàn Mộ, không khách khí nói: "Người ta là đang cười với Toàn Mộ chị hai ơi!"
Trở lại phòng học, Cố Toàn Mộ ngồi yên lặng đọc sách. Hứa Thầm Vực đia qua liền để một viên kẹo lên bàn. Toàn Mộ quay đầu, chỉ thấy Hứa Thầm Vực đẹp trai cười cười.
Tiểu Nhàn nhìn thấy, thấp giọng hỏi: "Toàn Mộ, cậu đang hẹn hò với Hứa Thầm Vực đúng không?" Phòng học lập tức yên lặng như tờ.
Cố Toàn Mộ nhìn chằm chằm vào sách, mắt đỏ bừng, nhưng cô vẫn không nhúc nhích, cũng không nói một lời.
Mà Hứa Thầm Vực đang đọc sách cũng chỉ cười một tiếng rồi tiếp tục đọc sách.
Sau đó tất cả mọi người đều biết Hứa Thầm Vực cùng Cố Toàn Mộ đang hẹn hò, bọn họ cùng nhau học bài, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau dạo phố, cùng nhau thảo luận bài tập, cùng nhau dạo chơi, cùng nhau về nhà. Thi vào cùng một trường đại học, điểm của hai người đều rất cao, điền nguyện vọng cũng giống nhau.
Hơn nữa, từ sau khi Hứa Thầm Vực xuất viện, thì trở nên rất ngoan ngoãn, mẹ gọi điện thoại cũng sẽ nhận, thỉnh thoảng cũng sẽ cùng dì đi gặp mẹ.
Người cao hứng nhất thì phải kể đến mẹ của Hứa Thầm Vực, không ngừng khen Cố Toàn Mộ là một đứa bé ngoan, là con dâu tương lai nhà họ, nhờ có Cố Toàn Mộ con trai họ mới trở nên ngoan ngoãn như vậy.
Vào dịp nghỉ hè, Hứa Thầm Vực dọn về biệt thự, nhưng hai người ngày ngày đều ở cùng một chỗ. Tay trong tay đi từ con phố lớn đến đường hẻm nhỏ.
Một lần, hai người dạo phố, đi ngang qua một tiệm trang sức. Hứa Thầm Vực chẳng nói chẳng rằng liền kéo Cố Toàn Mộ vào, Cố Toàn Mộ không hiểu nhìn Hứa Thầm Vực chọn nhẫn, Hứa Thầm Vực xem kĩ một hồi mới lên tiếng: "Chọn cái đó!"
Sau đó, người bán hàng liền đem chiếc nhẫn ra, Cố Toàn Mộ hỏi: "Này anh làm gì vậy?" Hứa Thầm Vực nghiêm túc nói: "Mua nhẫn đính hôn của chúng ta!"
Cố Toàn Mộ muốn rời đi, Hứa Thầm Vực kéo cô lại: "Anh đã sớm nhìn trúng chiếc này rồi!"
Cố Toàn Mộ nói: "Chúng ta còn quá nhỏ để nói đến kết hôn!"
Hứa Thầm Vực trịnh trọng cầm bàn tay của cô lên vừa nói: "Đều đã là sinh viên đại học cả rồi, em còn nghĩ mình còn nhỏ sao! Không biết, hiện giờ chỉ nói đến nhẫn đính hôn, cũng có nhất định bắt em phải lấy anh đâu!"
Mấy người bán hàng liền bụm miệng cười.
Cố Toàn Mộ vừa xấu hổ vừa giận, nhưng vẫn là nên rời đi.
Hứa Thầm Vực lần nữa kéo cô lại, nhanh chóng đeo nhẫn cho cô. Nghiêm trang nói: "Ừ, rất vừa, rất đẹp, có điều nên lấy cỡ lớn hơn chút."
Cố Toàn Mộ muốn rút tay lại, nhưng Hứa Thầm Vực nắm quá chặt.
Trên đường, Hứa Thầm Vực một mực nắm thật chặc tay đeo nhẫn của Cố Toàn Mộ, Cố Toàn Mộ mỗi lần muốn rút tay ra liền thất bại, trong lòng cô có chút thấp thỏm, nhưng Hứa Thầm Vực chỉ toàn mỉm cười đắc ý.
Sắc trời chạng vạng, Hứa Thầm Vực đưa Toàn Mộ về nhà.
Lại là con ngõ phía đông.
Hứa Thầm Vực nhẹ nhàng ôm cô vào lòng: "Nhớ anh đã từng nói rằng trên người em có mùi vị đặc biệt không?"
Cố Toàn Mộ gật đầu: "Mùi vị gì cơ?"
Hứa Thầm Vực cúi đầu xuống, cô có thể cảm nhận được hơi ấm của anh phả vào cổ, anh khoa trương ngửi một cái, ngẩng đầu lên nói: "Mùi vị tinh khiết." Một lúc lâu sau, lại kiêu ngạo ngẩng đầu lên nói: "Bởi vì như vậy, cho nên, anh vĩnh viễn sẽ không để mất em."
Cố Toàn Mộ đỏ mặt, hỏi: "Tại sao?"
"Bởi vì anh là Aqua thiếu gia," Hứa Thầm Vực xoa mũi, "Bởi vì anh dựa vào khứu giác nhận người."
Cố Toàn Mộ cười khanh khách.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn Hứa Thầm Vực đang nở nụ cười ấm áp nhìn mình, trong lòng cũng vui vẻ. Đi sâu vào con ngõ phía Đông, Cố Toàn Mộ có cảm giác: "Lại là một mùa hè nữa trôi qua, thật không ngờ mình đã quen Hứa Thầm Vực hai năm rồi."
Năm ấy khi mình ở trong con ngõ này đánh anh, giống như mới vừa hôm qua.
Cũng không ngờ rằng cuối cùng hôm nay cô lại yêu Hứa Thầm Vực.
Sắp đến khúc cua, đột nhiên nghe được tiếng cười.
Hai người, một nam một nữ cùng cầm cọ vẽ không ngừngtrêu đùa nhau. áo thun màu trắng nhuốm đủ loại màu sắc.
Đối diện bọn họ, ánh nắng chiều nhàn nhạt chiếu lên bức tường đá, màu xanh của rêu cùng ánh sáng đỏ hồng của hoàng hôn hòa nhập vào nhau tạo nên một màu sắc đẹp đến diệu kỳ.
Cô gái nhìn thấy có người đến, lật đật cúi đầu xuống.
Mà người con trai cũng vậy, liền gom vật dụng lại.
Hứa Thầm Vực lẳng lặng nhìn hai người bọn họ, nhìn ra là cậu con trai kia đang học trung học, còn cô gái thì không nhìn ra được.
Cố Toàn Mộ lẳng lặng nhìn hai người bọn họ, cô nhìn ra bọn họ có vẻ là người yêu của nhau! Trên mặt cô gái còn lấm lem màu vẽ.
Bọn họ đang vẽ lên tường sao?
Tường đá cổ kính được ánh nắng chiếu lên chói lọi, từng mảng đều có màu sắc kỳ lạ.
Toàn Mộ đoán rằng, đây là họ đang tự vẽ họ sao?
Bốn phía lâm vào yên tĩnh, bầu không khí có chút kì lạ.
Tảng đá xanh đầy dấu chân,
乃út vẽ trên giấy nghuệch ngoạc,
Cơn gió mùa hạ thổi qua,
Hoàng hôn nhàn nhạt, sắc trời ửng đỏ...
Hứa Thầm Vực kéo tay Cố Toàn Mộ lại nhìn rõ bức tranh hơn.
Bức tranh như phong cảnh cuộc đời bọn họ,
Không phải từng có người nói, kiếp trước ngàn lần quanh co để đổi lấy một đời này bên nhau sao?
Chỉ là, bốn người thiếu niên trong cái hoàng hôn mùa hạ này, nhiều năm sau, hồi tưởng lại năm ấy vô ý lơ đãng trước sự rung cảm, để rồi nghẫm lại tất thảy đều là định mệnh.
Sắc trời chạng vạng, lá khẽ đung đưa trước gió.
Trên đời này những người khác sẽ không biết rằng, buổi tối hôm ấy, bức tranh thủy mặc trong con hẻm đó, cậu con trai dắt tay cô gái lướt qua; Một cậu con trai khác kéo một cô bé khác sang vẽ một chút, trong bức họa cậu mỉm cười nhìn cô.
Sau đó, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.
Con ngõ phía Đông tĩnh lặng, không một bóng người...