Tối chủ nhật, Cố Toàn Mộ và Hứa Thầm Vực về nhà thì đã khuya.
Trên đường, Hứa Thầm Vực chở Cố Toàn Mộ, hai người không nói với nhau lời nào.
Cố Toàn Mộ nhẹ nhàng năm vạt áo Hứa Thầm Vực, cậu cảm nhận được liền nghiêng đầu qua, sau đó xem như không biết gì.
Một lúc lâu sau, Hứa Thầm Vực hỏi: "Cậu rất thích khiêu vũ sao?"
"Ừ!" Cố Toàn Mộ ngẩng đầu lên, "Tôi muốn sau này trở thành một đại minh tinh. Ca hát diễn kịch khiêu vũ."
Hứa Thầm Vực cười: "Tại sao con gái lại luôn thích như vậy nhỉ?"
"Cậu hiểu nữ sinh quá nhỉ?" Giọng có mùi dấm chua.
Hứa Thầm Vực không cảm giác được: "Trước đây tôi có quen vài nữ sinh cũng thường xuyên hỏi như vậy, hôm nào sẽ giới thiệu cậu đi quảng cáo nước hoa."
"Tôi không cần cậu giúp." Cố Toàn Mộ chu miệng, "Tôi phải dựa vào thực lực của chính mình."
"Tôi đang trong hoàn cảnh như thế này muốn giúp cậu cũng chẳng nổi haha!" Hứa Thầm Vực cười tự giễu.
Cố Toàn Mộ không hiểu ý cậu, mới vừa muốn hỏi thì xe đột nhiên thắng gấp.
D không có chuẩn bị nên đầu đập mạnh vào lưng Hứa Thầm Vực.
Cô bước xuống, phát hiện sau ánh đèn đường xuất hiện một đám người.
Hứa Thầm Vực thấp giọng hỏi Cố Toàn Mộ: "Cậu sẽ đạp xe?"
Cố Toàn Mộ gật đầu một cái.
Hứa Thầm Vực cương quyết nói: "Tốt lắm, bây giờ cậu đạp xe về đi."
" Không."
Hứa Thầm Vực thấp giọng quát: "Tôi bảo cậu đi thì cậu mau đi đi."
Cố Toàn Mộ ném xe đạp xuống đất, kiên quyết nói: "Tôi nói không đi là không đi."
Hứa Thầm Vực còn muốn nói gì thì đám người kia đã đi tới, lập tức kéo Cố Toàn Mộ ra phía sau.
Một người trong đám lên tiếng: "Người anh em, giúp chúng tôi một chuyện đi."
Hứa Thầm Vực lạnh lùng nói: "Mấy người tìm nhầm người rồi."
Tên đó lại nói: "Tiểu tử ngươi thật không hiểu phép tắc gì cả. Để ông đây dạy mày."
Sau đó, Hứa Thầm Vực và bọn họ đánh nhau.
Mặc dù bọn họ có nhiều người, Hứa Thầm Vực cũng không gặp mấy bất lợi, mấy người họ đều bị cậu đnáh cho tơi tả. Theo tình hình như vậy, những người đó căn bản không phải đối thủ của cậu.
Cố Toàn Mộ cảm thấy nên báo cảnh sát, vì vậy cô ngồi xuống bấm gọi 110*, điện thoại kêu "tút tút" vẫn chưa bắt máy.
*110: số điện thoại của cảnh sát Trung Quốc.
Tổng đài đnag trục trặc hay sao ngay lúc này lại không nghe máy, cô không ngừng cầu nguyện: "Mau nghe máy đi, mau nghe máy đi!"
Sau đó có cảm giác một bóng đen tới gần mình.
Co bất an ngẩng đầu lên, một người thanh niên kéo cô đứng dậy, thô lỗ đánh bay điện thoại xuống đất.
Cố Toàn Mộ "A" lên một tiếng, Hứa Thầm Vực nghe thấy liền quay đầu lại.
Lập tức người kia đá vào bắp chân cậu một cái, Hứa Thầm Vực ngã quỵ xuống đất.
Tất cả bọn họ xông lên, nhào vào đánh Hứa Thầm Vực.
Cố Toàn Mộ khóc xin đám người dừng tay: "Đừng đánh nữa, van xin các người đừng đánh cậu ấy nữa!"
Những người đó không để ý đến cô.
Cố Toàn Mộ đột nhiên nghĩ ra cái gì, hét lên: "Cậu ấy có tiền, có thể lấy tiền của cậu ấy!"
Người nọ bán tín bán nghi nhìn cô, hỏi: "Tiểu nha đầu, đến lượt cô quản sao?"
Cố Toàn Mộ cũng không để ý, lập tức nói: "Tôi là bạn gái cậu ấy!"
Người nọ lười biếng nói: "Được rồi!"
Tất cả mọi người dừng lại, sau đó lục soát khắp người Hứa Thầm Vực, sau đó lấy ví tiền đưa cho người đó.
Cố Toàn Mộ vội vàng chạy đến bên Hứa Thầm Vực, khóc ô ô: "Cậu đau lắm đúng không? Đều là do mình!" Hứa Thầm Vực miễn cưỡng cười một cái, lấy tay lau nước mắt trên mặt cô: "Không sao."
Người nọ kiểm tra ví tiền cả nửa ngày, chỉ thấy một đống thẻ tín dụng.
Hắn ném ví xuống đất, quát: "Chỉ toàn thẻ tín dụng, trước hết để bạn gái mày ở lại đây cho tụi tao."
Vừa nói, hắn lôi Cố Toàn Mộ lên.
Hứa Thầm Vực nhanh chóng đứng lên, dùng sức gắt gao ôm chặt lấy cô, hung hãn nói: "Mày thử động vào cô ấy xem!"
Đám người kia sững sốt một chút, không nghĩ tới Hứa Thầm Vực còn có thể vực dậy.
Nhìn thấy như vậy, ai ai cũng sợ liền muốn rút lui. Hứa Thầm Vực nhìn chằm chằm bọn họ, giống như một con dã thú đầy nguy hiểm.
Giằng co một hồi lâu,
Đột nhiên, người kia nói: "Chúng ta đi."
Cố Toàn Mộ còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, Hứa Thầm Vực lại đột nhiên té ngồi trên mặt đất, cô lập tức ngồi xuống hỏi: "Cậu có ổn không?"
Hứa Thầm Vực miễn cưỡng cười một tiếng, không trả lời, cậu hơi cúi đầu xuống.
Cố Toàn Mộ biết cậu cần nghỉ ngơi vì vậy không nói thêm gì nữa, chỉ im lặng nhìn cậu.
Trong lòng đang suy nghĩ: "Lúc nãy cậu ấy ôm mình, cảm thấy rất an toàn!" Đang suy nghĩ, Hứa Thầm Vực ngẩng đầu lên hỏi: "Vừa nãy cậu đã nói gì với người kia vậy?"
Cố Toàn Mộ không hiểu: "Cái gì là cái gì?"
Hứa Thầm Vực ho nhẹ một tiếng: "Cậu nói tôi là gì của cậu?"
Cố Toàn Mộ nhớ lại, mặt lập tức ửng đỏ, lúng túng trả lời: "Tôi nói cậu là bạn tốt!"
Hứa Thầm Vực cười rộ lên, cố ý hỏi lại: "Có phải không? Sao tôi lại có cảm gíac như mình nghe được cái khác."
Cố Toàn Mộ vội vàng nói: "Lúc ấy cậu chóng mặt, chắc là nghe nhầm rồi."
Hứa Thầm Vực "Oh" một tiếng rồi làm như tin tưởng cô mà gật gật đầu.
Lúc này còn có tâm trạng đùa với mình? Cố Toàn Mộ ngẩng đầu lên chuẩn bị đánh cậu thì cả người bỗng cứng đờ, sợ hãi bao trùm lấy cô đến ngạt thở.
Cô như người ૮ɦếƭ chìm muốn tìm không khí, phía trước tối sầm...
Hứa Thầm Vực thấy Cố Toàn Mộ nhìn chằm chằm vào phía sau mình, có chút nghi ngờ. Trên mặt cô đều là sợ hãi xen lẫn đau thương.
Hứa Thầm Vực quay đầu lại,
Một tiếng vỗ tay vang lên, "Thật khiến người khác ngưỡng mộ!" Người đó vừa vỗ tay vừa đi tới, sau lưng còn có một đám người.
Hứa Thầm Vực thẫm nghĩ hôm nay sao lại xui xẻo như vậy chứ, người kia cũng không nhìn cậu, mà cười cười nhìn Cố Toàn Mộ. Người bên cạnh châm cho hắn một điếu thuốc, hắn dùng sức hít một hơi, khiêu khích nhìn Cố Toàn Mộ, chậm rãi nhả ra một làn khói:
"Đã lâu không gặp. Cố! Toàn! Mộ!"
Hứa Thầm Vực kinh ngạc.
" Cậu ấy chỉ là bạn học ," Cố Toàn Mộ nét mặt biến đổi rất nhanh, mới vừa nãy còn sợ sệt bây giờ chỉ còn lạnh lùng và kiên định, "Cậu mau đi đi."
Nếu hôm nay kết cục đã được định trước, cần gì phải liên lụy đến Hứa Thầm Vực chứ? Như vậy sẽ chỉ khiến cho mình thống khổ hơn. Cô nét mặt không thay đổi nhìn Hứa Thầm Vực: "Cậu mau đi đi!"
Hứa Thầm Vực cười nhạt: "Là hắn ta đi."
Cố Toàn Mộ mờ mịt, cậu có ý gì?
"Là hắn đã tổn thương cậu đúng không?"
Từ lần đầu tiên nhìn thấy vết sẹo của cô, cũng biết ngay đó không phải do bị ngã, rõ ràng là có người dùng dao rạch. Khi đó, cậu âm thầm hạ quyết tâm, sau này phải bảo vệ cô gái này thật tốt. Bây giờ cậu sao có thể bỏ cô lại một mình được chứ.
Là hắn sao? Vậy thì lần này cậu nhất định sẽ không bỏ qua.
Nước mắt Cố Toàn Mộ lăn dài trên gò má nhợt nhạt của cô.
Cậu biết, cậu đã sớm đoán ra được, cậu ấy vẫn luôn quan tâm mình! Cho nên, tuyệt đối không thể, tuyệt đối không thể tổn thương cậu.
Cố Toàn Mộ còn chưa kịp đưa ra điều kiện đã bị người kia Ϧóþ cổ.
Hứa Thầm Vực thấy vậy, định nhào tới liền bị mấy tên đằng sau túm lấy.
Tên kia Ϧóþ chặt cổ Cố Toàn Mộ sau đó kéo cô tới gần mình, lạnh lùng nói: "Trước mặt bạn trai cũ lại cùng người khác tán tỉnh, thật là không phải phép quá Cố Toàn Mộ của tôi ơi! Chẳng qua là tôi không ngờ, em ngày càng lợi hại! Lại quen được một cậu ấm?"
Cố Toàn Mộ không có phản ứng, chỉ cảm thấy khó thở, đau muốn gãy cổ.
Nhưng cô cố không giãy giụa, bởi vì cô biết, cái hắn muốn nhìn thấy là dáng vẻ khổ sở của cô.
Cô không muốn cho hắn như ý.
"Cũng biết bình tĩnh sao? Khinh thường không nói chuyện với tôi đúng không?" Trương Uy buông tay ra, trên mặt nở một nụ cười quái dị, "Đánh hắn cho tao!"
Lời còn chưa dứt, đám người kia liền bắt đấu đấm đá Hứa Thầm Vực.
Cố Toàn Mộ Cố Toàn Mộ, túm lấy ống quần Trương Uy, hét lên: "Đừng đánh nữa, kêu bọn họ mau dừng lại, đừng đánh nữa."
Mới vừa rồi cậu còn bị thương nặng, sao có thể chịu nổi chứ.
"Em không phải còn có dũng khí rất lớn sao? Không chịu nói chuyện với tôi?" Hắn vén tóc cô lên, kéo lại gần, "Tôi rạch một đường lên trán, em cũng không kêu ca, bây giờ lại vì tên kia mà cầu xin tôi?"
Cố Toàn Mộ cảm giác sắp bị hắn kéo đứt cả tóc, đầu như muốn nổ tung, nhưng cô không quan tâm, liên tục khóc: "Đừng đánh nữa!"
"Tốt lắm." Trương Uy lười biếng kêu một tiếng, những người kia mới dừng lại.
Cố Toàn Mộ xông tới, hung hăng đẩy đám người kia ra, ôm chặt Hứa Thầm Vực. Nhìn cả người Hứa Thầm Vực dính toàn bùn đất, Toàn Mộ rốt cuộc không nhịn được khóc lớn.
Trương Uy liếc mắt thấy Hứa Thầm Vực trên người chỉ toàn quần áo hàng hiệu, cười nói: "Còn nói chỉ là bạn học? Hắn đã cho em bao nhiêu vậy?"
"Mày con mẹ nó im mồm cho tao!" Hứa Thầm Vực không chịu nổi khi hắn làm nhục Cố Toàn Mộ như vậy, muốn xông tới, những lại bị một cước vào chân.
Cố Toàn Mộ luống cuống che chở Hứa Thầm Vực: "Dừng tay, đừng đánh nữa mà. Các người đừng đánh nữa."
Trong hỗn loạn, Cố Toàn Mộ bị đá một cước, toàn thân đau đớn, như muốn gãy xương, đau đến mức thần kinh cũng tê dại. Một cước
đã đau như vậy rồi, Hứa Thầm Vực bị đánh nhiều như vậy, làm sao cậu có thể chống đỡ?
Cố Toàn Mộ ôm chặt Hứa Thầm Vực, nhắm mắt chịu đựng trận cuồng phong bạo vũ kia.
Nước mắt cô giàn giụa, không sợ bị đánh mà tim cô đau vì Hứa Thầm Vực.
Cảm giác giống toàn bộ sợ hãi đều biến mất, có cảm giác an toàn hơn bao giờ hết.
Cố Toàn Mộ mở mắt ra, chỉ nhìn thấy chiếc vòng trên cổ Hứa Thầm Vực sáng rực thần thần bí bí trong bóng đêm, cô đang được cậu che chở. Toan đứng lên thì cậu ôm chặt lấy cô, khiến cô không thể cử động.
Nước mắt Toàn Mộ rơi xuống, trên trá vẫn hiện rõ một vét sẹo hình vòng cung khiến người khác nhìn vào mà thương xót.
Cô đưa tay lên cổ Hứa Thầm Vực, nếu như vậy thì chúng ta ở chung một chỗ.
Trên mặt cô giàn giụa nước mắt, choáng váng bao trùm.
Không biết bọn họ đã dừng tay từ lúc nào, bọn họ kéo Hứa Thầm Vực lên, Cố Toàn Mộ thút thít ôm chặt lấy cậu không buông, nhưng cô lại bị mấy người khác kéo ra.
Trương Uy đi tới bên cạnh Cố Toàn Mộ, hung tợn nói: "Em bây giờ không để ý đến tôi sao?" Vừa nói, hắn cầm điếu thuốc dí vào cổ Cố Toàn Mộ.
Cố Toàn Mộ há miệng, muốn kêu lên, lại không thể phát ra âm thanh. Bên tai như nổ bom, thần kinh căng lên, nước mắt cứ thế rơi xuống.
Da bị bỏng, đau đến toàn thân run rẩy, nhưng cuối cùng, cô chỉ cắn chặt răng quay đi chỗ khác không nói lời nào.
Cô không muốn để cho Hứa Thầm Vực nhìn thấy cảnh này.
Hứa Thầm Vực mắt ngấn lệ: "Tao muốn Gi*t mày, nhất định phải Gi*t mày!"
Trương Uy rũ mí mắt, xoay người ra sức đá vào bụng Hứa Thầm Vực.
Máu bắn lên áo Cố Toàn Mộ, chất lỏng âm ấm sền sệt xuyên qua vải bông. Cố Toàn Mộ kinh hãi nhìn qua, đau xé lòng.
Trương Uy nhìn chằm chằm vào Cố Toàn Mộ thấy cô đang cắn chặt hai hàm răng, khóe miệng nở nụ cười tà ác, hắn vén tóc cô lên, để lộ một vết sẹo dài trước mặt tất cả mọi người.
"Tôi còn tưởng vết sẹo này đã đủ để hủy hoại em, thật không ngờ em vẫn có thể câu dẫn được đàn ông, xem ra tôi đã quá nương tay rồi." Vừa nói, hắn vừa cầm cây dao ghé sát vào má Cố Toàn Mộ, "Bên trái hay bên phải đây? Em yên tâm, sau này tôi sẽ không làm phiền em nữa."
Cố Toàn Mộ cảm nhận rõ được lưỡi dao lạnh lẽo đnag chạm vào da mặt mình, lưỡi dao sắc bóng loáng đến nỗi không không thể mở mắt nổi. Cô rất sợ, thế nhưng, nếu như vậy cô có thể vĩnh viễn thoát khỏi Trương Uy, nếu vậy thì cứ liều một phen! Nhưng Hứa Thầm Vực, tôi thật sự không muốn rời xa cậu...
Cố Toàn Mộ chậm rãi ngước mắt lên, nhìn thẳng vào con dao, trong ánh mắt không hề có sợ hãi.
Hứa Thầm Vực biết cô muốn làm gì, cậu giãy giụa nói không muốn, nhưng bây giờ cậu còn chẳng thể cử động.
Cố Toàn Mộ lạnh lẽo nói:"Bên trái."
Trương Uy chấn động.
Cô tình nguyện bị hủy dung, cũng không muốn ở cùng một chỗ với hắn.
Trước kia như vậy, bây giờ cũng như vậy.
"Tôi sẽ không để cho em được như ý, tôi muốn em sống không bằng ૮ɦếƭ cả đời." Trương Uy lui về phía sau một bước, ánh mắt hắn đầy sự điên cuồng tà ác.
Cố Toàn Mộ lòng chìm xuống vực, sợ hãi ập tới.
Cô đem hết sức vùng vẫy, khóc nức nở: "Đừng mà!"
Nhưng, trong mắt cô tất cả đều là máu tươi.
Máu của Hứa Thầm Vực, cô như muốn ngất xỉu, từng giọt lệ cứ thế rơi xuống, cô chỉ nhìn thấy Hứa Thầm Vực chậm rãi nhắm mắt lại, chậm rãi cúi đầu.
Một đám người khác cũng chạy tới, nhất thời tứ phía đều hỗn loạn.
Cố Toàn Mộ không để ý, cô nhào về phía Hứa Thầm Vực, đỡ thân thể sắp ngã xuống của cậu, không ngừng kêu tên cậu, nhưng cậu sắc mặt tái nhợt nhắm chặt hai mắt.
Cô dùng sức che vết thương ở bụng cậu, thế nhưng chất lỏng ấm nóng cứ từ kẽ tay cô chảy xuống. Cô cảm thấy lạnh đến thấu xương.
Cô muốn đỡ cậu dậy, nhưng cậu không hề nhúc nhích. Cố Toàn Mộ nhìn đám người hỗn loạn, bọn họ đang đánh nhau, không có ai chú ý đến Hứa Thầm Vực sắp ૮ɦếƭ."
Cố Toàn Mộ đứng dậy: "Hứa Thầm Vực, phải làm sao đây? Hứa Thầm Vực, tại sao lại không có ai đến giúp chúng ta chứ, phải làm sao đây?"
Lúc này, mấy người kia mới chạy tới, không nói lời nào kéo Hứa Thầm Vực lên. Cố Toàn Mộ sợ hãi ôm chầm lấy Hứa Thầm Vực, hét: "Cậu ấy cũng sắp ૮ɦếƭ rồi, các người còn muốn gì nữa?"
"Cái gì mà sắp ૮ɦếƭ?" Người nữ sinh không khách khí quát lớn, "Cô còn ôm chặt cậu ấy như vậy, không ૮ɦếƭ mới là lạ."
Cố Toàn Mộ ngẩng đầu, đó là thiếu nữ bất lương, còn có cả Chung Bạch.
Chung Bạch gào lên: "Ngớ ra đó làm gì, mau buông tay!"
Cố Toàn Mộ lúc này mới phát hiện mình vẫn còn ôm chặt Hứa Thầm Vực, liền lật đật buông tay, Chung Bạch không nói lời nào, vội vàng cõng Hứa Thầm Vực lên. Cố Toàn Mộ cùng Doãn Đan Phong đỡ ở phía sau, vừa đi theo Chung Bạch đến bệnh viện.