Hôm nay sau khi hết tiết thể dục, Cố Toàn Mộ cùng đám bạn đi đến căn tin mua nước. Lại nhìn thấy mọi người ồn ào chạy về hướng sân trường. Như thể có một đại minh tinh nào đó đến đây vậy.
Tiểu Nhàn hỏi mấy nữ sinh đang chạy qua: "Có chuyện gì vậy?"
" A, mới vừa hết tiết, nam sinh lớp mình và nam sinh lớp cậu muốn thi đấu với nhau!"
"Các cậu không đi sao? Hứa Thầm Vực lớp cậu đã đi rồi ~ nghe nói cậu ấy chơi bóng rổ rất giỏi đó!"
Tư Tư vừa nghe, lập tức cảm thấy hứng thú: "Hay là tụi mình đi xem một chút đi!"
Toàn Mộ vốn là không có hứng thú, cô hy vọng mọi người không nghĩ cô là vì Hứa Thầm Vực mới đi cổ vũ, nhưng mà, Tần Lãng cũng chơi bóng rổ. Đúng vậy, nam sinh khi chơi bóng rổ đầy hăng hái sẽ đều khiến nữ sinh rung động.
Lâm Uyển đúng lúc nói "Chúng mình nên đi cổ vũ thôi!" đây chính là lý do chính đáng nhất. Mặc dù đối tượng mê trai (gái) bất đồng, nhưng mà ai nấy đều hứng thú dâng cao mà chạy hướng về phía bãi tập.
Sân bóng rổ sớm đã đông đúc người, còn chưa đến gần, đã nghe những tiếng hét chói tai của nữ sinh.
Bọn Tiểu Nhàn đi vòng qua bên này ròi lại vòng qua bên kia, khó khăn lắm mới tìm được một khe hở để chui vào.
Bị xô đẩy đến đứng cũng không vững, chỉ nghe thấy tất cả mọi người đều nhìn về phía mình, ồ lên một cái.
Cảm giác được trước mặt có một thân hình nhảy lên thật cao, Toàn Mộ cùng Tiểu Nhàn theo bản năng run lên, ngẩng đầu lên nhìn....
Cái bóng kia lưu loát nhảy lên cao, giống như nhật thực, trong nháy mắt che mất ánh mặt trời.
Bốn phía đột nhiên lặng ngắt như tờ, giống như trên sân bóng không có một bóng người, chỉ có tiếng ô tô ở ngoài đường.
Cố Toàn Mộ nhìn thấy, cái bóng kia che khuất mặt trời, xung quanh tỏa ra một luồng ánh sáng màu vàng, giống như đến từ hư không mờ ảo.
Cậu nhảy lên nhẹ nhàng, cứ thế mà đập bóng vào rổ.
Đột nhiên, quả bóng bay đi, ánh mặt trời vàng chói cũng hiện ra, Toàn Mộ phản xạ có điều kiện mà quay đầu, lấy hai tay che mắt.
Tiếng bóng rổ đập xuống sàn vang lên,
quả bóng cứ thế nảy lên nảy xuống được một lúc thì dừng lại.
Trên sân bóng rổ tiếng vỗ tay vang lên như sấm, kéo dài không thôi.
Cố Toàn Mộ che nắng, hé mắt, vừa lúc nhìn thấy người kia ném bóng vào rổ, sau đó xoay người lại, đẹp trai ngời ngời mà nhảy xuống.
Tiểu Nhàn lay mạnh Cố Toàn Mộ nói: "Toàn Mộ, cậu có thấy không, cậu có thấy không, ngầu quá đi..."
Tiểu Nhàn hét khàn cả giọng, nói liền mười mấy giây không ngớt, mặt đỏ bừng, không biết là bởi vì chạy quá nhanh hay nhìn thấy trai đẹp chơi bóng, hay là do la hét.
Cố Toàn Mộ trong lòng chấn động.
Đây là lần đầu tiên cô thấy, ở sân vận động cũng có thể đẹp đến như vậy, đột nhiên nhớ tới một từ trong sách đã nói, sinh sôi không ngừng.
Chỉ là, nhìn thấy người kia nhảy xuống, nhìn rổ, khuôn mặt thờ ơ mà đắc ý, Cố Toàn Mộ lập tức dập tắt hết ý nghĩ vừa rồi.
Hứa Thầm Vực nhìn thấy Cố Toàn Mộ, cậu hơi có chút giật mình.
Ở trong ấn tượng của cậu, Cố Toàn Mộ không phải là kiểu nữ sinh sẽ đến xem nam sinh chơi bóng rổ. Cô hiện tại đang nhìn về phía sau cậu, Hứa Thầm Vực bừng tỉnh, không nghĩ tới Cố Toàn Mộ lại thích Tần Lãng tới mức đó, lại tự biến mình thành loại nữ sinh mà cô luôn chán ghét.
Tới thời điểm này, Hứa Thầm Vực chỉ nghĩ đến hai trường hợp, Lâm Uyển thích Tần Lãng, Cố Toàn Mộ thích Tần Lãng.
Chỉ là, Lâm Uyển không để ý đến Hứa Thầm Vực, không đến mười giây đồng hồ, cậu liền hiểu ra, chỉ còn một người nữ sinh, đó chính là Cố Toàn Mộ.
Lúc đầu, cậu chỉ là tò mò, kiểu nữ sinh gì sẽ thích Tần Lãng?
Tâm trí cậu rối như tơ vò!
Cô là một cô gái tốt, mà cậu hết lần này tới lần khác trêu chọc cô, thấy mỗi lần cô tức giận lại ra vẻ chịu đựng, cậu cảm thấy rất thú vị, cho nên đây bỗng nhiên trở thành niềm vui duy nhất của cậu lúc nào không hay.
Nhưng mà Cố Toàn Mộ trước sau như một đều chán ghét cậu, điều này làm cho cậu cảm thấy rất mất mát.
Vì sao ai cũng đều thích Tần Lãng, đều chán ghét mình?
Cho nên cậu không muốn dây dưa với nữ sinh.
Thế nhưng cậu lại cùng cô không phẫn rõ giới hạn, mỗi lần thấy cô cười, tâm tình của cậu hôm ấy liền tốt, mỗi lần thấy cô mệt mỏi khó chịu, cậu đứng ngồi không yên hận không thể chạy quanh sân trường 10 vòng. (Kate: tui hoang mang đoạn này ghê @@)
Mà bây giờ, trên gương mặt Cố Toàn Mộ không có chút biểu cảm nào, khiến cho Hứa Thầm Vực cảm thấy trong lòng mất mát.
Cố Toàn Mộ lại không nghĩ nhiều như vậy, chỉ là hồi hộp xem trận bóng rổ.
Hai bên ngang tài ngang sức, cậu đến tôi đi, cảnh tượng náo nhiệt.
Tuy là xung quanh tất cả nữ sinh đều cổ vũ cho đội Hứa Thầm Vực, Cố Toàn Mộ lại thấy không có chút tinh thần đồng đội nào, chẳng hạn như, cậu chưa bao giờ chuyền bóng cho Tần Lãng, cho dù Tần Lãng gần rổ hơn.
Thật là một người ích kỉ.
Đây là đánh giá duy nhất của Cố Toàn Mộ sau khi xem xong hiệp nửa hiệp sau.
Tiếng còi thổi lên kết thúc nửa hiệp sau của trận đấu, Lâm Uyển lúc này trông rất khẩn trương.
Nhóm bạn học bên cạnh đều đang bàn luận xem tỉ số là bao nhiêu, vừa rồi là ai vào ai ra, Lâm Uyển một câu cũng nghe không vào, cô chỉ nghe tiếng tim mình đập thình thịch.
Cô vừa rồi đã chạy đi tìm một vị trí mà không ai để ý. Ở đây, bị che khuất, hơn nữa, có một bức tường chắn không ai nhìn thấy được.
Ở đây có để áo khoác của Hứa Thầm Vực.
Như vậy, lúc nghỉ ngơi, cậu nhất định là sẽ chạy về hướng này.
Hứa Thầm Vực hiện tại người ướt đẫm mồ hôi, mái óc ướt như vừa gội, bết lại vào nhau.
Hứa Thầm Vực đang hướng về phía cô đi tới, Lâm Uyển chỉ cảm thấy như sắp nổ tung, chai nước suối trên tay sắp bị cô Ϧóþ nát luôn rồi.
Cuối cùng, cô cười xinh đẹp, đem chai nước suối đưa về phía Hứa Thầm Vực, "Hứa Thầm Vực, uống nước không?"
Hứa Thầm Vực thoáng giật mình, biểu tình của cậu hiện giờ nhìn vào giống như nhìn thấy một người lạ đưa nước cho vậy.
Trong giây lát, cậu máy móc nói:
"Không uống!"
Lâm Uyển trong chốc lát cứng đờ, nụ cười cô cứng ngắc giống như sắp ngã xuống.
Xung quanh ồn ào,
cuộc đối thoại của hai người không lớn, lại không có ai ở quanh đây,
Nhưng cô tự cảm thấy mọi người là đang nhìn mình, cô đưa tay phải ra, thu tay về coi như chưa có chuyện gì, vẫn là nên tự mở nắp chai rồi uống.
Nhưng hai giây do dự đã khiến cô bỏ lỡ cơ hội thu tay về. Vì vậy, một giây sau mọi chuyện liền trở nên cực kỳ xấu hổ.
Mà sau đó, có người nhận lấy chai nước của cô,
Là Tần Lãng.
Vì vậy, tất cả thuận theo tự nhiên.
Trong mắt mọi người, là cô nhìn thấy Tần Lãng từ xa đi tới, đứng đây chờ cậu để đưa nước.
Thực ra chuyện vừa rồi xảy ra có thể sẽ không ai để ý, thế nhưng thái độ của Hứa Thầm Vực khiến Lâm Uyển bối rối. Cô lúc nào cũng làm bộ lạnh lùng với cậu; cô lúc nào cũng phát bài tập cho cậu...Cậu một chút cảm giác với cô cũng không có sao?
Cô đang đắm chìm trong suy nghĩ, vẫn chưa hoàn hồn lại.
Vậy nên cô giữ chai nước quá chặt khiến Tần Lãng không lấy được.
Vừa rồi nếu là Lâm Uyển tay cứng đờ cầm chai nước trên không thì bây giờ Lâm Uyển và Tần Lãng hai người cùng cầm một chai nước thu hút sự chú ý của mọi người.
Lâm Uyển đần ra.
"Lâm Uyển" Tần Lãng khẽ gọi, ý muốn cô thả tay ra.
Nhưng mà ngay sau đó cậu liền hối hận.
Nghe được tên mình, Lâm Uyển lập tức có phản ứng.
Có lẽ vì không hiểu chuyện gì đã xảy ra, phản ứng của cô dĩ nhiên là-
"Nước này là cho Hứa Thầm Vực."
Nói xong, giựt lại chai nước.
Vừa rồi Lâm Uyển không tin nổi, trong nháy mắt Càn Khôn Đại Na Di Tần Lãng đến giải vây cho cô, cô có thể làm gì đây?
* Càn Khôn Đại Na Di: Càn Khôn Đại Na Di (乾坤大挪移) là bộ võ công tâm pháp thất truyền của Minh giáo nơi Tây Vực, sử dụng để di chuyển nội lực trong cơ thể, chuyển hướng các chiêu thức của kẻ địch, cũng có thể dùng để di chuyển vật nặng ngàn cân. Tất cả có 7 tầng (cấp độ), theo Kim Dung viết thì người có tư chất cao thì sẽ mất 7 năm để luyện xong một tầng, còn người có tư chất thấp thì là 14 năm. Người sáng tạo ra Càn Khôn Đại Na Di chỉ luyện được đến tầng thứ 6 còn tầng thứ 7 là hoàn toàn dựa vào trí tưởng tượng của người này nên có những chỗ không thể luyện được.
Càn Khôn Đại Na Di là bộ tâm pháp để lưu chuyển nội lực trong cơ thể nên nếu có nội công thâm hậu thì luyện tập rất dễ dàng còn nếu nội lực không đủ mà miễn cưỡng luyện tập sẽ rất dễ bị tẩu hỏa nhập ma. Giáo chủ Minh Giáo đời thứ 33 là Dương Đỉnh Thiên trong lúc luyện tầng thứ 4 thì vì chuyện tư tình của Thành Côn và phu nhân ông ta mà bị tẩu hỏa nhập ma dẫn đến cái ૮ɦếƭ. Dương Tả Sứ (Dương Tiêu) là sứ giả của Minh Giáo cũng chỉ luyện đến tầng thứ 2.
Giáo chủ Minh Giáo đời thứ 34 Trương Vô Kỵ trong một lần tình cờ đang đuổi theo Thành Côn đã tìm ra bí kíp võ học này. Nhờ có nội lực Cửu dương thần công cực kì thâm hậu nên đã tu luyện đến tầng thứ 7 chỉ trong 1 đêm. Cũng nhờ học được tâm pháp Càn khôn đại na di nên sau này chỉ trong thời gian ngắn Trương Vô Kỵ có thể hiểu hết võ công Ba Tư ghi trên Thánh hỏa lệnh.
"Tôi là muốn giải vây giúp cậu." Tần Lãng so với Lâm Uyển phản ứng nhanh hơn, Cậu vừa nói vừa thu tay về.
"Ai thèm cậu giải vây giúp?" Lâm Uyển như muốn đem toàn bộ bực tức vừa rồi đổ hết lên Tần Lãng, "Cậu đừng quấy rầy tôi nữa, tôi đã sớm nói với cậu rồi, người tôi thích là Hứa Thầm Vực."
Nói xong, cô lại chạy đến chỗ Hứa Thầm Vực. Hứa Thầm Vực dĩ nhiên không phản ứng gì, cũng coi như không nghe thấy gì. Cậu cầm áo khoác lên, lục lọi túi áo tìm điện thoại di động, chìa khoá.
Cậu không phản ứng gì liền khiến cả hai người bên cạnh không biết phải làm sao nữa.
Tần Lãng đến gần cô, cười nhạt: "Cậu thấy đấy, cậu ta căn bản không để cậu vào mắt, cậu ta thích cái người giống như ăn mày luôn quấn lấy tôi......"
Chưa kịp nói tên người ấy ra, Tần Lãng liền cảm thấy miệng đau nhói. Hứa Thầm Vực xuất một quyền khiến cậu không đỡ được, cậu ngã nhào ra đất, đau đầu muốn ngất đi, máu ở trong miệng chảy ra.
Nếu như Lâm Uyển cùng Tần Lãng hai người mội người cầm một đầu chai nước chưa đủ hấp dẫn thì bây giờ tiếng hét của Lâm Uyển khi Tần Lãng bị Hứa Thầm Vực đánh còn làm mọi người chú ý hơn.
Trên sân bóng rỗ lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đồng loạt chạy về phía này, Chung Bạch trên sân cũng ném chai nước đi, chạy nhanh tới.
Mọi người đều sợ hãi.
Chung Bạch nhào tới trên người Hứa Thầm Vực, ôm bả vai cậu đẩy ra sau.
Hai người ᴆụng phải kệ đựng bóng rổ.
Bóng rớt xuống lộp bộp.
Chung Bạch bả vai bị ᴆụng phải đau nhói, Hứa Thầm Vực vẫn cố nhào tới đánh Tần Lãng. Chung Bạch ôm lấy cậu: "Thầm Vực, cậu bình tĩnh lại đi."
Hứa Thầm Vực đột nhiên dừng lại, bởi vì cậu nhìn thấy Cố Toàn Mộ không biết lúc nào đã chạy tới bên Tần Lãng.
Tần Lãng không còn sức đánh trả liền ngã xuống đất, máu ứ đọng ở khóe miệng, làm cho tất cả mọi người đều kinh sợ,
Bị sự hung dữ của Hứa Thầm Vực dọa cho kinh sợ.
Cố Toàn Mộ nghiến răng, ở trước mặt nhiều người như vậy mà dám đánh người, dù gì vẫn đang ở trong trường, thực sự là quá ác độc.
Cô tức giận, bỗng nhiên đứng dậy, lao về phía Hứa Thầm Vực.
Lâm Uyển và Chung Bạch liền kịp thời ngăn cô lại, nhìn là biết cô muốn thay Tần Lãng đánh trả.
Hứa Thầm Vực nhfin cô, thở hổn hển.
"Hứa Thầm Vực, cậu, cậu quá đáng!" Cố Toàn Mộ nhìn vẻ mặt của cậu, không nhận ra là cậu đang ủy khuất thay cho cô.
"Cậu thậm chí ngay cả Tần Lãng cũng đánh," cô hung hăng nhìn chằm chằm Hứa Thầm Vực, giọng nói lạnh lùng, đột nhiên quát: "Cậu có tư cách gì đánh cậu ấy?"
Hứa Thầm Vực không nói gì.
Cố Toàn Mộ nhìn cậu không có lấy một chút áy náy, càng thêm phẫn nộ: "Cậu ngoại trừ đánh lộn còn biết làm gì? Cho mình là cậu ấm nhà giàu, muốn đánh ai thì đánh phải không?"
"Toàn Mộ, cậu đừng nói như vậy." Lâm Uyển nhỏ giọng nói.
Cố Toàn Mộ lại càng thêm chán ghét nhìn Hứa Thầm Vực, nói: "Cậu thực sự khiến tôi cảm thấy ghê tởm."
Lâm Uyển chấn động, cũng chỉ cúi đầu im lặng.
Chung Bạch vội vàng nói: "Trước hết đưa Tần Lãng đi đến phòng ý tế đã."
Lâm Uyển vừa nói đúng vậy đúng vậy, sau đó kéo Toàn Mộ cũng nhau đưa Tần Lãng đi đến phòng y tế.
Chung Bạch lo âu nhìn Hứa Thầm Vực, Hứa Thầm Vực nhìn giống như không có biểu cảm gì. Ngay cả Chung Bạch cũng không đoán ra tâm tình của cậu lúc này, đang định bước đến vỗ vai Hứa Thầm Vực thì cậu giựt phăng áo khoác rồi đi mất.
Hứa Thầm Vực đạp xe lao ra khỏi trường, vừa vặn nhìn thấy Doãn Đan Phong. Nếu không phải cô thích hóa trang kiểu này thì với tâm tình của Hứa Thầm Vực lúc này, căn bản cậu sẽ không chú ý đến cô.
Hơn nữa bây giờ tuy là nhìn thấy cô, Hứa Thầm Vực cũng không đến mức dừng xe lại, cậu biết Doãn Đan Phong đến đây là vì Chung Bạch. Vì vậy lúc đi ngang qua, ném cho cô một câu: "Cậu ta đưa bạn đến phòng y tế rồi."
Không nghĩ tới Doãn Đan Phong lại chặn ngang đường cậu, nét mặt cậu tối sầm.
Hứa Thầm Vực nhíu mày, đang định mắng cô gái này hôm nay có vấn đề gì sao, Doãn Đan Phong lại khó khăn nở nụ cười, sau đó chỉ về phía sau.
Phía sau Hứa Thầm Vực, một chiếc Ferrari màu champagne ưu nhã tiến về phía cậu.
Ferrari dừng lại cách cậu một mét.
Không giống hôm bữa, lần này người bước xuống xe là mẹ cậu, Bạch Tiểu Thần.
Hứa Thầm Vực nửa ngày không nói gì, Bạch Tiểu Thần cũng không nói gì.
Dù là đã tan học từ sớm, trên đường cũng chỉ có vài người qua lại. Nhưng ai cũng bị cảnh tượng này hấp dẫn, thậm chí dừng lại quan sát, ngay cả bảo vệ cũng thăm dò xung quanh.
Màu đỏ rực sáng cả vùng trời, chiếc Ferrari như viên ngọc, xung quanh đều tỏa ra hào quang mê người.
Người phụ nữ tao nhã bước xuống, tuy không còn là thiếu nữ trẻ tuổi, gương mặt xinh đẹp mà thuần khiết, khiến người ta liên tưởng đến nữ vương kiêu ngạo trong cung điện, chỉ là, có một chút mệt mỏi và ưu thương.
Mà thiếu niên kia trước mặt, mặc áo khoác cùng với áo bóng rổ, đeo balo lệch vai, đạp xe đạp. Gương mặt ửng đỏ, tóc còn ướt, tất cả đều mang mùi vị thanh xuân. Tuy nhìn qua có hơi lôi thôi, nhưng thần thái không thể xem thường.
Hai người giằng co một lúc lâu, không ai chịu lên tiếng.
Cuối cùng, Bạch Tiểu Thần cảm thấy chán ghét sự im lặng này, trực tiếp đi vào chủ đề:
"Thầm Vực...."
Hứa Thầm Vực cũng đồng thời lên tiếng: "Tôi vừa đánh con riêng của bà, liền qua đây hỏi tội sao?"
Bạch Tiểu Thần sửng sốt, dĩ nhiên là bà không biết chuyện này, trầm mặc một lúc, quyết định để chuyện này qua một bên.
"Thầm Vực, cùng mẹ về nhà đi."
Giọng nói của bà nhỏ nhẹ, chính bà cũng không có sức, cũng không có phần chắc chắn.
"Đứa con nào của bà? Trở về nhà của ai?" Hứa Thầm Vực lẳng lặng hỏi, cậu sớm đã hết muốn đánh người, hiện tại, một chút biểu tình cũng không có, thậm chí giọng cậu có chút lạnh lùng châm chọc, như thể việc này không hề liên quan đến cậu.
Bạch Tiểu Thần khẽ day trán, khó khăn nói: "Theo mẹ, trở về nhà của con."
"Nếu là nhà của tôi, tại sao đứa con riêng kia vẫn còn ở đó?"
Một cảm giác đau thương dâng lên trong lòng Bạch Tiểu Thần: "Thầm Vực, rốt cục con muốn mẹ phải làm sao?"
"Tôi muốn cậu ta dọn ra ngoài!" Vẫn là điều kiện đó.
"Chuyện này...e là.....không thể..."
Lời còn chưa dứt, Hứa Thầm Vực liền cắt đứt lời bà: "Vậy bà không cần phải nói với tôi nữa! Cũng không cần đến tìm tôi nữa!"
Bạch Tiểu Thần kinh ngạc nhìn cậu, không dám mở miệng.
"Có người mẹ nào lại để con mình ở bên ngoài 10 tháng không thèm quan tâm, 10 tháng sau mới đến tìm?" Giọng Hứa Thầm Vực trở nên mệt mỏi, "Không cảm thấy là đã quá muộn sao?"
"Hơn nữa, trong 10 tháng này," Thiếu niên đạp xe rời đi, lạnh lụng nói: "Không có bà, tôi sống rất tốt."
Bóng dáng thiếu niên nhanh chóng khuất dạng sau bức tường.
Bạch Tiểu Thần xụi lơ tựa vào xe, cúi đầu trầm mặc.
Doãn Đan Phong đứng tại chỗ không được, mà đi cũng không xong, giống như ngày Hứa Thầm Vực dọn vào căn nhà đó. Ngày đó vừa lúc Doãn Đan Phong đến nhà Hứa Thầm Vực ăn tối, kết quả đến bữa ăn Hứa Thầm Vực nhìn thấy Tần Lãng, sau đó cùng Bạch Tiểu Thần ầm ĩ một trận, rồi dọn ra ngoài.
Khi đó, cô đứng ở ngoài sân, tiến cũng không được mà lùi cũng không xong. Mới vừa cởi giày liền nhìn thấy Hứa Thầm Vực kéo hành lí đi ra ngoài.
Doãn Đan Phong suy nghĩ có nên an ủi dì Tiểu Thần một chút không, nhìn bà ủ rũ như đưa đám.
Bạch Tiểu Thần bỗng ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nở nụ cười với cô, hỏi: "Đan Phong, Thầm Vực sống có tốt không?"
Doãn Đan Phong lập tức nổi đóa, Tần Lãng mỗi ngày ngồi xe ô tô xa hoa còn Hứa Thầm Vực thì phải đi xe đạp dải nắng dầm mưa, tá túc ở nhà người khác, mười tháng qua không hề quan tâm hôm nay đột nhiên nghĩ tới con trai mình mà tới đây cãi nhau sao?
"Dì Tiểu Thần, người làm mẹ như dì tại sao lại đi hỏi người khác về con trai mình?" Doãn Đan Phong tức giận nói, "Cháu còn có việc, xin phép đi trước!" Sau đó đi thẳng vào trường học, chỉ còn Bạch Tiểu Thần lẳng lặng đứng đó.
Doãn Đan Phong đi thẳng đến phòng y tế, tuy trên đường đến đây học sinh nào bị cô hỏi đường cũng đều bị cô hù dọa đến mức ngoan ngoãn chỉ đường.
Trong phòng y tế, cô y tá đang xem xét Tần Lãng.
Những người khác ngồi bên cạnh, ai cũng có tâm sự riêng.
Không khí trở nên lúng túng.
Cố Toàn Mộ trong lòng tức giận, nhưng vì có Chung Bạch ở đây, không thể phát hỏa.
Tiểu Nhàn tuy là nhìn thấy Hứa Thầm Vực đánh người, nhưng không hề trách cứ cậu, cô cảm thấy nam sinh bất hòa với nhau là chuyện bình thường. Hơn nữa, Hứa Thầm Vực lúc đó là vì Lâm Uyển nên mới đánh Tần Lãng. Tần Lãng quấy rối Lâm Uyển, sau đó Hứa Thầm Vực đánh cậu ta. Tiểu Nhàn thầm nghĩ, Hứa Thầm Vực giống như là kỵ sĩ cứu công chúa! Nhưng thấy Toàn Mộ tức giận như vậy, cô cũng không tiện nói gì thêm.
Chung Bạch đang lo lắng cho Hứa Thầm Vực, những lời vừa rồi của Cố Toàn Mộ xem ra đả kích cậu rất lớn, tiểu tử này không biết đã đi đâu nổi điên rồi.
Mà người duy nhất hiểu sự tình là Lâm Uyển lại không để ý đến tình trạng của Tần Lãng, cũng không lo lắng cho Hứa Thầm Vực, trong lòng cô hiện tại chỉ nghĩ đến câu nói của Tần Lãng trước khi bị đánh:
"Cậu thấy đấy, cậu ta căn bản không để cậu vào mắt, cậu ta cắn bản là thích cái người giống như ăn mày luôn quấn lấy tôi......"
Hứa Thầm Vực thực sự không để ý mình sao?
Người mà Tần Lãng nói là ai? Người mà Hứa Thầm Vực thích là ai?
Mà thiếu nữ bất lương Doãn Đan Phong ăn mặc sành điệu, biểu cảm lạnh lùng đứng khoanh tay, đeo kính râm, như là đại tỷ tới để thu tiền bảo hộ.
Tất cả mọi người đều run sợ, không biết tại sao cố gái giống thiếu nữ bất lương này lại xuất hiện trong phòng y tế.
Doãn Đan Phong cũng không để ý đến ánh mắt của mọi người, đi thẳng về phía Tần Lãng, xoay khuôn mặt đang bôi thuốc của cậu qua, còn lấy tay ấn mạnh vào vét thương ở khóe miệng.
Tần Lãng không có chuẩn bị tâm lý, liền kêu đau một tiếng.
Những người khác đều ngẩn người, tại sao hai người này lại thân mật như vậy?
Doãn Đan Phong câu tiếp theo khiến cho mọi người mở rộng tầm mắt, "Đau không?" giọng cô khinh thường, "Xem ra, cũng không có gì nghiêm trọng!"
Cố Toàn Mộ tức giận, mới vừa muốn nói gì, Chung Bạch đã lên tiếng trước: "Sao em lại đến đây?"
Mọi người kinh ngạc, cái này, cái này, cái này,
Cô gái này chính là bạn gái trong truyền thuyết của Chung Bạch sao?
Quả thực rất đẹp, hơn nữa không hề hiền lành gì!
Trong phòng y tế rơi vào trầm mặc, thở mạnh cũng không dám, cũng không ai muốn tự mình gây họa với cô.
"Hứa Thầm Vực nói anh ở đây!" Doãn Đan Phong nhàn nhạt trả lời, sau đó đi về phía Chung Bạch, kéo tay cậu, "Đi thôi! Không ૮ɦếƭ được!"
Chung Bạch không nói gì, đứng dậy chuẩn bị rời đi, cậu thấy Doãn Đan Phong tức giận như vậy, đã đoán chừng được chuyện gì xảy ra.
"Cô có thể nói như vậy được sao?" giọng không lớn nhưng đầy phẫn nộ vang lên, Cố Toàn Mộ cảm thấy chuyện này đã có thể tha thứ rồi, nhưng ở đâu lại mọc ra cái gai đẩy cô đến cực hạn.
Sắp đi đến cửa Doãn Đan Phong đột nhiên dừng lại, quay đầu, ánh mắt quét về phía Cố Toàn Mộ.
Cố Toàn Mộ cảm thấy lạnh sống lưng, tuy là đeo kính râm nhưng có thể cảm nhận được ánh mắt sắc bén. Tiểu Nhàn và Lâm Uyển bên cạnh cũng bị dọa cho run sợ.
Cũng may Chung Bạch khoác vai cô vỗ vỗ nói, :"Được rồi được rồi! Đi nhanh thôi!"
Sau đó hai người rời đi.
Tiểu Nhàn sợ nổi da gà, cô gái kia thật là đáng sợ, chỉ cần ánh mắt sau cái kính râm thôi cũng làm cho người khác sợ hãi, nhìn về phía Toàn Mộ, cô cũng bị dọa, sắc mặt tái nhợt.