Buổi sáng hôm đó, Cố Toàn Mộ còn chưa bước vào đến cổng trường đã có cảm giác mọi người xung quanh nhìn mình mà bàn tán, tụ năm tụ ba chỉ chỉ về phía cô. Cố Toàn Mộ kiểm tra một chút, trên đầu cô không có rác, sau áo cũng không có dính giấy! Cố Toàn Mộ càng nghi ngờ, bởi vì người bàn tán về cô ngày càng nhiều.
Ði tới hành lang, Cố Toàn Mộ phát hiện có rất nhiều người đứng xem bảng thông báo, còn có mấy người quay đầu nhìn cô đầy khinh bỉ, "Chính là nữ sinh này!"
"Nhìn qua có vẻ thuần khiết đáng yêu."
"Không nghĩ tới là loại con gái hạ tiện như vậy."
Cố Toàn Mộ không hiểu gì, có khi nào nhìn nhầm người rồi không, cô muốn biết mọi chuyện ra sao liền đi nhanh tới bảng thông báo, đám ngýời tự động nhường đường cho cô.
Nhìn thấy tấm ảnh bị chụp lén, lãnh khí phút chốc từ lòng bàn chân truyền lên toàn thân.
Dưới màn đêm,
Một nữ sinh mặc quần trắng ngồi quỳ trên tảng đá xanh, ngước lên nhìn bầu trời, mái tóc cô bay lựợn trong gió.
Một nam sinh mặc áo sơ mi trắng quỳ xuống, cúi đầu, tóc mái rũ xuống che đi ánh mắt cậu.
Cậu giữ lấy cằm cô,
Sau đó,
Hôn lên!
Tuy là lúc đó sắc trời đã tối, nhưng camera này tính năng quá tốt, hoặc người chụp kĩ thuật quá tốt, cho nên tất cả mọi người có thể dễ dàng nhận ra hai người kia là ai.
Bên cạnh có sáu chữ đỏ tươi, hoàng tử và kẻ ăn mày.
Còn có mấy dòng chữ mà người chụp miêu tả như thể chứng kiến tận tường Cố Toàn Mộ quỳ trên mặt đất, thỉnh cầu Hứa Thầm Vực hôn cô, còn nói Cố Toàn Mộ mỗi ngày đều quấn quít lấy Hứa Thầm Vực, sau này Hứa Thầm Vực thực sự chịu không nổi, cho nên mới bất đắc dĩ hôn cô, kết quả Cố Toàn Mộ được voi đòi tiên, dùng nụ hôn này uy Hi*p Hứa Thầm Vực phải bắt chuyện với cô mỗi ngày....
Cố Toàn Mộ chỉ cảm thấy tất cả trở nên mơ hồ.
Có người nhỏ giọng nói, "Hứa Thầm Vực đến rồi kìa!"
Cố Toàn Mộ vội vàng xoay người muốn chạy trốn, lại ᴆụng phải Hứa Thầm Vực và Chung Bạch.
Chung Bạch kinh ngạc nhìn tấm áp phích, sau đó nhìn Cố Toàn Mộ đầy lo lắng.
Hứa Thầm Vực cũng bày ra vẻ mặt khi*p sợ, cậu cúi đầu nhìn thấy mắt cô đẫm lệ, trong lòng đột nhiên cãng thẳng, trên mặt cậu cùng lần trước giống nhau đều thương tâm đau đớn.
Chỉ là hai người đều biểu hiện ở trên mặt, Cố Toàn Mộ không phát hiện. Bởi vì cô chỉ cần ngước lên nước mắt sẽ chảy ra. Cô hiện tại chỉ muốn rời khỏi nơi này.
Cô cúi đầu, thật nhanh chạy qua giữa hai người họ.
Hứa Thầm Vực nhìn tấm ảnh trên bảng thông báo, trong chốc lát cũng ngẩn người, tại sao lại có thể như vậy?
Buổi chiều tiết đầu tiên đã diễn ra được một lúc, Cố Toàn Mộ mới xuất hiện ở cửa phòng học, sắc mặt không chút thay đổi.
Trong phòng học lập tức lặng ngắt như tờ.
Thầy giáo nhìn thấy cô, nói: "Vào đi!"
Hứa Thầm Vực không có ngủ, cậu trông theo Cố Toàn Mộ lặng lẽ trở lại chỗ ngồi, sắc mặt phức tạp.
Các học sinh lại bắt đầu bàn tán ầm ĩ.
Thầy giáo ho khan một tiếng, yêu cầu cả lớp trật tự. Tiểu Nhàn lo lắng nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của Cố Toàn Mộ, thật lâu sau mới buông ra.
Cô lén đưa cho Toàn Mộ một tờ giấy, Cố Toàn Mộ mở ra xem, trong đó viết: "Toàn Mộ, mặc dù không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng mình tin cậu, mình biết Toàn Mộ cậu không phải là loại nữ sinh này."
Cố Toàn Mộ không nói gì, cúi đầu hít một hơi thật sâu, siết chặt tờ giấy.
Tiểu Nhàn thấy cô đang run rẩy, nhưng không biết nên làm thế nào để an ủi cô cả.
Tiểu Nhàn nghĩ thầm, nếu như không tan học thì tốt biết mấy, vì sau khi tan học chắc chắn sẽ có rất nhiều người bàn tán dị nghị. Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Tiểu Nhàn hi vọng đừng bao giờ tan học.
Nhưng mà, tiếng chuông vẫn vang lên.
Mà đối với những lời bàn tán xung quanh, Cố Toàn Mộ vẫn như không nghe thấy, nét mặt không hề thay đổi.
Hiện tại nhóm thứ nhất cũng bắt đầu hàn huyên với nhóm thứ hai, tất cả mọi người nói, Cố Toàn Mộ kia, không phải người bình thýờng có thể so sánh được. Chúng ta thích ai, cũng chỉ là hy vọng được trò chuyện, ngắm nhìn từ xa là tốt rồi. không thể ngờ tới có loại nữ sinh thấp hèn như vậy. Thực sự là không biết xấu hổ!
Tất cả đồng thuận muốn giữ gìn hoàng tử của họ, đồng thời khinh bỉ kẻ ăn mày này.
Như thể cả thế giới cứ nói, còn Cố Toàn Mộ một câu cô cũng giống như không nghe thấy.
Cuối cùng, một nữ sinh chịu không nổi thái độ của Cố Toàn Mộ.
"Cô có còn biết xấu hổ không vậy?" nói xong, đổ cả chai nước xuống người Cố Toàn Mộ.
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Trong phòng học im lặng đến nỗi có thể nghe được tiếng nước nhỏ từ tóc cô xuống.
Hứa Thầm Vực lạnh lùng nói, "Các người đừng có quá đáng!"
Nước chảy theo đường nét khuôn mặt cô, theo mái tóc, rồi chảy xuống sàn nhà.
Nữ sinh kia nhìn Hứa Thầm Vực, kinh ngạc, Hứa Thầm Vực không phải là người bị hại sao? Vì sao lại che chở cho Cố Toàn Mộ?
"Quá đáng?" Toàn Mộ nở nụ cười.
Hứa Thầm Vực xoay người nhìn thấy nụ cười nhạt của Cố Toàn Mộ, không hiểu tại sao cô lại bày ra vẻ mặt như vậy?
"Cậu cũng biết quá đáng sao?"
Cố Toàn Mộ chạy ra khỏi phòng học.
Hứa Thầm Vực lập tức đuổi theo.
Cả lớp đều ngớ ra, chuyện gì vậy chứ?
Cố Toàn Mộ nhanh chóng đi đến tảng đá xanh, tiếng bước chân của cô lộp cộp vang lên cô độc trong hẻm. Ðột nhiên, một chiếc xe thắng gấp bên cạnh cô.
Hứa Thầm Vực "Soạt" đem xe chắn trýớc mặt cô.
Cố Toàn Mộ dừng lại, nhìn chằm chằm mặt đất.
Hứa Thầm Vực xuống xe, chân tay luống cuống, "Tôi....."
Cố Toàn Mộ bỗng nhiên ngẩng đầu, "Cậu đang cảm thấy rất hài lòng, đúng không?"
Hứa Thầm Vực kinh ngạc.
Cố Toàn Mộ nhìn cậu, nước mắt không tự chủ mà rơi xuống, "Nhìn thấy tôi đau khổ cậu vui lắm đúng không?"
Hứa Thầm Vực ánh mắt tràn ngập đau buồn. Cậu muốn giải thích, nhưng phát hiện mình một câu cũng không nói được.
"Cậu muốn trả thù tôi vậy sao? Tôi đã làm sai điều gì đến mức cậu phải nhục nhã tôi như vậy? Không phải chỉ là ᴆụng phải cậu một chút thôi sao?". "Cậu ghi hận trong lòng, vậy thì ᴆụng lại tôi là được rồi." Toàn Mộ nước mắt giàn giụa, cô vừa khóc vừa nói, "Cậu ᴆụng ૮ɦếƭ tôi là được rồi cơ mà."
Hứa Thầm Vực nhẹ nhàng nói, "Không phải do tôi làm."
Nhưng mà, Cố Toàn Mộ căn bản một từ cũng không nghe lọt. Có phải là cậu làm hay không đều không quan trọng nữa rồi, như vậy thì sao, đều do cậu mà ra cả, về sau, ở trong trường học cô phải làm sao? Làm sao đối mặt với mọi người?
"Cái tên lưu manh này, lưu manh lưu manh..." Cố Toàn Mộ lấy hết sức đánh cậu, Hứa Thầm Vực chỉ đứng đó không nhúc nhích, lặng lẽ nhìn cô, tùy ý cô đánh mình.
Lực đánh của cô rất nhẹ, không đau chút nào, nhưng mà trong lòng cậu rất đau!
Cố Toàn Mộ cuối cùng mệt mỏi, té ngồi trên mặt đất mà khóc lên.
Hứa Thầm Vực cũng ngồi xuống, lẳng lặng nhìn cô.
Trên mặt cậu không chút phẫn nộ, chỉ có thương tâm.
Hứa Thầm Vực trong lòng đau xót, vốn chỉ là đùa giỡn, chỉ là muốn trêu chọc cô gái mạnh mẽ này một chút, cho nên mới hôn cô, cho nên mới cố ý bắt chuyện với cô.
Cậu chân thành thương xót cô như vậy sao? Nếu như vậy,
"Xin lỗi!"
Cố Toàn Mộ đột nhiên ngừng khóc, ngẩng đầu mê man nhìn Hứa Thầm Vực. Vừa mới nghe thấy cái gì, là ảo giác sao?
"Xin lỗi, Tuy là chuyện này không phải tôi làm, nhưng nguyên nhân là bắt nguồn từ tôi. Không nghĩ tới hậu quả sẽ như vậy, càng không nghĩ đến sẽ khiến cô bị tổn thương. Tôi không phải cố ý."
Giờ tự học, Cố Toàn Mộ bước vào phòng học, không cần phải quan tâm gì nữa bọn họ muốn nói gì thì nói! Muốn là như vậy nhưng cô không có đủ dũng khí. Cho nên sáng sớm hôm nay một mực ở trong nhà, không muốn đi quá sớm. Bởi vì cô không dám nghe người khác nói chuyện linh tinh.
Cố Toàn Mộ đứng ở cửa phòng học một lúc, sau đó lấy hết dũng khí đi vào.
Không ngờ là, mọi người không ai có phản ứng gì. Người đọc sách, người sửa soạn, cứ như ngày hôm qua chưa xảy ra chuyện gì.
Cố Toàn Mộ cảm thấy có chút kỳ quái, cô chầm chậm đi đến bàn mình ngồi xuống.
Tiểu Nhàn vừa thấy cô tới, lập tức phấn khích nói: "Toàn Mộ, mình biết mà, mình tin tưởng cậu là không có sai mà."
Cố Toàn Mộ mờ mịt, không hiểu cô đang nói gì.
"Từ sớm hôm nay, Hứa Thầm Vực có mang bạn gái cậu ấy đến đây, còn nói đó chính là cô gái tối hôm đó. Cậu và cô ấy giống nhau thật! Mọi người dĩ nhiên không có nhìn ra. Sáng hôm nay, nữ sinh kia nói ảnh chụp cũng đã rõ là ai rồi, Vì vậy, gỡ xuống mang đi. Mọi người ở đó đều nhìn thấy."
Tiểu Nhàn vui vẻ kể lại toàn bộ sự việc nói cho Cố Toàn Mộ, sau đó nhìn xung quanh, cố ý nói lớn tiếng, "Toàn Mộ! Cậu cũng tốt bụng quá, biết rất rõ ràng đó không phải là mình, cũng không biện minh. Làm cho những người nào đó nói xấu vô ích!"
Cố Toàn Mộ cười khổ, không thèm nói (nhắc) lại, thực sự là cậu? Cậu ta đang giúp mình?
Nghĩ rồi, cô quay đầu nhìn vào chỗ ngồi của Hứa Thầm Vực, trống trơn, cậu không ở đây.
Không biết bị làm sao, trong lòng cũng Cố Toàn Mộ cũng trống trơn.
Cô ngồi lại chỗ, mở sách ra, học từ vựng.
Buổi tối trở về nhà, lại phải đi qua con đường kia, trên phiến đá lá rụng thành từng lớp, tiếng lá cây kêu rụng xào xạc.
Gió thu se lạnh, Cố Toàn Mộ hơi híp mắt, ngẩng đầu nhìn nhìn trời.
Mùa đông cũng sắp đến rồi, cô theo bản năng đút tay vào túi.
Lúc này, phía sau truyền đến tiếng bánh xe đạp đi trên lá khô. Cố Toàn Mộ trong lòng theo gió phiêu lãng, lúc này chỉ nghe thấy trong lòng nhộn nhịp.
Càng ngày càng gần, Cố Toàn Mộ làm bộ vô ý mà nhường đường, cúi đầu chăm chú bước đi.
Xe đạp dừng lại trước mặt cô, cô hít sâu một hơi, ngẩng đầu.
"Cố Toàn Mộ" Giọng nam ôn hòa vang lên.
Khí lạnh như tắc ở trong Ⱡồ₦g иgự¢, cảm thấy đặc biệt khó chịu.
Nhưng cô nhanh chóng điều chỉnh hô hấp, ngẩng đầu mỉm cười, "Chung Bạch!"
Không phải cậu!
Chung Bạch từ trên xe bước xuống, dắt xe đạp đi cùng Cố Toàn Mộ. "Cô gái đó không phải bạn gái cậu ta!"
"Mình biết." Cố Toàn Mộ gật đầu. Bởi vì người trong hình vốn chính là mình, đương nhiên biết đây là chuyện gì rồi.
"Cô ấy là bạn gái mình, bởi vì ngoại hình cùng cậu giống nhau, cho nên Hứa Thầm Vực liền nghĩ đến tìm cô ấy giúp đỡ. Vì thế, sáng sớm hôm nay, liền đưa cô ấy đến trường giải thích, sau đó đưa cô ấy về lại trường."
Cố Toàn Mộ không nói gì, cô chính là rất cảm động, không chỉ bởi vì Hứa Thầm Vực, còn bởi vì cô bạn kia. Cô ấy sẵn lòng giúp đỡ như vậy, còn nhớ Cố Toàn Mộ cô là ai. Toàn Mộ lập tức xin lỗi.
Nhưng Chung Bạch tựa hồ không nhìn ra biểu hiện của cô: "Cậu ấy chưa từng đối xử tốt với cô gái nào như vậy."
Cố Toàn Mộ sửng sốt, sau đó cười khổ nói, "Cậu ta đối với mình rất xấu, là cố ý khi dễ mình. Nếu như không phải cậu ta, thì làm sao có tấm hình kia?"
Chung Bạch cười nói, "Nữ sinh kia thật đúng là cậu."
Cố Toàn Mộ ngượng ngùng cúi đầu.
Chung Bạch lẩm bẩm: "Tấm hình kia chụp cũng rõ thật."
Cố Toàn Mộ trừng mắt liếc cậu một cái.
Chung Bạch lập tức nói, "Thật ngại quá." Sau đó lại hỏi, "Hai cậu sớm đã biết rồi?"
Cố Toàn Mộ thở dài, đem chuyện phát sinh ngày hôm đó kể cho Chung Bạch nghe.
Chung Bạch nghe xong cười ha ha, "Đúng là phong cách của Hứa Thầm Vực." Lại nhìn một cái, Cố Toàn Mộ cụp mắt. Vì vậy vội vàng nói: "Mình thay cậu ấy xin lỗi."
Cố Toàn Mộ bĩu môi, "Cậu ta sẽ không để cậu xin lỗi thay đâu!"
Chung Bạch gật đầu cười, "Đúng vậy haha." Sau đó, câu đạp xe đi, nói lớn: "Mình về trước, cậu từ từ mà về sau đi nha!
Cố Toàn Mộ mở to hai mắt nhìn, "Cậu sao lại bỏ mình lại chứ, mau dừng lại..."
Lá rơi vàng rực một khoảng, không xa đó là hai người đang vui đùa, âm thanh vang lên khắp ngõ.
Vẫn là gần tảng đá xanh đó, Hứa Thầm Vực đạp xe, ba lô đeo lệch vai, trán đầy vạch đen, như muốn hủy diệt cả thế giới.
Doãn Đan Phong nhìn thấy, thừa dịp cậu không chú ý, đâm thủng săm xe cậu. Cho nên, cậu thanh niên cao 1m82, ngã trước mặt bao người, bánh xe xẹp lép đi được gần 8000 mét. Hai trăm phần trăm người đến xem là chuyện gì, ước chừng chỉ có 1% là đơn thuần xem tướng mạo của cậu.
Hứa Thầm Vực vốn tưởng rằng, như vậy đã là chuyện tồi tệ nhất trong ngày.
Nhưng mà, một lúc sau, cậu mới biết, cái tên kia đang đứng ở tảng đá cuối hẻm chờ mình.
Hứa Thầm Vực đang tính toán, cậu và Doãn Đan Phong không có khả năng đánh nhau, Doãn Đan Phong lòng lang dạ thú, cho nên, cậu muốn đem Chung Bạch hung hăng đánh một trận.
Đi nhanh đến khúc cua, lại thấy một chiếc Ferrari màu champagne đậu ở cuối hẻm, không thể quen thuộc hơn nữa, đó là bé cưng của Bạch Tiểu Thần.
Lạ là, ngày hôm nay đáng ra là tài xế lái xe, nhưng là, bà quả thật không chịu nổi, nhịn gần một tháng, rốt cục không chịu được mà đón cậu trở về.
Hứa Thầm Vực đắc ý nhếch mép lên, nhưng mà, chưa kịp nhếch thì lại lập tức thu về.
Cửa xe mở ra, từ bên trong đi ra, dĩ nhiên là, cậu mỗi ngày đều nhìn thấy nhưng hận không thể xông lên mà đánh một trận - -
Tần! Lãng!
Hứa Thầm Vực cảm thấy hổ thẹn cùng phẫn nộ: Bạch Tiểu Thần cư nhiên lỗ liễu để cho con riêng của mình ngồi trên xe của người chồng đã mất.
Bọn họ sao có thể vô sỉ tới mức này!
Vốn tưởng rằng Bạch Tiểu Thần không thương ba, nhưng....... ít nhất ....đã cùng nhau ở chung bao nhiêu năm, cho nên cậu mới dám chấp nhận tình thương của bà.
Có thể hiện tại xem ra, bà ta không yêu ba cậu, nên càng không thương cậu.
Hoặc, không phải là không yêu, mà là căm hận.
Nói như vậy, bà ta chỉ nghĩ đến bản thân mình và đứa con kia.
Tựa như trong tay nắm đầy cát, trong nháy mắt bị hải triều cuốn đi, chỉ còn lại tay trắng, trong lòng hiu quạnh.
Cậu thua, từ lúc cậu dọn ra khỏi nhà, thật đáng buồn chính là, cậu vẫn đắc ý mà cho rằng mình đã nắm chắc phần thắng. Hiện tại, cậu cảm thấy chính mình nên vui vẻ! Vì lại có thêm lý do để hận Bạch Tiểu Thần, thế nhưng, tim cậu, vì sao lại lơ lửng mờ mịt trong bóng tối như vậy.
"Dì Tiểu Thần hy vọng cậu trở về, vì vậy tôi đến đây để khuyên cậu!" Tần Lãng tựa hồ không có nhìn ra vẻ mặt thờ ơ lẫn thống khổ của Hứa Thầm Vực, tao nhã lễ phép mà nói.
Đây là cuộc nói chuyện đầu tiên của bọn họ, mặc dù mỗi lần gặp gỡ, ánh mắt hai người đều chạm nhau.
Hứa Thầm Vực lại ra vẻ không nghe thấy lời của cậu, gương mặt không có biểu tình gì mà đi về phía trước, giống như vừa rồi, trong lòng cậu dù có hoảng sợ, phẫn nộ, mù mịt, nhưng vẫn không có biểu tình gì tiếp tục đi.
Hứa Thầm Vực từng bước giẫm lên lá rụng mà tạo ra âm thanh cô đơn,
Săm lốp xe đạp cứ thế mà ma sát lên mặt đường,
Cậu lặng lẽ dắt xe, đi qua ánh sáng vàng rực buổi chiều.
Gió nổi lên, thổi qua một tiếng thở dài:
"Hoàng tử và kẻ ăn mày!"
Tần Lãng nhẹ nhàng cười, cậu đã sớm đoán được Hứa Thầm Vực sẽ không trở về, chỉ cần cậu còn ở trong nhà.
Một cung điện sao có thể có hai hoàng tử?
Từ lúc Hứa Thầm Vực dọn ra ngoài, cậu ấy từ hoàng tử biến thành kẻ ăn mày, còn mình thì từ kẻ ăn mày biến thành hoàng tử!
Tiếng bước chân ngừng lại!
Trong ngõ yên lặng.
Không khí căng thẳng, trong lòng Tần Lãng dâng trào cảm giác thắng lợi, Hứa Thầm Vực bị chọc giận! Cậu hi vọng Hứa Thầm Vực giống như mãnh thú bị nhốt đến tuyệt vọng mà điên cuồng phản công, nhưng ngay khi Hứa Thầm Vực xoay người, một luồng nguy hiểm từ hướng cậu kéo tới. Tần Lãng trong nháy mắt có chút hối hận vì đã nói ra câu nói đó, chỉ cảm thấy toàn thân co rút, khí lạnh truyền đến.
Chớp mắt, tiếng kim loại va chạm chói tai, phá tan không khí yên tĩnh trong ngõ.
Ánh nắng chiều đỏ như máu.
Tần Lãng phản xạ có điều kiện liên tiếp lui về phía sau, hoảng sợ nhìn chiếc xe đạp rơi ra từng mảnh vụn, cùng với mảnh kim loại màu champagne.
Tần Lãng chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, cùng với tiếng bước chân xa dần của Hứa Thầm Vực.
Phút chốc, trên thân xe Ferrari, một vết lõm lớn hiện ra, ở giữa vết trầy màu bạc, liền hiện ra một dòng máu đỏ tươi.