Có Một Cô Gái Tên Hạ Đồng - Chương 03

Tác giả: Cửu Nguyệt Hi

Mỗi ngày cứ như vậy trôi qua, Hứa Thầm Vực luôn ra vẻ vô tình mà cố ý tìm Cố Toàn Mộ nói chuyện, cô càng xấu hổ, cậu càng vui vẻ.
Trong lớp, nữ sinh chia làm 2 nhóm, nhóm thứ nhất cho rằng có mối quan hệ tốt với Cố Toàn Mộ là có thể được Hứa Thầm Vực chú ý.
Cố Toàn Mộ không có ý kiến gì.
Nhưng ngay khi biết quan điểm của nhóm sau, mới phát hiện, nhóm thứ nhất vẫn tốt hơn.
Nhóm thứ 2 có quan điểm, Cố Toàn Mộ ở ngoài mặt giả bộ thanh cao nhưng thực chất là câu dẫn Hứa Thầm Vực.
Mấy tuần nay Cố Toàn Mộ bị dọa một phen. Cô lúc nào cũng lo sợ, sợ Hứa Thầm Vực lại đến kiếm cô.
Nhưng Hứa Thầm Vực vẫn như vậy bắt chuyện với cô, Cố Toàn Mộ khổ sở không nói nên lời, vì thế quyết định sẽ nói rõ ràng với Hứa Thầm Vực.
Sau khi tan học, Cố Toàn Mộ đứng ở đầu ngõ chờ Hứa Thầm Vực đi qua. Thấy Hứa Thầm Vực và Chung Bạch đạp xe đi qua, Cố Toàn Mộ lấy hết dũng khí hô to, Này!
Hứa Thầm Vực liền xem cô như người lạ.
Cố Toàn Mộ trong lòng tức giận, ở trong trường học lại ra vẻ thân thiết, hiện tại vừa ra ngoài đã xem nhau như người xa lạ. Cậu muốn chọc cô tức điên sao? Mà hiện giờ, không phải lúc tức giận, cô cảm thấy chỉ gọi không, cậu sẽ không chú ý.
Nên ngay khi cậu vừa chạy qua, cô sợ hãi mà hét lớn: "Hứa Thầm Vực!"
"Kít" tiếng lốp xe ma sát trên mặt đường, lại không hề chói tai.
Hứa Thầm Vực quay đầu lại nhìn Cố Toàn Mộ: "Có chuyện gì?"
Cố Toàn Mộ lòng bàn tay đầy mồ hôi.
Cô vừa mới chuẩn bị nói, liền thấy Chung Bạch, càng khẩn trương hơn. Chung Bạch hình như nhận ra điều gì đó, vì thế cười cười với Cố Toàn Mộ, sau đó nói với Hứa Thầm Vực, "Mình đi trước"
Cố Toàn Mộ đứng tại chỗ, tay nắm chặt quai cặp, cúi đầu, rốt cuộc phải nói như thế nào đây?
Hứa Thầm Vực nhíu mày: "Cô có bệnh sao?" nói xong toan đi trước.
"Từ nay về sau đừng nói chuyện với tôi nữa!" Cố Toàn Mộ nhắm mắt lấy hết dũng khí, nói lớn.
Nhưng Hứa Thầm Vực lại bỏ ngoài tai, lập tức đạp xe đi về.
Cố Toàn Mộ cảm thấy mệt mỏi, sớm biết như thế cô đã không tốn công chờ cậu nói chuyện, chính mình lúc này còn không hiểu là đang nói cái gì, không biết ngày mai cậu lại dùng trò gì để đối phó cô.
Mà ngày hôm sau, Hứa Thầm Vực quả thực cả ngày không nói chuyện với Cố Toàn Mộ, thậm chí còn không liếng nhìn cô lấy một cái, Cố Toàn Mộ rốt cục cảm thấy nhẹ nhõm mà thở dài một hơi.
Vì vậy, cuối tuần này Cố Toàn Mộ cảm thấy rất vui vẻ. Đúng lúc lớp học khiêu vũ được nghỉ, Cố Toàn Mộ cùng bạn đi ra chơi. Mọi người cuối cùng quyết định đi đến nhà ông nội Tiểu Nhàn.
Nhà ông nội Tiểu Nhàn nằm ở vùng ngoại ô, ở đây nhiều núi, trước nhà ông còn có một mảnh ruộng.
Bởi vì đã là mùa thu, cho nên lúa đã sớm thu hoạch, chỉ còn một bãi đất trống.
Trước cửa nhà có 2 chiếc xe đạp, có 2 đôi giày nam, một đôi giày thể thao PUMA, và một đôi màu trắng.
Tiểu Nhàn hỏi: "Ông nội, ai tới vậy ạ?"
Ông nội nói, là 2 học trò của ta, cuối tuần nào cũng lên đây vẽ tranh.
Tư Tư lại bắt đầu nổi tính nhiều chuyện: "Họ là người yêu của nhau sao ạ?"
Ông nội cười nói , cứ cho là vậy đi! Lần nào cũng vậy, họ đều mang dụng cụ vẽ tranh và giày, đi chân trần, cậu con trai nắm tay cô gái, mỗi lần đi qua đều để lại dấu chân.
Cố Toàn Mộ nhìn qua bên đó, quả thực bên đó có 2 dấu chân, Người con gái nghịch ngợm nhưng lại rất mĩ lệ, người con trai trầm ổn mà ôn nhu.
Trong lòng Toàn Mộ dâng lên một cảm giác xao xuyến, hưng phấn nói: "không bằng chúng ta vào xem 2 bức tranh kia đi!"
Cô cởi giày, đi xuống vũng bùn.
Tức thì, cảm giác lành lạnh từ bùn len lỏi qua các ngón chân, ngứa ngứa, nhưng rất dễ chịu. Cố Toàn Mộ vừa quay đầu lại liền nhìn thấy dấu chân của mình, cảm thấy thích thú.
Cô đột nhiên có chút hâm mộ đôi tình nhân kia, nhanh chóng muốn đi xem.
Cô tăng tốc mà đi nhanh hơn.
Trên sườn núi, quả thực có hai người đang ngồi vẽ tranh.
Vì không dám quầy rầy hai người bọn họ vẽ tranh, Cố Toàn Mộ cùng các bạn chỉ nhón nhén đi qua. Xem được một lúc, mọi người liền cảm thấy chán, nên đi qua chỗ khác.
Cố Toàn Mộ ở đây xem một lát nữa, cô không tự giác mà chậm rãi tới gần bọn họ.
Nam sinh kia chắc chắn không cùng trường với cô, vì cậu rất đẹp, Tư Tư và Tiểu Nhàn không có lý do gì mà không biết cậu. Lông mi cậu dài, cái mũi cao cao...... Toàn Mộ không biết nên hình dung cậu như thế nào, nhưng cậu cùng Hứa Thầm Vực rất giống nhau, khác biệt ở chỗ Hứa Thầm Vực nhìn trắng hơn.
Cô nghĩ cậu chắc cũng trạc tuổi với mình, còn nữ sinh bên cạnh cậu, có lẽ nhỏ hơn cô 2 đến 3 tuổi. Hơn nữa gương mặt ngây thơ, chắc là mới vào đây học từ đầu tháng 3! Nhìn không đến nỗi nào nhưng cũng không cho là xinh đẹp.
Cố Toàn Mộ ánh mắt rơi xuống bức tranh của nữ sinh kia trước, trời xanh mây trắng núi xa, trâu, nhà tranh, nhìn bức tranh không tồi.
Nhưng nhìn đến bức tranh của nam sinh, Cố Toàn Mộ giật mình, cậu vẽ bức tranh không khác gì so với nữ sinh kia, nhưng trong bức tranh của cậu có nữ sinh ấy.
Xa xa là trời xanh mây trắng núi xa có trâu cày nhà tranh, còn có cô gái ngồi ở trên sườn núi vẽ tranh, tóc bay trong gió. Trong mắt cậu, cô gái chính là xinh đẹp nhất, nổi bật nhất.
Ở trong ánh mắt cậu, cô gái mới là phong cảnh.
Cố Toàn Mộ trong lòng có chút ghen tị.
Cô yên lặng mà rời khỏi chỗ bọn họ, dọc theo đường đi còn đang suy nghĩ, khi nào thì mới gặp được nửa kia của mình? Hoặc là, khi nào thì, cô và Tần Lãng mới có thể được như vậy?
Nghĩ vậy, mặt Cố Toàn Mộ đỏ bừng.
Cố Toàn Mộ trở lại nhà ông nội Tiểu Nhàn, liền nhìn thấy mọi người đang chờ cô.
Tiểu Nhàn vừa thấy cô liền reo lên: "Toàn Mộ, cậu xem hai người kia vẽ tranh đến mê muội luôn đó hả?"
Toàn Mộ sờ gáy nói: "Haha, có chuyện gì sao?"
"Có gì hay đâu chứ, học sinh trung học vẽ tranh thôi mà!" Tư Tư nói, "Cậu đi lâu như vậy, tụi mình đều đã đi dạo một vòng. Còn tưởng cậu sẽ trở về sớm hơn."
Toàn Mộ không nói lời nào, Lâm Uyển thấy cô như vậy trong lòng không kìm được, trêu ghẹo nói: "Như thế nào? Không phải là nhìn đến hồn bay phách lạc rồi đấy chứ?"
Tư Tư lập tức oán giận: "Vừa lúc nhìn thấy bóng dáng nam sinh kia, mình biết nhất định alf rất đẹp trai. Nhưng tại sao lúc đấy lại không đi xem chứ, tiếc quá!"
"Không thể chịu nổi mà!" Tiểu Nhàn liếc cô nàng một cái, "Không phải cậu nói bên cạnh nam sinh đó còn có một nữ sinh sao?"
"À thì mình có nói qua."
Cố Toàn Mộ nhìn Lâm Uyển liếc mắt một cái, cười nói: "Mình cảm thấy hai người bọn họ vẽ tranh cũng không tệ lắm!"
Đang nói, đột nhiên nghe thấy tiếng ông nội, :"Phải đi về rồi sao?"
Sau đó một giọng nam vang lên: "Vâng ạ."
Cố Toàn Mộ quay đầu lại nhìn ra phía ngoài, liền nhìn thấy nam sinh kia đi đằng sau lưng cõng cô gái theo bờ ruộng nước đi tới, 乃út vẽ ᴆụng trúng giá vẽ kêu lên vài tiếng. Cô gái ôm chặt cổ nam sinh, cười khanh khách.
Cả đám con gái bật người nhoài ra cửa sổ ngó nhìn.
Tiểu Nhàn nhẹ nhàng hỏi: "Là nam sinh ban nãy sao?"
Toàn Mộ "Ừ" một tiếng.
Tư Tư ngơ ngác nói: "Đẹp trai.......quá đi!"
Sau đó, chỉ thấy cậu nam sinh cùng cô gái nói với ông nội: "Tụi con đi đây!" Bọn họ lên xe đạp đi mất.
"Không học cùng trường với chúng ta." Lâm Uyển nói.
"Chắc chắn là vậy, không thì mình đã sớm nhận ra rồi!" Tư Tư nói, "Nhưng mà, Hứa Thầm Vực chuyển đến trường chúng ta, đã là tốt lắm rồi. Mình cũng không mong là có quá nhiều trai đẹp ở xung quanh đâu haha."
Nói xong, cô khoa trương mà ôm иgự¢: "Nếu không, mình sẽ không chịu nổi."
Cố Toàn Mộ cũng bật cười: "Tư Tư cậu, suốt ngày điên điên khùng khùng, giống nha đầu ngốc quá đi."
" Như vậy mới vui chứ." Tư Tư ngửa đầu, đắc ý nói.
Những người khác đều tỏ vẻ đồng ý, mọi người liền chào tạm biệt ông nội Tiểu Nhàn.
Cố Toàn Mộ nhanh chóng về đến khu nhà mình, Lâm Uyển đề nghị với Cố Toàn Mộ muốn vào nhà cô chơi, hơn nữa cũng lâu rồi chưa có đến đây.
Tư Tư đặc biệt tán thành, đương nhiên, ai cũng biết nguyên nhân là muốn xem nhà của Hứa Thầm Vực như thế nào.
Bốn nữ sinh làm náo nhiệt cả một xóm nhỏ, một hồi lâu, liền tới nhà họ Đinh. Lại thấy ở ngõ nhỏ có một đám nguwofi đnag đi tới.
Cố Toàn Mộ cũng không còn xa lạ, là bọn họ, Hứa Thầm Vực, nhưng mà lần này có cả nữ sinh, cô gái đó còn khoác tay lên vai cậu. Vừa đi vừa cười hi hi ha ha, Hứa Thầm Vực giống như bị chọc cười, cười phá lên, nếu nói là đúng hơn, cậu giống như một học sinh trung học nghiêm túc.
Đúng vậy, cậu cười rất vui vẻ, không phải là nụ cười xấu xa khi chọc ghẹo Toàn Mộ, cũng không phải là nụ cười lạnh lùng hằng ngày. Cười đến vui vẻ, như những nam sinh bình thường.
Toàn Mộ nhìn cậu một cái, cậu cười tươi, nhìn rất cuốn hút, giống như đnag nhảy múa trong gió. Toàn Mộ nhìn cậu của mọi ngày và hôm nay quả thật không giống nhau, lại hoặc là nói, Hứa Thầm Vực của bây giờ và đám người đi cùng cậu rất không giống nhau.
Tiểu Nhàn hỏi Toàn Mộ: "Làm sao bây giờ?"
Cố Toàn Mộ nói: "Đi nhanh lên thôi!"
Sau đó các cô đi nhanh khỏi ngõ đó.
Tư Tư cảm thán nói: "A! Bạn gái của Hứa Thầm Vực thật là xinh đẹp nha!"
"Làm sao cậu biết đó là bạn gái cậu ta?" Lâm Uyển có chút không phục mà nói.
"Cậu không thấy cô gái ấy khoác vai cậu ta sao, còn cười với nhau vui vẻ như vậy!"
"Cũng không hẳn đâu!" Lâm Uyển nói, "Người như cậu ấy, khẳng định có rất nhiều nữ sinh bên cạnh. Chẳng lẽ ai cũng là bạn gái sao?"
Cố Toàn Mộ nhìn mấy cô nàng tranh luận, thầm nghĩ lần trước nói với Hứa Thầm Vực, bây giờ vẫn còn chút sợ hãi trong lòng. Nhưng cô vẫn rất bội phục chính mình lúc ấy, may mà Hứa Thầm Vực biết rõ giới hạn, bằng không sau này sẽ không yên ổn.
Nhưng nhớ tới cô gái vừa rồi đi cùng với Hứa Thầm Vực, quả thật rất đẹp. Nhưng Cố Toàn Mộ không thích cô ấy, không hiểu tại sao, nữ sinh như vậy sao lại đi cùng bọn Hứa Thầm Vực?
Cố Toàn Mộ vừa mới chuẩn bị nói bên trong nhà xa hoa, nhưng tưởng tượng cô vừa nói ra mấy cô nàng sẽ tưởng tượng lung tung, nên chỉ nói: "Chúng ta vào nhà đi!"
Lúc này, bên lầu kia mở cửa, là một nam sinh và một nữ sinh.
Tư Tư đảo mắt qua, hạ giọng nói: "Này này! Kia không phải là Chung Bạch lớp bên cạnh sao? Cậu ta ở chung nhà với Hứa Thầm Vực?"
Cố Toàn Mộ nói: "Có thể nói cậu ấy và Hứa Thầm Vực là bà con."
"Còn cô gái kia," Lâm Uyển híp mắt, "Là bạn gái cậu ta hả? Nhìn qua quả thật rất lợi hại đó nha"
"Đây gọi là tướng mạo!" Tư Tư gật gật đầu, có chút đăm chiêu mà lầm bầm lầu bầu: "Nhưng mà, nhìn qua có vẻ hơi nhỏ con. Nhỏ nhưng có võ.
Cố Toàn Mộ nhịn không được nhìn qua, cảm thấy có chút quen quen, nhưng lại không nhớ ra đã gặp cô gái này ở đâu. Hình như là thường xuyên chạm mặt ở ngõ ngõ.
Toàn Mộ nhất thời cảm thấy không vui, liền nói: "Hay lắm, các cậu rốt cuộc là tới để rình rập riêng tư nhà người ta hay là tới nhà mình chơi đây?"
Mấy cô nàng cười cười, nhanh chóng đi vào.
Chung Bạch mở cửa, nói với nữ sinh tóc đuôi ngựa kia: "Nếu không, vẫn là tôi đưa cậu về nhà!"
"Ôi chao! Chung Bạch ca ca," Cô gái nói, "Tôi cũng đâu phải con nít, thật sự không cần cậu quan tâm!"
"Cậu cho là tôi không cần quan tâm?" Chung Bạch nhìn chằm chằm cô, thật lòng nói ra.
"Thật sự!"
"Tôi vẫn lo lắng." Nói xong, dắt xe đạp đi ra.
Cô gái nổi đóa lên: "Chung Bạch ca ca, cậu còn như vậy, tôi về sau cung không đến đây nữa!"
Chung Bạch chuẩn bị nói gì đó, cô gái lại giống như thấy quỷ, vội vàng trốn sau lưng cậu.
Chung Bạch nhìn cô một cái, sau đó ngẩng đầu, gặp Hứa Thầm Vực đang ở cửa. Một nhúm tóc màu tím, trên áo sơ mi nhăn nhúm, dưới là quần bò.
Chung Bạch nói: "Về rồi à?"
Hứa Thầm Vực rầu rĩ mà "Ừ" Một tiếng, liếc cô gái đằng sau Chung Bạch, nhưng lại thấy đôi mắt sợ hãi.
"Sao thế?" Hứa Thầm Vực dừng lại, cố ý nói, "Không nỡ để bạn gái về một mình sao?"
"Đi!" Chung Bạch đá cậu một cước, "Hàng xóm trước đây của tôi, cậu cũng gặp qua rồi."
"Đan Đan ?" Hứa Thầm Vực mờ mịt nhìn cậu, như thế nào lại giống với cái tên Duẫn Đan Phong?
Chung Bạch hỏi: "Cậu gặp Duẫn Đan Phong rồi?"
Hứa Thầm Vực phục hồi lại tinh thần, "Ừ!" Trầm mặc một lúc, có chút kỳ quái: "Làm sao mà cậu biết được?"
"Cô có mùi của cậu ấy!"
"Không phải là cô đang ghen tị đi!"
Sau đó là hét thảm một tiếng.
Hứa Thầm Vực ngồi bẹp dưới đất: "Chung Bạch, cậu quay lại cho tôi!"
Chung Bạch nói vọng lại: "Hiện không có thời gian, buổi tối trở về đánh với cậu."
Hứa Thầm Vực nằm ra sân.
Cậu thật sự là không hiểu nổi hai người kia, Duẫn Đan Phong vừa rồi cùng mình nói chuyện phiếm cả nửa ngày, không phải là muốn gặp Chung Bạch sao? Kết quả đi đến đầu ngõ lại nói phải đi về.
Chí có điều, Hứa Thầm Vực nghĩ cô như vậy là chờ Chung Bạch đi tìm!
Mỗi lần đều ra vẻ như vậy!
Bởi vì trước đó có mưa, nên sân thể dục còn đọng nước, hôm nay sẽ không học thể dục. Lâm Uyển liền tìm Cố Toàn Mộ đi dạo trong góc rừng, nghe nói hoa ở đó nở rất đẹp.
Cố Toàn Mộ nghĩ, đến lúc đó có thể hái một ít mang về ép vào sách. Vì thế liền đồng ý.
Hoa nở nhuộm cả một vùng, còn có hoa màu đỏ mà cô không biết tên. Chỉ chốc lát sau, hai người trong tay đã cầm một bó.
Được một lúc, Cố Toàn Mộ nhìn đồng hồ, nói: "Về lớp thôi!" Lâm Uyển đồng ý, nói: "Đi đường khác đi! Có khi mát hơn đấy! Cố Toàn Mộ cười nói: "Được!"
Vừa mới bắt đầu đi, Cố Toàn Mộ còn tưởng rằng mình bị ảo giác, bởi vì Lâm Uyển một chút phản ứng cũng không có, hơn nữa Cố Toàn Mộ lắng tai nghe, vẫn không có gì.
Cố Toàn Mộ hỏi: "Lâm Uyển, cậu nghe thấy tiếng gì sao?" Lâm Uyển có chút mê man hỏi:"Cái gì?" Cố Toàn Mộ nghĩ nghĩ, nói: Vẫn là nhanh lên đi thôi!" Nói xong, liền kéo cô chạy.
Chính là, âm thanh kia ngày một rõ. Cố Toàn Mộ sợ hãi, đi nhanh hơn, chợt cảm thấy Lâm Uyển ngừng lại.
Cố Toàn Mộ cũng dừng lại, vừa mới chuẩn bị hỏi cô làm sao vậy, lại phát hiện cô nàng ngơ ngác nhìn về phía bên kia. Cố Toàn Mộ nhìn qua, lại bị tình hình trước mắt làm hoảng sợ, lập tức kéo Lâm Uyển trốn sau bụi cây.
Một lát sau, giống như không có động tĩnh gì, Cố Toàn Mộ nơm nớp lo sợ nhìn ra ngoài, lại lập tức rụt trở về.
Ở một chỗ khác của rừng cây, một đám người một đám người té trên mặt đất, hướng các nữ sinh đi tới. Mà giữa đám người, có một người trên đầu có nhúm tóc màu tím.
Cố Toàn Mộ sợ tới mức run bần bật, cô muốn chạy, nhưng hai chân như bị đinh đóng chặt vào mặt đất, không thể cử động, chỉ có thể nghe tiếng chân bọn họ mỗi lúc một gần.
Cũng may, bọn họ theo đường nhỏ đi ra, không để ý tới sau bụi cây còn có người. Lâm Uyển thấy bọn họ đi về phía bên này, sợ tới mức trốn sau lưng Cố Toàn Mộ.
Trong rừng cây im lặng đến sợ, cành cây bị giẫm lên sột soạt, ẩm ướt, trơn trơn, không rõ ràng nhưng lại đủ để bị lộ ra hành động.
Có người quát: "Ai ở đó?" Lâm Uyển cúi đầu gắt gao túm lấy tay Cố Toàn Mộ, Cố Toàn Mộ trong lòng thất kinh, hai tay nắm chặt bó hoa, trong lòng không ngừng thì thầm: "Đi đi! Đừng lại đây......"
Nhưng đang nghĩ ngợi, thì cô bị một người lôi ra ngoài.
Người nọ nắm chặt cổ tay Cố Toàn Mộ, kéo cô ra khỏi bụi cây.
Cố Toàn Mộ hét lên một tiếng, lảo đảo không vững, té lăn trên đất.
Bó hoa rơi xuống, vương vãi khắp nơi.
Cố Toàn Mộ cúi đầu, không dám nói lời nào, cũng không dám nhìn bọn họ.
Người kia hỏi: "Cô đến đây xem cái gì?"
Cố Toàn Mộ muốn nói cái gì cũng không thấy được, nhưng mà, cô quả thật thấy bọn họ đánh nhau. Hiện cô nói gì cũng không thuyết phục nên không nói lời nào.
Người nọ thấy cô không nói lời nào, liền quay sang Hứa Thầm Vực: "Thầm Vực, cô gái này làm sao bây giờ?"
Cố Toàn Mộ vừa nghe, giật mình ngẩng đầu về phía cậu, mà Hứa Thầm Vực cũng đang cúi đầu nhìn cô, cậu đã sớm biết cô sẽ không nói lời nào.
Cậu nhìn thấy cô, vẻ mặt hờ hững, giống như không quen biết.
Cố Toàn Mộ đột nhiên có một chút hoảng hốt, cô hiện tại hy vọng Hứa Thầm Vực có thể nói với bọn họ là quen cô, mặc dù cô rất ghét cậu.
Nghĩ vậy, cô có chút phẫn nộ, bình thường không muốn liên lụy tới cậu, cậu cố ý biến thành hai người khác nhau trêu chọc cô, vậy mà lại ra vẻ như không quen biết.
Nhưng mà, cuối tuần trước, quả thật là chính mình nói với cậu, đừng bao giờ..... Nói chuyện với cô nữa.
Xem ra, cậu đang đắc ý rồi.
Người nọ quay đầu nhìn Cố Toàn Mộ, nhớ ra điều gì, bừng tỉnh đại ngộ mà nói: "Cô không phải là cô gái ở ngõ nhỏ hôm trước sao?" Những người khác cũng bắt đầu đánh giá cô. Mà Hứa Thầm Vực nãy giờ vẫn chưng ra vẻ mặt hờ hững.
Cố Toàn Mộ biết bọn họ đã nhận ra mình, tình huống dần trở nên phức tạp.
Vì thế, cô khẽ cắn môi, không nhìn tới những người khác, nhìn thẳng vào Hứa Thầm Vực, nói: "Tay cậu bị chảy máu rồi."
Nghe được giọng của chính mình, nhẹ nhàng mà thân thiết, Cố Toàn Mộ giật nảy mình.
Hứa Thầm Vực đứng lên, gương mặt góc cạnh rõ ràng như ẩn như hiện.
Những người khác cũng sửng sốt, mê man nhìn hai người bọn họ, rốt cuộc hai người bọn họ có quan hệ gì?
Hứa Thầm Vực khẽ giật mình, nhưng rất nhanh cậu liền phản ứng lại, cậu ý thức được Cố Toàn Mộ nói như vậy là có mục đích gì.
Cố Toàn Mộ nhìn Hứa Thầm Vực, cũng hiểu được Hứa Thầm Vực đã phát hiện ý đồ của cô. Nhưng cô chính là muốn đánh cược một phen, chỉ cần Hứa Thầm Vực không nói gì, bọn họ sẽ tha cho cô.
Cố Toàn Mộ như vậy nhìn thẳng vào Hứa Thầm Vực, không biết vì cái gì, cô cho rằng, cậu sẽ không gây khó dễ cho cô.
Ánh mặt trời ló ra khỏi đám mây, rực rỡ cả vùng trời, trong rừng cây đã lặng yên hiện lên một làn sương mù. Trên mặt đất lành lạnh, Cố Toàn Mộ lạnh đến thấu xương, không khỏi rùng mình một cái.
Hứa Thầm Vực xoay người..... Đi, một câu cũng không nói mà đi rồi.
Cố Toàn Mộ rốt cuộc thả lòng người.
Những người khác thấy Hứa Thầm Vực không phản ứng gì, cũng đều bỏ đi.
Cố Toàn Mộ chậm rãi đứng lên, Lâm Uyển từ sau bụi cây đi ra, đến trước mặt Cố Toàn Mộ, lo lắng nhìn.. Cố Toàn Mộ giật nhẹ khóe miệng: "Về lớp thôi!"
Lâm Uyển vốn định hỏi cái gì, nhưng lại không dám mở miệng.
Vào giờ ăn trưa, tiểu Nhàn thấy Toàn Mộ rầu rĩ không vui, liền hỏi: "Lâm Uyển, cậu ấy bị sao vậy? Không phải buổi sáng các cậu đi dạo hái hoa sao? Hoa không những không có cầm về, ngược lại Toàn Mộ bị làm sao nữa vậy?"
Lâm Uyển chỉ lắc đầu, không nói.
Toàn Mộ đột nhiên để đũa xuống, nói: "Mình no rồi, đi trước đây." Cũng không đợi Tiểu Nhàn nói gì, liền bưng khay đồ ăn đi mất hút.
Lúc đến phòng học, chỉ có Hứa Thầm Vực, cậu đang nằm trên bàn ngủ.
Toàn Mộ lẳng lặng ngồi tại chỗ, trong tay cầm băng gạc và oxy già, trong lòng thấp thỏm.
Hít sâu một hơi, cô đứng lên, nhẹ nhàng từng bước đi tới, đặt bộ sơ cứu trên bàn cậu. Xác định không gây tiếng động, Cố Toàn Mộ buông tay ra, đúng lúc này, Hứa Thầm Vực đột nhiên ngẩng đầu lên.
Cố Toàn Mộ lại càng hoảng sợ, lui về phía sau, suýt nữa ᴆụng trúng góc bàn. Hứa Thầm Vực nhanh chóng đứng dậy kéo cô lại, Cố Toàn Mộ lại nhào vào lòng Hứa Thầm Vực, chỉ là, cách иgự¢ Hứa Thầm Vực có vài cm, cậu liền đỡ cô.
Cố Toàn Mộ chưa hoàn hồn, Hứa Thầm Vực đã buông cô ra, lạnh lùng hỏi: "Cô ở đây làm cái gì? Học sinh giỏi cũng cần ôn bài sau giờ cơm trưa sao?"
Cố Toàn Mộ cứng đờ chỉ chỉ băng gạc và oxy già, ngập ngừng nói: "Cái kia...."
" Không cần" Hứa Thầm Vực cắt ngang lời cô, về lại chỗ ngồi, "Cô tự giữ lấy mà dùng."
Cố Toàn Mộ xem cánh tay cậu, đã đóng vảy.
Cậu hẳn đã quen rồi.
Quen, trong lòng nghĩ đến chữ này đột nhiên cảm thấy chua xót.
Lúc đầu cầm mấy thứ này tới chẳng qua là bởi vì vừa nãy trong rừng có hơi ác ý, cô chỉ muốn không còn nợ cậu gì nữa, nhưng bây giờ..
Nhìn gương mặt lạnh băng của Hứa Thầm Vực, Cố Toàn Mộ cảm thấy rất mất mặt. Trong lòng không biết tại sao lại dâng lên một cơn tức giận. Vì vậy, cô cầm băng gạc và oxy già lên, xoay người đi trở về.
Nhưng mà, mới vừa quay người lại, lại bị cái ghế chắn ngang đường, hơn nữa cô đi nhanh quá, Cố Toàn Mộ té lăn ra đất. Đau đớn toàn thân.
So với đau đớn, Cố Toàn Mộ cảm thấy xấu hổ hơn: Thật không có ý chí tiến thủ rồi, tại sao lại ngã trước mặt cậu? Như vậy chắc chắn sẽ bị chê cuời, thật quá mất mặt.
Phản ứng đầu tiên của cô là lập tức đứng lên chạy ra khỏi phòng học, chỉ cần cử động một chút, sẽ đau muốn ૮ɦếƭ. Cố Toàn Mộ chỉ có thể quỳ rạp trên mặt đất, không nhúc nhích, nước mắt chực trào ra. Nhớ tới câu nói vừa rồi của cậu, xấu hổ thẹn đến muốn chui xuống đất.
Hứa Thầm Vực cũng ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới Cố Toàn Mộ sẽ bị ngã, hình như vừa rồi cậu có nói: "Cô tự giữ lấy mà dùng." Nhưng, đó cũng đâu phải do cậu mà cô té. Cô không cử động, đoán chừng là rất đau. Suy nghĩ một chút, cần phải đỡ cô lên thôi.
Nhưng ngay khi Hứa Thầm Vực chuẩn bị đứng dậy, Cố Toàn Mộ lại giùng giằng đứng lên, chạy thật nhanh ra khỏi phòng học.
Hứa Thầm Vực nhìn băng gạc và oxy già trên mặt đất, còn có vài giọt nước mắt, lẳng lặng không nói gì.
Chung Bạch tay cầm một túi KFC trở về, vừa vào phòng học, liền nhìn thấy Cố Toàn Mộ mắt đầy nước mắt chạy ra ngoài. Chung Bạch nghi ngờ nhìn sang, chỉ có Hứa Thầm Vực ở trong đây, chắc hẳn có chuyện rồi.
Cậu đi tới bên cạnh Hứa Thầm Vực, bỏ cái túi lên bàn, hỏi: "Cố Toàn Mộ làm sao vậy? Cậu ấy khóc thì phải." Hứa Thầm Vực lạnh nhạt trả lời: "Cô ta bị ngã!"
Chung Bạch không hỏi gì nữa, đưa cái túi cho Hứa Thầm Vực. Nhưng Hứa Thầm Vực lại đẩy cái túi trở về, gục đầu xuống bàn, nói: "Không muốn ăn."
Chung Bạch nhún nhún vai.
Hứa Thầm Vực nhắm mắt lại. Nghĩ thầm, lần thứ hai!
Cố Toàn Mộ cùng mấy người bạn học đang đi trên đường, đúng lúc Hứa Thầm Vực đạp xe qua, các nữ sinh lại rối loạn tưng bừng.
Cố Toàn Mộ một chút phản ứng cũng không có, cô đã quyết định về sau không muốn liên quan gì đến Hứa Thầm Vực, coi như cậu không tồn tại, tiếp tục trải qua tiếp tục trải qua cuộc sống yên tĩnh trước đây.
Lúc này, Tư Tư đã chạy tới, hưng phấn mà nói: "Mình điều tra ra rồi!"
"Điều tra cái gì?" Tiểu Nhàn hỏi.
Tư Tư nói: "Các cậu biết lai lịch Hứa Thầm Vực thiếu gia không?"
Lâm Uyển hơi nghi hoặc một chút rồi nói: "Hứa Thầm Vực thiếu gia?"
Tư Tư đắc ý nói: "Cậu ấy là con trai của chủ tịch tập đoàn nước hoa Aqua!" Tư Tư nói liền một hơi, rất là kích động.
"Thật sao?" Lâm Uyển kinh hô, "Aqua là nước hoa mình thích nhất!"
Tư Tư cũng rất hưng phấn: "Đúng vậy, mấy ngày hôm trước mình vừa mua sản phẩm mới nhất của Aqua, rất là thích!"
Tư Tư vừa nói vừa đuổi theo Cố Toàn Mộ: "Toàn Mộ, không nghĩ tới gia thế của Hứa Thầm Vực lớn như vậy! Như vậy là vượt lên trước Tần Lãng rồi."
Nhưng Cố Toàn Mộ chỉ nhàn nhạt hỏi lại: "Người như cậu ta cũng có thể so sánh với Tần Lãng sao?"
Tư Tư nghĩ gì đó, lại hỏi, "Toàn Mộ, mấy ngày nay hình như Hứa Thầm Vực và cậu không có nói chuyện?"
Cố Toàn Mộ tức giận nói, "Không phải là rất tốt sao? Rất yên bình!"
Tư Tư le lưỡi, "Cậu ấy mỗi ngày cũng chỉ cùng cậu nói vài câu, muốn yên bình, còn không bằng Tiểu Nhàn nói chuyện." Tiểu Nhàn bên cạnh hung ác trợn mắt nhìn Tư Tư. Sau đó hai người lại tiếp tục bát quái.
Cố Toàn Mộ yên lặng đi ở phía trước, nghĩ thầm, vậy cũng tốt, về sau cũng không cần có bất kỳ quan hệ gì với Hứa Thầm Vực, như vậy cũng sẽ không bị các học sinh khác bàn tán sau lưng.
Chỉ là, Cố Toàn Mộ phát hiện mình quá ngây thơ rồi, vài ngày sau, cô thành tiêu điểm của toàn trường, hơn nữa bọn họ còn muốn diệt trừ cô.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc