Tuy đã sang tháng tám, nhưng thời tiết vẫn khô nóng.
Tiếng gió lao xao trong cánh đồng ngô làm cho buổi chiều càng nóng nực.
Cố Toàn Mộ đang rửa dâu tây.
Sau khi rửa xong, cô đi vào trong phòng, đem dâu tây cẩn thận xếp vào một cái rổ đẹp. Dì Bạch Tiểu Ngọ bên cạnh hôm nay mời Toàn Mộ và mẹ qua ăn cơm chiều, mẹ cô nói chuẩn bị một chút quà thì tốt hơn.
Lúc này dâu tây nhìn hồng hồng mà ươn ướt, Cố Toàn Mộ đột nhiên nhớ tới buổi tối hôm trước cậu thiếu niên phóng đãng không kiềm chế được, đôi môi lành lạnh, quấn lấy đầu lưỡi cô.
Một trận rét lạnh kéo tới, Cố Toàn Mộ lại bắt đầu không kìm được mà run rẩy.
Cậu trêu đùa cô, huýt sáo, đắc ý dùng ánh mắt mỉa mai nhìn cô, ném khăn tay xuống.
Cố Toàn Mộ trong lòng một trận chua xót, chính mình không có làm gì sai, vì cái gì phải chịu đựng bị một đám lưu manh sỉ nhục?
Lúc này, mẹ cô từ trong phòng đi ra. Cố Toàn Mộ cuống quít lau đi nước mắt trên mặt, quay đầu lại quay đầu lại cười khanh khách nhìn mẹ. Không thể làm cho mẹ lo lắng, đây mới là điều quan trọng nhất.
Mẹ cười tủm tỉm hỏi: "Toàn Mộ, rửa sạch rồi chứ?".
Cố Toàn Mộ gật gật đầu, nghĩ nghĩ, cảm thấy chính mình không có hứng, lát sau lại hỏi: "Con không đi có được không?"
"Như vậy sao được?" Mẹ xoa đầu cô, nói: "Dì Tiểu Ngọ thích con nhất không phải sao? Con không đi, dì còn tưởng con có thành kiến với dì đấy!"
Cố Toàn Mộ vì thế không dám nhắc lại nữa.
Mẹ nhìn cô một cái, thấy bộ dáng ủ rũ, liền hỏi: "Làm sao vậy? Trong trường có chuyện gì sao?"
Toàn Mộ cười cười, lắc đầu, bịa đại một lý do: "Con chỉ cảm thấy cùng Chung Bạch kết abnj không quen, lại học lớp bên cạnh, hơi lúng túng."
"Được rồi." Mẹ nhịn không được nở nụ cười, "Ai, Toàn Mộ nhà chúng ta vẫn là thẹn thùng! Ha ha!"
Toàn Mộ cúi đầu ngượng ngùng nở nụ cười, trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm.
Nhà dì Bạch Tiểu Ngọ so với các gia đình khác trong ngõ không thua kém gì, có một cái vườn không nhỏ, căn nhà có hai lầu.
Khác biệt chính là, sân nhà phía trước có hoa tường vi, cánh hoa màu hồng còn có lá cây màu xanh thẫm, khiến người khác yêu thích.
Hoa, lá, tầng tầng lớp lớp, chi chít, giống như một tầng hoa lá tạo nên một tấm màn ngăn cách.
Toàn Mộ lúc dọn đến đây, liền cảm thấy thích vườn hoa tường vi, nhất là khi có gió thổi qua, nơi này sẽ nổi lên một cơn gió phấn hoa, phấn hoa màu trắng khiến cho toàn bộ thế giới đều trở nên trong suốt.
Bởi vì bao quanh nhà dì tiểu Ngọ là sân, trước nhà Toàn Mộ cũng phủ kín là tường vi. Mỗi lần Toàn Mộ chạy lên trên ngắm nhìn, cảm giác nặng nề trong lòng biến mất, trong lòng thoải mái.
Tuy rằng là hàng xóm đã vài năm, nhưng Toàn Mộ chưa từng có vào nhà dì Bạch Tiểu Ngọ. Bởi họ gần như không ở nhà, hơn nữa người trong nơi này quy luật sống mỗi nhà khác nhau.
Các cô chính là một lần gặp mặt liền huyên náo hỏi han vài câu, đôi lúc dì Tiểu Ngọ cũng cùng mẹ cô tán gẫu ngoài sân.
Có một lần dì tiểu Ngọ cùng mẹ cô trò chuyện, vừa vặn Toàn Mộ tan học trở về.
Dì Tiểu Ngọ thấy Toàn Mộ trước иgự¢ đeo huy hiệu trường, nói: "A, Toàn Mộ, huy hiệu trường của con và Chung Bạch giống nhau?"
Toàn Mộ vừa nghe liền vui vẻ: "Dì Tiểu Ngọ, con với Chung Bạch là bạn học! Con ở lớp một, cậu ấy lớp hai."
Toàn Mộ vui vẻ, làm hàng xóm đã hơn một năm, Dì Tiểu Ngọ thế nhưng còn không biết mình và con dì ấy là bạn học. Cô cảm thấy con trai thường thô lỗ thẳng thắn, còn Chung Bạch thì tao nhã chững chạc , điều này làm cho Toàn Mộ cảm thấy mới lạ.
Hơn nữa, Cố Toàn Mộ lần đầu tiên thấy dì, ngơ ngác nhìn một hồi lâu, bởi vì dì đại khái ba mươi tuổi, gần bằng tuổi mẹ mình, nhìn trang trọng tao nhã, hai người chứ như là chị em.
Đi vào sân sau, Toàn Mộ mới phát hiện, các cô ấy đang không ngừng so xem ai xinh đẹp hơn.
Nơi các cô đứng là một sân cỏ tươi tốt, có một con đường quanh co dẫn tới phòng ốc. Bên trái góc tường có một cái ao nhỏ, bầy cá màu sắc rực rỡ mà cô không biết tên đang tung tăng bơi lội trong đó.
Đối diện cái ao là một quả cầu thạch anh, bóng loáng, nhìn thấy nó, Toàn Mộ trong lòng đều có một loại cảm xúc muốn sờ thử.
Mà bên phải trước bãi cỏ có một cái cây cổ thụ, thân cây xù xì, không biết là đã trải qua bao nhiêu mùa xuân mới có thể to lớn như vậy. Cành cây màu xanh, to lớn dang ra giống như ôm hết toàn bộ căn phòng.
Phía dưới là đá cẩm thạch màu trắng, xung quanh đó là 4 hàng ghế đá. Toàn Mộ nghĩ, mùa hè mà ngủ trên đó chắc là mát lắm.
Ngôi nhà này thực không đơn giản như cô nghĩ.
Vào đến trong phòng, suy nghĩ ban nãy của Toàn Mộ hoàn toàn đúng.
Bên trong nhà được trang hoàng lộng lẫy mà rộng rãi, có thể thấy được là căn nhà của một gia đình khá giả, trong xóm nhỏ thế này, khó mà gặp được gia đình như vậy.
Cố Toàn Mộ lúc này mới nhớ, trong trường học, các nữ sinh luôn tám chuyện, nhìn Chung Bạch có thể thấy cậu ta là con của nhà có điều kiện. Khi đó Toàn Mộ vẫn không tỏ vẻ dị nghị, bv bất kể cậu mặc quần áo như thế nào, so với học sinh bình thường nhìn có vẻ cao quý hơn.
Cố Toàn Mộ xấu hổ mà ngồi ở sô pha, giật mình đứng dậy, tâm tình run lên một hồi. Sô pha mềm mại, cô sờ soạng một chút, nghĩ thầm,rằng, đến sô pha nhà Tiểu Nhàn cũng không được xịn như thế này.
Toàn Mộ hoảng hốt một chút, cũng không chú ý mẹ cô và Dì Tiểu Ngọ đang nói cái gì.
Vừa ngẩng đầu, chỉ thấy Dì Tiểu Ngọ cười tủm tỉm nhìn mình. Cố Toàn Mộ trong lòng run lên.
Dì Tiểu Ngọ ôn hòa mà cười cười: "Toàn Mộ ngày càng đẹp ra nha! Con cùng Chung Bạch nhà dì là chung khối sao?"
Cố Toàn Mộ gật gật đầu.
Bạch Tiểu Ngọ mỉm cười: "Đúng rồi, dì nhớ rõ các con là học cùng một trường!"
Cố Toàn Mộ lúng túng đáp: "Dạ."
Bạch Tiểu Ngọ có chút vui mừng: "Thật sự là đứa nhỏ chăm chỉ!" Nghĩ nghĩ, dì lại hài lòng mà cười, nói: " Cháu trai dì, cũng đang học cấp 3 trung học, hiện tại phải chuyển tới đây. Như vậy, các con cũng là bạn học của nhau đấy!"
Giữa lúc nói chuyện, một nam sinh thanh tú theo cầu thang đi xuống, cậu mặc một cái áo sơ mi màu trắng, quần màu nâu càng nổi bật, nhìn qua nhẹ nhàng khoan khoái.
Bạch Tiểu Ngọ cười ha hả nói: "Chung Bạch, chào hỏi hàng xóm đi con."
Chung Bạch ngồi xuống bên cạnh dì Tiểu Ngọ, lễ phép về phía Cố mẹ chào hỏi nói: "Chào dì ạ."
Cố mẹ mỉm cười gật gật đầu.
Sau đó, cậu quay đầu nhìn thấy Cố Toàn Mộ: "Chào!" Cậu cười đến ôn hòa, rất giống mẹ, nụ cười ấm áp. Cố Toàn Mộ cũng trả lời: "Chào!"
Cố Toàn Mộ và Chung Bạch thường xuyên chạm mặt, dù sao cũng là lớp bên cạnh và hàng xóm, cũng gọi là biết qua nhau.
Nhưng mà, Chung Bạch luôn để lại ấn tượng cho người khác.
Cậu ở trong trường học cũng được coi như là nhân vật phong vân*.
Cậu có vẻ ngoài ưa nhìn;
Thành tích học tập ưu tú, các hoạt động đều năng nổ;
Đối với mọi người đều rất chân thành, thầy cô và bạn bè đều yêu quý cậu.
Mà bạn gái của cậu, lại là một thiếu nữ bất lương.......
Như vậy, tất cả mọi người, cũng vài người có gặp qua nhưng không ai hỏi gì, mà thiếu nữ bất lương ấy đối với việc này cũng không quan tâm.
Cố Toàn Mộ lúc ấy không tin nổi vào mắt mình.
Bởi vì cô đối với Chung Bạch có ấn tượng rất tốt, cô không hiểu nổi một nam sinh ưu tú lại đi chung với một nữ côn đồ, hơn nữa còn rất hung dữ, thật sự là quá sa đọa rồi.
Nhưng mặc kệ như thế nào, Cố Toàn Mộ vẫn thích mọi người trong gia đình này.
Cảm giác này rất nhanh đã dừng lại.
Cố mẹ vừa mới chuẩn bị nói cái gì, chợt nghe có người mở cửa, mọi người trong phòng đi hết về phía bên kia.
Chỉ nghe tiếng cửa mở, Chung Bạch liền mỉm cười đứng lên: "Thầm Vực về rồi à!"
Bạch Tiểu Ngọ cũng nhìn ra, hỏi: "Là Thầm Vực sao?" Tuy rằng biết trên mặt cậu không chút cảm xúc, Dì Tiểu Ngọ vẫn là mỉm cười, trong ánh mắt ánh lên tia dịu dàng.
Cố Toàn Mộ nhìn Dì Tiểu Ngọ, nghĩ thầm,rằng, dì là rất thích cái tên Thầm Vực kia đi!
"Ừ! "Thầm Vực rầu rĩ trả lời, đi đến.
Tay cầm bóng rổ, quần jean màu trắng, áo sơ mi màu hồng, dáng người cao ráo, khuôn mặt anh tuấn, không chút cảm xúc, một - - -chùm tóc màu tím.
Cố Toàn Mộ cả kinh giật mình, giống như bị điện giật, cô ánh mắt trừng lớn gắt gao theo dõi cậu.
Đúng là cậu!
Cậu nam sinh hôm trước bị mình đâm ngã,
Cậu nam sinh sỉ nhục cô hôm trước.
Ông trời cũng thật biết đùa!
Vốn định cả đời này cũng không muốn gặp lại cậu, nhưng cậu lại trở thành hàng xóm của cô, trở thành bạn học chung trường. Giờ phút này Toàn Mộ oán trách ông trời, nhưng khi nhìn về phía cậu khẩn cầu, ngàn vạn lần đừng để cậu và cô cùng lớp.
Cố Toàn Mộ ngây người một lát, nhanh chóng cúi đầu, hy vọng cậu không có nhận ra mình.
Hứa Thầm Vực không phát hiện ra cô thật, nhìn qua phòng khách, thấy có khách, liền không nói lời nào, chạy lên lầu.
Bạch Tiểu Ngọ nhẹ giọng nở nụ cười: "Đứa bé này, là hướng nội ít nói, sợ người lạ."
Cố mẹ cũng cười lên: "Tuổi này đứa nào cũng vậy, chẳng qua cậu bé này thật sự rất tuấn tú!"
Cố Toàn Mộ trong lòng căm giận, như vậy là không lễ phép, Dì Tiểu Ngọ thế nhưng còn che chở cậu ta, còn không trách cứ gì nữa chứ.
Có lẽ, Hứa Thầm Vực ở nhà che giấu mọi người quá kĩ.
Vốn là sô pha mềm hiện giờ lại như có gai khiến Cố Toàn Mộ đứng ngồi không yên.
Cứ như vậy mà ăn cơm tối.
Vốn dĩ ban đầu Hứa Thầm Vực không nhìn thấy Cố Toàn Mộ, cho nên cậu xuống dưới lầu, đến phòng ăn thì thấy cô, sửng sốt, nhưng rất nhanh lại nở nụ cười quỷ dị.
Ánh mắt cậu nhìn cô, sâu như bầu trời đêm.
Toàn Mộ không dám nhìn cậu, cô vùi đầu vào ăn cơm.
Mọi người vừa ăn cơm vừa trò chuyện, nhưng cô một câu nghe cũng không hiểu. Cô chỉ cảm thấy đồ ăn hôm nay khó mà nuốt xuống, lòng thấp thỏm không thôi, giống như bị rơi vào đầm lầy, càng giãy giụa càng bị dìm xuống.
Ngày đi học đầu tiên, Cố Toàn Mộ dậy sớm chuẩn bị đến trường.
Nhưng vừa ra khỏi cổng liền gặp Hứa Thầm Vực chạy bộ trở về, hình như là vừa tập luyện bóng rổ xong.
Có vài cọng tóc dính trên trán cậu, trên mặt lấm tấm mồ hôi, nhưng lại không đến mức đầm đìa, ngược lại nhìn đầy sức sống.
Hứa Thầm Vực của bây giờ và lúc làm lưu manh khác hẳn nhau, ngày đó khi bị xe đạp tông vào, cậu nhìn sạch sẽ hơn.
Cố Toàn Mộ nghĩ thầm,rằng, lúc ấy còn tưởng cậu là người tốt cũng không nghĩ đến .... Cố Toàn Mộ trong lòng một trận run rẩy, không dám nghĩ nữa.
Vừa chớp mắt đã thấy mái tóc màu tím của cậu, tâm trạng đầy tức giận.
Nhưng Hứa Thầm Vực không có chú ý đến vẻ mặt lạnh lùng của cô, cậu nhìn thấy Cố Toàn Mộ, chậm rãi dừng lại, thản nhiên mà nói: "Chào buổi sáng!"
Nhưng Cố Toàn Mộ căn bản không chú ý đến cậu. Hiện giờ cô nắm chặt quai cặp, ngẩng đầu, nhìn thẳng về phía trước, đi sang bên cạnh Hứa Thầm Vực, rồi đi thẳng.
Hành động làm lơ này chọc giận thành công Hứa Thầm Vực.
Ngay lúc Cố Toàn Mộ đi sang bên cạnh cậu, cậu bắt lấy tay cô, lôi cô lại, quát lớn: "Tôi đang nói cô đấy!"
Nhưng Cố Toàn Mộ thản nhiên, không nói lời nào, cũng không nhìn cậu, ánh mắt nhìn về phía trước.
Hứa Thầm Vực hất cằm, suy nghĩ một chút, miệng nhếch lên, ghé sát tai cô.
"Được thôi........ Tôi đã quên rồi", câu suy nghĩ một chút rồi trêu chọc cô "Cô là rượu mời không uống, lại muốn uống rượu phạt sao?"
Những lời này ý tứ rõ ràng.
Cố Toàn Mộ quay đầu lại đầy phẫn nộ, lại nhìn thấy Hứa Thầm Vực đang ghé sát bên tai mình.
Ánh mắt cậu mơ màng, nhìn không ra tâm tình. Nhưng những lời vừa rồi rõ là châm chọc, vì cái gì mà mắt cậu lại không có cảm xúc như vậy?
Hai người đứng gần nhau, cô có thấy chóp mũi cậu đang ghét sát cô.
Cố Toàn Mộ cảm giác được chóp mũi cậu mát mát, cô không muốn lui về phía sau vì như vậy sẽ biểu hiện ra là đang sợ cậu, nhưng gần nhau như vậy khiến cô xấu hổ. Toàn Mộ toàn thân cứng ngắc, không biết nên làm thế nào, mặt cô đỏ lên, sau đó lại trở về vẻ lạnh lùng.
Cố Toàn Mộ không biết nên làm như thế nào mới phải, trong ánh mắt Hứa Thầm Vực đột nhiên sáng lên.
Trong nháy mắt, Hứa Thầm Vực giống như cảm giác được cái gì, cậu cúi đầu thấp hơn, ghét sát vào cổ Cố Toàn Mộ.
Cố Toàn Mộ sửng sốt, nhanh chóng phản ứng, cô cảm thấy xấu hổ, dùng sức đẩy cậu ra, tức giận quát lớn: "Hạ lưu!" Sau đó chạy đi mất.
Hứa Thầm Vực đăm chiêu đứng tại chỗ, giống như đang đắm chìm trong giấc mộng, cười khẽ: "Mùi hương thật đặc biệt."
Cậu thản nhiên nở nụ cười, xoay người, thấy Chung Bạch đang dắt xe đạp đi ra.
Chung Bạch nói: "Này, bị muộn rồi!"
Hứa Thầm Vực cũng đi tới: "Vậy thì nhanh lên thôi"
Chung Bạch để lại xe cho Hứa Thầm Vực, "Tự mình đạp xe đi". Nói xong, cậu chạy đi mất hút.
"Thật là!" Hứa Thầm Vực sờ sờ mũi, chậm rãi đạp xe.
Hứa Thầm Vực đứng trước bục giảng, lạnh lùng lướt một lượt qua lớp học.
Đứng trước mọi người, cậu như là trung tâm, các nữ sinh không ngừng líu ríu, mà ngay cả nam sinh cũng bàn tán to nhỏ.
Cậu bước đến phòng học liền thấy ngay người kia, người kia cũng thấy cậu, thế nhưng lại lập tức cúi đầu tiếp tục đọc sách, không cảm thấy hứng thú với cậu chút nào cả.
Hứa Thầm Vực cười lạnh.
Lúc này ở trên hành lang, Cố Toàn Mộ và Tiểu Nhàn ôm vài quyển sách đi đến lớp.
Cố Toàn Mộ bởi vì sáng sớm đã gặp Hứa Thầm Vực cho nên tâm trạng buồn bực, mà Chu Tiểu Nhàn lại hăng hái, vừa đi vừa nói không ngừng.
"Nghe Tư Tư nói có một bạn từ Bắc Kinh chuyển đến trường chúng ta, lại vào ngay lớp mình đấy."
Cố Toàn Mộ không phản ứng.
Tuy không có gì bất ngờ, nhưng Hứa Thầm Vực quả thật rất tuấn tú, cho nên vừa nghe tin, đã đoán ngay là cậu.
Tiểu Nhàn không chú ý tới vẻ mặt lạnh lùng của Cố Toàn Mộ, cứ thế mà nói tiếp: "Tư Tư nói cậu ta rất giỏi, đúng rồi, còn là cao thủ đánh nhau đấy!" Chu Tiểu Nhàn càng nói càng hăng hái.
"Cao thủ đánh nhau?" Cố Toàn Mộ dừng lại, trừng mắt nhìn Tiểu Nhàn, "Cái gì mà cao thủ đánh nhau, không phải là bạn nữ hung dữ kia sao? Tiểu Nhàn, chỉ mới qua một hè, cậu như thế nào lại quen với Tư Tư?"
Tiểu Nhàn khựng lại, sững người nhìn cô, lần đầu tiên thấy Toàn Mộ nói chuyện với cô tức giận như vậy. Nhưng vừa nghĩ, Toàn Mộ bình thường đều ghét người như thế, phản ứng kịch liệt như vậy cũng là bình thường thôi.
Cô bĩu môi, cười hì hì xin thứ lỗi: "Được rồi, nghe cậu hết. Đi thôi đi thôi, sắp đến giờ học rồi."
Còn chưa đến lớp, Cố Toàn Mộ nghe ầm ầm, các nữ sinh khác bàn tán to nhỏ:
"Trời ạ! Trai đẹp kìa!"
"Đúng là học sinh ưu tú có khác"
"Thật sự là nhân tài đó."
Thầy giáo nói lớn: "Các em, đây là học sinh mới lớp chúng ta, Hứa Thầm Vực."
Nghe xong câu này, Cố Toàn Mộ khựng lại, phía sau chỉ lo ngắm Hứa Thầm Vực mà va vào Tiểu Nhàn và cô.
Tiểu Nhàn nhe răng trợn mắt mà la toáng lên.
Nhưng hiện tại không ai chú ý tới bọn họ, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Hứa Thầm Vực.
Ngược lại, Hứa Thầm Vực chẫm rãi nghiêng đầu, dường như trong tiếng ồn ào của bạn học, cậu nghe được tiếng Tiểu Nhàn.
Vừa nghiêng đầu qua, ánh mắt phấn khởi nhìn Cố Toàn Mộ. Mọi người lúc này mới đưa ánh mắt nhìn về phía Cố Toàn Mộ.
Lúc Hứa Thầm Vực quay qua nhìn Cố Toàn Mộ, cô né ánh mắt cậu, cô tựa hồ có chút sợ hãi.
Cô hạ tầm mắt, nói lớn: "Báo cáo!"
Thầy giáo gật đầu: "Vào đi!"
Cố Toàn Mộ đi thẳng đến chỗ ngồi.
Nhưng cô vừa về chỗ ngồi, mọi người nhìn cô chằm chằm như thể hôm nay học sinh mới là cô.
Đơn giản là, Hứa Thầm Vực thấy cô liền nói to như muốn cho cả thế giới biết.
"Toàn Mộ, cậu lại học ở lớp này sao, thật trùng hợp!"
Cậu!
Thế nhưng chủ động nói cho mọi người biết! Hơn nữa,
Còn gọi thân thiết như vậy!
Cố Toàn Mộ cảm thấy trong lòng sục sôi, máu dâng trào, nhất thời trống rỗng. Lúc này muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống, nhưng cô cố gắng ra vẻ như không có gì, đem sách vở đặt mạnh lên trên bàn, tạo ra một tiếng "ầm.".
Hứa Thầm Vực hất cằm, khiêu khích mà nhìn cô, khóe miệng nhếch lên, cười nham hiểm.
Các nữ sinh được một phen kích động.
Tiểu Nhàn thấp giọng hỏi: "Toàn Mộ, cậu quen cậu ấy?"
"Không biết."
Cố Toàn Mộ sống lưng thẳng tắp, mắt nhìn cậu, giọng nói đầy mùi thuốc súng, nghiến răng nghiến lợi, toàn bộ học sinh trong lớp đều nghe thấy.
Hứa Thầm Vực bĩu môi, đút tay vào túi quần, đi xuống bục giảng, đi đến chỗ Cố Toàn Mộ. Vẻ mặt cậu vô tội: "Ngày đó cậu còn nhớ hay đã quên....."
Cố Toàn Mộ ngẩng đầu, tươi cười: "A đột nhiên nhớ ra rồi, cậu là hàng xóm mới của nhà tôi!"
Cô cười cứng ngắc, hai tay nắm chặt thành quyền, hận không thể Gi*t cậu ngay lúc này.
Mà ánh mắt cậu nham hiểm, khóe miệng nở nụ cười tà ác.
Cố Toàn Mộ nhìn cậu, cậu hôm nay mặc áo màu tím giống như tên phù thủy ác độc.
Ánh mắt mọi người lại lần nữa đổ dồn về Toàn Mộ, lại bàn tán to nhỏ. Toàn Mộ không thích bị chú ý dị nghị, huống hồ là mười mấy giây liền, cô như vậy là đã "hưởng thụ" rồi.
Lớp học lại ồn ào.
Cố Toàn Mộ mồ hôi lạnh tuôn ra, nếu cậu còn nói nữa, không chừng cái lớp này sẽ nổ tung. Hứa Thầm Vực nghiền ngẫm mà cười liếc Toàn Mộ một cái, sau đó đi qua bên cạnh cô, ngồi xuống.
Cố Toàn Mộ hai tay nắm chặt, đối với cô kể từ giờ trường học sẽ không khác gì địa ngục.
Thầy giáo nói: "Tốt lắm, chúng ta bắt đầu học, hiện tại các em đã là lớp 11......"
Cố Toàn Mộ nhanh chóng ghi bài, cô ra vẻ vô tình mà nhìn qua Tần Lãng, cậu đang cúi đầu đọc sách, không bị xung quanh ảnh hưởng.
Cố Toàn Mộ thở phào nhẹ nhõm, người khác có nói gì, chỉ cần cậu không quan tâm là tốt rồi.
Hết tiết, luôn có người hỏi Toàn Mộ về Hứa Thầm Vực, cậu ấy đến đây khi nào, thích cái gì, có bạn gái chưa....
Cố Toàn Mộ cảm thấy phiền, luôn trả lời, tôi không biết.
Còn Hứa Thầm Vực đang nằm trên bàn ngủ, hết tiết có đi ra ngoài một chút. Cậu đi đến chỗ nào, các bạn nữ đều nhìn đắm đuối không rời.
Cố Toàn Mộ nghĩ, thật là một đám người háo sắc.
Mỗi lần như vậy, Cố Toàn Mộ sẽ vô thức nhìn Tần Lãng, diện mạo cũng bình thường nhưng thành tích ưu tú, cuộc thi nào cũng đứng nhất, còn Cố Toàn Mộ đứng thứ hai.
Cố Toàn Mộ thích kiểu nam sinh như vậy.
Học cùng nhau 1 năm, hai người luôn cùng thảo luận về các đề tài học tập, Cố Toàn Mộ thật sự thích cậu. Cậu mỗi lần gặp Cố Toàn Mộ đều cười nói "Này", mà mỗi lần như vậy tim Cố Toàn Mộ đều đập rất nhanh.
Cố Toàn Mộ nghĩ, là cô thích cậu sao!
Nhưng mà, mỗi lần thấy Hứa Thầm Vực tim Cố Toàn Mộ cũng sẽ đập rất nhanh.
Nhưng là tức giận oán thầm, đây là chán ghét, là sợ hãi.
Cô thật sự sợ hãi, sợ lại không cẩn thận chọc cậu như ngày đó, nghĩ tới lỡ bị hôn lần nữa, cô thực khó chịu.
Tưởng tượng đến đây, Cố Toàn Mộ lại bắt đầu run lên, trong lòng ngứa ngáy, vẻ mặt như muốn Gi*t người.
"Đừng nói là đang nghĩ tới tôi đó nha?" Cố Toàn Mộ vừa mở mắt, liền thấy Hứa Thầm Vực ở trước mặt, cười cười. Khoảng cách gần như vậy cô liền ngửi được mùi hương trên người cậu.
Cố Toàn Mộ không có lẩn tránh ánh mắt cậu, nhưng không kịp phản ứng. Cô chột dạ, hóa ra mặt mình đỏ lên, là bởi vì nghĩ tới cái hôn kia, mà hiển nhiên Hứa Thầm Vực cũng đã nhìn ra đã nhìn ra.
Nhìn Hứa Thầm Vực cười thâm hiểm, Cố Toàn Mộ đột nhiên phát giác hai người ở khoảng cách rất gần. Cô lui lại mấy bước, cúi đầu, không nói gì.
Hứa Thầm Vực cũng không học cô nữa, trở về bàn của mình tiếp tục ngủ.
Cố Toàn Mộ đang sắp xếp lại suy nghĩ, cố gắng để tâm tình dịu bớt, Tư Tư liền chạy tới, "Toàn Mộ, vừa rồi Hứa Thầm Vực nói chuyện với cậu sao?"
Cố Toàn Mộ nhìn thấy Tư Tư vẻ mặt háo sắc, nghĩ đến suốt ngày cứ Hứa Thầm Vực Hứa Thầm Vực, cảm thấy rất thống khổ. Cô ngẩng đầu nhìn lên trời, ngơ ngác hỏi: "Vậy thì sao?"
Tư Tư cũng ngây ngẩn cả người, nói chuyện với Hứa Thầm Vực không phải là nên vui vẻ sao Toàn Mộ lại đau khổ như vậy?
Lâm Uyển vừa mới chuẩn bị hỏi, Cố Toàn Mộ nằm sấp xuống bàn, giận dỗi nói: "Mình đau đầu, muốn ngủ một lát!". Chỉ nghe thấy Tư Tư và Lâm Uyển nói: "Ngay cả Toàn Mộ là học sinh ưu tú, nói chuyện với Hứa Thầm Vực cũng đau đầu!"
Toàn Mộ khổ sở, biết thế nói đau đầu từ sớm.
Lại nói tiếp, Cố Toàn Mộ thật sự cảm thấy đau đầu, hơn nữa các nữ sinh bên cạnh cứ líu ríu mà bàn tán về Hứa Thầm Vực, cô đành phải chạy ra khỏi lớp, ra hành lang hít thở không khí.
Vừa ra, thấy Chung Bạch từ đầu kia đi tới.
Chung Bạch thấy cô, cũng chào, "Chào, Cố Toàn Mộ!"
"Chào!" Cố Toàn Mộ khách khí chào lại.
Chung Bạch đi vào lớp học bên cạnh, Toàn Mộ âm thầm cảm thán, Hứa Thầm Vực sao lại có thể là anh em họ của Chung Bạch cơ chứ, căn bản là không giống người bình thường.
"Toàn Mộ! " Tiểu Nhàn chạy ra, dọa Toàn Mộ một phen. Tư Tư và Lâm Uyển cũng đến đây.
Tư Tư cứ như keo dính lấy Toàn Mộ hỏi: "Này, cậu với Chung Bạch cũng quen nhau sao?"
"Mình cũng không biết, như thế nào thì sẽ thế đấy!\' Cố Toàn Mộ nhìn các nữ sinh như vậy, tức giận mà đáp.
Tư Tư không nhận ra vẻ giận dữ của cô, lại nói:" Toàn Mộ, Chung Bạch người ta đã có bạn gái, hơn nữa rất lợi hại, cẩn thận bị người ta đánh ghen đấy!"
"Mình không nói nổi với cậu nữa rồi." Cố Toàn Mộ trừng mắt nhìn một cái, nổi giận đùng đùng bỏ đi.
Tư Tư có chút không rõ cho nên nói theo bóng dáng cô: "Mình là vì tốt cho cậu, người bạn gái kia của Chung Bạch không dễ chọc. Nghe người khác nói, có một cô bạn theo đuổi Chung Bạch, liền bị..."
"Được rồi! "Tiểu Nhàn cắt đứt lời cô, "Tư Tư chính là thích bát quái, cậu và Chung Bạch cũng thường xuyên chào hỏi, có cần phải thổi phồng lên không? Nếu giỏi tám chuyện thì sao không làm phóng viên luôn đi!" Nói xong, Tiểu Nhàn cũng nổi giận đùng đùng bỏ đi.
Tư Tư lầu bầu nói: "Mình chỉ tùy tiện nói thôi, không cần tức giận vậy chứ."
Lâm Uyển vỗ vỗ tay cô: ""Toàn Mộ chính là thích Tần Lãng, cậu cũng không phải không nhìn ra. Còn suốt ngày nói cậu ấy với các nam sinh khác, tức giận cũng đúng."
"Được rồi! Mình thiếu chút nữa thì quên." Tư Tư nhớ ra, nói: "Thật đúng là mình quá lời rồi, phải đi giải thích với Toàn Mộ thôi!"
*Nhân vật phong vân: người có tầm ảnh hưởng quan trọng, làm mưa làm gió.