Cứ mỗi cuối tuần lễ, Cố Toàn Mộ đạp xe ra vùng ngoại ô đến phòng tập khiêu vũ, trang phục đơn giản áo sơ mi bó sát người, trên lưng treo lủng lẳng đôi giày khiêu vũ cũ rích. Cô vui vẻ đạp xe qua con ngõ nhỏ ướt sũng, lướt qua làn gió hơi lành lạnh, đi qua từng ngôi nhà, trên đường hoa anh đào khẽ rơi.
Đến buổi chiều, Cố Toàn Mộ lại leo lên chiếc xe đạp đi xuyên qua hoàng hôn, dọc theo đường đi vang lên tiếng chuông xe đạp rất vui tai.
Cô theo thói quen ấn chuông, rẽ góc này góc nọ rồi xuyên qua đám người, không ngừng lên tiếng: " Xin cho qua một chút, xin cho qua một chút. "; khom người xuống phía trước, gió thổi càng mạnh, chân điên cuồng đạp bàn đạp, sau đó thả chân ra tùy ý cho xe đạp trượt đi.
Sắc trời dần muộn, qua mấy con ngõ tắt nữa sẽ về đến nhà. Cố Toàn Mộ trong lòng không khỏi kích động tự giác tăng tốc.
Trong ngõ im ắng, ánh nắng chiều hiện lên tường đá cổ kính, mờ ảo như làn sương mù mỏng, cả ngõ nhỏ đều đắm chìm trong màu xám, màu xanh thạch bích, bóng đêm đỏ tươi như máu, màu sắc hòa lẫn vào nhau, trên tường nhiều loại màu sắc rực rỡ, hòa trộn vào nhau, thay đổi trong nháy mắt, như là những đứa trẻ đang chơi đùa.
Màu sắc như tự do nhảy múa, uyển chuyển thanh thoát.
Cố Toàn Mộ thầm than, thật sự là vũ đạo tuyệt vời!
Xe đạp kêu kít kít chạy qua, Cố Toàn Mộ lại như cảm thấy được sự ấm áp, phong cảnh hữu tình mà hiểu lòng cô, thầm nghĩ, nếu không thưởng thức thì thật sự rất đáng tiếc. Vì thế theo bản năng quay đầu lại nhìn một chút.
Rất nhiều năm sau, Cố Toàn Mộ không nhịn được mà nghĩ, nếu không phải năm ấy quay đầu lại, rốt cục, cuộc sống của mình liệu có bị thay đổi không.
Mà càng nhiều năm sau, Cố Toàn Mộ mới phát hiện, hóa ra, tất cả, đều là định mệnh.
Cố Toàn Mộ lưu luyến không rời mà quay đầu lại, khóe miệng nhếch lên, mỉm cười ngắm nhìn những mảng màu sắc ấm áp kia, lại bỗng phát hiện, phía trước không biết từ đâu 7 8 nam sinh, bọn họ không hề ngạc nhiên hay sợ hãi mà mang theo phẫn nộ nhìn cô.
Cô đạp xe lao về phía bọn họ, các nam sinh nhanh nhẹn nhảy qua 2 bên.
Cố Toàn Mộ mới vừa thở phào nhẹ nhõm, trong lòng có nên tăng tốc hay không thì phát hiện phía trước còn có 1 nam sinh. Không chừng là bởi vì bị đám nam sinh che tầm nhìn, cho nên chưa kịp biết tại sao lại thành ra như vậy.
Cậu nghe được một trận ầm ầm, mờ mịt mà ngẩng đầu, 2 mắt ngơ ngác. Chớp mắt một cái, xe đạp đã lao đến gần.
Cùng lúc đó, Cố Toàn Mộ nhảy ra khỏi xe, bổ nhào lên nam sinh phía trước.
Nam sinh kia tuy rất cao, nhưng lại bị một chiếc xe đạp cùng một nữ sinh nhào tới, vẫn là không chống đỡ được, lập tức té lăn ra trên đất.
Cố Toàn Mộ không cảm thấy đau chỗ nào, bởi vì cô nằm gọn trong Ⱡồ₦g иgự¢ cậu.
Cố Toàn Mộ cảm thấy Ⱡồ₦g иgự¢ cậu âm ấm, mềm mềm, giống đệm là, bằng lông cừu.
Cô ghé vào trên người cậu, nam sinh bị hơi ấm của cô cùng mùi nước hoa từ áo sơ mi xộc vào.
Cố Toàn Mộ cố lấy dũng khí, chậm rãi ngẩng đầu, liền nhìn thấy một mỹ nam.
Ánh nắng hắt lên khuôn mặt cậu, hai gò má như tản ra một ánh sáng mỏng manh, đôi môi anh đào trong suốt.
Nam sinh hé môi, cau mày, ngẩng đầu lên.
Ánh mắt cậu như có lớp sương bao phủ, nhìn không ra tâm tình.
Cậu giống như thất thần.
Cố Toàn Mộ có chút kỳ quái: Cậu không phải là đang bị mộng du đi!..........
Dưới tình huống như vậy?
Nhìn thấy cậu vô tội, tâm tình có chút thả lỏng, Toàn Mộ vừa rồi muốn bỏ trốn mất dạng bỗng cảm thấy xấu hổ. Nhưng rất nhanh, cảm giác xấu hổ vừa nãy đều bị dập tắt.
Vừa mới chuẩn bị nói thực xin lỗi, liền có cảm giác chính mình bị hai người kéo lên.
Hai nam sinh tóc vàng cầm lấy cánh tay cô kéo lên, ném tới góc tường.
Lưng truyền tới một cơn đau đớn. Cố Toàn Mộ xoa xoa, tức giận, các cậu cũng không nên ác độc như vậy chứ. Chuẩn bị không khách khí mà cảnh báo một câu thì ngẩng đầu lên, cổ họng bị Ϧóþ nghẹt lại, một câu cũng nói không nên lời, ngay cả hô hấp cũng khó khăn.
Cô bắt đầu thật sự đánh giá nhóm người này.
Đều là những nam sinh cao cao gầy gầy, cà lơ phất phơ, áo sơ mi quần bò rộng thùng thình.
Bọn họ nhìn cô đầy khinh thường, khóe miệng nhếch lên nụ cười trào phúng.
Ai cũng nhuộm tóc, thậm chí có cả màu xanh lá cây, trông giống như yêu quái.
Mà nam sinh bị đâm trúng trên đỉnh đầu cũng nhuộm chút màu tím. Giờ phút này, cậu đứng lên, mặt không biểu tình nhìn chiếc xe đạp tan tành kia.
Trên trán, tóc che khuất ánh mắt cậu, không biết mắt cậu bây giờ đang nghĩ gì. Cố Toàn Mộ phát hiện cánh tay cậu có một vệt xước dài, máu tươi chậm rãi chảy xuống dưới.
Biết chính mình đã gặp phải đại họa, nhất thời sợ tới mức toàn thân cứng ngắc.
Hai nam sinh vừa kéo cô lên, quát: "Cô bị điên sao, không biết đường tránh đường hả, lao về phía trước đông người như vậy?" Cố Toàn Mộ ngồi dưới đất, cúi đầu không nói.
"Hỏi cô đấy?" Một nam sinh túm lấy áo cô, xách cô lên như xách con gà.
"... " Cố Toàn Mộ bị cậu dẫn theo, cổ họng đột nhiên cứng ngắc, vì thế run rẩy nói, "Tôi không phải cố ý. "Người nọ dùng sức khiến cô loạng choạng, tức giận nói: " Không còn nghĩa lý gì nữa, cô làm lão đại bị thương, cố ý hay không cũng muộn rồi!."
Cố Toàn Mộ chỉ cảm thấy đầu choáng váng, cư nhiên muốn khóc: "Giờ các người muốn tôi phải làm sao?"
Thật sự không hay chút nào, bình thường như thế nào cũng không đâm trúng người. Hôm nay lại xui xẻo vừa vặn ᴆụng trúng đám người hung dữ này?
Cố Toàn Mộ oan ức, nước mắt không kìm được mà chảy xuống.
Giữa trời chiều đẹp như vậy, Cố Toàn Mộ mắt đầy hơi nước, trông có vẻ điềm đạm đáng yêu.
Người nọ đột nhiên cúi đầu cẩn thận mà đánh giá cô một chút, sau đó tà tà mà cười rộ lên: "Tuy rằng bộ dáng khó ưa, nhưng nhìn chung cũng được."
Chung quanh nam sinh ồn ào hẳn lên.
Cố Toàn Mộ được khen mà sợ hãi mặt trắng bệch, có chút thụ sủng nhược kinh.
Cậu cúi đầu tới gần cô, mùi rượu thoảng vào, khiến Cố Toàn Mộ buồn nôn. Cô theo bản năng muốn lui về phía sau, phát hiện cơ thể ê ẩm mất đi cảm giác, không thể động đậy, cố để đầu óc tỉnh táo.
Cố Toàn Mộ trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi, cô có thể tưởng tượng ra cảnh họ sẽ đối xử với mình như thế nào.
Bình thường cô chán ghét những người như thế, hiện tại lại rơi vào tay bọn họ, Toàn Mộ trong lòng chỉ cảm thấy bi thương.
Toàn Mộ bởi vì hoảng sợ mà mặt trắng bệch dưới ánh nắng hồng hồng ban chiều, lộ ra một hào quang, người nọ cảm thấy khuôn mặt cô mềm mại, đột nhiên cười ha ha đứng lên, nắm chặt tay cô nói: "Người đẹp, theo chúng tôi đi đi!."
Các nam sinh cười rộ lên, tất cả đều tập trung lại đây.
Cố Toàn Mộ ngã xuống, gắt gao ngồi yên trên mặt đất không động đậy, giằng co một lúc lâu, nước mắt cô rơi xuống, nửa ngày mới mở miệng nói: "Tôi không cần, cậu cũng không cần phải như vậy."
Giọng cô rất nhỏ, Cố Toàn Mộ cảm thấy yết hầu khó chịu, có lẽ là do cô đã dùng hết sức để run rẩy. Cô chỉ cảm thấy thân thể căng cứng, ngay cả cử động cũng thấy khó khăn.
Lúc này lại có hai nam sinh đi đến, toan kéo cô lên. Cố Toàn Mộ ra sức giãy giụa, nhưng cô dễ dàng bị nhấc lên không trung.
Cố Toàn Mộ thét lên một tiếng "A" chói tai, chỉ cảm thấy chỉ cảm thấy bầu trời bắt đầu xoay vòng vòng, màu đỏ màu xanh màu hồng của hoàng hôn xếp thành một hàng. Cô cảm giác có cánh tay gắt gao túm lấy mình.
Các nam sinh cảm nhận được độ ấm mà bắt đầu ở trên người cô làm càn.
Long lắng về cơ thể mình, sợ hãi nhanh chóng lan ra khắp cơ thể. Sau đó biến thành phẫn nộ.
Cố Toàn Mộ lên tiếng khóc: "Buông ra, buông ra, mấy người là lưu manh, buông, mấy người là lưu manh." Các nam sinh cười rộ lên, ngược lại càng thích thú.
Bị nhấc lên không trung, Cố Toàn Mộ trong lòng đột nhiên xẹt qua một tia tuyệt vọng, so với vừa rồi càng thêm sợ hãi.
Ở đây an ninh lỏng lẻo hỗn loạn, đừng nói hiện tại sắc trời đã tối, cho dù là ban ngày, có người phát hiện, cũng sẽ vì không muốn dính vào rắc rối mà làm bộ không nhìn thấy.
Cố Toàn Mộ trong lòng tia hi vọng cuối cùng cũng vụt tắt, dần dần bất lực, cô còn chưa muốn tự tìm ૮ɦếƭ đâu!
"Thả cô ta ra!" một giọng khàn khàn thản nhiên vang lên.
Các nam sinh im lặng, quét mắt một lượt nhìn về phía giọng nói vang lên.
Bốn phía im lặng, Cố Toàn Mộ nghe thấy được nghe thấy được tiếng tim đập kịch liệt sắp theo cổ họng mà vọt ra.
Các nam sinh cầm tay cô cũng ngoan ngoãn buông ra, Cố Toàn Mộ nghiêm mặt ngồi dưới đất, vẫn không nhúc nhích. Tuy rằng đã an toàn ngồi xuống đất, nhìn lại nhóm người, vẫn là cảm thấy không hiểu rốt cuộc nguy hiểm ở chỗ nào làm cho cô không dám nhúc nhích.
Một nam sinh cất giọng, "Anh, có phải là quá rộng lượng không. Như thế nào cũng nên giáo huấn cô ta một chút!". Những người khác cũng lần lượt lên tiếng:" Đúng vậy! Tối thiểu cũng nên hù dọa cô ta."
Cố Toàn Mộ thần kinh lập tức căng cứng, như thế nào lại không đồng ý kiến với nhau như vậy chứ, trong đầu lập tức cảm thấy đau đớn.
Cô ngẩng đầu, không biết khi nào, bóng đêm như thủy triều vây quanh người kia, cậu như hòa nhập vào bóng đêm, nhưng một nhúm tóc màu tím kia ở trong ánh mặt trời vẫn hiện lên rõ ràng.
Chỉ có âm thanh lạnh lùng cùng tiếng gió truyền đến:" Không cần thiết, anh không muốn ᴆụng vào nữ sinh bẩn thỉu như vậy."
Cố Toàn Mộ sửng sốt.
Trong đầu tiếng hò hét biến mất, sợ hãi nháy mắt bị nhục nhã thay thế. Chưa từng có người nào nói cô bẩn thỉu, huống còn phát ra từ một tên côn đồ. Một đám lưu manh vắt mũi chưa sạch thế nhưng vũ nhục cô, khiêu khích lòng kiêu ngạo của cô.
Nhưng bộ dạng hiện tại của cô, quả thật quần áo nhăn nhúm, mồ hôi cùng bùn đất, trông giống như diễn viên hí khúc.
Mà nam sinh kia cũng không để ý đến cô, đi thẳng.
"Thật là." Nam sinh khác cười haha, gọi to một tiếng rồi đuổi theo.
Người kia nói một tiếng "Đi", Cố Toàn Mộ cuối cùng một chút sức lực cũng không còn, cả người xụi lơ ngã xuống. Nhưng cô vẫn nhanh miệng, cố gắng lấy tay chống trên mặt đất, oán hận mà phun ra hai chữ:
"Một nhóm người cặn bã."
Thanh âm rất nhẹ, nhưng tại ngõ này yên tĩnh, rõ ở đầu này nhưng đầu kia cũng có thể nghe thấy. Không khí tập tức căng thẳng, gió thổi nhẹ nhàng, va vào tảng đá nhẵn mịn, tường đá loang lổ, tiếng lá cây sột soạt, tiếng vang trong bóng đêm cũng vậy mà vang ra xa hơn.
Gió đêm thổi qua, tuy là mùa hè, nhưng lại lạnh đến thấu xương.
Tất cả mọi người dừng lại, im lắng lạ thường.
Cố Toàn Mộ sau khi nói ra, lập tức hối hận.
Tuy rằng cô đối với đám côn đồ này là không ưa thích gì, hơn nữa hiện tại thái độ này đã khắc sâu trong lòng tới cực điểm.
Chính là, giờ phút này tức giận không đúng lúc, chính mình cũng không thoát khỏi nguy hiểm nữa rồi. Nhất thời tức giận, sao lại không nhẫn nhịn một chút chứ? Này thì tốt rồi, không biết họa gì sẽ ập đến nữa đây!
Nam sinh kia xoay người lại, những người khác đương nhiên là bị chọc giận, mỗi người đều mang vẻ mặt muốn đánh cho cô một trận.
Toàn Mộ hiểu được bọn họ là chờ nam sinh kia lên tiếng, hiện tại, Toàn Mộ vội vàng hy vọng nam sinh kia không nói gì cả, buông tha cô thì tốt rồi. Cô chính mình cùng với ý nghĩ này cảm thấy hổ thẹn, nhưng lúc này cô không còn bận tâm cái gì mà liêm sỉ nữa.
Cô nhìn cậu, giống như cậu chính là cọng rơm cứu mạng cô.
Nam sinh áo sơ mi màu trắng cũng bị màn đêm nhuốm thành màu xám, gió ở đầu ngõ lùa vào, nhìn cậu phong phanh như lá cờ bị thổi bay tung lung.
Rút tay ra khỏi túi quần chậm rãi đi tới.
Toàn Mộ thẳng người nhìn cậu, lòng cô không khỏi run lên.
Cuối cùng, cậu chậm rãi bảo đám người kia, ra hiệu cho họ đi trước.
Lòng cô dần dần thả lỏng.
Nhưng, cậu mới vừa đi được hai bước, liền dừng lại.
Cố Toàn Mộ trong lòng xiết chặt lại.
Cậu xoay người lại, lưng thẳng tắp thẳng tắp. Đi từng bước, hướng tới Cố Toàn Mộ. Phía trước vang tiếng bước chân, mặt Cố Toàn Mộ nhăn lại.
Rốt cục, cậu đi đến trước mặt cô mới dừng lại.
Cố Toàn Mộ cứng ngắc ngẩng đầu, cảm giác lệ đã chực trào.
Cậu lại đột nhiên nửa quỳ nửa xổm trước mặt cô.
Cố Toàn Mộ cả kinh.
Cậu dùng ngón tay thon dài nắm chặt cằm cô, ánh mắt nhìn thẳng vào cô.
Lớp sương mù trong mắt cậu đã biến mất, hai tròng mắt đen như mực. Nhưng cậu tựa hồ giống như không nhìn cô, mà nhìn người ở đằng sau.
Lực của cậu lớn như vậy, cô căn bản không thể động đậy, bỗng cảm thấy nhục nhã.
Cố Toàn Mộ chỉ có thể dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn cậu, cô chán ghét cái động tác này, hơn nữa là của một tên côn đồ. Mắt cậu dần di chuyển tiêu cự, nhìn trong mắt cô có sự nhục nhã không sót một chút nào, cậu đắc ý nhếch khóe miệng. Đáy mắt hiện lên một tia tà ác.
Sau đó, cậu cúi đầu....
Hôn cô.
Cố Toàn Mộ kinh ngạc.
Cô ngơ ngác nhìn cậu, lông mi rung lên nhè nhẹ, cậu đảo qua mắt cô, nóng nóng mà ngứa ran như kim đâm. Thế giới như xoay chuyển. Trong đầu trống rỗng, nhưng lại đột nhiên não ngừng hoạt động, lát sau lại nặng nề.
Mũi cậu lướt qua cánh mũi cô, thân thể của cậu lập tức đông cứng.
Cô hít thở không thông.
Mà cậu như vậy hôn cô kịch liệt, cậu cảm thấy như vậy không thú vị, lưỡi cậu giống như bị thiêu đốt. Cậu thuần thục mà nghiêng qua, ʍúŧ lấy đôi môi mềm mại của cô.
Cố Toàn Mộ không kìm được mà run rẩy, chấn động từ trong lòng vọng lại, một trận rồi lại một trận, rất nhỏ nhưng lại khó quên. Giống như mỗi một tế bào trong thân thể đều run lên, cả người tựa hồ muốn tan chảy.
Ở đây mùa hè vào ban đêm, vậy mà lại lạnh thấu xương.
Cuối cùng, cậu buông cô ra, nhanh chóng đứng dậy.
Cố Toàn Mộ hiển nhiên không tin nổi chuyện vừa xảy ra, kinh ngạc mà nghĩ đến chính mình còn đang gặp ác mộng. Cô nhìn cậu, ngây ra như phỗng.
Cậu lại lạnh lùng cười, lấy khăn ướt ra, lau lau khóe miệng, sau đó xoa xoa bàn tay cầm cằm cô lúc nãy. Cậu nhìn cô đầy châm biếm, nhược vô kì sự* mà thả tay ra, khăn tay sau đó theo gió bay đi.
Lông mày nhếch lên, cúi người kề sát vào mặt cô, im lặng nhìn cô, trong mắt đầy trào phúng: "Đây là nụ hôn đầu của cô à! Thật sự quá vô vị!"
Phía sau là tiếng cười chói tai vang lên cùng chuông trạm canh gác.
Thấy cô thống khổ bi ai, cậu thấy hài lòng, đôi môi nhếch lên, cười mỉa mai.
Đang muốn đứng thẳng dậy, lại nhìn thấy hai hàng nước mắt theo khóe mắt cô chậm rãi chảy xuống, lặng yên không một tiếng động.
Sương mù, hai hàng lệ lại sáng lên rực rỡ. Hết sức chói mắt.
Đồng tử cậu co rút, hơi nhíu mi tâm.
Cậu cùng đồng bọn đi nhanh chóng rời đi, các nam sinh hi hi ha ha mà thảo luận, cậu lại không cho phép nhắc lại. Đi qua ngõ rẽ, cậu ra vẻ vô tình mà liếc mắt nhìn một cái.
Trong lòng đột nhiên co rút lại.
Ngõ tối đen như mực, bóng đêm như nuốt chửng tất cả.
Nhưng vẫn có thể thấy bóng dáng cô.
Đờ người ra mà nhìn lên trời, ngồi xổm ở tảng đã phía trước.
Bóng dáng kia yếu ớt mà vô tội.
* điềm nhiên như không.