Bất anEdit: IshtarMọi người đều kinh ngạc, đồng loạt nhìn hai người bọn họ. Vệ Khanh bình tĩnh đứng dậy, lắc đầu thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Được rồi, được rồi, là anh không đúng, đừng giận. Mọi người chỉ trêu em thôi.” Chu Dạ đúng là chẳng cho hắn chút mặt mũi nào, tuy hắn không vui, nhưng nghĩ cô vẫn còn ít tuổi, không thích bị người khác trêu chọc. Một phần cũng do mấy người này nói những lời cô không thích nghe, tính nóng như lửa, cho nên mới trở mặt nhanh như vậy.
Chu Dạ dừng bước, nhìn hắn nhíu mày, dường như hắn không hiểu được ý mình, lại nghĩ giờ mình giận dỗi như trẻ con, điều này càng làm cô tức giận, trước mặt mọi người lại không thể phát tác, đành phải lạnh lùng nói. “Tôi về đây.” Trong lòng âm thầm thề, từ này về sau không bao giờ đi cùng Vệ Khanh, xoay người đi ra cửa. Rất nhiều sinh viên học nghệ thuật đều muốn làm động tác “nghênh ngang mà đi”, nhìn rất phóng khoáng, mà Chu Dạ lại là cao thủ trong số đó.
Mọi người thấy biểu hiện của hai người bọn họ, đều nghĩ cặp đôi cãi cọ thường tình, mà tuổi Chu Dạ còn nhỏ, đều nghĩ tính cô trẻ con, không để ý, cười nói: “Vệ thiếu, còn không mau đuổi theo, cẩn thận sau này người ta không để ý tới anh nữa. Về sau dạy dỗ lại cho tốt là được.” Lại có người cười nói: “Bạn gái nhỏ này của cậu, tính cách thật mạnh mẽ, về sau có lẽ sẽ khiến cậu đau đầu đó.” Mọi người đều đem hai người bọn họ ra giễu cợt.
Vệ Khanh nhìn Chu Dạ đá cửa đi ra ngoài, trong lòng cũng lo lắng, sợ cô ra ngoài gặp chuyện ngoài ý muốn, vẫn đuổi theo. Mọi người ở phía sau càng đùa. “Trẻ con tính khí nóng nảy, cố gắng uốn nắn nha.” Mọi người đợi hắn đi rồi, đều đem việc này ra làm trò cười, nói không ngờ Vệ thiếu cũng có ngày hôm này, quen đắm chìm giữa vạn đóa hoa, giờ chỉ có một cô bé con cũng quản không nổi. Toàn bộ người trong hội đều biết chuyện, lấy làm thú vị, bình tĩnh chờ xem diễn biến kịch hay.
Ở ngoài cửa Vệ Khanh chặn cô lại, giữ chặt tay cô nói: “Được rồi, được rồi, dù sao cũng tới rồi, để anh đưa em về.” Nghĩ rằng, quên đi, quên đi, cũng không thể trách cô được, trẻ con thì vẫn là trẻ con, đành phải sủng trước đã, không thể cùng cô so đo, về sau sẽ từ từ dạy bảo. Chu Dạ hất tay hắn ra, nhưng không thoát được, lấy mắt lườm hắn, “Anh làm gì thế, buông tay, tôi tự đi về!”
Vệ khanh vừa nhét cô vào trong xe, vừa giáo huấn: “Khuya rồi, còn muốn gây sự sao? Ở chỗ này thường xuyên xảy ra chuyện nguy hiểm, không thiếu kẻ xấu. Em ngồi yên đi, rồi chúng ta nói chuyện.” Chu Dạ bị hắn giáo huấn, cũng bình tĩnh trở lại, nghĩ rằng, có lẽ nên nói rõ một lần cho xong. Cãi vã cũng không phải là biện pháp để giải quyết vấn đề, câu này cũng là Vệ Khanh nói.
Dọc đường hai người cũng không ai lên tiếng trước, mắt nhìn thấy sắp về tới nơi, Chu Dạ sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu, bình tĩnh chất vấn: “Vệ Khanh, vì sao trước mặt bạn bè anh, lại nói tôi là bạn gái anh?” Vệ Khanh nhìn vẻ nghiêm túc của cô thấy buồn cười, cố ý nghiêm mặt nói: “Hôn thì cũng hôn rồi, không phải là bạn gái thì là gì?” Không phải cô đã khóc như ૮ɦếƭ đi sống lại sao! Hắn cứ nghĩ rằng thừa nhận cô là bạn gái hắn có thể giúp cô yên tâm, ít nhất cũng là danh chính ngôn thuận qua lại.
Chu Dạ nhớ tới chuyện này lại thấy phiền, tên sắc lang này, coi như bị chó cắn một miếng đi. Lầm lì nói: “Vệ Khanh, anh nghe rõ đây, tôi không phải là bạn gái của anh. Anh đừng có đi ra ngoài nói loạn nữa, cẩn thận tôi xử anh đấy.” Cô vẫn còn muốn làm người trong sạch, thanh bạch à nha. Bạn gái của hắn rất nhiều, đâu có kém gì cô đâu. Không hiểu vì sao hắn cứ như âm hồn không chịu tiêu tan, dây dưa lằng nhằng, chẳng lẽ bởi vì chưa thỏa mãn sao? Đừng có mơ!
Vệ Khanh nghe cô nói mấy lời này, cau mày hỏi: “Làm bạn gái anh thì có gì không được chứ? Anh đối xử với em không tốt sao?” Người khác cầu còn không được! Hắn luôn nhường nhịn cô, mọi chuyện thường dễ dàng bỏ qua, cô lại còn được voi đòi tiên, càng ngày càng hư không tả nổi, vô cùng kiêu ngạo!
Chu Dạ cảm giác hỏa khí bốc lên đầy đầu, không muốn cãi nhau với hắn. Cười lạnh: “Hóa ra anh đối xử với tôi rất tốt nhỉ! Bị anh ép tới mức suýt bị đuổi học. Sở dĩ tôi xui xẻo như vậy, không nhờ phúc của anh chắc! Hơn nữa, ai thèm làm bạn gái anh! Qua lại bao nhiêu phụ nữ như vậy, bẩn ૮ɦếƭ được.” Bởi vì tức giận, nên chỉ nhớ rõ những chuyện bị hắn phá rối, cũng quên rằng những lúc gặp may mắn, cũng là vì hắn giúp.
Vệ Khanh sa sầm mặt, “Chu Dạ, em nói chuyện cẩn thận một chút! Đừng có không biết phải trái như vậy!” Đáng giận thật, càng nói càng làm càn! Chu Dạ lườm hắn, những lời này trước đây cũng từng nói, nhất thời không mở miệng, nửa ngày mới trầm giọng nói: “Vệ Khanh, hôm nay chúng ta nói cho rõ, đừng tưởng rằng anh hôn tôi, thì tôi chính là bạn gái của anh. Anh hết chuyện để đùa rồi sao? Không trêu chọc người khác thì không chịu được à? Tôi chỉ coi đó như là chuyện không may. Nói gì đi nữa, cũng không phải là chuyện quan trọng. Mọi chuyện trước kia của chúng ta coi như xí xóa, anh đi đường quan của anh, tôi đi cầu độc mộc của tôi, từ nay về sau không cần can thiệp vào chuyện của nhau, tốt nhất cả đời đừng gặp lại.”
Vệ Khanh nghe cô nói xong, hiểu rằng không thể tiếp tục làm ầm, nếu không sẽ lại cãi vả, bèn thay đổi sách lược. Nhẫn nại nói: “Chu Dạ, nói thật với em, anh chưa từng tốn nhiều tâm tư với bất kỳ người con gái nào.Được rồi, trước kia là anh không đúng, anh chỉ là muốn bắt nạt em một chút thôi, cũng không phải thật sự đối xử với em như vậy. Anh thực sự rất thích em, mới đưa em tới gặp bạn bè anh. Em không để cho anh có chút mặt mũi, anh cũng coi như không có gì. Bây giờ em nói như vậy, không thấy quá tàn nhẫn sao? Em cho là những chuyện đã xảy ra, muốn xóa là xóa liền sao?” Nếu Chu Dạ ăn mềm không ăn cứng, thì hắn sẽ phải đổi sang chính sách dụ dỗ. Loại thủ đoạn này mới là hữu dụng đối với Chu Dạ, ngay từ đầu lẽ ra không nên cũng cô cãi vã.
Chu Dạ nhìn hắn, một lúc lâu sau nói: “Vậy anh nói xem, rốt cuộc anh muốn thế nào?” Chu Dạ vẫn còn trẻ, chưa lường được hết mọi chuyện, hắn nhỏ nhẹ như vậy, cô cũng không thể nào nổi khùng lên được. Vệ Khanh thấy không khí đã dịu đi, liền nâng tay vuốt vuốt tóc cô, nói: “Được rồi, em đừng có giận nữa, việc hôm nay bỏ qua đi, từ nay về sau đừng tùy hứng như vậy. Ngay tại chỗ làm người ta khó xử như vậy, em không để cho người ta có đường rút lui hay sao?”
Chu Dạ nghiêng mình tránh tay hắn, giận dữ nói: “Anh ngồi nói chuyện nghiêm túc coi.” Trong lòng cũng có chút áy nãy, vừa rồi quả thật đã thất lễ, nhưng mà lúc đó đang tức giận, làm sao mà quay lại cho được.
Vệ Khanh rút tay lại, nhìn cô nói: “Chu Dạ, em xem làm bạn gái anh, anh sẽ đối xử tốt với em, mọi chuyện đều theo em hết, chỉ cần em không ngang bướng là được, em muốn cái gì cũng được hết. Em nói xem có gì không tốt chứ? Cũng không phải cả đời em không có bạn trai.” Vệ Khanh nói những lời này, hắn cũng biết hắn hơn cô khá nhiều tuổi, hắn không phải giống những nam sinh mới hai mươi tuổi động chút việc nhỏ là cãi nhau với bạn gái, thật sự hắn muốn đối xử tốt với một người, có thể đem Chu Dạ sủng lên tận trời.
Chu Dạ nghe mấy lời tha thiết của hắn, nhất thời cảm thấy hoảng hốt, cũng cảm thấy áy náy. Tuy nhiên, lập trường của cô rất kiên định, không đánh mất lý trí, thẳng thắn nói: “Vệ Khanh, thực ra anh cũng không phải người xấu. Dáng người hoàn hảo, lại có tiền, thủ đoạn dụ dỗ con gái lại nhiều, nhưng tôi vẫn không muốn làm bạn gái anh.” Nói rất chân thành, không chút nào che giấu. Từ đầu tới cuối cô cho rằng nên tỏ rõ thái độ, không nên để hiểu lầm, rước phiền vào thân.
Vệ Khanh đau đầu, cái cô nàng này sao mà khó khăn vậy, cứng mềm đều không chịu ăn là sao? Lại ôn nhu nói: “Vậy em nói thử xem, vì sao em không muốn? Bởi vì trước kia anh có nhiều bạn gái quá, nên cho rằng anh không sạch sao?” Hắn cố ý nói như vậy, làm cho Chu Dạ cảm thấy bất an, coi như là dùng hết tâm cơ.
Quả nhiên, Chu Dạ lắc đầu: “Không không không, ý tôi không phải như vậy, là tôi lỡ lời, anh đừng để bụng.” Cúi đầu, vô cùng áy náy. Vệ Khanh nhân cơ hội này bồi tiếp: “Chu Dạ, em phải biết rằng, anh và em khác nhau, anh đã qua tuổi mười chín từ lâu, nên chuyện này cũng rất bình thường. Bây giờ, em vẫn không muốn sao?” Mấy lời này của hắn hoàn toàn che đậy những khuyết điểm của bản thân, lời nói rất êm tai. Mấy chuyện trai gái đó cũng kêu là bình thường được sao?
Trong lòng Chu dạ đã sớm có chủ ý, lúc này nhìn hắn, áy náy nói: “Tôi xin lỗi, thật sự xin lỗi.” Chu Dạ cũng không phải cao thủ tình trường, đối với tình cảm đều rất thuần khiết trong sáng, cảm thấy từ chối người khác có chút nhẫn tâm, lại thấy áy náy không dám ngẩng đầu lên.
Vệ Khanh tiếp tục nhẹ nhàng nói: “Dù sao thì em cũng phải cho anh biết lý do một chút chứ.” Tâm lý Chu Dạ bứt rứt, liền mở cửa xe bước ra, không dám quay đầu nhìn hắn: “Tôi nghĩ, tôi không thích anh.” Mấy lời này của cô rất lễ độ, nhưng cũng rất thẳng thắn, trực tiếp không có đường tiến.
Ấy vậy mà Vệ Khanh cũng không giận, còn hỏi: “Vậy em thích ai? Còn thích Lý Minh Thành sao?” Chu Dạ biến sắc, cuối cùng khẽ thờ dài, nói : “Tôi cũng không biết nữa. Hắn đã có người trong lòng, tôi có thích hắn cũng vô dụng. Bây giờ tôi nghĩ sẽ tập trung cho việc học. Cũng sắp có kỳ thi, tôi nghĩ tôi phải chăm chỉ hơn.” Giọng nói lộ ra vẻ ảm đạm, mệt mỏi.
Đã lâu rồi Vệ Khanh không còn nghe thấy những lời thuần túy “thích hay là không thích” nữa, những người luôn miệng nói không màng tới điều kiện vật chất, ở trong xã hội này có mấy người thực sự như vậy. Nhưng hắn tin tưởng giờ phút này, khi Chu Dạ nói ra tâm ý của mình, tuổi trẻ của cô, tâm tư vẫn trong suốt, chưa vướng bụi. Tuy rằng cô nói không thích hắn làm hắn có chút không vui, nhưng vẫn rộng lượng nói: “Nếu đã như vậy, em đi về đi.”
Ngay cả lời không thích hắn, cô cũng đã nói ra, cũng không cần tiếp tục thử lại lần nữa, chuốc thêm thất bại, lại mất mặt. Cá tính của cô nàng này, đúng là không dám khen tặng.
Chu Dạ xoay người, nói: “Xin lỗi, tôi về đây, cảm ơn anh đã đưa tôi về.” Đi vài bước, lại quay đầu nhìn hắn, thấy xe hắn vẫn dừng lại ở đó, trong lòng lại thêm áy náy, lại gần nói: “Cũng không còn sớm nữa, anh cũng đi về nghỉ đi thôi. Ừm.. còn có, anh lái xe cẩn thận một chút.” Tuy rằng, nhìn thì như không có việc gì xảy ra, nhưng mà bị người khác từ chối, trong lòng nhất định không thoải mái.
Từ trước tới giờ chưa bao giờ cô nói nhẹ nhàng với Vệ Khanh như vậy, hắn biết cô ái ngại, cũng không nói gì, chỉ hơi hơi gật đầu. Chu Dạ nhìn hắn vài lần, còn muốn nói vài lời, nhưng vẫn không nói ra được, cứ như vậy mà đi thẳng.
Từ đó, Vệ Khanh cũng không tới tìm cô. Trong lòng cô có chút bất an, muốn gọi điện thoại xin lỗi chuyện tối hôm đó, nghĩ đi nghĩ lại, thấy không gọi cũng không sao, đỡ phải dây dưa không dứt. Nhưng đối với Vệ Khanh, cảm giác cũng không vui vẻ gì.
Vệ Khanh mà, nếu biết trong lòng Chu Dạ vẫn lo lắng, đương nhiên sẽ không dừng tay. Chính vì những lời của cô, nên tự mình cũng phải giả vờ phóng khoáng, coi như chấm dứt, nhất thời tìm không được lý do để ngụy biện cho bản thân, liền gắng sức để bản thân bận rộn, đi công tác ở Châu Âu vài ngày, chuyện này cứ tạm gác lại. Trong lòng thì vẫn suy nghĩ, dù thế nào cũng phải khiến cô nàng khuất phục, bằng không sẽ không cam lòng. (ish: đọc đoạn này loạn quá, lúc thì nghĩ là buông xuôi, lúc lại nghĩ không cam lòng, mệt với thằng cha này L)
Tới lúc hắn từ châu Âu trở về, đã là hai mươi ngày kể từ ngày hôm đó, cũng đã tới tháng mười hai, nhiệt độ càng ngày càng giảm, tuyết rơi lả tả, tuyết bám đầy trên đất, đóng thành băng, trên đường kẹt xe liên tục, một bước cũng khó di chuyển. Bạn bè nghe tin hắn mới từ châu Âu trở về, vì thế náo loạn muốn giúp hắn làm lễ tẩy trần, thực ra thì muốn nghe ngóng tình hình của hắn với bạn gái nhỏ, nghe giang hồ đồn là hai người bọn họ nảy sinh mâu thuẫn cơ mà.
Vừa uống được ba ly, liền có người hỏi: “Vệ thiếu, lần này sao không mang bạn gái tới? Tôi còn chưa được gặp nha. Nghe nói vẫn còn ít tuổi, lại xinh đẹp, rất có khí chất phải không? Bạn gái cậu làm gì rồi, thấy bảo siêu cá tính. Dù thế nào cũng phải cho anh em gặp mặt chứ!”
Vệ Khanh nâng ly đưa cho hắn, “Sao cậu nói nhiều thế! Gọi cậu tới để uống rượu, không phải tới để buôn chuyện.” Người nọ cười hì hì nói: “Vệ thiếu, không cần lảng sang chuyện khác. Nói đi, cùng với bạn gái bé nhỏ thế nào rồi? Cãi nhau sao?” Cái gì mà cãi nhau chứ, Vệ Khanh nghe xong, chậm rãi nói: “Sao cậu chả khác đám phụ nữ hay buôn chuyện vậy, lề mề quá , đừng nói mấy lời vô nghĩa nữa.” Chuyện của hắn với Chu Dạ coi như xong, lần này đúng là mất hết mặt mũi.
Tất cả mọi người ồn ào: “Ây za, Vệ thiếu, chuyện này có gì đâu chứ, tình yêu mà, ai lại không cãi nhau chứ, qua vài ngày là ổn thôi. Nhưng có người yêu xinh đẹp như vậy, cứ dỗ dành là xong ấy mà.” Vệ Khanh thầm nghĩ, nếu dỗ dành được hắn đã sớm dỗ từ lâu rồi, nhưng với Chu Dạ, thật đúng là hết cách.
Hắn còn muốn chờ một thời gian nữa, nhưng bây giờ mọi người làm loạn như vậy, liền có chút khẩn trương, nghĩ thầm phải sớm nghĩ ra biện pháp mới, không thì chẳng biết đến lúc nào mới có được Chu Dạ trong tay. Nhưng mà, lần này phải khiến Chu Dạ khuất phục mới được, việc này đúng là khó khăn đây.
Mùa đông giá rét, mười giờ sáng mà Chu Dạ vẫn còn vùi mình trong chăn ấm, đang ngủ lại bị điện thoại đánh thức, là Ngô giáo sư gọi điện bảo cô lên văn phòng khoa. Chu Dạ bị dọa tỉnh ngay lập tức, không biết có chuyện gì xảy ra, vội vàng thay quần áo, chạy vội đi, cũng không kịp rửa mặt.
Gõ gõ cửa, bước vào mới phát hiện bên trong còn có một người khác, Chu Dạ cảm thấy rất quen mắt. Ngô chủ nhiệm liền giới thiệu: “Chu Dạ, vị này là Vương tiên sinh, chính là người lần trước mua bức tranh của em, còn nhớ chứ?” Lúc này Chu Dạ mới nhớ ra, vội nói “Vương tiên sinh, xin chào.” Ông ta mặc áo len, thay đổi kiểu kính, nhất thời cô không nhận ra, không biết ông ta tới đây có việc gì.
Ông ta nhìn qua Chu Dạ đánh giá, một lúc lâu sau, vươn tay cười nói: “Trò Chu Dạ, xin chào. Lâu rồi không gặp, vẫn khỏe chứ?” Chu Dạ cảm thấy ông ta hỏi thăm ân cần như vậy chắc là có mục đích gì khác, liền khách sáo nói: “Vẫn tốt ạ, cảm ơn ngài.” Ngô chủ nhiệm đứng bên thêm vào: “Vương tiên sinh nói lần trước đi tham dự triển lãm thư pháp ở đại học Bắc Kinh, thấy một bức thư pháp có lạc khoản là tên của em, muốn hỏi là có phải của em không, Vương tiên sinh muốn mua lại.”
Mấy trường đại học hợp tác mở buổi triển lãm thư pháp, ở các trường cao đẳng cũng thay phiên đóng góp, Chu Dạ cũng cầm tranh thư pháp của mình đi cho đủ bộ. Thư pháp của cô tuy cũng tạm được, nhưng còn chưa nổi tiếng tới như vậy.
Chu Dạ nghe xong, ngây người ra, không hiểu lần này ông ta mua có phải là do Vệ Khanh hay không, im lặng suy nghĩ. Vệ Khanh có lẽ vẫn chưa biết rằng cô đã biết chuyện về bức tranh lần trước, cho nên mới lại giở trò cũ. Nhưng lần này là vì cớ gì, không phải đã nói rõ hai bên không ai nợ ai, không còn liên quan hay sao? Ngô chủ nhiệm nhìn vẻ mặt cô có chút kỳ quái, liền hỏi: “Chu Dạ, ý em thế nào?”
Rốt cuộc Chu Dạ cũng có phản ứng, nghĩ nghĩ nói: “Giáo sư, em muốn cùng Vương tiên sinh đây thỏa luận một chút, hi vọng ngài đây có thể chỉ giúp một số kỹ thuật vẽ tranh.” Ngô chủ nhiệm đương nhiên là đồng ý. Chu Dạ dẫn Vương tiên sinh đi tới phòng vẽ tranh. Vương tiên sinh nhìn nhìn nói: “Đây là phòng vẽ tranh của các trò sao, không tồi.”
Chu Dạ cũng không lòng vòng, đi thẳng vào vấn đề: “Vương tiên sinh, ngài có quen Vệ Khanh tiên sinh không ạ?” Vương tiên sinh ngạc nhiên nhìn cô, một lúc sau, cười rộ lên nói: “Hóa ra cô đã biết.” Vậy cũng tốt, ông cũng đỡ phải diễn kịch, rất phiền phức.
Chu Dạ nhíu mày, “Vì sao Vệ tiên sinh muốn làm như vậy?” Thật sự không biết hắn muốn gì nữa.
Vương tiên sinh thản nhiên nói: “Cũng không có gì, anh ta nói anh ta hại cô mất việc, cho nên cảm thấy áy náy, đưa tiền thì chắc chắn cô sẽ không nhận. Cho nên nghĩ ra cách này, còn dặn tôi không nói cho cô biết, không ngờ rằng cô đã biết.” Thật ra, lần này Vệ Khanh tính toán để Chu Dạ biết, không thì làm sao có thể khiến Chu Dạ khuất phục, chẳng qua không nghĩ tới Chu Dạ đã sớm phát hiện thôi.
Vương tiên sinh sợ Chu Dạ cảm thấy không thoải mái, vội nói: “Trò Chu Dạ, cô cũng đừng suy nghĩ nhiều, tôi ra giá rất hợp lý, tác phẩm của cô ở buổi triển lãm không tệ chút nào.” Gửi tranh ở phòng triển lãm, thực ra cũng cần phải có người tình nguyện mua mới được.
Chu Dạ suy nghĩ nửa ngày, nói: “Vương tiên sinh, nhờ ngài gúp tôi cám ơn Vệ tiên sinh, nói rằng tôi rất cảm ơn anh ta.” Vương tiên sinh cười: “Lời cảm ơn, phải nói trực tiếp mới có thành ý.” Đứng dậy, “Nếu không còn việc gì nữa, tôi đi trước vậy. Cô và Vệ tiên sinh cứ nói chuyện đi, anh ta cũng có ý tốt, còn sợ cô biết, có thể nói là dụng tâm lương khổ.”
Chu Dạ tiễn ông ta rời đi, nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy không thể không để tâm. Lần trước từ chối Vệ Khanh, đã thấy ái ngại, giờ hắn lại làm như vậy, trong lòng càng thêm bứt rứt. Có lẽ vì tối hôm đó chính mình nói bị hắn ép đến mức suýt bị đuổi học, nghĩ lại hắn làm như vậy có lẽ muốn bồi thường. Thôi thì gọi một cuộc điện thoại, cảm ơn cho phải phép.
Vì thế lần đầu tiên tự giác gọi cho Vệ Khanh, gọi điện tới tập đoàn Vân Mã, nhờ thư ký nối máy, cô nghĩ gọi kiểu này có vẻ tránh được xấu hổ hơn là gọi trực tiếp cho hắn. Trải qua nhiều nghi vấn của thư ký, đến lúc nói thẳng tên mình mới được nối máy tới văn phòng tổng tài.
Vệ Khanh cũng không thể ngờ được cô lại dùng cách này mà gọi điện thoại cho mình, đành phải dùng những lời công thức hóa nói: “Alo. Chu Dạ à? Có việc gì sao?”
Chu Dạ trầm ngâm nửa ngày mới nói: “Vệ tiên sinh, về chuyện bức tranh, cảm ơn anh. Trước kia nhờ anh giúp đỡ, cho nên mới cố ý gọi điện cảm ơn.”
Vệ Khanh cười, “Hóa ra là việc này, cũng không có gì, ngay từ đầu là anh không đúng mà. Về sau cũng không cần nhắc lại. Chỉ hy vọng em cũng không cần nói cả đời không gặp lại là được rồi.”
Chu Dạ đỏ mặt, vội nói: “Không đâu, nhất thời nóng giận ấy mà, hi vọng Vệ tiên sinh anh không để bụng.”
Vệ Khanh liền thừa cơ nói: “Được rồi, về sau là bạn bè, có rảnh thì cùng nhau ăn một bữa cơm. Không thì chính là không nể mặt rồi.”
Chu Dạ đành phải miễn cưỡng đồng ý, nếu cô đã coi đây là việc công, thì cũng tiện từ chối. Trong lòng thầm mắng Vệ Khanh thật là đả xà tùy côn thượng[9]
Vệ Khanh chớp mắt, nghĩ thầm, mở đầu tốt đẹp như vậy, sau này mọi chuyện cũng dễ dàng hơn.
[9]: Xem xét thời cơ,thuận theo tình thế mà có những hàng động đúng đắn, khôn ngoan để đạt được mục đích.