Tiểu Lan không đáp lời nổi, chỉ mỉm cười nhẹ rồi lên phòng mình. Cuộn mình trong tấm chăn ấm áp cho cái lành lạnh trong người dịu xuống, giấc ngủ ùa đến cuốn cô đi rất nhanh…
“ Tiểu Lan… Tiểu Lan… dậy đi!”
Trong giấc ngủ chập chờn, Tiểu Lan nghe văng vẳng bên tai mình giọng nói đã quen thuộc như khắc ghi trong ký ức bằng đá của cô. Nhưng đôi mi mắt lại không thể nào kéo lên nổi…
“ Tiểu Lan! Dậy ăn chút cháo tôi nấu này! Cô ngủ từ sáng giờ rồi!”
Mơ màng, cô khẽ động đậy đôi hàng mi, hình ảnh Vỹ Khang ẩn hiện dần cho đến khi rành rành từng đường nét trong mắt Tiểu Lan. Một chàng trai khôi ngô tuấn tú với ánh nhìn ấm áp làm tim Tiểu Lan hẫng mất một nhịp.
“ Anh… anh…’’ Cô bối rối đến líu cả lưỡi khi khuôn mặt anh choáng hết cả tầm nhìn. “ Có chuyện gì vậy?” Một câu hỏi ngô nghênh làm Vỹ Khang bực mình tiếc rẻ những gì mình nói vừa rồi. Quả thật cô không nghe thấy gì cả!
“ Dậy ăn chút cháo đi! Cô ngủ từ sáng giờ rồi đó!”
Tiểu Lan đúng là cảm thấy đói thật nên gượng người ngồi dậy. Nhưng sự nhức mỏi, uể oải làm cô không gượng lên nổi đành vịnh vào thành giường.
“ Từ từ thôi!’’
Vỹ Khang đặt vội bát cháo nóng xuống bàn rồi quay qua nắm chặt hai bên vai Tiểu Lan đỡ cô lên. Đôi bờ má nhẹ ửng hồng dựa sát vào thành tường nhìn anh.
“ Anh đưa bát cháo đây! Em có thể tự ăn được rồi!’’
Thấy Tiểu Lan sau một giấc ngủ khuôn mặt cũng đã bớt xanh xao nên Vỹ Khang mới dám tin tưởng mà truyền tay cô bát cháo. Nhìn cô ăn chậm rãi nhưng rất ngon lành, lòng anh trỗi lên một cảm giác hạnh phúc và sung sướng. Bất giác khóe môi chợt nhướn lên, bao nỗi mệt mỏi khi nấu ăn liên tục sáng giờ tan biến hết.
Bỗng, trong túi quần anh rung lên liên hồi kèm theo một bản nhạc vang vọng trong căn phòng.
Nay thật sự đã không còn gì nữa,
Thì thôi xin trả em về lại với gió…
Với sóng biển hay mây trời bao la,
Để mọi thứ dần chìm vào quên lãng…
“ Tôi ra ngoài nghe điện thoại một chút!”
Tiểu Lan ngẩn người nhìn Vỹ Khang bước ra ngoài, trên tay cầm chiếc điện thoại vang lên đoạn nhạc đau buồn tiếc nuối đó. Những bản nhạc mà anh thể hiện thành công, sao lại toàn những tâm tư đó…
“ Alô! Em nghe đây!”
Vỹ Khang vừa trả lời điện thoại, bên đầu kia đã vồn vã như hồi kèn của cuộc chạy đua:
“ Tại sao giờ này cậu chưa đến công ty nữa? Cũng không muốn lời nói nào! Cậu định trốn tránh trách nhiệm của mình sao? Bài hát mà cậu tự tin mình sẽ viết lại được đã có chưa?”
“ Đã có rồi!” Lời đáp nhẹ nhàng và ngắn gọn như lông hồng nhưng lại rất nặng nề với Đại Cường. Ông không dám tin tai mình vừa nghe gì.
“ Có rồi…? Vậy tại sao hôm nay không đem lên để hòa âm phối khí và thử giọng chứ? Cậu còn nhiều thời gian lắm à? Thật sự là đã có chưa?” Đại Cường nghi hoặc hỏi lại.
“ Đã hoàn thành rồi mà… Nhưng hôm nay.. em có việc bận, không thể đến công ty được… Em sẽ đến đúng giờ buổi nhạc hội. Chỉ cần anh chuẩn bị cho em một cây đàn dương cầm thôi. Không cần phối âm gì cả!” Vỹ Khang nói rành rọt từng chữ. Trong đầu anh nghĩ gì thật không ai hiểu nổi.
“ Đàn dương cầm…?’’
“ Đúng vậy! Chỉ cần một cây đàn dương cầm! Anh chuẩn bị giúp nhé! Phần còn lại em sẽ chịu trách nhiệm!… Em có việc rồi, cúp máy đây!”
Nói rồi Vỹ Khang cúp ngang vì không muốn nghe Đại Cường nói thêm điều gì nữa. Bên đầu dây kia, tràng âm thanh dài “tút tút” khiến Đại Cương như phát cáu.
“ Có chuyện gì vậy? Cậu ấy nói sao?” Tuấn Lương vội vã hỏi khi thấy sắc mặt Đại Cường nửa nghi hoặc lại nửa mừng vui.
“ Cậu ấy nói đã hoàn thành bài hát rồi… Nhưng lại có việc bận không thể đến công ty nộp bài hát và chỉnh sửa… Chỉ cần chuẩn bị một cây đàn dương cầm…” Đại Cương ngồi phịch xuống chiếc ghế xoay trong phòng làm việc riêng của ông nhìn Tuấn Lương nói. Tựa hồ như lặp lại toàn bộ lời Vỹ Khang.
“ Đàn dương cầm?” Tuấn Lương chau mày suy nghĩ điều gì đó rồi ánh mắt bỗng sáng lên. “ Không phải đã hơn 3 năm nay, từ ngày trở lại, hình ảnh cây đàn dương cầm đã không còn song hành với hình ảnh Vỹ Khang nữa sao?”
Đại Cương giật mình! Nhất thời ông đã không kịp nghĩ ra điều đó…
Đúng là sau khi đứng dậy sau nỗi đau lớn ngày nào, Vỹ Khang đã không còn động đến một phím đàn nào nữa… Vậy mà hôm nay… Rốt cuộc cậu ta đang muốn gì đây.
“ Những bài hát lúc mới gia nhập làng giải trí của Vỹ Khang luôn làm nao lòng người nghe với những âm thanh ngân vang đó. Báo chí đã có một thời soi mói vào việc Vỹ Khang đột ngột dứt bỏ lợi thế của mình nhưng rồi lại chìm vào quên lãng… Bây giờ điều ấy đột ngột trở lại, chắc chắn sẽ là một cú đánh lớn với người hâm mộ! Một ý kiến rất hay!”
Tuấn Lương tuy cũng không rõ vì sao Vỹ Khang lại quyết định như vậy. Nhưng ông tin, việc anh làm chắc chắn có nguyên do. Huống hồ đây là điều tốt, một bước trở lại mang nhiều hứa hẹn…
“ Nhưng… bài hát đó còn chưa được ai xem qua một lần nào cả… Lỡ có sai sót gì đó thì sao?” Đại Cường lo lắng nhìn ông.
“ Nếu cậu ấy đã tự tin như vậy… chúng ta còn có thể làm gì hơn? Sao không một lần đánh cược tất cả vào cậu ấy đi! Một lần thôi…” Tuấn Lương nhếch môi cười. Với những năm trong nghề này, ông cảm nhận được Vỹ Khang là một tài năng không dễ khuất phục trước chuyện gì.
Bên ngoài cánh cửa phòng riêng của Đại Cường, một chàng trai co chặt nắm tay mình lại với những điều vừa nghe thấy. Anh thật không tin bao công sức thực sự đã hoài phí, vô nghĩa…
“ Chỉ với hơn 2 ngày thôi, cậu ấy thật sự đã hoàn thành rồi sao???”
“ Vỹ Khang! Tối qua… anh đã sáng tác xong rồi sao? Thật sự đã hoàn thành rồi à?”
Vỹ Khang vừa bước vào phòng đã nghe Tiểu Lan dồn dập hỏi. Cô vội vã đặt bát cháo lên bàn nhướn người đến gần anh hơn. Khuôn mặt ấy đầy khắp khởi hi vọng làm Vỹ Khang muốn phì cười nhưng vẫn cố giấu đi. Anh cau mày nhìn cô:
“ Sao vậy? Khó tin đến như vậy à? Cô rõ ràng là chưa từng tin tôi!”
“ Không phải…chỉ là em mừng quá thôi…” Rõ ràng hôm qua còn rất khó khăn…Chớp mắt một cái lại nói đã hoàn thành…! Thật khó nén nổi kinh ngạc…
Xem như đó đã là câu trả lời khẳng định những gì cô nghe thấy là thật. Tiểu Lan như người vừa trút được tảng đá lớn trên vai xuống vậy. Rồi bỗng nhiên giọng cô rụt rè:
“ Nhưng…sao hôm nay anh không đến công ty? Em không sao mà…Công việc của anh lúc này quan trọng hơn!”
Vỹ Khang quay qua lấy những viên thuốc ra cùng cốc nước mình đã mang lên lúc nãy đặt vào lòng bàn tay cô – “ Ai nói là tôi vì cô mới ở nhà chứ? Chỉ là có lý do riêng cho công việc thôi!”
“ Ồ… Vậy mà em cứ nghĩ…”
Bỏ lửng câu nói, Tiểu Lan ngập ngừng nâng cốc nước lên, cố nuốt trôi tất cả những thứ đắng nghét ấy…
“ Cô uống xong thuốc rồi nghỉ tiếp đi! Tôi đi làm việc…”
“ Vỹ Khang!” Anh vừa định quay lưng bước đi thì tiếng Tiểu Lan gọi giật về. Quay lại nhìn cô, chỉ thấy nét mặt bối rối với đôi môi đỏ hồng mấp máy “ Khi hát bài quan trọng nhất, anh hãy uống một cốc nước chanh ấm nhé…! Sẽ rất tốt cho giọng hơn.” Cô nhớ mình đã đọc như vậy được trong cuốn tạp chí sức khỏe ở siêu thị.
“ Ừm…Tôi biết rồi!”
“ Vỹ Khang!!” Cô lại đột ngột kêu lên.
“ Sao?” Vỹ khang có vẻ đã phát cáu vì thái độ này.
“ Tối nay… anh cố thể hiện thật tốt nhé…!”
“ Điều đó đương nhiên tôi tự biết!”
Nói rồi anh đã đi thật. Cánh cửa lạnh lùng khép lại, che chắn tất cả tầm nhìn của cô về anh. Thật ra cô rất muốn nói thêm rằng: “ Anh đừng đi!”, nhưng lại không cất thành lời. Đành phải giam mình vào sự cô đơn, trống trải này thôi…
Tại sao cứ luôn cho cô một ngọn nến hi vọng, rồi lại vô tâm tự tay mình dập tắt đi như thế?
Đưa tay quẹt đi giọt nước mắt hời tủi vừa lăn nhẹ, Tiểu Lan mệt mỏi nép mình vào sát góc, cố tìm lại giấc ngủ để không phải nghĩ suy gì nữa. Cơn mệt mỏi của những đêm qua lại lần nữa nhanh chóng đưa cô vào những giấc mơ êm đềm…
–oOo–
Choàng mình tỉnh giấc, mọi đồ vật trước mắt Tiểu Lan bỗng thật cô độc và lẻ loi. Bên ngoài khung cửa sổ, những ánh đèn đã lên cao nhấp nháy đằng xa trong màn đêm tối.
“ Chắc là anh ấy đã đi rồi…”
Không gian ngôi nhà chìm trong tĩnh lặng nên cô thầm đoán vậy.Vừa định bước ra khỏi giường sau một ngày dài như ngủ đông, cô giật mình khi thấy trên bàn là một tờ giấy trắng được yên vị dưới quyển tập của mình. Vội vàng nhoài người đến giật tờ giấy, dòng chữ thẳng tắp, cứng cáp của con trai làm tim cô se lại.
Thức dậy rồi thì xuống hâm nóng cháo dưới bếp lại. Thuốc tôi cũng đã chia sẵn và để ở dưới.
Có phải chăng cô quá ngốc nghếch…
Chỉ một dòng chữ ngắn gọn lại khiến cô cảm thấy ấm áp đến thế. Như những tia nắng mùa xuân rọi xuống từng cánh hoa sau một mùa đông lạnh giá. Thật sự rất muốn luôn kề cạnh anh, nhưng lại đành ngồi ở nhà mà hi vọng: “ Buổi biểu diễn tối nay sẽ kết thúc tốt đẹp!”
Nơi đằng xa muôn trùng khoảng cách, Vỹ Khang bước vội từng bước vào cánh gà. Bên trong Đại Cường vẫn đang thấp thỏm nhìn đồng hồ của mình ,thấy anh bước vào như người giữa biển vớt được phao lớn:
“ Tại sao cậu đến trễ vậy? Sắp đến giờ rồi, mau chuẩn bị đi! Bài hát đó đâu!”
Vỹ Khang mỉm cười tự tin đưa tận tay Đại Cường một tập bìa màu vàng nhưng không trả lời câu hỏi của ông lý do đến trễ…
Vì anh sao có thể nói rằng mình đã cố chấp trông mong một người thức dậy chỉ để chính miệng được thăm chừng sức khỏe, dặn dò người ấy uống thuốc… rồi mới yên tâm mà đi. Nhưng rốt cuộc lại không chờ được nữa, đành tiếc nuối ghi lại lên giấy…
Anh lặng lẽ bước qua một người như không hề quen biết rồi ngồi xuống trước tấm gương lớn để nhân viên chuẩn bị.
“ Minh Vương! Cậu đến đây xem thử đi!”