Từng bước đi trên những nấc thang bị gió mưa lùa vào trở nên lạnh đến tê lòng… Nhìn cánh cửa đang đóng chặt, lòng Tiểu Lan xót xa… Ước gì có thể được nhìn thấy anh một lần nữa… Lần cuối cùng!
…
“ Nếu cô… lấy cái này ra sẽ hợp với chiếc váy này hơn đó…!”
Hai hàng nước mắt trong suốt chảy dài xuống đôi gò mà trắng hồng, thấm nhuần làn da mịn màng của anh.
Vỹ Khang quay qua bất ngờ vuốt dọc chùm tóc của Tiểu Lan… Bàn tay kéo theo chiếc nơ màu hồng phấn…
…
Tiểu Lan nhẹ nhàng bước vào trong bếp, ánh đèn màu vàng mờ ảo hắt xuống làm những vật dụng đều sáng bóng lên sạch sẽ… Có lẽ, đây chính là nơi vương lại nhiều những giọt mồ hôi và giọt nước mắt của cô nhất…
…
“ Tôi… trời ơi! Tôi cứ tưởng mình đang phải trả bài cho cô mỗi khi cô bước xuống bếp đó. Đến khi nào cô mới không gây ra chuyện gì khi nấu ăn đây?”
…
“ Hi..!!’’
Khẽ bật cười khúc khích nhìn hàng ghế sofa đỏ rực… Tiểu Lan đang mường tượng lại khuôn mặt ngây ngô của mình lúc ấy…
…
” Làm ơn đi! Hiện giờ kiểu áo lưng trần rất nhiều đó, cô lạc hậu vừa thôi. Cứ như vậy chừng nào mới xong đây? Tưởng còn sớm lắm à?”
…
Chỉ vừa có thêm một khoảng thời gian ngắn nữa thôi, lại tràn ngập bao nhiêu kỷ niệm vấn vương như vậy.. Hỏi làm sao có thể dễ dàng rời xa nơi đây được? Ấn chặt sống mũi mình cố ngăn cảm xúc lại dâng lên, cô đặt tờ giấy trắng xuống bàn, lấy lọ hoa chặn lên rồi định quay lưng bước đi. Chợt, chiếc áo khoác màu đen có cài đóa hoa hồng đỏ treo trên thành ghế làm chân Tiểu Lan khựng bước. Suy nghĩ một lát, cô mím môi gấp nó lại rồi cho nhanh vào giỏ xách mình.
“ Xin lỗi anh nhé…!”
Tiến đến chuồng Tiểu Tình, cô định rắc chút thức ăn sáng cho nó rồi mới ra đi. Những ngày nay Vỹ Khang quá bận nên chỉ có cô ở gần bên cạnh nó nhất. Tình cảm cũng càng ngày càng tăng lên dần…
Bỗng, khuôn mặt Tiểu Lan bất ngờ kinh ngạc đến tái xanh. Cô ngồi sụp xuống để nhìn kĩ hơn, hi vọng là do mình nhìn không rõ…
“ Tiểu Tình…Tiểu Tình đâu mất rồi?”
Tiểu Lan hốt hoảng quăng chiếc giỏ xách qua một bên, mở bung cửa chuồng, nhưng vẫn trơ trọi một khoảng không lạnh tanh. Không có một vết tích gì để lại của con mèo quý.
“ Tiểu Tình!! Mày ở đâu?”
“ Tiểu Tình!!! Mày đâu rồi?’’
Lục tung cả phòng khách đến từng ngõ ngách, dưới gầm ghế rồi xuống sau bếp… Nhưng đáp lại cô vẫn là sự yên tĩnh và vắng lặng đến hụt hẫng.
Tức tốc bước nhanh trở lên phòng Vỹ Khang trong sự hoảng loạn, bàn tay cô đập liên hồi vào cánh cửa.
“ Vỹ Khang! Vỹ Khang!!! Anh dậy đi! Vỹ Khang!!!”
“ Vỹ Khang!!!’’
Trong căn phòng phủ một màu vàng nhạt, chàng trai đang định nép vào góc tường theo bản năng để không phải nghe những âm thanh ồn ào đó nữa… Chợt, anh mở bừng mắt khi nhớ ra rằng…
“ Vỹ…”
Tiểu Lan còn chưa gọi dứt câu, cánh cửa phòng đã mở toang khiến cô có chút sững người. Nhưng nhanh chóng trở về thực tại, cô hấp tấp nói như sợ từng lời của mình sẽ bị người khác ςướק mất:
“ Vỹ Khang! Tiểu Tình… Tiểu Tình biến mất rồi! Chiếc chuồng trống không! Hôm qua… rõ ràng hôm qua em về còn thấy mà!”
Những tưởng là Vỹ Khang khi nghe xong lập tức sẽ hoảng lên như cô, nhưng thái độ điềm tĩnh của anh bây giờ làm Tiểu Lan kinh ngạc đến bối rối.
“ Cô bình tĩnh lại đi! Tiểu Tình… đang ở phòng tôi. Nó không sao cả!”
Câu trả lời của anh càng làm Tiểu Lan kinh ngạc hơn. Cô sững người, ánh nhìn dán chặt vào anh. Đôi môi khẽ run run:
“ Đang.. đang ở phòng anh? Tại… tại sao vậy?”
“ Mấy ngày qua tôi không chăm sóc nó được, nên muốn gần nó một đêm. Không được sao?’’ Vỹ Khang thản nhiên trả lời.
“ Ơ… không… không phải…! Nhưng…” Tiểu Lan lắp bắp không biết phải nói gì.
“ Khoan đã! Cô thức dậy giờ này làm gì vậy? Không phải nói hôm nay mệt không làm thức ăn sáng sao?” Vỹ Khang vừa nói vừa cúi xuống nhìn đồng hồ đeo tay của mình “ Bây giờ vẫn còn rất sớm mà!”
“ Ơ…em…em…”
Không đợi Tiểu Lan trả lời, anh bước nhanh qua cô rồi vội vã xuống dưới nhà trong sự hoảng sợ tràn ngập trong lòng Tiểu Lan. Cô lật đật đuổi nhanh theo anh vì đã sực nhớ ra một điều…
“ Vỹ… Vỹ Khang! Anh đi đâu vậy? Vỹ Khang….!!! Chờ đã…”
Vỹ Khang vừa đặt chân xuống dưới nhà đã dừng bước. Đôi môi anh nhếch lên một đường cong kiêu ngạo cực kì hoàn hảo. Tất cả đều đúng như những gì đã dự đoán hôm qua…
Tiểu Lan cuối cùng cũng đã đuổi kịp theo anh, nhưng có lẽ đã quá muộn. Hai bàn tay Ϧóþ chặt vào nhau nén nỗi lo lắng và sợ hãi xuống khi nhìn thấy chiếc túi xách lớn đựng đồ mà khi nãy mình đã vứt đại sang một bên.
Vỹ Khang không tỏ ra vồn vã nữa mà bước chậm rãi đến chiếc giỏ xách. Đường dây kéo nhẹ nhàng lướt đi hé mở mọi thứ trước mắt anh…
Những bộ quần áo cũ màu, thuốc thoa vết bầm, băng keo cá nhân… và cả chiếc áo khoác của anh nữa… Tất cả đều nằm gọn trong đây…
Vứt mạnh giỏ xách qua một bên, Vỹ Khang quay lưng đứng phắt dậy, định nói điều gì đó… Nhưng đằng xa góc bàn, một tờ giấy trắng bay phần phật dưới lọ hoa úa màu làm đôi lông mày Vỹ Khang chau lại. Anh tiến đến cầm lên xem. Trong ánh sáng yếu ớt, từng con chữ vẫn hiện lên rất rõ…
Gửi anh, Vỹ Khang!
Khi anh đọc bức thư này thì có lẽ em đã rời xa nơi đây rồi. Xin lỗi và cảm ơn anh vì tất cả… vì em đã tự quyết định một mình, không nghe theo lời anh nói. Nhưng không còn cách nào nữa cả. Nếu không anh sẽ không kịp có bài hát sáng tác để công bố được, anh đã nói nó rất quan trọng mà, đúng không? Vì thế, xin anh đừng trách em! Em phải đi thôi! Anh hãy chờ nhé, rồi bài hát ấy sẽ được trả lại cho anh.
…
Cô gái vội vàng buông 乃út rồi đưa tay lên lau đi dòng nước mắt đang rưng rưng trên khóe mi mình. Nhưng rồi lại không thể kịp… Một giọt, hai giọt… cứ lăn dài… nhòe đi những nét chữ màu xanh trên tờ giấy. Lòng cô đau thắt lại với từng câu, từng chữ mình viết ra…
…
Hãy hiểu cho em. Vốn dĩ, ông trời từ lâu đã không ủng hộ cho em đến đây rồi, trò chơi này em đã không thể đi đến cuối cùng được… Đành vậy thôi! Nhưng em không nuối tiếc điều gì cả! Chỉ cần làm được điều gì đó tốt cho anh… Em chấp nhận mọi thứ…
Từ nay sẽ không còn ai làm phiền anh nữa rồi. Anh đã từng rất khó chịu với những rắc rối của sự vụng về mà em gây ra nhỉ? Em hậu đậu lắm phải không?
…
Hồi ức đẹp ấy lại ùa về làm cô bất giác mỉm cười. Những phần trứng khét đen vì lửa lớn, những miếng há cảo nát nhừ….
…
Bây giờ thì không còn nữa rồi…Không có em, anh phải nhớ dùng bữa sáng rồi mới đi làm nhé! Dù rất bận rộn, nhưng chỉ cần anh dậy sớm một chút là được mà. Nếu không sẽ rất hại cho sức khỏe, không làm việc tốt được đâu. Hãy tự chăm sóc của mình nhé! Sức khỏe là quan trọng hơn.
Chúc anh sẽ thành công hơn nữa với niềm đam mê ca hát của mình. Em sẽ trở về là một người hâm mộ luôn ở bên cạnh anh như ngày xưa, dõi theo từng bước đi của anh.
Chỉ mong một điều rằng… anh vẫn sẽ nhớ, em đã từng đến nơi đây…
Tiểu Lan.
Đôi bàn tay Vỹ Khang run run cầm bức thư trên tay. Từng câu chữ hiện lên như một lưỡi dao xoáy đến làm tim anh đau nhói. Quay qua thì chỉ thấy cô gái bé nhỏ đang khúm núm Ϧóþ chặt hai bàn tay mình vào nhau, đầu cũng không dám ngẩng lên nhìn anh…
“ Đây là gì? Là gì hả??? Không phải tôi đã nói cô không được tự mình quyết định rồi sao????”
Trong ngôi biệt thự màu trắng, âm thanh hét vang như xé tan sự tĩnh lặng từ nãy giờ… Thay vào đó là sự ngột ngạt với những hơi thở dồn dập của hai con người kia thoát ra một cách gấp gáp…
–oOo–
Những ánh nắng đầu tiên bắt đầu tràn vào khung cửa sổ sau bếp, phủ nhẹ lên tấm khăn trải bàn trắng…
Tiểu Lan ngẩng đầu nhìn sang một nơi khác, cố tình không nhìn thẳng vào Vỹ Khang. Vì cô không muốn làm anh khó xử, khi để cô thấy anh như lúc này… Ánh mắt vô hồn kia làm lòng Tiểu Lan xót xa…
…
“ Minh Vương… anh ấy là người đồng tính… Anh ấy có tình cảm với anh…”
“ Chỉ cần em rời khỏi anh… thì sẽ chấp nhận trả lại bài hát đó cho anh…”
“…”
…
Vỹ Khang không còn tin, hay nói đúng hơn là không thể tin vào những gì mình vừa nghe được nữa. Nó làm anh quá sốc! Quá bất ngờ! Bức thư trong tay anh vô tình bị anh Ϧóþ chặt lại trở nên nhăn nhúm.
“ Vậy tại sao cô lại đồng ý? Tại sao cô lại tự quyết định một mình? Cô không tin tôi sẽ tự sáng tác lại được sao?”
“ Không… không phải…!! Em cũng không muốn như vậy đâu…Nhưng em có thể làm gì khác hơn được đây? Ngày công bố của anh thì cận kề… Em có thể khoanh tay đứng nhìn mà bỏ mặc cơ hội có thể giúp anh sao?…”
“ Nhưng tôi không cần cô giúp như vậy!”
Vỹ Khang hét lớn cắt ngang lời Tiểu Lan làm cô sững sờ. Khóe mắt cô đỏ hóe ứ đọng những giọt lệ long lanh nặng trĩu.
“ Vậy em phải làm sao đây? Anh tưởng em muốn rời xa anh, rời xa nơi này lắm hay sao hả? Nhưng đó là tất cả sự nghiệp của anh, là niềm đam mê của anh… Cảm giác ở bên anh mà chỉ là một người vô dụng, không giúp được gì cho anh rất khó chịu! Khó chịu lắm anh có biết không?”
Tiểu Lan tức giận nhìn anh nạt lại rồi vội vàng quay qua nơi khác, mím chặt đôi môi mình lại ngăn cho dòng nước mắt không tuôn rơi … Anh có biết cô đã phải đắn đo, day dứt đến chừng nào không? Anh có biết lòng cô đã rối rắm, muộn phiền đến chừng nào không?
“ Tôi xin lỗi… vì tôi mà cô đã phải mệt mỏi như vậy…” Vỹ Khang thừ người khi lần đầu thấy cô có thái độ quá khích như vậy. Bàn tay anh nắm chặt trọng sự chơi vơi, lạc lõng…
Nhưng chính cô… cũng đâu có hiểu lòng anh đâu chứ! Những gì anh muốn làm bây giờ… còn nhiều hơn nữa…chứ không phải chỉ có hai từ xin lỗi ấy…
King coong!!! King coong!!!