Nhưng Vỹ Khang biết, dù có hỏi chắc chắn cũng sẽ không thể nào nhận được câu trả lời thật của cô. Nếu không, cô đâu cần che giấu biểu cảm của mình như vậy…
Cả hai không nói gì nữa…
Để mặc cho thời gian trôi dần trong im lặng…
Có lẽ… như vậy sẽ tốt hơn cho lúc này…
–oOo–
“ Chắc chắn cô ấy đã có chuyện gì xảy ra… Hình như… là từ hôm qua đến giờ rồi… rất kì lạ…”
Đôi mắt Vỹ Khang đầy đăm chiêu dán chặt vào cây cổ thụ cao lớn đằng xa qua khung cửa sổ xe trong vô thức. Tâm trí anh vẫn không sao thoát khỏi vì sao những biểu hiện của Tiểu Lan thay đổi liên tục như vậy…
“ Vỹ Khang… mọi người bên ngoài đã chuẩn bị xong rồi….mình xuống quay thôi… anh sao vậy?” Một cô gái trẻ ngồi bên cạnh ái ngại lên tiếng nhắc Vỹ Khang.
Yến Yến- người mẫu quảng cáo trẻ, dù chỉ mới 15 tuổi nhưng đã từng là người đại diện cho rất nhiều thương hiệu nổi tiếng trong và ngoài nước.Với sự diễn xuất cực tốt trong từng góc máy, cô đã được tuyển chọn trong buổi casting cho MV Dường như dần xa cách diễn ra vào tháng trước.
“ Xin lỗi! Tôi biết rồi!”
Vỹ Khang mỉm cười lịch sự đáp lại rồi mở cửa xe bước ra ngoài. Từng luồng gió trong lành lúc sáng sớm bay qua những khắp các tán cây trong công viên Hữu Ái tạo nên một bầu không khí thật thoáng đãng.
“ Đó có phải là Vỹ Khang không vậy?”
“ Vỹ Khang kìa!!!”
“ Vỹ Khang!!!”
“…”
Một đám người hâm mộ trên đường và trong công viên vội vàng đua nhau ào đến hướng chiếc xe Vỹ Khang. Vì giờ này không còn sớm nên đường phố đông đúc hơn hẳn. Những người trên đường đoán có người nổi tiếng xuất hiện hoặc đóng phim nên ngoảnh lại nhìn rất nhiều. Phút chốc giao thông đã bị tắc nghẽn.
“ Mọi người làm ơn tránh đường! Vỹ Khang sẽ phải quay Music Video cho kịp giờ ạ!”
“ Mọi người làm ơn tránh đường!!!”
Đại Cường đã lường chắc được vấn đề này khi phải quay giữa công viên đông người nhất thành phố nên đã thuê nhiều bảo vệ mở đường cho Vỹ Khang. Nhưng người hâm mộ càng lúc càng đông lên. Cho đến khi Vỹ Khang và Yến Yến bước qua được dày hàng rào vây thành một vòng tròn do công ty mang đến thì bọn họ mới đành chịu đứng bên ngoài. Nhưng tiếng reo hò vẫn không dứt.
“ Mọi người im lặng một chút nhé! Hãy để Vỹ Khang tập trung mới có thể ra mắt một sản phẩm thật hoàn hảo cho các bạn được!”
Đại Cường nở một nụ cười thân thiệt rồi nói lớn với cả vòng vây bao quanh theo đường rào chắn. Quả nhiên, lời nói ông làm không gian bớt hỗn độn đi hẳn, những vẫn còn những âm thânh xì xào không thể dứt.
Người kéo đến mỗi lúc càng một đông nên cũng ảnh hưởng ít nhiều đến thời gian quay. Mãi đến gần trưa cả ekip mới chuẩn bị lên xe trở về công ty.
“ Vỹ Khang! Cho tôi xin chụp một tấm ảnh nhé!’’
“ Vỹ Khang! Anh ký tên cho em được không vậy”
“…”
Mọi người đổ dồn về chiếc hàng rào được mở đường cho Vỹ Khang đi. Không gian lại hỗn độn một cách khó quản lý trở lên. Đám bảo vệ đổ mồ hôi ướt đẫm cả áo dưới cái nắng gần trưa.
“ Xin lỗi! Xin lỗi! Bây giờ Vỹ Khang phải tiếp tục rất nhiều công việc! Xin lỗi các bạn nhiều lắm!” Đại Cường đi trước mở đường cho Vỹ Khang.
Vỹ Khang mỉm cười vẫy tay chào tất cả rồi bước lên xe. Đại Cường phải nán lại để nói vài lời cho những sự kiện lớn sắp diễn ra của công ty.
“ Cảm ơn mọi người nhiều lắm! Mọi hoạt động xin hẹn gặp lại các bạn vào buổi ra mắt phim Chúng mình thuộc về nhau bắt đầu lúc chiều ngày ngày mai và buổi mở đầu cho chuyến lưu diễn Châu Á của Vỹ Khang sắp tới tại đất nước chúng ta- quê nhà anh! ”
Ông mỉm cười rồi cũng quay lưng lên xe. Khoảng cách giữa mình và ngôi sao thần tượng càng lúc càng xa dần khiến lòng người hâm mộ hụt hẫng ít nhiều…
“ Bây giờ chúng ta quay về công ty để tổng duyệt lại tất cả màn trình diễn và kịch bản cho buổi ra mắt phim chiều mai…” Đại Cường cố ý đọc lên lịch trình cho Vỹ Khang biết như thường lệ.
“ Em biết rồi! Em sẽ cố gắng làm tốt!” Vỹ Khang nhìn ông nói.
“ Chỉ hi vọng cậu không phụ lòng những người hâm mộ của mình thôi.” Đại Cường lạnh lùng.
“ À, sao sáng nay Minh Vương không đến nhỉ?”
“ Không biết nữa! Chắc do buổi quay cũng không khó…”
Lời thắc mắc đột ngột của Tiểu Thắng làm Vỹ Khang giật mình.
Minh Vương…?
…
“ Vỹ Khang! Cậu sao vậy? Với bản tính cậu trước giờ vốn không thể đồng ý cho cô gái ấy ở lại. Cũng không thể cùng chơi chung một trò chơi thử thách 3 tháng trẻ con ấy…Cậu suy nghĩ gì mà tin tưởng một cô gái lạ mặt ấy? Cậu không sợ cô ta đang lừa gạt mình sao?”
…
“ Được! Cậu nói đúng lắm, cuộc sống của cậu phải do cậu tự quyết định. Không hề liên quan gì đến tôi. Vốn dĩ đó là cuộc sống riêng của cậu…”
…
“ Lúc sáng anh ấy đến tìm anh, nhưng lại không gặp. Sau một hồi nói chuyện với em, anh ấy xuống dưới nhà bếp, nhưng sau khi trở lên lại đi về ngay một cách vội vã…”
…
“ Việc này… nếu tôi nói có thì sao? Nếu tôi nói không thì sao?”
…
“ Phải rồi… từ lâu, Minh Vương đã có thành kiến với Tiểu Lan… Cô ấy bắt đầu thay đổi thái độ một cách kì lạ từ lúc đi học về trễ… Không lẽ…”
Đôi lông mày Vỹ Khang chau lại với bao ý nghĩ phức tạp như một bài toán khó đan xen nhau. Bỗng, một lời giải mờ ảo hiện ra trong đầu Vỹ Khang. Anh quay phắt qua Đại Cường…
“ Anh! Chiều mai mấy giờ buổi ra mắt phim mới bắt đầu vậy?”
CÓ LẼ… EM SẼ PHẢI TỪ BỎ THÔI
ANH ĐÃ NGỠ CHỈ LÀ MƠ
Phần 1
…♪…♫…♪…♫…
…♫…♪…♪…♫…….
Cả khán phòng hội trường của công ty Hoàng Long dần trở nên nóng rực với sự cuốn hút trong từng màn vũ đạo mà Vỹ Khang tỏa ra. Lại có lúc trầm lặng và ấm áp với những bản hit ballad nhẹ nhàng của anh… Những bài dợt trước chương trình đã diễn ra trước hơn một tháng, vậy mà những nhân viên trong công ty xem đi xem lại vẫn không chán.
“ Vỹ Khang quả là một người trẻ tuổi nhưng có thực tài. Những động tác vũ đạo khó và ứng xử trên sân khấu cậu ta đều học rất nhanh và thể hiện rất tốt! Thật không uổng công ty đã dốc sức đầu tư’’ Tuấn Lương, chịu trách nhiệm dàn dựng sân khấu và kịch bản cho đêm nhạc của Vỹ Khang trong chuyến lưu diễn, cười lớn quay qua nói với Đại Cường.
“ Đúng vậy…nếu không phải vì bài hát sáng tác của Vỹ Khang bị đánh mất thì chương trình đang diễn ra rất tốt rồi…” Tú Vi thở dài tiếc nuối.
“ Tuấn Lương! Anh đã chuẩn bị kịch bản cho trường hợp sẽ không có bài hát sáng tác chưa?” Đại Cường đẩy gọng kính mình lên, đôi mắt nhìn chăm chăm vào chàng trai trẻ trên sân khẩu đang cuốn mình vào từng nốt nhạc.
“ Tôi đã hoàn thành rồi! Nhưng e rằng khó mà làm dịu được làn sóng mong chờ của người hâm mộ từ lâu…” Tuấn Lương lo âu trả lời.
“ Để sáng tác được một bài hát hay cần phải có cảm hứng… Nếu cứ trong tình huống hối thúc này thì bài hát ấy cũng chỉ là một sự khống chế! Sẽ làm mất hình ảnh sáng tác của Vỹ Khang vì đây là bài đầu tiên…” Tú Vi đáp lời.
“ Con đường này là cậu ấy chọn… Nếu đã không thể bước tiếp thì cần phải tự mình biết điểm dừng…”
♪. . . ♫. . . ♪ . . . ♫. . .
Đại Cường nói rồi bước tới gần sân khấu, âm thanh của bản nhạc dance từ hai chiếc loa lớn phát ra thật chói tai đối với ông. Trên sân khấu, Vỹ Khang kết thúc bài hát bằng động tác vũ đạo cuối cùng với cú nảy thân người về sau được đỡ lấy bởi những cánh tay của vũ đoàn hỗ trợ.
Những nốt nhạc đang bay nhảy khắp nơi cũng dần lắng xuống…
“ Tốt lắm! Buổi tổng duyệt đã thành công hoàn hảo!” Tuấn Lương bước đến vỗ tay động viên mọi người. Những giọt mồ hôi của niềm đam mê lăn dài trên đôi gò má bóng lưỡng.
“ Mọi người nghỉ ngơi đi! Hi vọng các bạn sẽ giữ được phong độ này khi trình diễn chính thức!” Đại Cường mỉm cười nói.
Những vũ công tản dần ra ngoài hội trường, chỉ còn những nhà phụ trách lớn trong công ty. Vỹ Khang đón chiếc khăn lông thấm mồ hôi từ người phục vụ rồi chậm rãi bước khỏi sân khấu.
“ Mọi thứ cậu chuẩn bị tốt lắm! Tôi đã từ chối tất cả các lời mời trình diễn của cậu từ đây cho tới buổi khởi động chuyến lưu diễn vào cuối tuần. Sẽ có nhiều thời gian lắm đấy… Đừng làm tôi thất vọng!”
Nhìn bóng Đại Cường khuất dần đằng sau cánh cửa, lòng Vỹ Khang rất hiểu rõ ông đang muốn nói đến điều gì. Thở dài mệt mỏi, anh quay qua định bước vào phòng thay đồ.
“ Vỹ Khang à! Chúng tôi định đi dùng cơm trưa, cậu đi luôn nhé!” Tiếng Tú Vi vang lên đột ngột.
“ À… tôi có việc bận… mọi người ăn ngon miệng!” Vỹ Khang ái ngại đáp.
“ Vậy à…? Tiếc nhỉ? Lâu lâu mới có dịp tập hợp đông đủ… Bận gì thì bận, cũng phải lo sức khỏe của mình nữa đấy!”
“ Ừm.. Cảm ơn! Tôi biết rồi!”