Lòng Minh Vương chợt nhói đau lên với từng lời mẹ mình nói. Bà đã nhiều lần nói điều này, và anh cũng rất hiểu bà muốn gì. Nhưng làm sao để bà có thể hiểu anh đây…?
“ Con xin lỗi… hôm nay con hơi mệt một chút! Con muốn lên phòng nghỉ… Con sẽ xem lại tất cả những gì mẹ nói hôm nay.”
Anh nhanh chóng đợt dậy rồi quay bước lên phía cầu thang.
“ Hãy nhớ, cuộc sống là do con tự quyết định. Mỗi quyết định của con sẽ mãi bám lấy cuộc đời của con.”
Minh Vương nghe thấy, nghe rất rõ…
Nhưng sao lại không thể quay lại…
Từng bước chân lên từng bậc thang trên cao, tâm trạng anh càng trở nên nặng nề thêm.
Anh nhìn xuống tờ giấy trên tay, với những nốt nhạc ấy… là bao công sức của Vỹ Khang viết lên. Một bản nhạc đối với người nhạc sĩ viết nên nó giá trị ra sao, điều này lý nào anh không hiểu?
“ Nhưng… mình không thể để cô ta ở bên cạnh Vỹ Khang được. Đã là cơ hội thì dù mong manh đến mấy cũng có thể thành hiện thực… Không thể… nhất định không thể!!!”
Một chút cắn rứt nhen nhúm lên trong lòng Minh Vương nhưng rồi nhanh chóng vụt tắt. Anh không thể khoanh tay nhắm mắt đứng nhìn điều đó ra được…
Không thể…!!!!
Bởi vì… đó là tình yêu trong đời của anh.
Đã từng cho anh biết bao buồn vui một thời.
Minh Vương đặt tập bìa xuống bàn rồi mở cửa bước ra bên ngoài ban công. Ánh nắng vàng rực bao trùm một màu như muốn nuốt chửng anh..
Nhìn ra đường chân trời đằng xa ngút ngàn, anh cảm thấy chơi vơi lạc lõng giữa dòng đời ngược xuôi.
Hệt như mình chỉ như một khối thịt dư trong cái xã hội xô bồ này.
Cố gắng bon chen đến mấy…
Tranh giành đến mấy, rốt cuộc rồi sẽ nhận được gì?
Hạnh phúc có chắc chắn rồi sẽ đến với những người như anh không…?
Trên bầu trời, những áng mây hồng dần chuyển sang một màu âm u, buồn tẻ… Hơi gió lạnh đến tê tái lòng người luồn lách qua từng kẽ lá bay đi khắp nơi…
—oOo—
Tiếng chuông điện thoại vang lên giữa căn phòng bao trùm một màu tối đen tĩnh mịch. Túi quần Vỹ Khang phát lên một luồng ánh sáng trắng hắt lên thành gỗ bàn làm việc. Độ rung của nó ngày càng mạnh khiến Vỹ Khang đang trong cơn mệt mỏi cũng phải thức giấc.
Anh từ từ ngồi lên, chống hai khuỷu tay lên bàn, xoa xoa lại gương mặt mình rồi dựa lưng vào chiếc ghế xoáy, từ từ lấy chiếc điện thoại ra.
“ Alô…”
“ Cậu vẫn đang ngủ sao? Biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Mọi người đang đợi cậu đây!!!” Vẫn là nhà quản lý khó tính và luôn dán sát mắt vào chiếc đồng hồ của mình, giọng Đại Cường nói như hét vào chiếc điện thoại.
“ Em biết rồi! Em sẽ đến ngay!”
“ …”
Tít..!!!
Nói rồi anh tắt máy nhanh, không cần biết bên kia Đại Cường chuẩn bị nói gì.Đặt chiếc điện thoại xuống bàn, Vỹ Khang với tay mở công tắc đèn trên bàn làm việc lên.
Thứ ánh sáng trắng chiếu rọi loang cả một vùng khiến đôi mắt Vỹ Khang chớp mở liên tục để thích nghi.
“ Chắc cô ấy… đã ra ngoài rồi…”Vỹ Khang tự nói với mình khi nhớ lại chuyện lúc trưa.
Cả ngôi nhà đều yên ắng đến độ dường như Vỹ Khang có thể nghe thấy cả tiếng hơi thở của mình. Xung quanh đều trống vắng là lạc lõng khiến Vỹ Khang cảm thấy chơi vơi và mệt mỏi giữa dòng đời một mình đơn độc.
Đến bây giờ, anh cũng không biết quyết định năm ấy của mình rốt cuộc là đúng hay sai? Chỉ biết rằng, cố gắng đến mấy, rong đuổi khắp nơi, giờ nhìn lại, anh đã được gì?
Ánh đèn sân khấu chói lọi một màu hào nhoáng…
Những tiếng reo hò tung hô một cách điên cuồng…
Và… còn gì nữa không?
Anh đã được nhiều hơn? Hay là mất đi nhiều hơn?
Không muốn suy nghĩ nữa…!!!
Hất ngược tóc lên cao, Vỹ Khang nhổm người đứng dậy bước vào toilet. Đắm mình trong dòng nước từ vòi sen, cái lạnh như bao lần vẫn vậy, nhưng làm anh cảm thấy tỉnh táo và dễ chịu hơn nhiều.
Vỹ Khang lau khô mình, quấn chiếc khăn tắm vào người rồi bước ra ngoài. Từng giọt nước trong suốt chảy dài từ những sợi tóc đen nhánh của anh xuống mặt sàn gỗ.
Bật công tắc đèn phòng lên, Vỹ Khang bước ra của ngoài đóng chốt khóa phòng lại. Quay lưng ngoảnh lại thì những quyển sách và đồ dùng bừa bãi dưới sàn làm Vỹ Khang thở dài.
Một cảm giác nao nao tận đáy lòng anh dâng lên…
“ Có phải…mình lại quá nặng lời rồi không?’’
Vừa chọn nhanh một bộ quần áo, Vỹ Khang vừa suy nghĩ tất cả mọi chuyện. Vì chút nữa ra trường quay anh sẽ có trang phục riêng nên không cần phải chăm chút gì nhiều.
Một chút hối hận len lõi vào tâm trí Vỹ Khang. Nhưng càng nghĩ anh càng không hiểu tại sao tập bìa ca khúc anh sáng tác lại biến mất mà Tiểu Lan lại một mực khẳng định là mình chưa nhìn thấy nó…
Vậy ai đã lấy đi???
Bước xuống nhà, mọi thứ cũng chìm trong bóng tối. Một chút cái lành lạnh từ không gian dưới bếp thổi ra càng làm ngôi nhà thêm hiu quạnh.
Vỹ Khang bước đến chuồng Tiểu Tình, bật những công tắc đèn lên trong nhà lên. Ánh sáng lại tràn vào khắp nơi. Nhìn xuống dưới, Tiểu Tình vẫn đang ngủ say.
“ Đúng là con mèo lười mà!”
Bỗng, Vỹ Khang nhận ra, cái khung nhỏ trên thành chuồng đã đầy ắp thức ăn và nước uống. Và anh cũng hiểu, bàn tay người con gái ấy đã làm tất cả.
“ Cô ta… lại đi đâu nữa chứ! … Đụng chuyện một chút là bỏ đi! Đi xong lại về… Xem cái nhà này là gì chứ?”
Sự tức giận và lo lắng xen lẫn vào nhau, Vỹ Khang đóng sập cửa bước ra ngoài.
Gió chiều tối bay qua làm rung rung dàn hoa nhỏ trước ngôi biệt thự màu trắng…
Và… cánh cổng tiếp tục khóa trái…
—oOo—
Vù…vù…!!!!
Chiếc xe màu đen hiện đại xé gió lao đi vun ✓út trên con đường dài bằng phẳng với những ngôi nhà san sát nhau mà lại không hề có một bóng người qua lại.
“ … Cảm ơn anh….”
Giọng Tiểu Lan nho nhỏ vang lên như một mảnh giấy mỏng manh bị gió thổi bay trong không khí. Lập Hưng nở một nụ cười lớn đầy kiêu ngạo, đôi mắt vẫn tập trung vào phía trước khi tốc độ chiếc xe ngày càng nhanh.
“ Haha! Cuối cùng cũng chịu nói rồi sao? Người khác nhìn vào cứ nghĩ chúng ta bị câm đấy! Bảo không cần nói thì không nói thật…”
Tiểu Lan cũng mỉm cười đáp lại rồi im lặng quay qua bên ngoài. Gió lạnh tốc vào mặt cô, tràn vào khóe mi khiến mắt cô đờ đi như đông cứng, và… một chút cay cay…
“ Giờ thì tôi biết tại sao… người ta lại thích tốc độ khi tâm trạng buồn rồi…”
Mọi cảnh vật trôi vụt qua trong đôi mắt thẫn thờ của Tiểu Lan, từng ngôi nhà đang chạy ngược dòng đi xuống…
Lời Tiểu Lan bang quơ nói lên khiến Lập Hưng có chút khó hiểu. Dường như, cô đang muốn nói đến một ai đó. Và chính xác hơn, chính là người bạn trai cô ấy.
Không hiểu sao, Lập Hưng cảm thấy không thích hỏi sâu về người con trai đó, muốn lảng sang chuyện khác.
Một cảm giác… trống rỗng…
“ Đúng vậy! Khi buồn thì tốc độ sẽ làm mình thấy dễ chịu hơn.”
Vì khi có tốc độ, thì cũng sẽ có gió…
Hòa mình vào từng luồng gió mạnh và ngắm con đường trôi vụt về sẽ cảm thấy rất dễ chịu. Cảm giác như… gió đang cuốn đi mọi thứ, tất cả đều theo gió bay đi, những chuyện buồn cũng trôi tuột về sau…
“ Cô là con gái, vậy mà không sợ tốc độ à?”
Lập Hưng thật sự cảm thấy ngạc nhiên khi những lúc anh lỡ đạp ga quá mạnh nhưng Tiểu Lan vẫn trơ ra, không hề có thái độ sợ hãi. Dường như, thể xác cô đang ở đây , còn tâm hồn và suy nghĩ của cô đang bay về phương nào rồi.
“ Sợ chứ…” Tiểu Lan đáp gọn, không quay đầu lại.
“ Vậy sao? Trông cô không hề có vẻ gì là sợ như lời cô nói!”
“ Tôi cũng không biết nữa. Nhưng bây giờ thì… cảm thấy dễ chịu với nó…”
“ Ừm!”
Cả hai lại chìm vào trong sự im lặng…