Có lẽ, Tiểu Lan sẽ không biết được rằng, món trứng chiến hơi sống chính là một món ăn đơn giản, dễ làm nhưng lại rất ưa thích của Vỹ Khang.
“ Thật sao..? Vậy…”
Tiểu Lan vui mừng ngồi nhanh xuống ghế. Nhưng lời nói chưa kịp hết câu đã bị Vỹ Khang chen vào một câu cắt phăng niềm vui trước đó.
“ Nhưng mà từ nay cô không cần làm đồ ăn sáng đâu! Nếu không thì làm cho cô ăn thôi. Tôi không phải lúc nào cũng có thể ngồi lại ăn sáng như vậy đâu!” Vỹ Khang vừa đặt ít trứng lên sandwich vừa nói.
“ Nhưng em vẫn làm 2 phần. Nếu anh không ăn kịp thì trưa em sẽ ăn lại.” Tiểu Lan cứng đầu trả lời.
“ Tùy cô thôi.”
Vỹ Khang lạnh lùng đáp lại cốc lốc.
“ Mà… Vỹ Khang này… Sao điều gì anh cũng biết vậy?”
“ Ý cô muốn nói gì?” Vỹ Khang chau mày ngầng lên nhìn Tiểu Lan.
“ Là… những điều như băng vết thương, nấu ăn, rồi ngâm nước lạnh khi bỏng… Những điều đó anh là con trai những lại rất hiểu biết… Ý em là…”
“ Là do tôi sống một mình tự lập quen rồi! Những điều đó cơ bản phải biết thôi.”
Vỹ Khang thản nhiên đáp rồi quay qua chỗ khác. Để lại cho Tiểu Lan rất nhiều câu hỏi mà từ lâu cô đã khó hiểu…
Nhất là… về gia đình anh…
Bỗng, một sắc màu đỏ tràn ngập con ngươi anh khiến Vỹ Khang thắc mắc lên tiếng hỏi:
“ Hoa này… là do sáng nay cô đi mua sao?”
“ Gì chứ? Là hôm qua anh mua… tặng em mà…?” Tiểu Lan ngẩng đầu lên ngạc nhiên hỏi ngược lại anh.
“À! Tôi quên mất!’’
Là do Vỹ Khang quên béng đi vở kịch mà hôm qua anh đã diễn rất nhập vai. Bó hoa hồng này sau khi ra khỏi nơi dạy nấu ăn anh cũng không để ý tới nữa. Không ngờ cô ta mang về tận nhà.
“ Mà cô cũng biết cắt tỉa để cắm hoa sao?”
“ Cũng biết chút chút thôi! Tại mẹ em yêu thích hoa nên thường mua về nhắm cắm.”
Tiểu Lan mỉm cười khi nhắc vể mẹ mình nhưng rồi lại hụt hẫng. Ở nhà, cô đã từng cắm được nhánh hoa nào cho mẹ mình đâu chứ?
Thấy nét mặt Tiểu Lan chùn xuống, Vỹ Khang như hiểu gì đó vội lảng sang chuyện khác…
“ Nhìn kìa! Cắt tỉa gì mà không đẹp mắt gì hết. Nếu hoa tôi mua không đẹp thì lọ này vứt đi cho rồi!”
“ Hả! Vậy mà còn không đẹp sao? Nhìn tay em đi này, em đã phải…”
“…”
—oOo—
Vỹ Khang đeo chiếc mắt kính bản rộng lên, chiếc Mercedes trắng chuẩn bị lăn bánh…
“ Tôi đi đây! Cũng trễ rồi! Ở nhà cô xem dọn dẹp lại nhà cửa đi.”
“ Lát trưa anh có về không vậy? Em nấu chút gì đó ăn nhé!” Tiểu Lan cố hỏi với theo
“ Chưa biết! Tùy cô thôi!” Vẫn cái giọng cộc lốc đó đáp lại hòa lẫn trong nắng gió, nhưng sao giờ đây Tiểu Lan không cảm thấy khó chịu nữa rồi.
Đâu ai biết rằng, cảm giác của 2 người lúc này lại trùng hợp với nhau, khi cái cảnh đưa tiễn này chẳng khác một người vợ đảm đang ở nhà lo việc nội trợ đưa tiễn chồng đi làm hằng ngày.
Nhưng… cùng một cảm giác, vậy mà hai khuôn mặt lại biểu cảm hoàn toàn khác nhau…hai cảm xúc đang dâng trào trong 2 con người cũng hoàn toàn khác biệt…
Một nụ cười rạng rỡ mãn nguyện giữa ánh nắng mặt trời…
Một hơi thở dài hắt ra khi ký ức ngày ấy lại tràn về trong tâm trí kia…
Đợi đến khi xe Vỹ Khang khuất dần rồi mất hút sau khúc quanh, Tiểu Lan mới chịu quay bước đi vào nhà.
Cô đâu biết rằng, bên kia đường, chiếc Ferrari màu đỏ của Ý đã đậu ở đó từ lúc nào…
Và chủ nhân đang ngồi trên xe với hàm răng cắn chặt vào nhau, cơ thể dần nóng lên hơn cả những tia nắng bên ngoài cùng với ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào cô…
Đôi mắt Minh Vương như đóng băng vào thân người nhỏ nhắn của cô gái bên kia ngôi biệt thự màu trắng đang từ từ khép cánh cổng lại. Không biết là do hơi lạnh từ chiếc máy điều hòa trên trần xe phà xuống khiến bàn tay Minh Vương run lên siết chặt lấy vô-lăng, hay là do hình ảnh tiễn đưa kia lại một lần nữa hệt như ngàn mũi kim xoáy sâu vào đôi mắt này của anh.
Rõ ràng là lúc đầu Minh Vương định sẽ chạy thẳng lên công ty Hoàng Long để dự cuộc họp tổng kết các kế hoạch cho chuyến lưu diễn Châu Á gần kề của Vỹ Khang.
Vậy mà…Biết bao con đường trên đời, thế nhưng sao anh vẫn chọn con đường dẫn lối đến đây… Để rồi tự mình vò nát con tim mình…
Bỗng một điều gì đó thôi thúc lý trí Minh Vương nhấn ga cho xe chạy qua đường. Đứng trước cổng ngôi biệt thự màu trắng, chính anh cũng cảm thấy nó đang dần thay đổi hơn ngày trước… Không còn là một ngôi nhà luôn thường xuyên khóa trái cửa nữa…
Lộp cộp…lộp cộp…!!!
Tiếng một vật gì đó rơi xuống sàn đất vang lên khiến Minh Vương giật mình cắt ngang dòng suy nghĩ của anh. Theo phản xạ, anh đưa mắt nhìn vào bên trong nhà, nơi phát ra âm thanh đó, thì thấy hình ảnh một cô gái với mái tóc buộc cao vội vã chạy vào nhà. Vì chạy quá nhanh khiến mái tóc bị xõa tung ra, buông dài trong nắng gió.
“ Này!!! Khoan đã…!!!! Cô gái…!!!”
Bàn chân Tiểu Lan đứng khựng lại rồi ૮ɦếƭ trân tại chỗ, không dám ngoảnh đầu nhìn lại dù biết người ấy đang gọi mình. Lồng иgự¢ cô cứ đập dồn dập như trái tim bên trong đang muốn bức phá nhảy ra ngoài vậy.
“ Thôi rồi…! Thế là bị phát hiện rồi… ! Lớn… lớn chuyện rồi! Phải làm sao đây? Biết phải nói sao với Vỹ Khang việc này đây…? Trời ơi!!! Ai kêu bày đặt tưới cây tưới hoa làm gì chứ???”
Đến từng suy nghĩ của Tiểu Lan cũng đang run lẩy bẩy theo nhịp thở gấp gáp của cô. Vừa nãy thấy dàn hoa đẹp vậy mà sắp ૮ɦếƭ héo vì thiếu nước nên cô có ý giúp Vỹ Khang chăm sóc chúng. Không ngờ lại gặp ngay lúc…
“ Cô đừng lo! Tôi và Vỹ Khang đã có cuộc nói chuyện! Mọi chuyện của cô và cậu ấy tôi đã biết đôi phần…”
Lời nói của Minh Vương vang lên đến đâu, Tiểu Lan cảm thấy nhịp thở mình bắt đầu điều hòa lại đến đấy. Chẳng biết có nên nói cô quá nhẹ dạ tin người không khi vừa nghe anh nói cô đã tin ngay và quay đầu lại. Bước chầm chậm từng bước ra ngoài cổng.
“ Chắc là anh ấy không nói dối đâu. Họ… hình như cũng là bạn thân mà… Dù sao giờ… cũng bị nhìn thấy mất rồi…” Lại là những dòng đối thoại đảo lộn tự trấn an mình bay loạn xạ trong suy nghĩ của Tiểu Lan.
“ Chào… chào anh… Anh đến tìm Vỹ Khang à?” Tiểu Lan rụt rè cất tiếng hỏi.
“ Ừm… Vỹ Khang… cậu ấy có ở trong nhà không?’’
Minh Vương dù đã tận mắt nhìn thấy chiếc xe Vỹ Khang vừa rời khỏi nhà, thậm chí còn biết được Vỹ Khang đi đâu, thế nhưng anh không biết phải viện vào lý do gì để có thể bắt nguồn cho cuộc nói chuyện này.
“ Vỹ Khang anh ấy vừa đi rồi anh ạ! Anh có cần nhắn lại gì không?”
“ Vậy à? Thế tôi… có thể vào nhà ngồi chờ một chút được không? Tôi có việc cần bàn bạc với cậu ấy!”
“ Ơ…dạ… Được thôi…! Anh chờ em một chút…”
Tiểu Lan ái ngại lấy xâu chìa khóa trong túi áo mình ra. Nhẹ nhàng tra vào chiếc ổ khóa bằng đồng.
“ Anh vào nhà đợi chút nhé! Em vào ngay!”
Tít!
Minh Vương quay ra bật tín hiệu chống trộm ở xe mình rồi bước vào nhà. Tiểu Lan nhìn theo rồi khẽ cúi xuống nhặt lọ tưới cây họa tiết những cánh hoa hồng đỏ thắm… lòng bỗng rộn lên một cảm giác gì đó bất an…
Minh Vương chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế sofa màu đỏ rực. Nhìn quanh lại một vòng ngôi nhà, quả thật anh cảm nhận được mỗi nơi đều sạch và sáng hơn hẳn ngày xưa. Cả bầu không khí ảm đạm cũng không còn nữa…
Và chắc anh cũng hiểu rằng… tất cả những thứ ấy đều vương lại những giọt mồ hôi của cô gái kì lạ kia rơi xuống.
Tiểu Lan mở cửa bước vào, nhìn thấy Minh Vương cô khẽ cúi đầu khi bất chợt chạm phải ánh mắt của anh. Lần ấy anh bắt gặp… Vỹ Khang đang thoa thuốc cho cô, dù có dù không cũng phải hiểu lầm ít nhiều.
“ Em xuống nhà lấy nước nhé!” Tiểu Lan mỉm cười lịch sự rồi dợm chân định bước xuống bếp.
“ Không cần khách sáo vậy đâu. Tôi không khát. Cô… ngồi xuống đi.”
Minh Vương ngước lên trả lời. Ánh mắt kia cũng anh khiến Tiểu Lan khó có thể phân tích được những gì chất chứa trong đó. Chỉ đành nghe theo lời anh ngồi xuống chiếc ghế đối diện.
Bỗng chốc, cả hai nhất thời không biết nói gì nữa.
Tiểu Lan lặng lẽ lên bên cánh cửa sổ, mặt trời càng lúc càng lên cao, những tia nắng gay gắt xuyên qua tấm kính trải một lớp vàng óng dưới sàn nhà.
Thời gian cứ trôi dần trong tĩnh lặng…
“ Cô thật là một cô gái rất kì lạ mà tôi từng gặp!”
Minh Vương mỉm cười cất tiếng nói phá tan không gian khó chịu này. Nhưng lời nói ấy lại khiến Tiểu Lan càng khó đối diện với anh thêm, lại chẳng biết phải trả lời với anh thế nào.
“ Cô… thật sự yêu Vỹ Khang đến thế sao? Chấp nhận đến làm người giúp việc, sống xa nhà…?”
“ Thật ra lúc đầu đơn thuần em chỉ rất hâm mộ Vỹ Khang thôi. Anh ấy là một thần tượng của bao cô gái mơ ước. Và em cũng vậy!”
Tiểu Lan ngẩng đầu lên nhìn Minh Vương. Đối với những gì cô đã chấp nhận cho sự cá cược tình yêu này, cô sẽ không bao giờ cảm thấy hối tiếc.
Tiểu Lan khẽ nở nụ cười lộ hàm răng trắng đều của mình rồi nói tiếp.
“ Nhưng những ngày qua, em cảm thấy cuộc sống Vỹ Khang sau sân khấu cũng không hề khác đời thường. Có những niềm vui và nỗi buồn riêng. Và tất nhiên, không hề kiêu ngạo như lớp vỏ bọc mà anh ấy đã khoác lên. Điều ấy làm em cảm thấy có tình cảm với anh ấy nhiều hơn.”
“ Cô có vẻ rất hiểu Vỹ Khang? Cô đã quen cậu ta bao lâu rồi chứ?”
“ Hiểu một người không phải luôn nhất thiết dựa vào thời gian đâu anh.”
Nắm tay Minh Vương bỗng co chặt lại với từng lời nói của Tiểu Lan thốt ra. Đôi mắt cô lúc này đang ánh lên một cái nhìn tự tin vào con đường mà mình đã chọn. Sáng rực rỡ hơn cả sắc nắng bên ngoài kia.
“ Xin lỗi! Tôi muốn đi toilet một chút!”