Trong sân nhà trải đầy màu nắng vàng óng ánh.
Cô bé tóc bím khóc nức nở ôm chầm lấy chiếc lòng chim nhỏ màu xanh nước biển của mình. Những giọt nước mắt long lanh chảy dài xuống đôi gò má trắng hồng của cô, một vài giọt vô tình rơi xuống xác chú chim nhỏ đang nằm bất động bên dưới…
Chú chim mà mấy tuần trước cô đã nhặt được trên đường khi nó đang bị thương. Chính cô đã chăm sóc cho đến khi vết thương nó lành hẳn… vậy mà…
“ Huhu! Ba ơi, sao nó lại ૮ɦếƭ vậy? Con rất yêu thương nó và đã chăm sóc nó rất tốt mà…”
Cô bé quay qua níu lấy chân người cha hỏi dồn trong tiếng nấc nghẹn. Nhưng không hơn gì cô bé, thấy con khóc, người cha càng trở nên lúng túng không biết phải thế nào, chỉ đành nhẹ nhàng xoa đầu và an ủi con mình.
“ Nín đi con! Ba sẽ mua cho con chú chim khác. Được không?”
“ Không! Con không chịu đâu! Con chỉ muốn có mình nó thôi… Huhu”
Cô bé càng òa khóc hơn khi cha mình muốn tìm một chú chim khác để thay thế chú chim kia trong lòng cô. Cô thật sự không muốn như vậy, không cần bất kì con chim nào khác, kể cả có xinh đẹp hơn nữa.
“ Sao vậy? Sao con khóc vậy con gái?”
Người mẹ vừa đí bán giữa trưa nắng về đã nghe thấy tiếng con mình khóc thét lên ngoài đầu ngõ. Vội vã bước nhanh vào trong nhà, thấy con đang ôm chiếc lòng chim bằng tre mà khóc là cô đã hiểu tất cả.
“ Em dỗ nó đi! Nói sao nó cũng không chịu nghe.” Người cha nói rồi bỏ ra sau nhà.
“ Nín nào! Mẹ thương…! Mẹ đã nói từ mấy hôm nó đang dần ngả bệnh rồi, còn hãy thả nó đi, mà con cứ đòi giữ nên giờ mới như vậy đó!”
“ Là sao? Ý mẹ là vì con mà nó ૮ɦếƭ à?” Cô bé tức giận đứng phắt lên cãi mẹ mình.
“ Con gái! Mẹ biết con rất thương yêu và xem trọng nó. Cả chiếc Ⱡồ₦g không biết một ngày con lau dọn mấy lần. Nhưng vốn dĩ nó đã có một tổ ấm khác bên ngoài rồi. Nó có thể vì yêu mến tình cảm của con mà chấp nhận chịu ở đây , nhưng chỉ là một khoảng thời gian nào đó thôi. Rồi có ngày nó cũng phải bay đi về nơi mà thật lòng nó luôn nghĩ đến…”
“ Tiểu Lan à…! Mai sau con bước vào đời cũng vậy. Thứ gì không phải là của con thì mãi cũng không phải là của con. Thứ gì thật sự là của con thì dù con không quan tâm đến nó, rồi một ngày nó cũng sẽ tự tìm đến con…”
…
Còn nhớ khi đó, đứa bé gái thơ ngây kia không thể hiểu nổi câu nói nào của mẹ mình hết. Chỉ cho rằng mẹ đang nói một điều gì đó rất xa vời, chỉ cho rằng… mẹ đang muốn dỗ cho mình quên đi chuyện con chim mà cô yêu thương nhất đã ૮ɦếƭ…
Mãi đến bây giờ, cô mới thấm thía những lời dạy kia…
Vỹ Khang không phải là của cô, con tim vốn đã có hình bóng một người con gái khác rồi. Ngày trước, cũng vì quá yêu thương chú chim, không muốn nó rời xa mình mà cô đã gượng ép nó ở lại.
Để rồi được gì…?
Để rồi chỉ nhìn thấy xác chú chim nằm bắt động trước mắt. Để rồi lòng vô cùng tiếc nuối. Để rồi không bao giờ được nhìn thấy chú chim tự do tung cánh trên bầu trời nữa…
Đã một lần mắc phải sai lầm rồi, cô không muốn mình lại một lần nữa vì tình yêu thương của cô mà làm tổn thương cả hai…
Làm Vỹ Khang khó xử…
Vậy thà… chỉ một mình cô ra đi…
Chỉ một mình cô đau…
Nhưng người mà cô yêu thương sẽ được niềm vui, sẽ được hạnh phúc…
Tiểu Lan khẽ khép hàng lông mi mình lại, cho hai hàng nước mắt cuối cùng chảy dài xuống rồi quay lưng bước đi…
Những giọt nước mắt nhỏ long lanh rơi xuống dòng sông rộng lớn, không sao có thể làm mặt sông dao động dù chỉ một cơn gợn nước nhẹ…
“ Em phải làm điều gì nữa đây? Phải làm điều gì để có thể có được tình yêu của anh… Vỹ Khang ơi…?”
Hơi lạnh từ đâu bỗng tràn dến
Gió lại bắt đầu nổi lên…
Như tiễn gót chân Tiểu Lan chuẩn bị rời xa khu trung tâm đô thị phồn hoa này…
Ầm…ầm…!
Tiếng sấm chớp hét lên sáng chói cả một vùng trời hòa cùng âm thanh những giọt mưa rơi tí tách xuống mặt đường ngập nước, tựa hồ tiếng loài mãnh thú gầm rú giữa rừng tán lá cây xào xạc nghe vô cùng oai dũng.
Nhưng có ai nào ngờ, ấy phải chăng cũng chính là tiếng gọi của tử thần đến dẫn dắt một linh hồn bạc mệnh trong cơn mưa lạnh đêm nay…?
Két…!
Đâu đó vang lên tiếng phanh xe cực gấp khiến tất cả mọi người dù đang trong cơn hối hả chạy về cũng phải giật mình ngoảnh đầu nhìn lại. Nhưng rồi, chỉ có thể kịp nhìn thấy luồng sáng ánh đèn pha xe hơi như một tấm vải lụa mỏng manh sắc vàng đang dần quấn chặt lấy thân người nhỏ bé của cô gái tóc dài chấm lưng.
Tấm vải lụa ấy làm những giọt mưa đang ẩn mình vào bức màn đêm dày đặc phải hiện lên rõ rệt. Đồng thời, cả gương mặt thanh tú của cô gái cũng sáng bừng lên. Một gương mặt pha lẫn sự hoảng hốt và thất thần đang ướt nhòa một làn nước trong suốt.
Nhưng chẳng ai biết rõ được rằng, làn nước kia là nước mắt hay là nước mưa nữa…
“ Á…!!!!!”
Tiếng la thất thanh đến nhói lòng của cô gái làm mọi người xung quanh phải vô thức vội lấy tay che đi chiếc miệng đang há hốc của mình với những gì đang diễn ra trước mắt.
Chiếc xe hơi màu bạc lao tới hất văng cô gái lên lớp kính xe phía trước, chiếc túi xách nhỏ xinh trên tay cô cũng bị vứt mạnh lên trời rồi rơi tõm xuống mặt đường. Cô gái từ từ… từ từ trượt dài trên đầu xe và lăn xuống.
Tên lái xe ở tuổi trung niên với gương mặt tái xanh như không còn một hột máu, hắn vội vàng quay vô-lăng rẽ sang hướng khác, nhẫn tâm bỏ mặc cô gái mà phóng xe vụt đi trốn tránh mọi trách nhiệm của mình.
Đến khi chiếc xe khuất dần trong bức rèn mưa giăng tứ phía, mọi người mới hoàn hồn lại. Mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến ai cũng tưởng chừng mình vừa trải qua một giấc mơ vậy.
Nhanh đến nỗi, chàng trai đang đứng lặng người bên kia đường không còn tin vào những gì mình đang nhìn thấy nữa…
Khoảnh khắc khi dòng nước dưới đường tách làm hai, bắn lên tung tóe để đón nhận lấy cả tấm thân yếu mềm như cánh hoa tường vy bị vùi dập giữa cơn mưa lớn, con tim của anh ngỡ rằng đã ngừng đập…
Vòng đời vô tình ngỡ rằng đã ngừng quay…
Gió kia ngừng thổi… và mưa kia đã ngừng rơi…
Mọi thứ đều trở nên đổi thay một cách trống rỗng trước mắt của anh.
Chỉ mới đây thôi, lời nói chia tay đau lòng vừa thốt ra như một lưỡi kéo cắt phăng những tháng ngày hạnh phúc thửơ nào… Vẫn còn chưa kịp thắt nối lại, vậy mà giờ đây… đã trở thành kẻ dương người âm, sinh tử cách biệt rồi sao…?
Những chiếc ô xanh đỏ đủ màu như muốn che chở cho thân xác cô gái kia đã dần rợp kín cả đoạn đường trước cổng nhà hàng Huyễn Ảnh vốn đang vắng vẻ vì trời mưa lớn…
Ầm…ầm!!!
“ Không thể như vậy được…! Không thể là em… không thể…!!!!!! Mỹ Giang…!!!!”
Lại một chuỗi âm thanh sấm chớp như một hồi chuông đánh động vào tâm trí chàng trai. Anh gào lên rồi nhấc chân định lao đến nơi đông người phía trước…
Bỗng nhiên, xung quanh tối sầm lại…
Chàng trai như người vừa rơi vào lọ mực đen ngòm, không còn nhìn thấy gì và cũng không còn nghe thấy bất cứ âm thanh nào…
Tất cả chỉ là một màu đen duy nhất…
“ Mỹ Giang…!!! Mỹ Giang…!!!! Em đâu rồi…??? Mỹ Giang…!!!!!!”
Tiếng gọi níu kéo tình yêu hòa trộn sự hoang mang, sợ hãi… Nhưng tất cả chỉ lọt thõm vào không trung, không hề có tiếng đáp trả…
Roẹt…!
Trời đất lại như một lần nữa biến đổi chuyển xoay…
Chàng trai giật mình nhận ra, nơi mình đang đứng là một cây cầu trải dài bắc ngang đôi bờ sông lăn tăn những gợn nước trong đêm tối . Cây cầu sáng lung linh, lấp lánh vói những ánh đèn pha đua nhau xuôi ngược tựa hồ những ánh sao to nhỏ nhấp nháy trên bầu trời.
“ Chuyện… chuyện gì vậy…”
Trong đầu chàng trai với hàng ngàn câu hỏi xung đột va đập vào nhau khiến sự hoang mang khi nãy càng tăng lên cao độ.
Trong đôi mắt của anh ẩn hiện hình ảnh một người con gái đang đứng dưới lòng đường. Cô gái ấy nửa quen nhưng lại nửa lạ lẫm. Từng luồng gió lạnh lẽo từ bên dưới dòng sông thổi lên làm những lọn tóc mai cô bay bay phấp phới…
Khung cảnh này mang đến một cảm giác không thể diễn tả thành lời…
Mọi thứ đều mờ mờ ảo ảo, thật giả khó phân…
Từ xa… một chiếc xe hơi đang lao đến với tốc độ chóng mặt. Ấy vậy mà cô gái chỉ quay qua nhìn rồi lặng người nhìn con thú dữ đang dần tiến đến, không hề có chút biểu hiện né tránh…
Khoảng cách giữa cô gái và chiếc xe cứ rút ngắn dần… ngắn gần…
Ánh đèn pha càng lúc càng phủ trùm lên tấm thân nhỏ bé của cô như muốn nuốt chửng lấy tất cả…
Điều gì đó thúc giục chàng trai phải chạy đến bảo vệ cô. Như thể anh sẽ sắp phải mất đi thứ gì đó rất quan trọng trong cuộc đời. Lồng иgự¢ anh run lền bần bật từng hồi thổn thức đến nghẹn đi mỗi nhịp thở…
Nhói lên đau đớn…