Có Lẽ.... Em Phải Từ Bỏ - Chương 58

Tác giả: Pmb

Câu nói anh vừa vang lên chưa dứt đã có một tràng âm thanh ồ lên ngạc nhiên . Tất cả đều vô thức ngước lên nhìn anh , tưởng chừng như không còn là chàng ca sĩ kiêu ngạo trước giờ mà họ thấy nữa . Ngay lập tức , họ lại cúi xuống , nét 乃út di chuyển lên mặt giấy nhanh như dòng điện chạy.
“ Cậu đang nói cái gì vậy hả ?” Đại Cường giật mình quay qua hỏi anh , giọng nói cố kìm nén lại sự phẫn nộ.
“ Vỹ Khang …! Anh hãy một lần cuối cùng đối diện với quá khứ … và rồi mãi mãi để nó trôi vào dĩ vãng được không …?”
Một giọng nói nghèn nghẹn pha lẫn tiếng nấc trong một đêm mưa phùn dội về trong tâm thức Vỹ Khang . Bất giác , bàn tay Vỹ Khang khẽ nắm chặt mic lại , đôi mắt mệt mỏi nhìn về một nơi xa xăm nào đó…
Đối diện với quá khứ sao …?
Vỹ Khang dửng dưng với thái độ của Đại Cường , giọng nói anh vẫn vang lên đều đều.
“ …Nên đã vào quán bar uống chút rượu để quên hết những chuyện đó …” Vỹ Khang nhìn thẳng vào phái dưới , bỗng lấy lại vẻ kiêu ngạo của mình . “ Chẳng lẽ … đàn ông uống chút rượu cũng có vấn đề ?”
Bên dưới nhất thời mọi gai nhọn trong lời nói của họ đều nghẹn lại ở cổ , không thể tiếp tục phóng ra gây hại đến Vỹ Khang được.
Và tất nhiên , mọi người dự cuộc họp báo ở đây đều không hề biết , bên ngoài các màn hình lớn , những người hâm mộ như quên hết vụ scandal khi nghe Vỹ Khang nói đến có chuyện buồn đến nỗi phải tìm rượu giải sầu . Tất cả đều chăm chút nghe những lời phát ra ở phía trên như thể sợ bỏ đi một lời nói nào của Vỹ Khang .
“ Vỹ Khang có chuyện buồn gì vậy?”
“ Sao trước giờ chỉ thấy vẻ mặt lạnh lùng và kiêu ngạo của anh ấy thôi vậy?”
“…”
Một vài nhóm khác thì đang nhao nhao lên , một nỗi xót xa dâng lên khi bắt gặp ánh mắt vô hồn lúc nãy của thần tượng mình.
“ Chuyện buồn ? Haha , siêu sao Trần Vỹ Khang thật cái gì cũng nói ra được . Trước giờ luôn ngạo mạn , như thể mình là tất cả , cũng có lúc có chuyện buồn sao ? Đến nỗi phải mượn rượu để quên đi tất cả à ?”
Không hổ danh là cánh tay phải của báo Ô Mã , Quang Quang đã lập tức lấy lại sự bình tĩnh trước câu trả lời bất ngờ của Vỹ Khang . Hắn đứng phắt dậy ςướק lời . Lần này có vẻ không buồn ngồi xuống vội.
“ Đại diện quý báo thật biết nói đùa !” Vỹ Khang lại nở ra một nụ cười khinh người trước giờ. “ Là con người , chẳng lẽ không có được những hỉ , nộ , ái ,ố tự nhiên ?”
“ Được rồi ! Vậy chuyện buồn đó là gì …?”
“ Có một số chuyện riêng tư không nhất thiết phải nói ra cho người dưng nước lã biết . Điều đó chắc quý báo cũng hiểu !” Vỹ Khang ςướק lời Quang Quang . Chiếc 乃út trên tay hắn gần như bị cầm chặt lại muốn vỡ nát.
“ Xin lỗi quý báo , ở đây còn nhiều người muốn đưa ra câu hỏi , không phải chỉ có hiện diện một mình quý báo các người . Thật thất lễ !”
Vỹ Khang dùng những lời lẽ tỏ ra hối lỗi , nhưng thật chất lại lạnh lùng lướt qua ánh mắt Quang Quang . Đưa tay mời một người khác bên dưới.
“ Nếu vậy , cô gái mà anh ôm chặt , ánh mắt như không thể lìa xa hôm đó là người yêu của anh sao ? Haha , hóa ra Trần Vỹ Khang cũng có mắt nhìn mỹ nữ thật !”
Là giọng nói lảnh lót lúc nãy , đồng thời một người phụ nữ mặc bộ vest công sở màu nâu nhạt , bó sát người , nhẹ nhàng đứng lên. Là đại diện của báo Tiền Hạ , A Mỹ , nổi tiếng từng lời nói đều chua ngoa , không hề kiêng nể ai.
Mọi người trong đại sảnh bất chợt nhận ra , từ nãy đến giờ , Vỹ Khang đều chọn những đại diện của các hãng tạp chí chuyên xào bới các tin tức scandal của sao và đều là những con sâu mà các người trong showbiz căm ghét.
“ Nếu tôi nói , cô gái trong bức hình đó , tôi hoàn toàn không quen biết thì sao ?”
Cả đại sảnh và bên ngoài màn hình rộng đều tiếp tục ồ lên . Nhất là những người hâm mộ , nỗi thất vọng như con sóng xô bờ tràn đến . Uổng công họ thương xót Vỹ Khang , vậy mà anh tìm một câu nói dối cũng không biết tìm ra cho hợp lý nhất.
“ Tiểu thiên vương Trần Vỹ Khang đến nói dối cũng không hề đỏ mặt hay ngượng miệng . Haha , từ cái ôm siết chặt đến ánh mắt không muốn rời mà dám mở lời phủ nhận là không quen sao?”
Giọng cười đanh đá cũng với ánh mắt đối diện tia nhìn
Vỹ Khang nhưng cũng không hề khiến anh có chút nao lòng . Anh cũng cười lại , nhưng giọng cười rất nhẹ , có tựa dường không …
“ Nhưng biết làm sao được , vì đó là sự thật .”
Câu trả lời bình thản và chắc chắn như bức tường thành của anh như một sự thật hiển nhiên không thể thay đôi khiến đôi lông mày của A Mỹ phải chau lại.
“ Cô gái đó , vì trong lúc tôi say rượu cùng với nỗi buồn trong lòng , đã vô tình xảy ra chuyện đó . Còn cô ta đến từ đâu , và là ai , thật sự đến giờ tôi vẫn không nhớ nổi.”
“ Vậy là san sẻ nỗi buồn sao ? Nhưng đâu nhất thiết phải ôm sát như vậy ?” A Mỹ vẫn biểu lộ sự không phục của mình.
“ Nếu một ngày nào đó , cô mang một nỗi đau trong lòng thi sẽ cảm nhận được thế nào sự quan trọng của một bờ vai cho bạn tựa vào lúc đó . Cô gái trong bức ảnh , có thể chỉ là một người tốt bụng , khi thấy tôi say rượu vô tình thốt ra một lời nào đó về nỗi buồn của mình nên thương cảm và muốn chia sẻ thôi…”
Vỹ Khang cố kìm lại nỗi đau trong lòng mình đang từng bước dội lên , từng thờ thịt đỏ hồng trong tim bị ngàn nhát dao rạch hàng vạn đường …
Đau đến nghẹt thở …
“ Em đây , em là Mỹ Giang đây ! Vỹ Khang , anh không nhận ra em sao hả ?”
“ Mỹ Giang !!! Em có biết anh nhớ em đến thế nào không?”
“ Mỹ Giang ! Em đừng rời xa anh nữa nhé , anh đã sai rồi , anh hứa sẽ sữa lỗi mà . Xin em đấy , Mỹ Giang !!! Anh yêu em nhiều lắm , yêu em hơn bất cứ thứ gì trên đời . Em có hiểu không ?”
Những đoạn hồi ức tối hôm đó đã sớm trở về sau một giấc ngủ tối qua …
Vậy là … dù trong cơn say , con tim anh vẫn cần có Mỹ Giang đến vậy sao ?
Đến nỗi … nhận nhầm một người con gái khác là cô , rồi lại ôm siết cô ta như sợ một lần nữa mất đi thứ quý giá nhất đời mình …
Một lần nữa …
Tim anh nhói lên …
Sống mũi Vỹ Khang bất giác cay xè …
Không được ! Anh không thể rơi một giọt nước mắt nào ở đây được ! Vụ scandal này vẫn chưa giải quyết xong , không thể thêm vụ mới vào .
“ Vỹ Khang ! Cậu sao vậy ?” Giọng Đại Cường vang lên làm Vỹ Khang bừng tỉnh , anh ngước mặt lên , lòng bàn tay vã mồ hôi làm ướt cả thân mic.
Anh ngước lên nhìn xuống mọi người . A Mỹ đã ngồi xuống từ lúc nào , cả đại sảnh đều đưa tay mình lên chờ đợi anh . Và tất nhiên , những gì xảy ra trước đó , anh đều không biết.

Vài phút trước đó , khi Vỹ Khang còn đang đắm mình trong cơn lốc xoáy đầy hơi men rượu cay nồng và những giọt nước mắt …
Anh không còn biết gì đến xung quanh nữa …
Khi đó , bên dưới , từng lời nói A Mỹ vang lên kiên định pha lẫn sự cảm thông như một người bạn thân với Vỹ Khang :
“ Vỹ Khang ! Hôm nay được nghe câu nói vậy , thật không còn gì nói . Nghe danh đã lâu , giờ được gặp trực tiếp mới biết , cậu hoàn toàn khác những ca sĩ hiện giờ . Khí chất quả hơn người ! Báo tôi đều tôn trọng sự thật , và tôi chắc chắn những gì câu nói đều là sự thật . Vì vậy … chỉ biết chúc cậu quên đi nỗi buồn của mình…”
A Mỹ bình thản ngồi xuống , lòng đã nhẹ nhõm hơn nhiều . Nhưng ánh mắt lại không rời khỏi khuôn mặt vô hồn của Vỹ Khang .
Cô thật sự hiếu kỳ về nỗi buồn mà Vỹ Khang nói đến . Rõ ràng , qua lời anh kể và đôi mắt chan chứa niềm đau kia , Vỹ Khang hoàn toàn khác một chàng ca sĩ lạnh lùng và kiêu ngạo thường ngày.

“ Mời anh , hình như tôi chưa từng thấy anh trong các cuộc họp báo của tôi trước giờ.” Vỹ Khang giọng có chút vội vã , vẫn còn nghẹn lời.
“ Xin chào , tôi là Quý Lân , đến từ báo Viên Quang , là người mới,có gì không phải bỏ qua …”
Hắn ta đứng phắt dậy , chiếc áo sơ mi trắng phanh hai cúc , để lộ bộ иgự¢ săn chắc và khỏe khoắn , giọng nói chững chạc cứ đều đều…
“ Xin hỏi , anh nói là người con gái đó anh không quen đúng không? Nhung trước giờ chưa từng thấy anh vướng vào bất kì vụ scandal tình cảm có chứng thực nào , chưa ai bắt gặp anh sánh vai cùng cô gái nào và cũng không bao giờ nhắc đến chuyện bạn gái trong các bài phỏng vấn. Anh chưa có bạn gái sao ?”
Tim Vỹ Khang lại nhói lên … Bạn gái ?
“ Tôi … chưa có…”
“ Ồ ! Người hoàn mỹ như anh vẫn chưa có bạn gái thật là khó tin ! Vậy … có khi nào , anh là người đồng tính không ?”
“ Ồ ! Người hoàn mỹ như anh vẫn chưa có bạn gái thật là khó tin ! Vậy … có khi nào , anh là người đồng tính không ?”
“ Ồ !!!!”
Cả đại sảnh và bên ngoài các khu trung tâm lớn lại nhất loạt ồ lên biểu hiện ngạc nhiên và bất ngờ đến tột độ . Đâu đó râm ran những lời bàn tán , xôn xao về câu hỏi xoáy đó . Đến cả Vỹ Khang , dù bình tĩnh đến đâu cũng thoáng sững người chấn động , đôi mắt nhìn trân trân vào tên phóng viên Quý Lân .
Không phải là trước giờ Vỹ Khang chưa từng gặp phải những lời đồn của vấn đề này . Chỉ là trước giờ , khí chất trong câu hỏi trực tiếp và không hề kiêng dè này của Quý Lân thật khiến người ta khó xử.
Bỗng nhiên , một đôi mắt sáng lên đến kì lạ ở nơi góc khuất trong đại sảnh . Đôi mắt đó khiến Vỹ Khang bất giác nhìn về góc khuất đó , nơi một con người trầm lặng đang cố náu mình , người mà từ nãy đến giờ Vỹ Khang không hề nhìn thấy.
Hoàng Minh Vương.
Đôi lông mày đen mảnh khẽ chau lại chất chứa một nỗi niềm , Minh Vương cứ nhìn chằm chằm vào Vỹ Khang như chính anh cũng đang chờ đợi câu trả lời của chàng trai hoàn mỹ ở trên .
“ Mọi người có muốn nghe tôi trả lời không vậy …?”
Hàng lông mi dài của Vỹ Khang khẽ rung rung , anh rời mắt khỏi Minh Vương và nhìn một vòng đại sảnh phía dưới . Từng lời nói vang lên rất chậm rãi nhưng lại như có một ma lực nào đó , khiến cả đám đông bên dưới đều ngước nhìn lên , âm thanh náo loạn dần tắt hẳn rồi trở nên im phăng phắc.
Ánh nhìn Vỹ Khang dừng lại nơi chàng thanh niên đang đứng chờ đợi câu trả lời của anh . Chàng trai có vẻ rụt rè , e ngại , nhưng giờ mới biết tất cả đều không như Vỹ Khang nghĩ .
“ Đầu tiên , tôi muốn mọi người nhận thức rõ , vấn đề giới tính trong nghệ thuật thật sự không hề có gì là quan trọng ! … Tại sao mọi người cứ cố gắng bơi móc cái đời tư của người khác , tò mò những gì mà người ta không muốn người khác biết? Mọi người chỉ cần nhìn nhận những gì họ làm được , những gì họ cống hiến được cho nghệ thuật , cho khán giả là được rồi . Còn những điều khác , tôi nghĩ … không quan trọng …”
Mọi người bên dưới đều cắm cúi chép chép ghi ghi . Lòng không thể không bận tâm lý do vì sao Trần Vỹ Khang vốn là một người kiệm lời nhưng hôm nay lại thay đổi như vậy .
Một tràng vỗ tay chan chát pha lẫn đầy sự mỉa mai vang lên từ nơi chàng thanh niên đang đứng . Quý Lân nhếch môi cười , cái vẻ gọi là “ người mới “ của anh lúc đầu giờ đã mất hẳn.
“ Nói rất hay ! Nói rất hay ! Có vẻ … anh rất hiểu tâm tư , suy nghĩ của người đồng tính nhỉ ? … Phải chăng …” Quý Lân ngưng vỗ tay , nhìn thẳng vào đôi mắt Vỹ Khang . “ … anh đích thực là người đồng tính ?”
Câu hỏi thật chất là nghi vấn như mang đầy vẻ khẳng định khiến không khí cả đại sảnh căng như một sợi dây đàn có để đột ngột đứt phăng , dập tắt một bản nhạc bất cứ lúc nào .
Đại Cường cứ nhấp nhỏm không yên . Hết nhìn Vỹ Khang đến nhìn Quy Lân bên dưới .
“ Tôi nói như vậy , vì không muốn người khác nghĩ rằng mình kì thị người đồng tính . Nhưng tôi không phải là người đồng tính!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc