Có Lẽ.... Em Phải Từ Bỏ - Chương 54

Tác giả: Pmb

tóc xõa dài qua vai , áo thun và quần jean ngắn giản dị cùng một chiếc áo khoác mỏng bên ngoài khi khí trời về đêm thật lạnh lẽo , cặp mắt kính thời trang to bản che khuất đôi mắt long lanh tuyệt mỹ của cô khiến những người quen dù có gặp cũng khôn thể nhận ra .
Chàng trai chuẩn bị bước qua cổng soát vé bỗng giật mình khựng lại , quay qua nhìn cô . Ánh mắt anh biểu lộ sự ngạc nhiên pha lẫn chút gì đó bình thản , anh chau mày lại nhìn cô.
“ Tại sao em lại đến đây ?”
“ Anh … tại sao anh đi nước ngoài mà không nói em một tiếng nào vậy ?” Mái tóc cô rối bù , khuôn mặt mệt mỏi rã rời khi phải đứng chờ taxi gần nửa giờ đồng hồ . Cô nhìn chàng trai với vẻ giận dỗi , cặp mắt kính cũng đã được bỏ xuống. “ Nếu lúc nãy Vỹ Khang không vô tình nói ra thì em cũng không biết gì hết …”
“ Em sao vậy ? Anh có công việc mà chứ có phải đi chơi đâu ”
“ Anh … nhưng anh đi đến 1 tháng lận…”
“ Một tháng thì sao ? Anh đi một tháng chứ có phải mấy năm đâu mà cần đưa với tiễn. Thôi anh vào đây , đến giờ rồi .”
Tiếng loa phát thanh của sân bay réo vang nhắc nhở một số hành khách sắp đến giờ máy bay cất cánh nhưng lại hệt như một bản nhạc buồn vọng vào tim cô gái . Chàng trai lạnh lùng quay lưng bước qua khỏi cửa soát vé , không hề quay đầu lại . Chiếc vali kéo dài trên mặt sàn cứ từ từ xa dần , xa dần …
Anh không hề day dứt khi biết cô đêm khuya tất tả chạy đến đây ?
Anh không hề nhìn thấy những giọt mồ hôi lấm tấm trên đôi má này ?
Anh không hề …
Không hề quan tâm , dù chỉ một chút … tới tình cảm của cô 2 năm nay …
Cô gái cứ đứng đó giữa mặt sàn trắng toát , rộng lớn của sân bay về khuya . Từng cơn gió đêm dù còn vương vấn những hơi nóng oi ả của những ngày mùa hạ thổi vào khẽ khàng làm tóc cô tung bay rồi lại rơi xuống . Không hiểu sao nước mắt cô lại tuôn chảy từng vệt dài khi nhìn thấy chiếc bóng anh khuất dần …
Không hiểu sao , cơn gió mùa hạ hôm nay đối với cô , lại lạnh giá và tê buốt đến xót xa lòng cô như vậy …
Bàn chân muốn quay lưng bước đi nhưng không thể … cứ đứng nhìn vào bên trong . Mặc kệ ánh mắt khó hiểu của người nhân viên soát vé.

“ Từ hôm trờ về đến giờ … anh ấy không hề gọi cho em một cuộc gọi nào cả …” Mỹ Liên khẽ lên tiếng , nhẹ nhàng và từng hạt cơm vàng rộm.
“ Nhưng … em vẫn chưa từng nói với Minh Vương tình cảm của em mà …”
“ Nói gì chứ ? Những gì em đã thể hiện không đủ hay sao ? Đợi em là con gái mà mặt dày nói lời yêu trước sao ? Trong tim anh ấy … rõ ràng không hề có chút gì dành cho em …”
Mỹ Liên cười khẩy , nụ cười đầy chua chát lòng người . Đôi mắt đã long lanh lên ngấn lệ , nhưng không có giọt nào rơi xuống … Không gian bỗng trở nên chùn xuống , yên ắng , lắng đọng . Không ai biết phải nói gì nữa cả.
oOo
“ Tạm biệt anh ! Đừng quá lo lắng chuyện đó , sẽ qua hết thôi mà.”
Trước khi bước lên taxi , Mỹ Liên cố nói với lại câu đó . Tưởng chừng như cô là một người con gái mạnh mẽ lắm chứ , thật chất vẫn yếu đuối trong chuyện tình cảm như bao cô gái khác .
“ Nhìn lại … đúng là không ai như cô ta . Tỏ tình với con trai trước rồi dọn đồ qua làm người giúp việc nữa chứ.”
Vỹ Khang chợt nghĩ đến một người rồi tự thở dài bước vào nhà .
“Thôi rồi , cơm chiên chỉ đủ cho hai người , giờ hết rồi còn đâu . Chắc phải mua đồ ngoài cho cô ta …”
Vỹ Khang vừa bước lên từng bậc thang vừa nghĩ thầm.. Bàn chân anh chợt khựng lại giữa các bậc thang lên lầu 2 .
Cô ấy … đang làm gì vậy …
Tại sao nhìn Tiểu Lan cứ như người mất hồn , thẫn thờ nhìn ra bên ngoài khung cửa sổ kia . Đôi bàn chân chốc chốc lai run run vì đã đứng quá lâu . Làn gió thoang thoảng bên ngoài mang đầy hơi nóng cùng với từng tia nắng gắt khiến làn da cô sạm đi , khô ráp.
“ Này! Cô làm gì mà đứng đó vậy ?”
Vỹ Khang lấy lại vẻ điềm tĩnh , bước nhanh lên chỗ Tiểu Lan . Vạt áo sơ mi trắng của anh khẽ bay phấp phới.
“ Vỹ Khang … cô ấy … về rồi à?” Tiểu Lan giật mình , vội với tay lên lau lại khóe mắt mình rồi mới quay qua trả lời
“ A Liên ? … Ừm … về rồi .” Vỹ Khang đáp gọn . Bỗng anh đưa tay lên gần mắt Tiểu Lan.
“ Này , cô đang khóc đấy hả ?” Anh ngạc nhiên khi thấy mắt cô đỏ hoe lên , khuôn mặt nhợt nhạt hẳn .
“ Không … không có … em”
A Liên … ?
Đã thân thiết đến như thế rồi sao …?
Tiểu Lan bỗng gạt mạnh tay Vỹ Khang ra ngoài khiến tay anh hụt hẫng . Anh chau mày ngước lên nhìn cô , bàn tay vẫn để nguyên trong làn hơi nóng bên ngoài thôi vào , dường như đã quá ngạc nhiên mà quên cả việc rụt tay lại.
“ Cô làm cái gì thế ? Rõ ràng là cô đã khóc còn nói không có , mắt cô đỏ như vậy còn chối . Chưa hết , nếu không có chuyện gì thì tại sao phải đứng đây cho nắng gắt hắt vào vậy ? Bộ da cô đẹp lắm rồi đứng cho đen bớt à ?”
Vỹ Khang tức giận rồi rút tay lại đút vào túi quần . Người anh đứng thẳng lên , khẽ nhếch môi cười .
“ À , hay là cô ghen … Cô ghen với A Liên sao ?”
Tiểu Lan bỗng sững người , bối rối đến mặt đỏ lên . Tuy việc này rất đơn giản , ai nhìn vào cũng có thể đoán ra được , ấy thế mà khi Vỹ Khang đoán được và buông ra những lời nói thẳng như vậy hệt như một tảng đá lớn đè mạnh xuống Ⱡồ₦g иgự¢ cô khiến cả thân người đau nhức , hơi thở gấp gáp , nặng trĩu không nói nên lời nào . Tiểu Lan cứ đứng nhìn Vỹ Khang , bàn tay khe khẽ run lên .
“ Vậy … anh với cô ta … ? Hai người … có tình cảm với nhau thật sao ?”
Đây không còn là những lời do báo chí đồn thổi , tung hô , thêu dệt trên các trang giấy nữa , mà là chính mắt Tiểu Lan thấy … chính mắt cô thấy vậy mà … Chỉ có bên cô ấy , anh mới là một con người thoải mái , gần gũi nhất thôi . Ánh mắt của anh đã nói lên điều đó .
Phải không Vỹ Khang…?
Xin anh đó …! Hãy nói là không phải đi … chỉ là bạn thôi … được không ?
Nước mắt Tiểu Lan lại lăn dài , không thể kìm nén lại được . Đã bao nhiêu lần khi đứng trước anh , cô dặn lòng mình không được khóc , vậy những cuối cùng vẫn khóc . Vẻ mặt kia quá lạnh lùng , dửng dưng …
“ Điều đó thì có liên quan gì đến cô ? Cô chỉ việc làm cho tốt những việc của cô bây giờ đi . Tôi phải nhắc điều này bao nhiêu lần nữa đây ? Cô có quyền gì mà ghen tuông , hạch hỏi tôi như vậy chứ …”
“ Sao không có quyền ? Anh có quyền gì mà cấm em ghen chứ ? Cả em cũng không có quyền gì cấm cái cảm giác ghen tuông đó đến được … khi nhìn người mình yêu đùa giỡn , thân mật với những những cô gái khác. Cả … cả những bức ảnh đó … anh tưởng em vẫn có thể vui vẻ xem như không có chuyện gì sao …?”
“ Thôi đủ rồi ! Càng nói càng quá đáng rồi đó . Đừng tưởng thấy tôi gần gũi như vậy rồi lại mơ tưởng , chẳng qua là tôi thương hại cho một người ngu ngốc như cô thôi.”
Vỹ Khang lạnh lùng quay lưng bước đi . Tại sao các cô thích ghen tuông quá vậy ? Điều đó hay ho lắm sao ? Ghen thì làm được cái gì chứ ?
4 năm trước … nếu không phải vì cái thứ gọi là hương vị tình yêu đó … thì …
Nỗi đau quá khứ lại nhói lên trong tim anh . Phải đi , phải đi … Nếu không Tiểu Lan sẽ thấy sắc mặt của anh hiện giờ mất …
Mắt Tiểu Lan nhòa đi dần … càng lúc càng không thấy rõ gì nữa …
Tim Tiểu Lan đau lên , đau hơn bất cứ nỗi đau nào trên đời . Bàn tay nhỏ vô thức đặt nhanh lên đôi môi mềm chứa chan nước mắt . Cố gắng … cố gắng không cho tiếng khóc bật lên thành lời , chỉ còn là những tiếc nấc nhỏ bé lạc đi trong tiếng gió bên ngoài …
Mơ tưởng …?
Thương hại …?
Ngu ngốc …?
Cả cánh đồng cỏ lau bên ngoài không buồn dao động . Những tia nắng mặt trời gay gắt chiếu xuống như muốn thiêu đốt tất cả .
Cả cô gái yếu ớt kia … cũng như đã bị lụi tàn và tan biến trong ánh mặt trời …
Tiểu Lan ngồi gục xuống , mệt mỏi dựa lưng vào tường nhìn bóng Vỹ Khang khuất dần , từng bước chân dứt khoát không hề có chút có ý quay lại . Những bậc thang lạnh lẽo dần được anh bước qua hết , đến khi không còn nghe được tiếng động gì vang lên nữa … Vỹ Khang đã đi thật rồi.
Những giọt nước tí tách từ khóe mắt cô rơi xuống bậc cầu thang , chồng chất , chồng chất lên nhau từ những vệt nước nhỏ rồi lớn dần lên …
Vỹ Khang đã từng trải qua cảm giác ghen tuông trong tình yêu chưa ? Nếu trải qua rồi thì lúc đó anh có thể chặn lại và xua đuổi nó đi không ? Tại sao anh lại nhẫn tâm nói ra những lời đó ?
Càng về chiều , ấy thế mà mặt trời càng chiếu những tia nắng gay gắt qua khung cửa sổ , chiếc bóng le loi , đơn độc của Tiểu Lan xô ngã qua khung cửa sổ thành những đường gấp khúc …
Cô vẫn ngồi đó … không còn cảm giác được những gì đang diễn ra xung quanh mình nữa …
Về đêm , ngôi biệt thự cổ điển Hoa – Pháp dưới ánh đèn vàng từ khắp trong nhà ra tới tận dàn hoa bên ngoài khuôn viên , càng thêm lộng lẫy , rực rỡ .
Trong phòng khách , ngoài tiếng tivi đang phát những tin tức thời sự trong nước và thế giới thì tuyệt nhiên không có một lời nói nào phát ra . Cả mọi ngõ ngách trong nhà đều mang một bầu không khí ảm đạm pha chút buồn tẻ.
Ông Tống ung dung tay tựa vào một bên thành ghế sofa , tay còn lại nâng chiếc phễu thuốc sáng bóng loáng , từng đợt khói trắng nhả ra che lấp cả khuôn mặt ông khiến đôi mắt ông nhìn vào có chút mơ màng , bay bổng .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay