Tiếng chuông báo đến giờ vào học từ tầng dưới vọng lên khắp mọi nơi . Những học viên đứng ngoài hành lang hóng gió nãy giờ cũng tản đi dần hết , vắng dần…
“ Đã đến giờ vào lớp rồi , chào bạn nhé !”
Chàng trai cắt ngang lời Tiểu Lan rồi lướt nhanh qua cô bước vào lớp , cứ như câu hỏi trước chỉ là cho có lệ vậy . Tiểu Lan hơi sững người rồi chầm chậm bước theo .
Tiểu Lan không ngờ là sự chầm chậm đó đã hại cô . Quả thật , nhiều lúc cũng cần nhanh nhẹn một chút . Phòng học gồm 30 chỗ ngồi , ai nấy đều vào ngồi đầy hết , chỉ còn duy nhất một chiếc bàn hai người màu xanh nước biển nhạt đầu dãy là trống .
“ Cô vào rồi kìa !” Một giọng nói không biết từ hướng nào vang lên , mọi học viên đều lễ phép đứng lên như trong trường học thật thụ vậy , làm Tiểu Lan đành bước vào đại bàn đó . Hjc , ngồi một mình thì làm sao làm quen được ai đây ?
Trương Quế Chi là một nữ đầu bếp mà những người nào quan tâm đến ẩm thức không thể không biết đến , sự nổi tiếng trên toàn châu á . Cái sắc đẹp mặn mà và chút phấn son kìa khiến cái tuổi ngoài bốn mươi kia của cô hoàn toàn bị quên lãng .
“ Các em ngồi xuống đi !” Giọng nói cô rất trầm ấm nhưng nét mặt lại vô cùng nghiêm nghị. Thật chất của một giảng viên giỏi !
Cả buổi học hôm ấy chỉ nói về những quy định trong tiết học , học ra học và chơi ra chơi , cô không muốn những việc riêng trong giờ học và tất cả cũng lớn hết rồi . Cô Chi còn tâm sự một số chuyện trong nghề đầu bếp và những khó khăn , những lúc này cô ấy thật rất gần gũi .
Thời gian cứ thong thả trôi qua như gió…
Và … chàng trai Vũ Thái điển trai kia không hề quay qua nhìn Tiểu Lan lấy một lần…
Quán bar Phi Nhiễu.
Bài nhạc dance cực mạnh và tiếng chà xát đĩa của anh chàng DJ tóc đuôi ngựa buộc cao phía bên trái sân khấu hòa lẫn với nhau tạo nên một thứ âm thanh cực kì hỗn loạn và đầy phá cách đang cố át đi tất cả những âm thanh còn lại . Những người phục vụ mặc chiếc áo sơ mi trắng và áo khoác đen bên ngoài đang tất bật với công việc của mình . Một nhóm cậu ấm , cô chiêu có thói quen vung tiền qua cửa sổ đang nhún nhảy trên sàn theo tiếng nhạc , nhóm còn lại ngồi tụ tập bên những chiếc bàn tròn nhỏ thì nhắm nghiền đôi mắt và không ngừng lắc đầu , nhịp chân hòa quyện với không khí sôi động ở đây . Những tiếng leng keng của những chiếc cốc thủy tinh va chạm và âm thanh yếu ớt của giọng nói vang lên có tựa dường không khi tiếng nhạc qua lớn .
Tất cả tạo nên một khung cảnh đặc trưng của một khu hộp đêm chính hiệu nổi tiếng bậc nhất thành phố . Không kẻ nào ăn chơi , quậy phá mà không biết đến. Và tất nhiên , những thành phần ở đây đều không ra gì , phức tạp , đầy rẫy cạm bẫy.
Trong ánh đèn mờ mờ ảo ảo đủ màu , cánh cửa ra vào bật mở ra bởi bàn tay của hai người bảo vệ . Vị thiếu gia của nhà họ Tống kiêu ngạo , ngẩng cao đầu bước vào . Sau lưng là người quản gia già với tâm trạng như đang ngồi trên lò lửa , không dám hé môi nói một lời nào nãy giờ.
“ Không lẽ ông cũng muốn vào nơi này sao ?” Tống Lập Hưng lạnh lùng lên tiếng.
“ Nhưng … thiếu gia à… ! Lỡ lão gia mà biết chuyện này thì không xong đâu . Có gì tôi sao gánh nổi đây…?” Quản gia Lý lo sợ lên tiếng đáp lại.
“ Tôi đã nói từ đâu là sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm rồi mà . Cứ xem như ông đã đưa tôi đến lớp là được , không cần nói gì với ba tôi cả.”
“ Nhưng… tại sao? Không phải lúc đầu cậu đã tính vào lớp rồi mà?” Ông khó hiểu hỏi lại.
“ Đó là chuyện của tôi !” – Lập Hưng tiếp tục bước đi , không quên để lại một mệnh lệnh đầy vẻ ngang bướng cho 2 người bảo vệ ngoài cửa – “ Giữ ông ta lại !” Và tất nhiên , mệnh lệnh đó lập tức được thi hành khi tiếng nói của Lập Hưng có tầm ảnh hướng rất lớn . Có thể nói , anh là một khách sộp ở đây , không ai là không biết.
“ Á , Anh Sói đến rồi này ! Các anh thấy không ? Em đoán chắc chắn anh ấy sẽ không đi học theo ý lão Tống đâu mà . Thua rồi nhé , haha ! Tiền cược đâu , tiền cược đâu ?”
“ Haha , đúng là chuyện lạ đó ! Không lẽ đại ca dám cãi lời ông già mình sao ta ? Trước giờ làm gì có chuyện đó xảy ra đâu !” Hai , ba người thanh niên ăn mặc sành điệu nhổm người dậy móc Ϧóþ tiền mình ra lấy một xấp tiền dày cộm đưa cho cô gái kia. Vẻ mặt ra vẻ rất thú vị , không có sự tiếc nuối đồng tiền nào hiện hữu.
Một giọng nói đầy vẻ õng ẹo và điệu đà vang lên từ bên phía khu vực dành cho dân Vip , chỉ vài thành phần thượng lưu mới có thể vào góc này . Khu Vip được thiết kế với tất cả nội thất đều sang trọng và đắt giá nhất trên thế giới , ngồi ở đây có thể dễ dàng quan sát xung quanh và ngay chính diện sân khấu .
“ Các người đang đoán già đoán non gì ở đây vậy ?” Lập Hưng vừa tiến gần đến chiếc bàn tròn màu tím than nổi bật trong ánh đèn bar , vừa cất cái giọng kiêu ngạo thường ngày không kính nể ai của mình ra .
Cô gái vừa lên tiếng lúc nãy có mái tóc xoăn từng lọn màu đỏ rực phá cách , chiếc khuyên mũi bằng bạch kim sáng óng ánh sắc bạc trên khuôn mặt được trang điểm kĩ lưỡng . Chiếc quần jean sẫm màu siêu ngắn và chiếc áo hở lưng vô cùng ѕєχy với mùi nước hoa đầy sự lôi kết hợp với hương cam bergamot.– Lâm Mẫn Nghi .
Lập Hưng vừa ngồi xuống chiếc ghế tròn xoay bên trong góc tường là Mẫn Nghi đã nhảy tót lên đùi anh ngồi một cách thản nhiên , không biết cái chữ “ thẹn thùng” của cô gái viết như thế nào .
“ Haha !!! Lúc nãy tụi nó nói là anh sẽ nghe lời ba mình và vùi đầu vào cái lớp học nấu ăn kia mà em không tin .” – Nói đoạn cô quay qua hun cái chóc vào má của Lập Hưng , mặc kệ người nhân viên vừa mới bưng khay rượu ra phải đỏ mặt mà đi nhanh vào . Một vết son đỏ còn vương vấn trên bờ má ngăm ngăm của anh – “ Làm gì có chuyện cưng sẽ học nấu ăn đúng không ? ”
“ Làm sao các người biết chuyện đó , còn dám đem ra làm trò cá cược hả?”
Bàn tay của Lập Hưng ôm ngang vòng eo thon thả của Mẫn Nghi , một cái siết nhẹ khiến cô cảm thấy hơi nhói đau . Anh nói với bọn kia mà như đang gằn từng tiếng với cô vậy.
Đám thanh niên kia có vẻ sợ tím mặt khi thấy đại ca sói của tụi nó đang tức giận nên cả đám chỉ biết ngồi im re .Tất cả đều đổ dồn về phía Mẫn Nghi – người tình hiện giờ của Lập Hưng.
“ Cưng à , đừng nóng như vậy chứ ! Chỉ là đùa chút thôi mà .” Mẫn Nghi cũng có vẻ sợ nên dùng bàn tay trắng nõn của mình мơи тяớи bờ иgự¢ săn chắc của Lập Hưng.
“ Thôi được rồi , tốt nhất đừng bao giờ nhắc đến chuyện học nấu nướng trước mặt anh nữa !” Lập Hưng nhấp một ít rượu rồi nói.
“ OK ! Anh đã không thích thì sau này sẽ không nói đến nữa .”
Những món thức ăn nhẹ mắc tiền nhất ở đây lần lượt được nhân viên quán đem lên hết . Cả bọn bắt đầu hòa mình vào tiếng nhạc và nói một vài chuyện phiếm.
Đâu đó trong một phía góc khuất của quán , có một chàng trai với khuôn mặt đẹp như bức tượng điêu khắc đang uống lia lịa từng cốc rượu mạnh . Chai rượu thủy tinh trên bàn ngày càng vơi dần xuống một cách nhanh chóng .
Vỹ Khang mệt mõi buông chiếc cốc cuối cùng xuống , dựa người vào chiếc ghế sofa dài màu tím than . Anh gác bàn tay lên trán , đôi mắt nhắm nghiền lại , trong đầu là một mớ kí ức hỗn loạn đang giằng xé lẫn nhau . Bàn tay Vỹ Khang bất giác run run , cả thân người anh lạnh như băng tuyết . Dường như cái lạnh của làn gió biển ở nơi nghĩa trang lạnh lẽo lúc nãy vẫn vương vấn không muốn rời xa Vỹ Khang.
Nghĩa trang … Vân Hà …
Nơi một mình cô ấy lạnh lẽo , hiu quạnh …
Một kí ức đã xa sau khi giằng co được với mớ kí ức hỗn độn ùa về trong đầu Vỹ Khang như một cuốn phim quay chậm
…
Bầu trời về khuya , không có ánh trăng , không một ánh sao nào nhấp nháy . Tất cả dường như đã tan biến đâu hết vào hư vô…
Ở phòng cấp cứu của bệnh viện…
Căn phòng có màu tường trắng toát , miếng drap trải giường màu trắng tinh khôi và tấm vải mềm cũng cùng một màu trắng che kín từ đầu đến chân một người con gái . Tất cả đều bị bao phủ bởi một màu trắng tang tóc, đáng sợ.
“ Mỹ Giang!!!! Anh không tin ! Anh không tin đâu ! ”
Một tiếng kêu xé lòng vang vọng khắp bệnh viện . Về khuya , bệnh viện vắng tanh , im ắng , âm thanh đó rít qua hàng cây xanh ngát , dàn hoa giấy trước dãy hành lang khẽ đung đưa theo gió. Thật khiến người nghe không khỏi chua xót , chạnh lòng.
Những giọt nước sau cơn mưa dài vẫn còn đọng trên trên các tán lá , lặng lẽ nhiễu tí tách , tí tách từng giọt…
Chàng trai vừa quỳ gục bên chiếc giường của người yêu minh đang nằm vừa khóc nấc lên từng đợt . Trái tim tan vỡ ra từng mạnh vụn như thủy tinh , đau thắt … đau lắm … Có ai có thể hiểu được nỗi đau bất lực nhìn người yêu mình bị thần ૮ɦếƭ lạnh lùng dẫn đi , khoảng cách tưởng như rất gần nhưng không thể níu kéo , không thể giành lại.
“ Anh không tin ! Em chỉ ngủ một giấc thôi phải không ? Chỉ là ngủ thôi mà?”
Chàng trai bỗng giật phăng chiếc khăn trùm mặt của cô gái ra , một khuôn mặt trắng bệch như pho tượng , vô hồn nhưng vẻ đẹp thánh thiện kia vẫn chưa bị ςướק mất.
Anh đưa tay mình lên khuôn mặt đó , đôi gò mà hốc hác , đôi mắt nhắm nghiền không buồn ᴆụng đậy hàng mi cong ✓út Mới lúc nãy , thân thể này còn bê bết máu , một màu máu ướt đẫm chiếc váy màu xanh biển. Nay đã được tắm rửa sạch sẽ và mặc một bộ đồ cũng màu trắng.
Anh mới chợt nhận ra , cô ốm hơn ngày trước rất nhiều . Đã lâu lắm rồi anh không nhìn cô với khoảng cách gần như vậy , lâu lắm rồi… Cứ sáng đi , tối mịt mới về , một vài câu hỏi thăm , không một sự quan tâm như ngày trước kia với cô . Quá muộn màng rồi , không kịp nữa rồi !
“ Vỹ Khang à ! Cậu đừng làm như vậy ! Hãy để cô ấy được yên nghỉ đi !” Giọng người đàn ông trung niên đeo mắt kính đứng lặng yên nãy giờ trong phòng thấy vậy cũng đau lòng mà lao đến , cố gắng kéo người chàng trai ra.
“ Không ! Mọi người lừa tôi ! Không ! Đây chỉ là một giấc mơ thôi ! Một giấc mơ thôi phải không ? Hãy nói với em đây chỉ là một giấc mơ đi anh Cường ! Em sẽ sửa lỗi , em sẽ không vắng nhà như lúc trước nữa , sẽ quan tâm cô ấy nhiều hơn , sẽ không về trễ nữa…”