Có Lẽ.... Em Phải Từ Bỏ - Chương 36

Tác giả: Pmb

Lúc này ai nhìn thấy bộ dạng của Lập Hưng sẽ phải phì cười , không những vậy còn khiến trái tim các cô gái phải nhẹ xao xuyến . Anh cứ lặp đi lặp lại chữ ngốc một cách vô thức . Cứ y như trẻ con đi nói xấu bạn mình , nhưng đôi mắt lại ánh lên những cảm xúc khó tả.
Bà quản gia chợt cắt ngang:
“ Ngốc đến như vậy sao ? Mà ngốc chuyện gì ?”
Lập Hưng đáp lại ngay mà không đề ý thái độ có ý châm chọc của bà quản gia.
“ Hôm nay cô ấy cũng vào nhà sách mua gì đó , trong đó có một chiếc túi xách nữa . Đến khi ra thanh toán tiền thì lại không đủ tiền mua cả chiếc túi đó . Con thấy vậy nên…” – Lập Hưng bỗng ngập ngừng – “ … nên đã giấu mặt thanh toán giúp cho . Ấy vậy mà ra vẻ , nếu không biết ai thanh toán sẽ không nhận , mặc dù cô ta có vẻ rất thích chiếc túi . Đến 3 triệu mấy lận mà lại từ chối . Con chưa thấy đứa con gái nào như vậy hết.”
Bà quản gia sau khi nghe xong câu chuyện , rất muốn bật cười ra ngoài nhưng lại giấu vào trong lòng , sợ làm Lập Hưng mắc cỡ . Lúc này bà cũng không biết phải nói sao với “ đứa con nuôi” của mình nữa. Thật là… , nhưng lúc trẻ con này nhìn Lập Hưng thật đáng yêu.
“ Thiếu gia à ….! Cậu đừng nghĩ ai cũng quan trọng chuyện tiền bạc như vậy chứ.” – Bà quản gia điềm đạm nói – “ Cô gái đó … từ lúc đầu tôi đã nói cô ấy là người tốt mà . Thậm chí còn là một người con gái rất đặc biệt đấy. Cô ta làm vậy mới là đúng . Không lẽ cứ có quà của người lạ mặt là nhận sao…? Cô ta không hề giống những người con gái trước đây cậu quen đâu .”
Bà quản gia nhẹ lắc đầu vì suy nghĩ của Lập Hưng. Rồi thấy anh ngây người ra , bà cố mím nụ cười lại , xin ra ngoài . Cánh cửa đóng lại , chỉ còn mình Lập Hưng trong phòng. Anh dường như vẫn chưa hiểu hết những gì mà “ người đi trước” vừa truyền dạy lại cho mình . Khuôn mặt đăm đăm chiêu chiêu suy nghĩ…
“ Không lẽ… cô gái ấy thật sự đặc biệt đến như vậy sao…?”
Bất giác… một nụ cười nhẹ thoáng qua trên đôi môi Lập Hưng . Mấy ai biết được , , từ khi gặp được người con gái “ ngốc nghếch” đó , Tống thiếu gia đã biết mỉm cười một mình hơn trước rất nhiều…
Gần 5 giờ chiều.
Những vệt nắng chiều yếu ớt bám mình lên thành tường bằng kính trong suốt của công ty Thiên Long , lớp kính lại hắt ngược trở ra . Khung ảnh yên ắng , tĩnh lặng pha chút gì đó sự huyền ảo trong khu vắng vẻ này.
Vỹ Khang treo cái headphone lên chiếc móc nhỏ gần đó rồi bước ra khỏi phòng thu âm . Khuôn mặt của anh giờ đã hiện hữu sự mệt mõi rã rời sau hàng loạt buổi thu hình , phỏng vấn và các game show dành cho ngôi sao . Cuối cùng đến giờ mới hoàn thành xong tất cả.
Vỹ Khang luôn có một sự đặc biệt hơn hẳn các ngôi sao trẻ hiện giờ . Tiến độ làm việc của anh đến chóng mặt . Lịch chạy show dày đặc nhưng đều được Vỹ Khang giải quyết hết , kết thúc một cách hoàn hảo ! Điều đặc biệt là , từ lúc dấn thân vào làng show biz Hoa Ngữ đến nay , Vỹ Khang chưa bao giờ vấp phải bất cứ một scandal nào cả . Ngay đến thân phận , xuất thân của anh đều được nằm trong vòng xoáy bí ẩn . Trong các cuộc phóng vấn , mỗi lần phóng viên ᴆụng đến bất kì khía cạnh nào mang tính riêng tư đều bị Vỹ Khang từ chối thẳng thắn ra mặt . Cho nên mới nói , nhưng tin tức về siêu sao trẻ Vỹ Khang đằng sau sân khấu đều là các tin nóng bỏng nhất.
“ Vỹ Khang , giọng hát của cậu đúng là một tài năng trời phú , hiếm có ca sĩ nào có được !”
Đại Hùng vừa thấy Vỹ Khang bước ra liền tuôn một tràng lời khen tặng , kèm theo là tiếng vỗ tay chan chát . Mặc dù đã luôn sát cánh với Vỹ Khang trong việc thu âm các ca khúc , nhưng giọng hát của Vỹ Khang luôn làm mọi người ngây ngất trong âm điệu du dương đó .
Vì là nhân viên trong công ty nên Vỹ Khang mới cười nhẹ đáp lại rồi tiến đến phía Đại Cường đang xem xét cuốn sổ tay nhỏ của mình . Chiếc sổ tay nhỏ này cộm lên với dãy lịch diễn của Vỹ Khang , một thứ rất quan trong với các nhà quản lý như ông .
“ Anh Cường , đây là việc cuối cùng trong ngày hôm nay rồi phải không ?” Vỹ Khang vừa hỏi vừa cầm lấy chai nước suối lạnh trên chiếc bàn gỗ.
“ Ừm … ! Hôm nay cậu làm tốt lắm , sức khỏe đúng là hồi phục nhanh thật !”
Đại Cường tạm thời cất quyển sổ nhỏ vào túi áo vest màu hồng nhạt của mình quay trả lời Vỹ Khang. Ông tuy rất quen với sức làm việc của Vỹ Khang nhưng không ngờ sau khi bệnh nặng dậy vẫn không hề giảm bớt. Tiến trình hôm nay dự định sẽ hoàn tất sau hơn 7 giờ tối . Nhưng chỉ mới gần 5 giờ đã hoàn tất mọi thứ.
“ Vậy… em về trước . Hẹn mai gặp lại.” Vỹ Khang nói rồi nhanh chóng đứng dậy , dợm người bước đến cửa ra ngoài .
“ Ngay mai phải đến công ty sớm đấy . Việc quay MV…”
“ Biết rồi , biết rồi…!” Vỹ Khang lại ngắt lời Đại Cường như mọi lần . Sống lưng thẳng tắp , cô độc của anh vẫn hướng về phía của ông đi thẳng , không quay đầu lại. Đại Cường lại buồn bã lắc đầu , nhìn theo bóng chàng trai trẻ hằng ngày đắm mình trong công việc để cố quên nỗi đau trong lòng dần mất hút sau cánh cửa màu nâu sẫm.
oOo
Chiếc Mercedes như mọi lần lại phóng mình lao ✓út xé gió như con chiến mã sắt háu chiến . Trong đầu Vỹ Khang hiện giờ đang tràn ngập hình bóng của Tiểu Lan . Cô đang làm gì một mình trong ngôi biệt thự lạnh lẽo đó chứ ? Đã ăn gì chưa ? Có gây thêm chuyện rắc rối nào nữa không ?
Két !!!
Bỗng Vỹ Khang đột ngột phanh gấp xe lại , khiến người cũng theo quán tính mà ngả nhào về phía trước , bàn tay run run nắm chặt vô-lăng . Vì là đang trên đoạn đường cao nên xém chút là xảy ra tai nạn rồi . Chiếc xe đằng sau cũng tức giận hét lên rồi vụt chạy lên trước .
Bỏ mình Vỹ Khang ở lại giữa dòng xe ngược xuôi trên đường …
“ Hừm ! Rõ ràng là nói không quan tâm nữa mà …! Tại sao cứ…” Vỹ Khang tức giận đấm tay vào vòng xoay vô-lăng .
Đúng ! Nếu Vỹ Khang càng để lộ sự quan tâm , lo lắng của mình thì sẽ càng làm khổ Tiểu Lan hơn thôi . Sẽ khiến cô ấy lầm tưởng , sẽ khiến cô ấy hi vọng , sẽ khiến cô ấy yêu anh nhiều hơn… để rồi tự lãnh nhận sự tổn thương cho chính mình mà thôi . Huống hồ gì , sự quan tâm này đều xuất phát từ…
Vỹ Khang chau mày , mím môi nắm chặt vô-lăng lại . Quay tay lái một vòng lao ✓út qua dòng đường ngược chiều xuống . Tất nhiên là… ngược hướng về ngôi biệt thự màu trắng.
Con bạch mã sắt càng ngày càng gia tốc lên đến tốc độ kinh người . Thoáng chốc đã chạy xa thế giới thành thị sầm uất , náo nhiệt , tiến dần về khu ngoại ô gần bờ biển hẻo lánh , thưa người .
Mặt trời lặng lẽ khuất sau đường chân trời phía đằng xa tít biển khơi . Một màu hồng đỏ của ánh hoàng hôn buổi chiều mang chút nỗi buồn nào đó trải dài lên mặt nước thành một vệt lớn .
Chiếc xe Mercedes từ từ dừng lại trước khu nghĩa trang Vân Hà rộng lớn . Vỹ Khang nhẹ nhàng bước ra khỏi xe , sập cửa lại rồi tiến vào cánh cổng bằng đá đã bám rêu xanh lên .
Xung quanh đều vắng vẻ , yên ắng của sắc màu ảm đạm .
Vỹ Khang tiến sâu vào bên trong phía cuối dãy khu nghĩa trang . Anh bước qua từng ngôi mộ , to có , nhỏ có , trang hoàng thiết kế tuyệt mỹ có , đơn giản có . Mỗi lần lướt người sau ngôi mộ nào đều có một làn gió biển nhè nhẹ từ xa thổi vào đến lạnh cả sống lưng .
Tiếng nhưng con côn trùng nhỏ khe khẽ kêu lên , tiếng gió vi vu bên tai , tiếng sóng biển từ xa vọng lại… Mọi âm thanh tạo nên một khung cảnh sầu thảm , u ám.
Nhưng mỗi bước chan của Vỹ Khang đều rất kiên định , không hề có sự sợ hãi tạp lẫn.
Bỗng từ xa xuất hiện một bà lão bước ra từ căn nhà nhỏ , đã bám đầy những dây leo , cỏ dại . Mái tóc bà bạc phơ , làn da nhăn nheo , khóe mắt in hằn rõ rệt những dấu chân chim – vết tích của một đời con người. .
Nếu đột ngột xuất hiện thế này sẽ khiến người khác hoảng sợ ૮ɦếƭ khi*p mất , nhưng Vỹ Khang lại rất bình tĩnh tiến đến gần bà . Miệng nở một nụ cười kính trọng.
“ Cháu chào bà , cháu mới lên ạ !” Vỹ Khang lễ phép đến lạ.
“ Ừm ! Cháu lên thăm cô ấy à ? Dạo này công việc thế nào rồi ?” Giọng bà lão nho nhỏ thoát ra từ chiếc miệng tim tím , móm mém .
“ Dạ , công việc rất tốt bà ạ . Vừa xong cháu muốn lên thăm cô ấy một chút .” Vỹ Khang đáp lại . Lúc này khoảng cách đã gần với bà lão hơn.
“ Hôm nay ta vừa mới dọn dẹp đến mộ cô ấy , đã sạch sẽ hơn nhiều rồi . Dạo này thời tiết bất thường , cỏ dại mọc đầy lên mộ .”
“ Dạ , cảm ơn bà nhiều lắm !” Vỹ Khang với ánh mắt có chút ngại ngùng khẽ dúi vào tay bà Thẩm một bao phong bì trắng đã chuẩn bị lúc nãy .
Bà Thẩm nhận ngay , không tỏ ý khách sáo . Dường như đây là công việc làm công nhận lương của bà . Không ai biết bà đã đến đây từ lúc nào , chỉ biết bà không có con cháu gì cả , sống cô độc một mình . Tuy là nhận tiền người khác , nhưng bà chỉ lấy rất ít , ai đưa nhiều liền trả lại , chủ yếu là kiếm sống qua ngày . Công việc bà làm cũng đều rất nhiệt tình , cứ như tất cả là người thân mình vậy nên ai nấy đều rất thương bà . Lên thăm người thân đều lịch sự gửi tiền hoặc gửi quà cho bà .
“ Cậu đến thăm cô ấy nhanh đi ! Trời cũng tối rồi đấy .” Nói rồi bà Thẩm quay lưng nhanh , để Vỹ Khang một mình giữa khu mộ rộng lớn . Ngày trước bà cũng rất thắc mắc người con gái kia là gì của Vỹ Khang , nhưng nhận lại toàn là nhưng câu trả lời lảng trách hoặc im lặng… pha lẫn nỗi đau thầm kín. Thấy vậy rồi nên bà cũng không hỏi gì nữa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay