Kết thúc cuộc gọi , Vỹ Khang bước nhanh đến cánh cửa nhỏ màu trắng phía trước vì Đại Cường và mọi người đang chờ mình anh ở công ty. Trước khi bước ra , Vỹ Khang quay đầu lại nhìn khắp nhà một lần nữa . Đã lâu rồi … ngôi nhà không sạch sẽ , tươm tất bởi bàn tay của một người con gái như thế này… lâu rồi.
***
Chiếc xe của Vỹ Khang vừa lao ✓út đi khỏi thì Tiểu Lan cũng vừa về tới . Vì quá mệt nên cô cũng không để đến ý chiếc xe trắng đó . Cô bước đến trước cổng , dùng chiếc chìa khóa màu đồng mà Vỹ Khang đã đưa cô hôm trước để mở cửa rồi bước vào bên trong nhà.
“ Ôi ! Mệt quá , hjc hjc”
Vừa bước vào là Tiểu Lan ngã phịch xuống chiếc ghế sofa , hơi thở mệt nhọc . Mồ hôi sau khi đi bộ quãng đường dài lấm tấm trên đôi má trắng ngần của Tiểu Lan.
Tiểu Lan bước lên phòng rồi đi tắm lại cho mát người . Để thân thể mệt mõi như vậy thật sự rất khó chịu. Sau khi tắm xong , Tiểu Lan đi xuống nhà bếp . Giờ mới thấy cái bụng cồn cào kêu đói vì sáng nay cô chỉ ăn có một chút mì , mà nãy giờ năng lượng bị tiêu hao hết rồi còn đâu.
“ Hjc , lại phải ăn mì gói nữa.” Tiểu Lan vừa bước xuống các bậc cầu thang vừa than thở…
Bỗng cô giật mình dừng lại trước dãy bàn ăn . Trên đó có một hộp thức ăn vẫn còn nóng hổi bên trong . Tiểu Lan rất ngạc nhiên , rõ ràng là lúc sáng không có mà . Sự tò mò làm cô tự động mở chiếc hộp giấy không phải của mình ra.
Bên trong là chiếc đùi gà ráng mỡ nằm trên lớp cơm trắng thơm dẻo . Nhìn thật sự rất ngon khiến bụng Tiểu Lan càng kêu réo ầm ĩ thêm .
“ Hjc , nhưng đâu phải của mình . Lỡ Vỹ Khang về không có gì ăn sao?”
Nghĩ vậy nên Tiểu Lan đóng hộp thức ăn lại .
Lúc này cô mới thấy được mảnh giấy mà Vỹ Khang đã để lại khi nãy . Mảnh giấy được chiếc hộp cơm chặn lên ở trong chiếc túi ni-lông.
“ Sao nhà không có gì ăn vậy hả ? Thuận đường nên mua luôn cho cô đấy . Tối nay tự lo mà ăn , tôi không về được đâu.”
“ Vỹ Khang đã về nhà sao?”
Tiểu Lan buồn bã mở hộp thức ăn ra lại . Trong lòng không khỏi tiếc nuối , nếu về sớm chút nữa là gặp được Vỹ Khang rồi . Chỉ mới một buổi sáng không gặp thôi , vậy mà sao… cô thấy nhớ anh quá…
Tiểu Lan nhẹ nhàng ăn từng thìa cơm trắng mà Vỹ Khang đã mua cho mình . Một sự ấm áp mong manh khẽ len lõi khắp người cô .
“ Không cần biết sự quan tâm của anh xuất phát từ đâu… chỉ cần như vậy đối với em là quá đủ… Vỹ Khang à !”
Chiếc Lamborghini màu đen sáng lóa lên dưới ánh mặt trời đang lăn bánh chậm chậm trong làn gió nóng mùa hè .
Mọi cảnh vật hai bên đường lần lượt lùi về phía sau của Lập Hưng . Đôi mắt chất chứa lạnh lùng , băng giá như làn sương sáng sớm từ lúc rời hiệu sách tới giờ vẫn không hề rời mắt khỏi lớp kính trong suốt cửa xe . Tưởng chừng như đang rất chăm chú tìm kiếm một vật gì đó , nhưng thật chất lại không hề để tâm gì đến cảnh vật bên ngoài .
Trong đầu Lập Hưng lúc này chỉ duy nhất hình ảnh của một cô bé dáng người trẻ con , hồn nhiên và hay đỏ mặt . Là cô gái hôm đó anh xém chút nữa là tông phải . Chẳng lẽ lại có duyên với nhau như vậy ? Suốt những ngày qua , Lập Hưng … toàn nhớ đến một cô gái mình không biết tên.
“ Thiếu gia ! Đã đến rồi ạ… !” Giọng quản gia Lý khan khàn cất lên , pha chút sự kính cẩn đối với vị thiếu gia trẻ tuổi của mình.
Tiếng của ông tuy không lớn lắm nhưng đủ làm Lập Hưng giật mình nhìn ra phía trước. Chiếc xe đã dừng ngay trước cổng ngôi biệt thự cổ điển . Hai người thanh niên mặc bộ đồ đồng phục với đám gia nhân , chỉ khác là có đeo thêm máy bộ đàm trên vành tai , đứng nghiêm trang mở cánh cửa rộng lớn màu vàng đồng chờ Lập Hưng bước vào.
Lập Hưng thoáng đỏ mặt vì sự mất hồn vừa rồi của mình , vội đứng dậy đằng hắng một tiếng rồi lạnh lùng bước ra khỏi xe . Bước nhanh qua khỏi cổng , Lập Hưng sải bước đều hết dãy hoa viên ngôi biệt thự .
“ Lập Hưng ! Con về rồi đó à?”
Bà Tống đang ngồi chéo chân quý phái nhâm nhi tách trà hảo hạng và ngắm hoa ngoài vườn , thấy con trai mình về liền buông nhanh tách trà xuống hỏi thăm Lập Hưng . Vậy mà đáp lại sự quan tâm , thương yêu tràn đầy ánh mặt bà Tống là thái độ bực dọc , khó chịu của Lập Hưng.
Lập Hưng bước qua nhanh chỗ bà Tống , vào nhà , rồi đi thằng lên phòng . Bỏ mặc sự hụt hẫng , có chút xấu hổ với đám gia nhân xung quanh của mẹ mình . Bà Tống tự nhủ : “ Có lẽ , nó còn giận chuyện ép buộc nó đi học…” Bà buồn buồn , nâng ly trà lên uống một ngụm rồi đứng lên , bước vào nhà…
Lập Hưng bước vào phòng , đóng sầm cửa lại . Thật sự nỗi tức giận việc ông bà Tống ép mình đi học nấu ăn vẫn còn chưa nguôi trong lòng Lập Hưng .
Nếu chuyện này mà để đám bạn của anh biết được , không biết sẽ thế nào đây . Danh dự đàn ông của Lập Hưng xem như tiêu tùng hết.
Đang miên man suy nghĩ , bỗng hình bóng của cô gái lúc nãy choáng ngợp tâm trí Lập Hưng . Trên đời sao lại có một cô gái ngốc như vậy nhỉ ? Không nghĩ thì thôi , càng nghĩ càng thắc mắc . Tại sao lại vì một con mèo lạc mất mà can tâm nghe lời chủ mình dầm mình trong mưa tìm kiếm . Rồi hôm nay , rõ ràng là rất thích chiếc túi đó , đứng nhìn nó lâu như vậy , thế mà đến khi biết có người thanh toán rồi lại nhất quyết không chịu nhận . Vậy là sao ?
Phải nói cô ta thật thà hay là ngốc nghếch đây?
“ Ax , tại sao mình lại cứ suy nghĩ về cô ta thế này?
Không lẽ…?” Lập Hưng khẽ chau mày , giật mình nhận ra , không biết từ bao giờ anh lại suy nghĩ về một người con gái mới quen nhiều như vậy . Điều đó trước giờ chưa từng có.
“ Không thể nào , không thể nào …! Mới chỉ gặp một lần thôi mà…!”
Lập Hưng lẩm bẩm một mình , lấy tay vuốt lại mặt mình rồi đứng dậy. Vừa tính bước ra vào toilet để thay đồ thì nghe tiếng gõ cửa nhẹ từ bên ngoài…
“ Thiếu gia…! Là tôi đây , tôi vào được chứ ?” Là giọng của người phụ nữ có tuổi.
“ Dạ được , dì vào đi ạ.” Lập Hưng quay lại đáp.
Bà quản gia mở nhẹ cửa bước vào . Chỉ có mình bà là được thiếu gia nhà này nói chuyện nhỏ nhẹ , lễ phép như vậy . Từ nhỏ đến giờ , bà là người luôn chăm sóc cho Lập Hưng khi ông bà chủ đi vắng . Lập Hưng xem bà như mẹ của mình vậy.
“ Thiếu gia đi mua đồ học về rồi đấy à?” Bà nhỏ nhẹ hỏi.
“ Vâng , con vừa mới về.” Giọng Lập Hưng vẫn còn khó chịu khi nhắc đến chuyện này.
Hiểu được suy nghĩ của Lập Hưng , bà quản gia khẽ cười nhẹ , chiếc miệng móm mém mấp máy , giọng nói đều đều ….
“ Thiếu gia à … tôi biết cậu không thích chuyện đi học nấu ăn đó . Nhưng thật sự việc bếp núc bây giờ đâu chỉ còn riêng là nhiệm vụ của những người phụ nữ đâu .” – Thấy Lập Hưng im lặng nghe , bà nhẹ nhàng nói tiếp – “ Có những nam đầu bếp hiện nay còn được rất nhiều người kính nể , xem trọng . Thậm chí , vị trí bếp trưởng của những nhà hàng nổi tiếng còn là niềm ao ước của nhiều người nữa đó . Vả lại … thiếu gia còn…”
“ Được rồi dì ạ !” – Bỗng Lập Hưng lên tiếng ngắt lời bà quản gia , rõ ràng ngăn không cho bà nói một bí mật gì đó . Một bí mật mà chỉ duy nhất một mình bà biết thôi – “ Dù gì đi nữa thì con cũng bị ép phải đi học rồi . Có muốn thay đổi gì nữa thì cũng là vô nghĩa . Từ trước giờ có điều gì là con được toàn quyền quyết định đâu . Kể cả đó là cuộc sống của con.” Ánh mắt Lập Hưng ánh lên một nỗi buồn căm phẫn nào đó…
“ Thiếu gia đừng buồn , tất cả vì muốn tốt cho cậu thôi.” – Bà quản gia hiền lại nở một nụ cười phúc hậu – “ Thiếu gia nghỉ ngơi đi , chiều còn phải đi học nữa mà . Tôi xin phép ra ngoài.”
Nói rồi bà quản gia quay lưng bước đi . Bàn tay nhăn nhăn tính đóng cánh cửa lại thì Lập Hưng bất ngờ lên tiếng…
“ Khoan đã dì…!”
“ Thiếu gia có gì dặn tôi sao ?” Bà quản gia ngạc nhiên quay lại hỏi.
“ À…à… không có gì…!” Đôi má Lập Hưng bỗng đỏ lên , nét bối rối hiện rõ lên khuôn mặt nam tính kia. Rất kì lạ , không hề giống vị thiếu gia lạnh lùng thường ngày.
“ Hì…” – Bà quản gia mỉm cười , đôi mắt nheo nheo lại nhìn Lập Hưng – “ Nếu không có gì thì tôi ra ngoài đây…” Rồi bà lại quay lưng bước ra cửa , nhưng bàn chân đã chậm lại… như chờ điều gì đó.
“ Khoan đã… hôm nay…”
Lập Hưng lại bất ngờ lên tiếng… Bà quản gia mỉm cười quay lại nhìn thiếu gia mình . Thật ra bà biết chắc chắn Lập Hưng có điều gì muốn nói , chăm sóc , ở bên cậu từ nhỏ , bà rất hiểu tính anh . Bà lại khẽ chau mày :
“ Có gì thiếu gia cứ nói đi ạ !”
“ Hôm nay … con gặp lại cô gái hôm trước…” – Bà quản gia nhìn Lập Hưng với đôi mắt khó hiểu , dường như bà vẫn chưa nhớ ra Lập Hưng muốn nói đến cô gái nào . Thấy vậy , Lập Hưng lên tiếng nhắc lại . – “ Là cô bé đi tìm con mèo của chủ mình hôm trước rồi dầm mưa đến sốt nặng ấy ạ.”
“ À , tôi nhớ rồi . Thiếu gia gặp lại cô ta sao…?” Bà quản gia nhìn Lập Hưng cười .
“ Dạ , cô ấy … đúng là một cô gái ngốc thật , ngốc nhất trên đời này , con chưa thấy ai ngốc đến như vậy.”