4 năm trước , chỉ duy nhất mình Đại Cường tận mắt chứng kiến sự đau đớn , tiếc thương của Vỹ Khang như thế nào khi Mỹ Giang ra đi mãi mãi . Từng ngày , Vỹ Khang sống mà như đã ૮ɦếƭ , luôn giấu mình trong căn phòng của Mỹ Giang ngày xưa mà khóc lên như điên dại . Dẹp bỏ tất cả lòng tự trọng của một người đàn ông , anh đã khóc như một đứa trẻ bị bỏ rơi lạc mẹ.
Lúc đó gắn bó với Vỹ Khang tuy không lâu , nhưng nhìn cảnh đó khiến ông cũng không cầm lòng được mà xót xa. Tất cả lịch diễn đang tăng lên từng ngày đều được ông thu xếp ổn thỏa hết. Đại Cường biết , trong giai đoạn này , Vỹ Khang cần có thời gian để quên đi tất cả. Nhưng không ngờ là nhanh đến vậy , chỉ trong vòng vài tháng , Vỹ Khang đã lao vào làng giải trí như điên dại , nhận hết mọi show diễn vào mình từ sáng sớm đến tối mịt .
“…”
Vỹ Khang im lặng nhìn ông , chỉ có mình ông là biết rõ chuyện gì đã xảy ra với Vỹ Khang mà thôi . Anh cũng không cần phải giấu diếm cảm xúc gì nữa cả.
“ Em ra ngoài gọi điện thoại chút.”
Hồi lâu , Vỹ Khang nhẹ hít một hơi thật sâu rồi bước ra ngoài , bàn tay đang run run cầm chiếc điện thoại của mình . Đại Cường nhìn thấy lắc đầu buồn bã , ông chưa thấy ai si tình như vậy. Đã 4 năm rồi !
“ Tút … Tút… Tút…!”
Một hồi chuông chờ vang dài bên tai Vỹ Khang , tuyệt nhiên không ai nghe máy . Xuyên qua lớp tai nghe kia , âm thanh điện thoại bàn reo lên vang vọng khắp ngôi biệt thự màu trắng . Tiểu Tình đang nằm ngủ trong chuồng cũng giật mình mở mắt ra. Tiếng chuông điện thoại càng lớn dần , lớn dần mà vẫn không ai nghe máy. Nó nhẹ ép mình ra khỏi chiếc Ⱡồ₦g chạy nhanh khắp nhà , đi tìm “ cô chủ” của nó.
Vỹ Khang chau mày lại , lòng thấy xôn xao.
“ Cô ta đi đâu rồi ! Sao lại không nghe điện thoại chứ?”
Một cuộc nữa , lại một cuộc nữa …
Số cuộc gọi đến Điện thoại nhà trong Nhật kí cuộc gọi đã lên đến 8 cuộc mà vẫn không ai nghe máy . Cảm giác lo lắng dần xâm chiếm hết tâm trí anh . Tiểu Lan có thể đi đâu chứ . Vỹ Khang không còn kiễn nhẫn nỗi nữa , lao nhanh vào phòng nghỉ.
“ Anh Cường ! Em về nhà ăn chút có chuyện . Em sẽ ăn trưa ở nhà luôn nhé! ”
“ Được rồi ! Nhớ chiều này lên công ty đúng giờ đó , còn rất nhiều…”
Chưa kịp nói xong thì bóng Vỹ Khang đã mất hút sau cánh cửa màu đỏ nhạt hài hòa với màu tường . Bỏ lại mình Đại Cường phải khuôn mặt khó hiểu , không biết Vỹ Khang gọi ai mà lại hối hả bỏ đi như vậy?
Những tia nắng sắc vàng trải thành một tấm lụa vàng phủ dài trên con đường nhựa trong khu phố dành riêng cho các ngôi biệt thự sang trọng . Đoạn đường vắng tanh , không một bóng người . Dường như khu này được xây hoàn toàn cách biệt với cái thế giới nhộn nhịp , chen đua bên ngoài vậy.
Chỉ duy nhất một cô gái dáng người như trẻ con đang bước chậm rãi từng bước trên đường . Tiểu Lan đang cố gắng thu hết mọi cảnh vật xung quanh vào trong đầu mình để không bị lạc đường như lần trước nữa . Cô sợ lại làm phiền đến Vỹ Khang thì mệt , mà lần này cũng khó may mắn mà gặp được anh chàng hôm nọ gọi giúp Vỹ Khang cho cô nữa.
Mặt trời ngày càng lên cao thêm , chiếu những tia nắng chói chang xuống mái tóc mềm mượt của Tiểu Lan khiến nó nóng ran lên , mồ hôi nhễ nhại . Tiểu Lan vừa đi vừa lấy tay lau nhẹn những giọt mồ hôi trên trán , khuôn mặt bơ phờ . Bỗng sợi dây một bên giày của cô bung ra khiến Tiểu Lan xém nữa là vấp té.
“ Trời ơi , nắng quá ! Lúc nãy mình đi quên mang nón , hjc hjc !”
Tiểu Lan dừng lại mệt nhọc , cúi khom người xuống cột lại dây giày miệng lẩm bẩm trách mình đi vội quá mà để đầu trần giữa trưa nắng thế này . Ngay khoảnh khắc Tiểu Lan cúi xuống , một chiếc Mercedes màu trắng chạy vụt nhanh qua như tên bắn . Chiếc xe chạy nhanh đến nỗi , chỉ những người tinh mắt cực kì mới có thể nhìn kịp khuôn mặt của anh chàng điển trai sau lớp kính cửa xe . Bàn tay nắm chặt vào vô-lăng , anh ta như quên hết mọi thứ xung quanh , tập trung cao độ . Khuôn mặt lạnh lùng kia pha chút gì đó sự lo lắng , gấp gáp như có việc gì quan trong lắm vậy . Chiếc xe cứ thế lao nhanh với tốc độ kinh khủng về hướng ngôi biệt thự màu trắng.
Tiểu Lan sau khi thắt xong lại dây giày , cô đứng lại rồi bắt đầu đi tiếp. Bước chân sải bước đều và nhanh hơn lúc nãy . Khuôn mặt phờ phạc ra vì trời quá nắng , cứ đi chậm như lúc nãy chắc bị thiêu cháy trong cái lò lửa thiên nhiên này mất.
Đi một lúc nữa , con đường lớn tấp nập người qua lại dần hiện ra trước mặt Tiểu Lan . Ai nấy qua lại như mắc cữi , biển người hòa vào những tia nắng chang chang của mùa hè mang lại .
Tiểu Lan đứng ngây người giữa vòng xoay 5 ngả , không biết phải đi hướng nào . Những áng mây trắng che phủ mặt trời khiến không khí dễ chịu hơn hẳn , nền đất cũng được dịp nguội bớt lại được một chút . Nét mặt ngơ ngác thấy mà tội , nhìn xung quanh không biết phải hỏi đường ai bây giờ . Cuối cùng cũng gặp được một người đàn ông trung niên với làn da rám nắng , khuôn mặt có chút hiền lành , dễ gần .
“ Bác ơi , cho cháu hỏi , ở gần đây có hiệu sách nào không vậy ạ?” Tiểu Lan lễ phép cất tiếng hỏi đường , có chút ngại ngùng nên cô cúi gằm mặt xuống.
“ Hiệu sách hả cháu ? Có , nhưng còn phải đi thêm một quãng đường nữa mới gặp . Cháu cứ đi thẳng phía này , qua hai ngả tư sẽ thấy thôi .” Người đàn ông nhiệt tình trả lời Tiểu Lan , cánh tay chỉ về ngả đường đông đúc nhất ở đây.
“ Cảm ơn bác , cháu đi ạ!”
Tiểu Lan vui mừng rồi bước đi tiếp , không quên quay lại cảm ơn người đã giúp mình .. Vậy cô là phải đi bộ thêm nữa . Đám mây trắng bắt đầu tản đi hết , để lộ ra vầng thái dương cao vời vợi , tỏa những tia nắng chói chang .
Quả nhiên đi thêm qua hai ngả tư là gặp được một khu trung tâm mua sắm lớn sầm uất , rộng lớn . Cả dãy tòa nhà sáng rực lên giữa ánh nắng chói chang của mặt trời , cao đến 12 tầng và trải dài gấp mấy lần các ngôi nhà gộp lại . Với nhiều các mặt hàng khác nhau như mỹ phẩm , trang sức , hàng gia dụng , quần áo… Tòa nhà cuối dãy bên trái là nhà sách lớn .
Đằng sau lớp kính trong suốt , sáng bóng đó là dãy dài các kệ gỗ sậm màu , những quyển sách đủ loại khác nhhau được xếp ngay ngắn trên đó . Cứ như một kho tàng sách vở trên thế giới là ở đây vậy.
“ Hjc , có cần phải rộng lớn vậy không chứ?” Tiểu Lan xuýt xoa .
Tiểu lan không dự định đến những nơi sang trọng như thế này đâu , nhìn vào là biết giá cả không hề rẻ rồi . Vả lại cô cũng chỉ tính mua chút đồ thôi , vào những chỗ này có chút hơi ngại.
Nhưng đã đến rồi nên Tiểu Lan đành phải bước vào . Cánh cổng lớn bằng kính trong suốt được mở ra hai bên do bàn tay của hai người thanh niên bảo vệ với khuôn mặt ưa nhìn , lich sự đứng bên trong . Dường như ở đây , mọi người đều có sự phục vụ như vậy . Lần trước ở chỗ đăng kí nhập học , Tiểu Lan cũng gặp rồi nên cũng bớt thấy mắc cỡ.
Vừa bước vào , hơi máy lạnh bên trong phả vào người xua đi cái nóng điên người bên ngoài làm cho Tiểu lan cảm thấy dễ chịu hẳn ra , đầu óc cũng tươi tỉnh lên. Sàn nhà lát đá hoa cương màu trắng sang trọng , trơn láng , khiến người khác bước lên sẽ lướt nhanh như đang trượt băng vậy . Phía trước sảnh là một dãy hành lang lầu 1 nối với hai hai cầu thang tự động bên dưới được xây dựng ngay chính giữa . Thật là một thiết kế độc đáo ! Đằng sau là các dãy kệ sách và các mặt hàng khác.
Tiểu Lan bước đến quầy gửi giỏ xách rồi mới vào bên trong với khuôn mặt vui vẻ , hớn hở . Nụ cười hồn nhiên , trong sáng ở cái tưổi 18 đã nhanh chóng trở về trên khuôn mặt thiên thần ấy.
***
Một chiếc siêu xe Lamborghini màu đen bóng lóa dưới từ từ dừng lại trước tòa nhà sách . Mọi ánh mắt của những người đi đường đều đổ dồn về nó . Các giới thượng lưu , giàu có chỉ cần nhìn sơ qua là biết đây là chiếc xe có tiền cũng khó mà mua được . Trên thế giới chỉ có duy nhất một chiếc , nằm trong bộ sưu tập mới nhất có nhà sản xuất Italia . Mọi chức năng , bộ phận đều tân tiến hơn bất kì loại xe nào .
Quản gia Lý mở cửa xe bước ra trước rồi đi vòng xuống cửa sau , cung kính mở cửa cho vị thiếu gia trẻ tuổi của mình . Mái tóc hoa râm đó đã trải qua biết bao nhiêu chuyện khó khăn , thử thách trên đời . Ông là người có tiếng nói nhất trong đám gia nhân nhà họ Tống.
Tống Lập Hưng vừa bước ra khỏi xe , ánh mặt trời trên cao đều tụ về đây , khiến cả người anh toát lên sức hút nam tính cực kì . Một niềm mơ ước của các cô gái con nhà quý tộc lẫn thấp hèn.
Khuôn mặt lạnh lùng , cau có vẫn chưa với bớt trên Lập Hưng sau việc bắt ép của cha mình vừa rồi . Lập Hưng là người cực kì ghét trở thành con rối trên tay người khác , mọi thứ đều nhất nhất làm theo ý của mình . Chỉ duy nhất ông Tống mới trị được anh vì bởi lẽ câu nói : “ Áo mặc không qua khỏi đầu” vẫn còn có giá trị trong ngôi nhà cổ hủ , truyền thống đó.
Lập Hưng nhanh chóng tiến đến cánh cửa kính trong suốt , quản gia Lý vừa đi ra từ bãi giữ xe cũng hấp tấp theo sau cho kịp anh.
***
Tiểu Lan không biết nãy giờ đã đi qua bao nhiêu dãy kệ sách rồi . Cuối cùng cô dừng lại trước khu bán đồ dùng học tập , lựa chọn những quyển tập với những trang giấy trắng tinh trên kệ .
Thì ra Tiểu Lan đến đây là vì muốn mua đồ cho việc học của mình vào tối nay ở lớp dạy nấu ăn . Đúng là Tiểu Lan ngốc mà ! Đến tối nay mới vào học , đâu cần phải lặn lội đến đây giữa trưa nắng để mua mấy món đồ này đâu.
Nhưng ít ra Tiểu Lan xóa hết được những chuyện buồn của những ngày ngắn ngủi vừa qua . Tâm trạng cũng thoải mái hơn hẳn . Sau khi chọn lấy quyển tập và vài thứ 乃út viết , Tiểu Lan bước ra ngoài
Bỗng Tiểu Lan dừng lại trước khu bán giỏ xách cho nữ , với nhiều kiểu dễ thương , quý phái đủ loại . Đập ngay vào mắt cô là chiếc túi xách treo trên cao . Chiếc túi đúng ngay sở thích của Tiểu Lan : Hình quả dâu tay chín mọng , với chiếc lá màu xanh quai xách . Quả là sự thiết kế độc đáo , đán yêu đến ૮ɦếƭ mất .
Tiểu Lan cố gắng nhón chân lên lấy cho bằng được nó xuống để xem . Đôi tay thon dài trắng nõn với lên một cách khó khăn . Khuôn mặt cô nhăn lại vì với hoài vẫn không lấy được , không lẽ nhảy lên thì kì quá . Những lúc này mới thấy giá trị của chiều cao con người . Hjc , hjc !
“ Để tôi giúp cho ạ ?” Một tiếng nói trong trẻo , lịch sự của người phụ nữ vang lên khiến Tiểu Lan giật bắn người.
Cùng lúc với tiếng nói đó phát ra là cánh tay mặc chiếc áo sơ mi tay dài màu xanh với lấy chiếc túi một cách dễ dàng . Thì ra là người nữ nhân viên ở đây . Mái tóc dài đen nhánh buộc cao lên , để lộ ra làn da trắng dặm chút phấn hồng , đôi môi son đỏ . Người phụ nữ chiếc nhón nhẹ chân lên là lấy được chiếc túi , đôi guốc gót cao thể kia mà.
“ Cảm ơn chị ạ !” Tiểu Lan ngại ngùng nói.