Tiểu Lan mệt mõi nhẹ nhàng từng bước xuống các bậc thang .
Mái tóc dài xoăn nhẹ bung xõa ngang bờ vai nhỏ bé phớt qua chiếc áo ngủ màu hồng dâu tây . Đôi mắt cô thăm quầng sưng mọng lên , từng ngấn lệ cố gắng kìm lại không cho rớt xuống nữa. Hôm qua Tiểu Lan thật sự đã khóc rất nhiều , rất nhiều …
Tiểu Lan không hề muốn như vậy , từng tiếng khóc vang lên bị bàn tay cô cố gắng bịt chặt lại không cho thành tiếng . Thế nhưng càng kìm nén thì sự xót xa càng dâng trào trong lòng . Tiểu Lan đau nhói lòng khi nhìn thấy Vỹ Khang hôm qua say khướt bên bàn rượu , như xác không hồn , hoàn toàn khác hẳn một ngôi sao hàng đầu Trung Hoa luôn tỏa sáng trong ánh đèn đủ màu trên sân khấu.
Và… miệng luôn thét gào tên một người con gái…
Rốt cuộc Mỹ Giang là ai ? Có lẽ còn rất lâu cô mới có thể biết rõ được . Nhưng Tiểu Lan cảm thấy một sự hờn ghen , buồn dỗi nhẹ len lõi trong đáy lòng mình . Dù cô gái tên Mỹ Giang kia có là ai đi chăng nữa thì cũng không được phép làm cho người mà cô yêu thương nhất phải từng đêm đau khổ như vậy chứ?
“ Cô ta không có quyền , không có quyền … Người làm người yêu mình phải đau khổ như vậy không xứng đáng nhận được một tình yêu chân chính.” Tiểu Lan nghĩ thầm.
Lúc này Tiểu Lan đã đặt chân xuống bếp , sàn đá hoa cương bên dưới sáng bóng loáng lên màu cẩm thạch xanh ngọc.
Cô từ từ bước đến góc thành bếp lát gạch màu trắng ngọc trai , nơi đặt 2 gói mì tôm còn vương hơi ấm từ bàn tay một người con trai vừa rời khỏi nhà. Lòng Tiểu Lan trỗi dậy niềm hạnh phúc nho nhỏ , Vỹ Khang vẫn còn vì cô mà bận tậm , dù sự bận tâm này có chút gì đó kì lạ.
Tiểu Lan nhẹ đứng lên chiếc ghế cao bằng nhựa màu xanh đậm , cất lại một gói vào trong tủ. Cô đặt cái ấm nước nhỏ lên bếp và cho gia vị vào tô mì khô.
Tiểu Lan đứng chờ nồi nước đang dần sôi lên , lòng nặng trĩu . Đầu óc cứ suy nghĩ ௱ôЛƓ lung mọi thứ . Chỉ mới 2 ngày thôi , ấy vậy mà Tiểu Lan đã không còn là một cô gái ngây thơ , hồn nhiên không chút muộn phiền ở cái tuổi 18 của mình rồi .
Bỗng Tiểu Lan nhớ đến cái gia đình mà cô đành lòng rời xa đi tìm một thứ hạnh phúc xa vời. Không biết giờ này mẹ cô đang làm gì nhỉ , có lẽ đã đi chợ về chuẩn bị lăn bột làm bánh rồi .
Mẹ Tiểu Lan thường đi chợ từ rất sớm để có kịp những nguyên liệu tốt tươi , thơm ngon nhất . Nếu lúc này ở nhà chắc cô vẫn còn đang nằm nướng trên phòng , để mặc mẹ cô tất tả với mọi việc trong nhà. Đến trưa mới xuống phụ được một chút những công đoạn cuối cùng. Tự nhiên cô thấy thương mẹ vô cùng , chắc bà sẽ nhớ cô lắm.
Lòng Tiểu Lan chợt thấy xót xa nhói lên…
Tít…Tít…
Tiếng ấm nước sôi hối hả vang lên khắp gian nhà bếp làm Tiểu Lan giật mình trở về với thực tại . Từng đợt khói nghi ngút nén mình thoát ra khỏi cái vòi ấm nhỏ xíu , bên trong những bọt bong bóng sôi sùng sục lăn tăn trên mặt nước .
Tiểu Lan chậm rãi nhẹ chế từng dòng nước nóng hổi lên tô mì khô , vài giọt nước sôi bắn lên làn da trắng nõn khiến vùng da đỏ lên .
Tiểu Lan nhẹ nhăn mặt rồi đóng nắp mì lại.
Từng làn sóng câu hỏi vu vơ lại dồn dập đập vào thành bờ tâm trí cô , khiến Tiểu Lan càng mệt mõi hơn . Cứ như một giây phút nào đó Tiểu Lan ngừng hoạt động là hình ảnh Vỹ Khang lại nhanh chóng choáng ngợp suy nghĩ mình.
Vội vàng mở nắp mì ra , làn khói dồn nén trong tô phả vào da mặt khiến Tiểu Lan cảm thấy nóng rát , mồ hôi bắt đầu chảy dài. Đang cố nuốt từng cọng mì vàng tươi chứ thật chất không muốn ăn gì cả , bỗng Tiểu Lan nhìn thấy một tờ giấy ghi chú nhỏ màu xanh lá đang được chặn bởi lọ hoa hồng trên bàn.
” Dọn dẹp lại toàn bộ nhà cửa cho sạch đi nhé . Hôm nay tôi đi đến tối mới về. Tự kiếm gì đó ăn đi!”
Dọn dẹp nhà cửa à? Vậy cũng tốt ! Ít ra hoạt động sẽ khiến đầu óc cô nhẹ nhõm hơn . Nhưng đọc đến dòng Vỹ Khang tối mới về , Tiểu Lan thoáng thấy lòng buồn rầu , trống trãi.
Ăn nhanh bát mì rồi dẹp xuống bồn rửa chén . Tiểu Lan rửa luôn vì bát đĩa hôm qua đến giờ cũng nhìu quá rồi . Cô nhẹ nhàng tỉ mỉ từng món , tay hơi chút run run , sợ lại làm bể như hôm kia nữa. Từng đám bọt xà phóng óng ánh bám đầy lên đôi tay trắng nõn rất ít làm việc nhà của Tiểu Lan . Một vài quả cầu bong bóng trong suốt mỏng manh bị chiếc quạt trần trên cao thổi bay lên rồi lại vỡ tan biến mất trong không khí.
Tiểu Lan chợt lấy nao nao , lo sợ rồi… một ngày cô cũng đành lòng cam chịu như những quả cầu mỏng manh đó , cũng phải tan biến khỏi thế giới của Trần Vỹ Khang – người mà cô đã yêu quá nhiều.
“ Lại nghĩ đến nữa rồi… Vỹ Khang…!” Cô thầm gọi tên Vỹ Khang , đúng là càng muốn không nhớ thì lại càng nhớ nhiều thêm.
Tiểu Lan ước gì sẽ được làm một người vợ hiền của Vỹ Khang , hằng ngày làm tốt mọi việc nhà và chờ Vỹ Khang về với mái nhà ấm áp của họ. Lại là một ước mơ quá xa vời vợi…
Thoáng chốc núi chén dĩa đã được Tiểu Lan rửa xong , tráng sạch lớp xà phòng và nằm gọn gàng trên sóng chén . Từng giọt nước trong vắt chảy dài từ thành bát sứ xuống , rĩ tí tách xuống bồn.
Tiểu Lan nhanh chóng lau tay khô rồi bước đến góc cuối nhà cầm chiếc chổi quấn dây đỏ quanh thân lên quét từ sâu trong bếp ra. Thực ra không phải nhà Vỹ Khang không có máy hút bụi , và cũng không phải Tiểu Lan không thấy nó đang đặt chễm chệ gần cây chổi . Mà là vì nó quá hiện đại , trên thanh công cụ chằng chịt nút bấm khiến cô không dám ᴆụng vào , sợ rồi lại làm hỏng thì phiền đến Vỹ Khang nữa.
Những hạt cát nhỏ dần bị Tiểu Lan lùa ra bên ngoài , dường như ngôi nhà ít khi được chăm chút lắm . Những ngõ ngách bên trong đầy cát đất chứ không như bên ngoài.
Tiểu Lan cẩn thận quét từng chỗ , không bỏ sót một góc khuất nào cả.
Sau khi mặt sàn đá nhẵn nhụi , không còn một hạt cát nào , Tiểu Lan quay lưng trở lại bếp tìm cây lau nhà.
Nhẹ nhúng ướt và vắt khô , Tiểu Lan lê cây lâu nhà ra ngoài , có chút nặng nề.
Miếng vải mềm lại lướt nhẹ qua từng ngõ ngách khiến mặt sàn đá hoa cương bóng loáng lên , vương lại chút bọt xà phòng lau nhà . Mùi hương bạc hà mát lạnh thoang thoảng khắp nơi khiến Tiểu Lan dễ chịu hơn chút.
Tiểu Lan lau hết dưới đất , xả nước lại rồi lại khệ nệ đem cây lau nhà lên lầu để lau tiếp . Từng giọt mồ hôi nhễ nhại thấm ướt cái áo ngủ màu hồng dâu tây . Cô dự định làm xong rồi sẽ tắm lại luôn.
Đang cắm cúi lau lau , bỗng Tiểu Lan ngừng lại trước căn phòng khóa cửa bên ngoài . Căn phòng cô đã từng nhìn qua rồi , vẫn không hiểu tại sao nó cần phải khóa lại như vậy. Nhìn bên ngoài căn phòng toát lên một vẻ âm u , lạnh lẽo khó tả.
Từng đợt sóng câu hỏi lại đập mạnh vào thành bờ khiến cơn mệt mõi của Tiểu Lan ùa về . Nhẹ hít một hơi thật sâu rồi thở hắt ra , cô tiếp tục công việc của mình , biết có cố suy nghĩ cũng vô ích.
Toàn bộ ngõ ngách trong nhà đều được Tiểu Lan lau sạch bóng lên. Bàn chân ai bước lên cũng cảm thấy tâm trạng dễ chịu.
Xong việc lau sàn nhà , Tiểu Lan lại hì hục lau bàn ghế , bộ ghế sofa , kính tủ rượu , cho quần áo vào máy giặc… Cô cố làm tất cả mọi việc để quên hết mọi chuyện . Nhưng vẫn bất lực , mọi suy nghĩ không thể nào thoát đi được.
Mới đó mà đã hơn 10 giờ trưa .
Tiểu Lan đã làm mọi việc nhà không nghỉ ngơi 3 tiếng đồng hồ rồi . Cuối cùng cũng xong mọi việc , cứ như cô sinh ra là làm nội trợ vậy . Mọi thứ đều tiến bộ hơn hẳn ngày đầu tiên.
Ngồi phịch xuống ghế , Tiểu Lan thở phào lấy tay lau nhẹ những giọt mồ hôi trên nền da trắng nõn của cô . Tim bắt đầu giảm nhịp đập lại sau khi lao động quá sức. Bỗng một việc mà xém nữa là cô quên bén mất bay vụt qua đầu Tiểu Lan khiến cô vô thức ngồi bật dậy , ánh mắt đầy vẻ lo lắng…
“ Thôi ૮ɦếƭ rồi ! Hôm nay là thứ 3 , mình chưa chuẩn bị gì hết.”
Tấm thảm màu vàng của hàng nghìn tia nắng mặt trời kết lại trải dài lên mặt đường nhựa . Chiếc Mecedes tân thời đang lao vun ✓út trong gió , tấm thảm kia cũng hấp tấp phủ mình lên lớp vỏ màu trắng bên ngoài cho kì được , làm cho cả thân xe cáng sáng loá thêm , khiến nó lao đến đâu đều là tâm điểm của các chiếc xe khác cùng đường.
Chàng trai với khuôn mặt hoàn mỹ đang ngồi bên trong chiếc xe hiên đại đó.
Vỹ Khang tay nắm chặt vô-lăng , ánh mắt sáng quắt , mọi sự tập trung đều dồn về phía trước , quên tất cả mọi thứ xung quanh . Gia tốc chiếc xe càng ngày càng tăng nhanh thêm , chỉ trong khoản thời gian ngắn ngủi Vỹ Khang đã đứng trước toà cao ốc của công ty Kim Long. Công ty được xậy dựng ở một khu phố khuất để tránh sự quấy nhiễu của các fan cuồng nhiệt.
Toàn thể công ty được sơn màu vàng kim nổi bật với các khu cao tầng xung quanh . Một lớp kính trong suốt được đặt chính giữa toà cao ốc kéo dài từ tầng 1 lên đến tầng 5 , những tia nắng bên ngoài rọi vào đều bị phản chiếu ngược trở lại làm tăng thêm sự hiện đại tối tân của nhà kiến trúc sư Thuỵ Sỹ mang lại . Thật là một bản thiết kế hoàn hảo!
Thật chất gần 5 năm về trước , Kim Long là một công ty đào tạo các ca sĩ , diễn viên thần tượng , nhưng chẳng ai gây được tầm ảnh hưởng nào giới showbiz Trung Hoa khắc khe thời đó . Dần dần công ty bước gần đến bờ vực phá sản , không thể cứu vãn , do tiền đầu tư quá nhiều nhưng lợi nhuận mang lại thì rẻ bèo.