Chàng trai lại nhéo yêu chiếc mũi đáng yêu đó rồi dắt tay cô đến chiếc đàn trắng ngà sang trọng bên góc trái căn biệt thự màu trắng . Góc đặt cây đàn đó như dành riêng cho hai người . Chi chit những tấm hình chụp chung với nhau dán đầy trên tường…
Bàn tay anh nắm lấy tay cô , rất nhẹ nhàng… Như đang cầm trong tay một báu vật đời mình…
…
Vỹ Khang bỗng bước đến bên chiếc đàn , ngồi xuống chiếc ghế trải nệm màu đen bằng lụa. Bỏ mặc Tiểu Lan còn đang ngơ ngác không hiểu vì sao trước đó Vỹ Khang lại ngây người ra nhìn cô như vậy. Ánh mắt lúc nãy của anh như một con người hoàn toàn khác .
Dịu dàng , quan tâm…
Vỹ Khang lướt nhẹ tay mình qua những phim đàn , rất nhẹ . Những hạt bụi li ti lại bay ra và hoà lẫn vào không khí. Những ngón tay thon dài từ từ đặt lên những phím đàn trắng đen kia , rồi từ từ ấn nhẹ xuống .
Những âm thanh du dương , khiến người khác cảm thấy nao lòng đến lạ vang lên…
Và Vỹ Khang … bắt đầu cất tiếng hát…
Tiếng hát , tiếng đàn dường như đang vang lên trong vô thức…
Người yêu bé nhỏ của anh ơi…!
Tình yêu anh dành cho em
Sẽ mãi mãi không bao giờ phai nhạt
Dẫu thời gian có trôi đi….
Qua bao nhiêu lâu chăng nữa…
Tình yêu ấy vẫn sẽ còn tồn tại…
Đến khi anh trút bỏ hơi thở cuối cùng này…
Tiểu Lan như ngây người với những âm thanh đó . Cô từ từ bước đến gần bên cây dương cầm màu trắng ngà kia . Từng âm thanh của những phím đàn hoà lẫn với tiếng hát của Vỹ Khang vang vọng bên tai Tiểu Lan .
Tiểu Lan có thể cảm nhận rõ ràng được , từng câu , từng chữ của lời bài hát đó đều thể hiện rất rõ tình yêu to lớn mà chàng trai dành cho người mình yêu .
Tình cảm đó lúc dạt dào như sóng biển cuộn trào…
Lúc lại nhẹ nhàng , thầm lặng như những cơn gió thoảng bay qua bầu trời xanh ngắt…
Và lúc lại rực cháy như những tia nắng của vầng thái dương trên cao vời vợi…
Từng ngày , từng ngày trôi qua
Niềm hạnh phúc bé nhỏ thường ngày của anh …
Là được trông thấy em cười nói và hạnh phúc mỗi ngày…
Mỗi lúc thức giấc có em kề bên…
Vòng tay ấm áp , nụ hôn ngọt ngào…
Như thế đối với anh là quá đủ…
Chỉ cần thế thôi…
Người yêu bé nhỏ ơi!
Tiểu Lan từ từ cúi xuống , chóng tay mình lên mặt đàn và khom người xuống…
Đôi lông mi cong ✓út của cô từ từ khép lại…
Cái đầu nhẹ nhàng đung đưa theo tiếng nhạc …
Mái tóc dày và đen mượt xoã dài trên mặt đàn…
Tiểu Lan đang đắm mình trong từng lời hát của Vỹ Khang …
Tiếng đàn kia … Giọng hát đó…. Và anh mắt của anh… khiến Tiểu Lan cảm thấy lòng vô cùng ấm áp và hạnh phúc. Cứ như những lời hát kia viết lên cho Vỹ Khang và cô vậy.
Tang…!
Bỗng một tiếng đàn lỗi nhịp chói tai vang lên khiến Tiểu Lan bừng tỉnh và đột ngột mở mắt ra . Trước mắt cô là một người có khuôn mặt như cái xác không hồn , trắng bệch…
Từng ngón tay Vỹ Khang run run trên các phím đàn khiến những âm thanh nho nhỏ vang vọng lên khắp nhà .
Khuôn mặt anh thẫn thờ nhìn Tiểu Lan …
Dường như anh đang không tin vào một điều gì đó , mặc dù điều đó đang hiện hữu ngay trước mắt mình.
“ Vỹ … Vỹ Khang ! Anh làm sao vậy ? Đừng làm em sợ…!” Tiểu Lan lắp bắp nói.
Lại một lần nữa cô thật sự không hiểu nói anh mắt đó đang chất chứa điều gì . Vỹ Khang vẫn nhìn cô , nhìn trân trân vào người cô . Tuyệt nhiên anh không nói một lời nào cả , bờ môi đỏ mọng kia cũng không hề mấp máy động đậy.
Đột ngột Vỹ Khang đứng phắt dậy tiến nhanh về chiếc cầu thang , hình như anh đang muốn về phòng mình .Từng bước đi rất gấp gáp , như đang cố gắng trốn tránh điều gì vậy.
Không được , không được ! Vỹ Khang đang cố dặn lòng không được ngộ nhận .
Trước mặt anh là Tiểu Lan , là Kim Ỷ Lan…
Mỹ Giang đã…
Tiểu Tình nãy giờ đang ngoan ngoãn dựa vào chân Tiểu Lan đùa nghịch cũng khẽ giật mình . Nó nhanh chóng nép sát vào người Tiểu Lan như chính nó cũng sợ hãi ánh mắt kia của Vỹ Khang.
Anh cứ sải bước đều … Xem như sự tồn tại của cô bé đang hoảng sợ sau lưng anh là không hề tồn tại.
“ Vỹ Khang ! Anh sao vậy…? Thật sự có chuyện gì đã xảy ra với anh chứ.”
Vỹ Khang càng bước nhanh thêm , không thèm quay đầu nhìn lại Tiểu Lan sau lưng mình . Càng lúc càng nhanh thêm , và khoảng cách đến dãy cầu thang dài kia dần rút ngắn lại .
Rất gần … rất gần rồi . Còn vài bước nữa thôi…
“ Vỹ Khang !!! Rốt cuộc cô gái tên Mỹ Giang là ai vậy ???”
Tiểu Lan bỗng dưng hét lên .
Tiếng hét thất thanh đó pha lẫn những tiếc nấc trong cuống họng cô . Cô biết , chắc chắn tất cả những biểu hiện trong 2 ngày nay của Vỹ Khang đều liên quan đến cô gái tên Mỹ Giang hết.
Tiểu Lan không hề quên , thật sự không quên…
Cái hôm đầu tiên cô bước chân vào ngôi biệt thự màu trắng này , Vỹ Khang trong cơn sốt đã ồm chầm lấy cô và kêu tên… Mỹ Giang.
Trong lúc cô đút cháo cho Vỹ Khang ăn . Anh vẫn không ngừng gọi tên …Mỹ Giang.
Cả cái siết tay rất chặt khi Tiểu Lan đứng lên tính dẹp tô cháo… nhưng miệng Vỹ Khang vẫn vang lên tên… Mỹ Giang
Rồi sự hoảng sợ , lo lắng của anh khi thấy cô gục đầu ngoài cửa nữa…
Rồi thái độ kì lạ của Vỹ Khang lúc trưa khi cứ lướt nhẹ tay mình lên mặt Tiểu Lan một cách vô thức…
Còn nhiều nữa , rất nhiều …
Vỹ Khang đã có rất nhiều thái độ kì lạ khi đối diện Tiểu Lan . Và cô cũng hiểu… những thái độ đó đều liên quan đến người con gái tên…
Mỹ Giang…
Cái tên như một động lực vô hình nào đó khiến Vỹ Khang ngột ngừng gấp lại.
Cái lưng thằng tắp , gầy gầy đó hướng về phía Tiểu Lan.
Nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được sự run rẩy , đau đớn của Vỹ Khang mặc dù anh vẫn không hề quay lại nhìn Tiểu Lan một lần nào . Những ngón kia thon dài của Vỹ Khang bỗng co chặt vào lòng bàn tay anh , rất chặt…
Vỹ Khang từ từ nhắm nghiền đôi mắt lại , cố gắng nén nỗi đau trong lòng không tuôn trào ra ngoài. Nỗi đau mà anh luôn muốn chôn giấu tận sâu đáy lòng , không muốn để lộ ra ngoài cho mọi người thấy. Trước mặt mọi người , Vỹ Khang luôn có tạo ra vỏ bọc là một con người lạnh lùng , kiêu ngạo , bất cần…
Nhất là bây giờ… đã có sự xuất hiện của Tiểu Lan. Nhất định không thể để cô thấy được những sự yếu đuối này.
Trước mắt Vỹ Khang là một lốc xoáy đen ngòm sâu thăm thẳm .
Lốc xoáy quá khứ của 4 năm về trước…
Cơn lốc xoáy ấy cứ chực chờ , rình rập bên Vỹ Khang , đợi đến những lúc anh sơ hở sẽ lại nuốt chửng anh vào dòng xoáy quá khứ . Và đến khi anh mệt mõi , rã rời như muốn ૮ɦếƭ đi … thì nó mới chịu thả anh ra và trả anh về với hiện tại. Bắt anh phải tiếp tục sống một mình , đơn độc trên thế gian này.
Và rồi lại cuốn anh vào… Liên tục như vậy… Không lối thoát…
Đã 4 năm rồi…!
“ Thật sự có chuyện gì xảy ra với anh vậy Vỹ Khang ? Xin anh hãy nói cho em nghe được không vậy?? ” Tiểu Lan lại cất tiếng mình lên nghẹn ngào sau lưng anh.
“ Tại sao tôi phải nó cho cô nghe ? Cô là gì của tôi chứ ? Bây giờ cô vẫn chỉ là một người giúp việc trong nhà này thôi . Đừng lúc nào cũng quá ảo tưởng như vậy
” Vì hôm nay cô đang bệnh nên bắt đầu từ ngày mai, cô sẽ phải làm tất cả những công việc như các ôsin bình thường khác.””
Vỹ Khang hít một hơi dài rồi thờ hắt ra và thốt ra những lời đau lòng đó . Hàng lông mi của anh nhẹ mở lên để lộ đôi mắt lạnh lùng , băng giá hiện lên trên khuôn mặt anh đến khó gần.
Anh lại tiếp tục bước đến chiếc cầu thang rồi bắt đầu bước lên từng bậc thang. Ánh sáng của chiếc đèn chùm màu vàng sang trọng phát ra một làn ánh sáng bí ẩn làm bóng cô độc của Vỹ Khang ngã dài trên các bậc thang và khuất dần sau vách tường… biến mất.
Chỉ còn mình Tiểu Lan ở lại…
Cô lê từng bước đến chiếc ghế mà Vỹ Khang ngồi đàn và ngồi phịch xuống . Bàn tay nhỏ bé nhẹ lướt lên các phím đàn như cố gắng tìm về một hơi ấm nào đó còn sót lại , dù chỉ một chút thôi…
Và rồi… Tiểu Lan bỗng gục đầu xuống khóc nức nở trên mặt đàn . Những giọt nước mắt rơi tí tách xuống mặt đàn rồi chảy dài thành vệt xuống các phím đàn.
Những giọt nước mắt đầy bất lực.
Rốt cuộc… rốt cuộc cô bước vào cuộc đời anh là đúng hay sai đây. Rõ ràng là luôn muốn chăm sóc , mang đến sự vui vẻ cho anh . Vậy mà cô cảm thấy sự xuất hiện của mình như một miếng lưỡi lam sắc bén nhẹ rạch từng đường lên những vết thương nào đó chưa lành trong tim Vỹ Khang vậy.