Có Lẽ.... Em Phải Từ Bỏ - Chương 147

Tác giả: Pmb

Trong dòng nước mắt tuôn rơi, cô như gửi lời tận sâu đáy lòng đến người đàn bà tràn đầy tình thương ấy: “ Mẹ ơi… con xin lỗi…!!! Xin lỗi nhiều lắm!!! Nhưng con yêu anh ấy mẹ à…! Và… con cũng sẽ không hối tiếc…!”
Giữa vùng ánh sáng chói lòa của những tia nắng ấm áp sắc vàng bên ngoài khung cửa sổ, bờ vai mảnh khảnh của Tiểu Lan khẽ khàng cử động theo từng nhịp thoăn thoắt của đôi tay mình. Những chiếc bát bóng loáng đọng lại li ti các giọt nước trong suốt lần lượt xếp đều lên kệ. Ánh mắt thoáng mệt mỏi nhưng lại phẳng lặng tựa mặt hồ yên ả khiến người ta khó đoán được cảm xúc chất chứa trong đó, cô tập trung đến nỗi dường như quên hết tất cả mọi thứ xung quanh mình.
Nhìn mái tóc đen nhánh khẽ bay bay rồi nhẹ nhàng rơi xuống, hình bóng nhỏ bé ấy giữa không gian rộng lớn của nhà bếp bỗng trở nên cô độc và lẻ loi cơ hồ khiến tim Vỹ Khang đau nhói. Bàn chân anh gượng bước nhưng sao không thể? Chỉ lặng im nhìn cô mà không dám đến gần, như thể sợ chỉ cần chạm vào, hình bóng ấy sẽ tan biến tựa bọt xà phòng trong suốt.
Cô, người con gái lạ mặt xuất hiện giữa trời khuya như tia lửa ấm áp xóa tan đêm lạnh, luôn miệng nói rằng yêu anh, luôn ngốc nghếch chờ đợi anh bên bữa cơm nguội lạnh, luôn thầm khóc mỗi khi anh hững hờ… Người con gái đã trải qua bao đắng cay và đau khổ không đáng có của cái tuổi mười tám. Vậy mà giờ đây, chính anh… chính anh càng làm nỗi đau ấy tăng thêm vạn lần…
Nỗi đau thân xác lẫn tâm hồn…
_ Tiểu Lan…!!
Cảm giác nỗi đau trong tim dâng lên trào Ⱡồ₦g иgự¢, anh không kiềm lòng nổi mà lao đến ôm chầm lấy Tiểu Lan như mũi tên, khiến cô giật bắn mình đánh rơi cả chiếc bát xuống dòng nước lạnh trong bồn. Cảm nhận từng hương thơm dịu nhẹ cùng tấm lưng gầy gầy của cô áp chặt vào mình, nỗi đau trong anh khẽ vơi đi mà chỉ còn sự ấm áp ngập tràn.
Bất chợt, vòng tay anh siết chặt hơn… Tì cằm lên mái tóc êm như nhung của Tiểu Lan mà khẽ xót xa nói:
_ Tại sao em…
_ Anh dậy rồi à? Em làm chút gì cho anh ăn nhé! – Cô bất ngờ ςướק lời anh như muốn trốn tránh… điều ấy…
Khẽ cựa mình rời khỏi vòng tay anh, nhưng sự ấm áp đó càng vây chặt hơn, siết lấy người cô khiến Tiểu Lan chỉ còn biết đứng im, lặng nhìn dòng nước róc rách chảy trước mặt mình.
_ Anh xin lỗi..! Tiểu Lan… Anh xin lỗi!!!
Một dòng nước mắt nóng hổi cay cay lại lặng lẽ rơi xuống mái tóc cô. Vỹ Khang cắn chặt răng ngăn cho tiếng nấc đớn đau không bật thành lời.
Cớ sao chứ? Cớ sao anh luôn làm những người xung quanh mình phải đau khổ như vậy? Và cô, cớ sao lại yêu một người như anh, để rồi không biết bao lần phải chịu tổn thương và rơi nước mắt.
_ Tiểu Lan… Tại sao em lại ngốc như vậy…?
Tiểu Lan lặng người khi nghe tiếng chất giọng nghẹn ngào của anh. Hóa ra, con người anh không hề lạnh lùng như vẻ bề ngoài ấy, mà là một trái tim tràn đầy tình cảm và yêu thương…
_ Vậy tại sao anh lại công khai tình cảm mình? Không phải anh cũng rất ngốc sao? Anh không sợ hình tượng mình bị ảnh hưởng sao?
Nếu anh đã không màng đến bao công sức của mình, thì làm sao cô có thể khoanh tay đứng nhìn một mình anh lao ra màn mưa lạnh giá ấy? Và có trách… cũng chỉ trách cô đã trót yêu anh quá nhiều…!
_ Vỹ Khang… Gặp anh và yêu anh… có lẽ là điều ngốc nghếch nhất cuộc đời em…
Vỹ Khang lặng thinh lắng nghe từng lời cô nói.
_ Nhưng… em không hề thấy hối tiếc!
Anh khẽ siết chặt thêm, khép nhẹ bờ mi cho dòng nước mắt lăn xuống. Thời gian và không gian như ngừng lại, chỉ còn lại một lời hứa vang lên. Nhưng liệu rồi có bị sóng gió cuộc đời làm cho phôi phai:
_ Hứa với anh, không bao giờ rời xa anh… – Vỹ Khang không biết mình đã nói bao lần. Cô chính là người con gái dịu dàng tô từng nét màu sắc lên cuộc sống ảm đạm 4 năm qua của anh, một lần nữa níu anh tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng.
Vì vậy…xin đừng rời xa anh…!
_ Cho đến khi nào anh còn cần em!
Tiểu Lan cựa mình, quay người lại đối mặt với Ⱡồ₦g иgự¢ phập phồng của anh. Ngón chân khẽ nâng toàn bộ phần cơ thể mình nhón lên trên, bờ môi cô run rẩy chạm vào môi anh…
Cảm nhận cả sự mặn đắng của nước mắt anh cùng sự ngọt ngào hòa quyện vào nhau thành một dòng nước hạnh phúc chảy trào trong con tim mình…
King koong…!!! King koong..!!
Tiếng chuông cửa vang vọng khắp ngôi nhà như một lưỡi kéo sắc bén cắt đứt sợi dây liên kết hai người. Tiểu Lan giật mình như một phản xa lùi về sau, khuôn mặt đỏ ửng cúi gằm xuống không dám nhìn Vỹ Khang. Giọng nói lúng túng pha chút ngượng nghịu khẽ cất lên:
_ Em… em ra mở cửa đây…
Nói rồi cô chạy một mạch rồi biến mất sau cánh cửa màu trắng, để lại một sự xao xuyến lâng lâng trong lòng Vỹ Khang. Cô thật đặc biệt…! Lúc thì ngượng ngùng và đỏ mặt như quả cà chua chín, thật đáng yêu! Nhưng khi gặp sóng gió lại bướng bỉnh lẫn cố chấp và mạnh mẽ hơn anh rất nhiều…
Dường như ngay cả tuổi cô cũng trở nên rất khó đoán!
Lặng người nhìn khoảng không vô định trước mặt một chút nữa, Vỹ Khang mới bước vào toilet, tay bất giác lướt nhẹ qua bờ môi mình mà mỉm cười.
_ Ai đến vậy em?
Vỹ Khang bước ra từ nhà tắm, chiếc áo sơ mi trắng mỏng thấm nhẹ những vệt nước cùng hành động hơi cúi đầu lau khô mái tóc mình ấy dù rất bình dị nhưng lại thật quyến rũ và nam tính khiến Tiểu Lan như ngây người. Đã kề bên chàng trai hoàn mỹ đó một thời gian không ngắn, vậy mà dường như cô vẫn chưa có được sự “miễn dịch” nào cả.
_ À… là người… ở nhà hàng gì đó, đến đưa xe… – Tiểu Lan ngại ngùng tránh ánh mắt nhìn mình của anh mà trả lời. Chợt nhớ ra một điều, cô quay phắt qua – Hôm qua… anh đã đi ăn cùng Minh Vương sao? Vậy người chuốc thuốc anh là…
_ Ừm…!
Còn đang cười thầm vì vẻ mặt vừa nãy của cô, Vỹ Khang bỗng chùng xuống khi nhắc đến Minh Vương. Anh thở dài rồi bước đến tủ lạnh.
Cứ ngỡ rằng mối quan hệ sẽ trở lại như xưa, xóa tan hết những chuyện không vui… Vậy mà cuối cùng càng tệ hại hơn chỉ vì một sự hiểu lầm không đáng có…
Cả hai rồi phải đối diện ra sao đây?
Đang miên man suy nghĩ, hình ảnh chiếc bánh sinh nhật màu trắng như tuyết nổi bật những quả dâu tây chín mọng trong tủ lạnh đột ngột cắt phăng tất cả. Vỹ Khang sững người, đôi mắt kinh ngạc lẫn xót xa quay lại nhìn Tiểu Lan:
_ Hôm qua… sinh nhật của em sao?
Tiểu Lan cười gượng gạo, tỏ ra thản nhiên hết mức có thể, khẽ nói:
_ Dạ… Anh… anh ăn bánh kem không? Em đi cắt cho nhé! – Cô định nhổm dậy những rất nhanh sau đó hơi thở nóng ấm của anh đã phả vào mặt mình.
Vòng tay ấm áp ấy một lần nữa lại ôm ghì đôi vai bé nhỏ ấy. Ở cái tuổi mười tám xinh đẹp của đời người con gái, vậy mà phải chịu một ngày sinh nhật như vậy…
_ Anh…
_ Đừng nói xin lỗi nữa! Em không sao đâu… – Đoán biết anh sẽ nói gì, Tiểu Lan mỉm cười, nhẹ vòng tay ôm lấy bờ vai anh. Cô không sao… thật sự không sao cả…!
Chuyện buồn vặt vãnh ấy có đáng gì?
_ Tối nay… anh sẽ đền bù lại cho em nhé! – Vỹ Khang cố xóa tan bầu không khí trở nên ảm đạm, đôi mắt ranh mãnh nhìn cô.
_ Đền… đền gì chứ?
Nhìn nét mặt bẽn lẽn của cô cúi gằm xuống, đôi gò mà lại ửng hồng thật khiến Vỹ Khang không khỏi phì cười, đôi mắt đen láy khẽ nheo lại nhìn cô.
_ Em đang suy nghĩ gì vậy? Anh nói tối nay sẽ đưa em đi chơi bù mà! Haha!!! Không phải là em nghĩ…
_ Không có!!! Anh.. anh…
Tiểu Lan cắt ngang, tim đập rộn ràng như một hồi trống dồn theo tiếng cười châm chọc của anh.
_ Có phải là em đang nghĩ…
_ Không có mà!!!
_…
Hóa ra hạnh phúc chỉ là vậy, chỉ nhỏ nhoi thế thôi. Là một khoảnh khắc ngắn ngủi ở bên nhau, cùng nhau mỉm cười hay bật khóc, cùng nhau trải qua nỗi buồn lẫn niềm vui…
Hạnh phúc là một hành trình, không phải là đích đến!
Trong cuộc sống làm sao tránh khỏi những chuyện hiểu lầm? Đã làm người sao tránh khỏi những vui buồn hờn giận, thậm chí là hận thù? Anh đã một lần có thể đồng ý gạt bỏ tất cả, tha thứ cho Minh Vương, để có thể trở lại như xưa, thì nay vì sao lại không thể có lần thứ hai?
Huống hồ gì… lần này chỉ là hiểu lầm thôi…
Vỹ Khang thở dài, mệt mỏi nhìn cảnh vật trôi tuột về sau lưng mình. Có lẽ, một lần này nữa thôi sẽ kết thúc tất cả rồi… chắc chắn sẽ trở về như ngày xưa thôi. Bản chất của Minh Vương không phải là người như vậy…
Con người ai không một lần mắc phải lỗi lầm chứ?
Với mớ suy nghĩ rối ren của mình, Chiếc Mercedes trắng của anh đã chạy dần vào cổng công ty Hoàng Long tự lúc nào. Trước mắt anh, cảnh vật dường như đã trở nên quen thuộc nhưng vẫn không khỏi khiến anh bàng hoàng…
Lại là một rừng phóng viên với những chiếc máy ảnh, quay phim cồng kềnh trên người ấy…
Lại xảy ra chuyện gì nữa sao?
Theo phản xạ, Vỹ Khang cố nhớ lại tất cả những việc mình đã làm từ hôm qua đến giờ. Khuôn mặt anh tái xanh, đôi mắt sững sỡ nhìn đám phóng viên bên ngoài xe đang từ từ ùa đến như một bầy kiến đen dày đặc…
“ Không lẽ… chuyện hôm qua…?”
Dưới ánh nắng mặt trời, mũi giày Vỹ Khang bóng loáng vừa chạm mặt đất đã hắt lên một thứ ánh sáng lạnh lùng và mờ ảo. Trong bầu không khí nóng bức, những tiếng chen đua, giành nhau từng câu chữ vang lên hệt như tiếng loài muỗi vo ve bên tai anh:
_ Vỹ Khang! Anh và Minh Vương đã là bạn thân một thời gian khá dài, có phải sự việc này anh đã sớm biết?
_ Clip nhạy cảm ấy đang được lan truyền với tốc độ chóng mặt trên mạng, anh nghĩ sao khi nhìn thấy bạn mình là người như vậy?
_ Người đăng bài giấu mặtcòn đưa thông tin Minh Vương có tình cảm với anh, điều này có thật không?
_ Hiện nay không ai có thể liên lạc được với Minh Vương, có phải anh sẽ là ngoại lệ?
_…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc