Có Lẽ.... Em Phải Từ Bỏ - Chương 133

Tác giả: Pmb

Hơi máy lạnh khiến Tiểu Lan cảm thấy có chút khó thở, không khí ngột ngạt. Cô quay qua mở cánh cửa sổ xe lên, đón lấy từng luồng gió đêm ào ào thổi đến hất tung mái tóc mềm mượt như nhung của mình bay phấp phới.
Nhìn gương mặt có chút trầm buồn suy nghĩ gì đó của Tiểu Lan, Vỹ Khang không kìm lòng được, nhẹ nhàng quan tâm:
_ Em đang suy nghĩ gì vậy? Buồn vì không được xem bộ phim đó sao? – Thấy cô không trả lời, anh tưởng đúng là vậy nên an ủi – Lần sau mình đi lại cũng được mà!
_ Không phải! Không có gì đâu…
Lại kiểu giấu chặt vào lòng này khiến Vỹ Khang càng thêm lo lắng, cảm thấy cô như còn giữ khoảng cách với anh vậy. Nếu thật sự đã yêu nhau, tại sao phải luôn dè chừng như vậy?
_ Nếu em không nói thì lần sau đừng hỏi anh gì cả!
Vỹ Khang làm ra vẻ dứt khoát, quay mặt tập trung lái xe. Ánh đèn pha của chiếc xe đỏ vàng trước mặt anh chao liệng liên tục trên đường. Tiểu Lan vội vàng quay qua nhìn anh, môi mấp máy mãi mới thành lời.
_ Không… không phải mà…!! Chỉ là… nhắc đến máy ảnh em mới nhớ… Hôm nay mình không đem máy ảnh, lại không nhớ mà chụp một tấm nào làm kỷ niệm cả.
Vỹ Khang ngạc nhiên quay qua nhìn cô, không khỏi bật cười. Lòng anh khẽ dâng lên cảm giác ngọt ngào và ấm áp trước sự bối rối và lúng túng đến đáng yêu của cô.
_ Có như vậy cũng buồn đến thế sao – Vỹ Khang như nhấc được tảng đá lớn khỏi lòng mình.
_ Nhưng… đây… là cuộc hẹn hò đầu tiên của chúng ta mà… – Nếu không muốn nói là đầu tiên của Tiểu Lan! Vì từ hồi đi học đến giờ, cô chưa quen một chàng trai nào cả.
Vỹ Khang còn đang suy nghĩ trước vẻ mặt thật sự quan tâm chuyện đó của Tiểu Lan thì cô bỗng reo lên, chỉ tay ra ngoài bên kia đường. Tấm bảng hiệu đủ màu sắc cùng những tấm ảnh chụp làm mẫu sáng lung linh giữa khung cảnh đêm về.
_ Vỹ Khang! Anh dừng xe bên đó chút đi! Một chút thôi!
Vỹ Khang ngoảnh đầu nhìn ra, ngạc nhiên quay qua hỏi cô:
_ Để làm gì?… Em định…
Cuối cùng, sau một phen bị thuyết phục, Vỹ Khang đã có mặt trong một phòng riêng để chụp ảnh. Vì thật chất Tiểu Lan đã biết loại dịch vụ chụp ảnh tự động này, khách sẽ được vào phòng riêng để tạo kiểu và nhận ảnh trực tiếp, nên không lo việc Vỹ Khang sẽ bị lộ.
Anh từ từ cởi bỏ mắt kính và mũ, mái tóc bay nhè nhẹ bởi cánh quạt trần trên cao, khuôn mặt chưa hết ngượng ngùng khi vào những nơi chụp hình kiểu dành cho giới trẻ này.
_ Vỹ Khang! Mau lên! Đến đây! Sẽ nhanh thôi mà!!
Vỹ Khang vốn cũng không thích chụp ảnh nhiều, nhưng đành chiều cô bước đến. Tiểu Lan chỉnh máy chụp hình trước mặt cả hai rồi bước nhanh đến chỗ anh.
Nhưng khi quay qua nhìn Vỹ Khang cô không khỏi tức giận. Lúc này khuôn mặt anh lạnh như băng, đôi lông mày khẽ nhíu lại đầy miễn cưỡng nhìn về phía trước.
_ Anh thật sự không thích đến như vậy sao? Dù gì cũng vào rồi, không thể cười chút để chụp một tấm rồi về à?
Vỹ Khang quay qua nhìn Tiểu Lan có lẽ đang dỗi thật, gần như muốn bỏ ra ngoài thì vội vàng nhoẻn miệng cười. Vòng tay ấm áp của anh vòng qua eo Tiểu Lan, mắt nhìn thẳng như không muốn cô ngượng.
_ Như vậy được chưa? Chỉ là anh không thích chụp ảnh mấy thôi…
_ Được rồi – “ Chụp poster quảng cáo và bìa album liên tục mà giờ lại miễn cưỡng như vậy” – Cô thầm nghĩ
Nhưng tim Tiểu Lan vẫn không khỏi xao xuyến khi nhìn thấy nụ cười trên môi anh. Hàm răng trắng đều cùng ánh mắt sáng long lanh, khuôn mặt anh lúc này chẳng khác một thiên sứ dịu dàng và ấm áp. Nhưng những nét hoàn hảo kia lại hệt như một tên ác quỷ làm tan nát bao trái tim các cô gái hâm mộ mình.
Càng nhìn Tiểu Lan càng cảm thấy mặt mình đỏ bừng lên, hai bên tai nóng ran như đang lén nhìn trộm một vật cấm. Vỹ Khang hoàn toàn không để ý điều đó, đứng mỉm cười chờ đợi hết thời gian cài tự động, máy ảnh sẽ chụp.
Nhìn vẻ mặt thản nhiên của anh lúc này, trong đầu Tiểu Lan lóe sáng lên một suy nghĩ thật đáng xấu hổ. Nhưng dù gì cũng là tấm ảnh đầu tiên của họ người, ‘đầu tư’ một chút thì có sao chứ…?
Con gái thì có sao chứ…?
Kết quả là, vừa mới bất chấp tất cả, lùi về sau một chút, đôi chân cô run run kiễng lên, đang nhướng người đến khuôn mặt của Vỹ Khang thì một thứ ánh sáng đã lóe lên phía trước bọn họ, hệt như một bàn tay nắm chụp lấy người Tiểu Lan khi cô đang định trộm gì đó. Quá bất ngờ, đôi chân đang kiễng lên bắt đầu loạng choạng, va vào nhau sắp ngã.
Vỹ Khang giật mình quay qua đỡ lấy người cô, vẫn còn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra, lo lắng hỏi- Em sao vậy?
_ Không… không có gì đâu!
Thấy cô cũng không sao, may vì chưa ngã nên anh cũng không hỏi thêm. Vỹ Khang bước nhanh đến phía trước, vì trời cũng đã tối nên có phần hơi vội.
_ Ừm! Vậy đến lấy ảnh rồi về thôi.
Trước mắt họ, một tấm hình nhỏ từ từ chạy ra khỏi thùng máy nhận và xử lý ảnh, tựa như một con rắn lớn lè chiếc lưỡi dài của mình.
_ Khoan đã! Vỹ Khang…! Anh…
Tiếng Tiểu Lan vừa vang lên nhưng đã quá trễ, bàn tay Vỹ Khang rút lấy tấm ảnh đó ra, đưa lên trước mặt mình xem. Tiểu Lan lúc này như một đứa trẻ phạm lỗi, mặt cúi gầm xuống, đỏ dừ, càng không dám động đậy. Nếu lúc này cô có thể đột ngột biết mất khỏi đây thì thật hay quá!!!
_ Nếu… nếu em đã muốn vậy…thì sao không nói anh chứ?… Mình chụp lại tấm khác nhé!
Vỹ Khang mím chặt môi, cố tỏ ra thản nhiên ‘nhất có thể’ mới nén được cái bật cười của mình lại. Trong ảnh, ánh mắt mở bừng Tiểu Lan, khóe môi nhướng lên đưa về phía trước như muốn nuốt trọn lấy anh vậy.
_ Em…em… – Tiểu Lan lắp bắp mãi những vẫn không thốt lên được lời nào. Chính xác là không biết phải nói gì.
Vỹ Khang vừa định quay lưng chỉnh lại thật thì cô bỗng lao vụt đến, cản anh lại, ánh mắt chân thành:
_ Thôi… lỡ rồi! Không sao cả! Tuy ảnh hư… nhưng cũng là tấm ảnh đầu tiên mà… Về thôi! Không cần chụp lại đâu!
Đến khi ngồi yên vị trên xe rồi, Tiểu Lan vẫn chưa hết ngượng ngùng, nắm chặt bức ảnh trên tay nhưng lại cảm thấy có gì đó thừa thải. Tấm ảnh đầu tiên cùng chụp nhau mà lại như thế này…
Cô chỉ hận không thể tự đánh mình vì suy nghĩ vội vàng đó!
Vỹ Khang quay qua nhìn thấy tâm trạng cô chùng xuống ủ rũ thì thật lòng nói:
_ Nếu em đã ngại tấm đó như vậy thì cứ để anh giữ cho. Anh rất thích!– Tiểu Lan ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt lộ vẻ rõ không tin – Anh nói thật mà! Không phải cái gì tự nhiên nhất sẽ đẹp nhất sao?
Anh nói thật!
Là nói thật lòng!
Vì chí ít ra, qua tấm ảnh vô tình ấy thôi, anh cũng cảm thấy cô yêu anh đến như thế nào. Từng cử chỉ, hành động, lời nói và suy nghĩ… anh đã biết tình cảm ấy anh không thể sánh bằng…
Nhưng chỉ biết một điều rằng, cô yêu anh như thế nào, thì anh cũng thật sự cần có cô như thế đấy!
_ Không! Bây giờ thì em muốn giữ nó!
Tiểu Lan tỏ ra ương ngạnh và đôi chút trẻ con, cất sâu tấm ảnh vào ngăn kéo túi xách mình. Hành động đó khiến Vỹ Khang phì cười, xoa đầu cô như xoa đầu Bảo Bảo lúc chiều.
Cô thật ngốc… thật sự rất ngốc!
Nhưng Tiểu Lan thật sự muốn giữ tấm ảnh này. Hôn trộm thì có sao chứ? Không phải Vỹ Khang nói lúc đầu chỉ cần cô đề nghị anh sẽ chấp nhận sao? Ảnh hư thì sao chứ? Chỉ cần có anh và cô chung một tấm ảnh đầu tiên này là đủ…
…Quá đủ!
Vỹ Khang tiếp tục tập trung lái xe.
Đoạn đường phía trước mặt họ trải dài, tràn ngập ánh đèn rực rỡ… Nhưng bên dưới cũng không ít những đoạn gập ghềnh, chông chênh với những vật cản…
Ngày qua ngày cũng đến buổi khai giảng khóa Nghiệp Dư của Easy Cooking. Hôm nay Tiểu Lan và cả Lập Hưng đều đến sớm hơn một chút. Cả hai ngồi thân thiết nói chuyện, cười đùa.
Hay nói đúng hơn, chỉ có mình Tiểu Lan là nói nhiều nhất…
Nói nhiều, nhiều lắm…
Vì cô nghĩ, anh là cô đã là bạn…
Những chuyện vui nên chia sẻ cùng nhau, nên cô đã thoải mái chia sẻ những ngày hạnh phúc vừa qua của mình. Một cô gái đang đắm chìm trong tình yêu sẽ toát lên một vẻ đẹp ngây thơ và trong sáng đến không ngờ. Một tình yêu đầu đời…
Những ngày qua, Vỹ Khang đều cố gắng sắp xếp lịch diễn để cùng về nhà sớm với cô. Những bữa cơm thì thay phiên nhau nấu, ăn xong lại uống cà phê sữa như một thói quen. Ngày cuối tuần thì cùng chăm sóc cho Tiểu Tình…
Cùng sống bình lặng cứ như thế mà nhẹ nhàng trôi qua…
Nhưng đã khắc sâu những ký ức hạnh phúc trong tâm trí Tiểu Lan mãi không phai nhòa!
_ Em thật sự yêu anh ta như vậy sao? – Cuối cùng, Lập Hưng cũng thốt ra lời mà mình không muốn hỏi nhất, lại càng không dám nhận lấy câu trả lời nhất!
Gò má Tiểu Lan đỏ bừng lên, đôi mắt ngượng ngùng bối rối sao bỗng khiến tim anh nhói đau từng đợt. Cô khẽ nói:
_ Em… thật sự rất yêu anh ấy… Chỉ mong cuộc sống này mãi trôi đi như vậy là được… – Tiểu Lan thầm mỉm cười hạnh phúc, lén cúi nhìn xuống sợi dây bạch kim óng ánh sắc bạc dưới chân mình.
Lập Hưng cười xót xa khi nhìn thấy điều đó. Nếu cô thật sự ước mong như vậy thì anh cũng sẽ chúc cô hạnh phúc. Phải thật sự hạnh phúc!
Tình yêu đối với cô có lẽ quá xinh đẹp và huyền diệu, tâm hồn và suy nghĩ của cô cũng trong sáng như pha lê…
Nhưng lòng cô lại mỏng manh tựa cánh hoa mềm, một chút biến động thôi e rằng sẽ vỡ vụn tất cả!
Xin cô, chỉ xin cô đừng ngốc nghếch như vậy nữa!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc