Nên nào có hiểu những sự đời? Thà để lần này cô trải nghiệm tất cả, cô sẽ biết rằng, định mệnh luôn không chiều người…
Tình yêu tuổi trẻ luôn ngọt ngào và cuồng nhiệt nhất… Nhưng mấy ai biết rằng, nó cũng thật nhiều đắng cay nhất!
Trong gian phòng khách của ngôi biệt thự màu trắng, hương vị cà phê hòa quyện cùng vị ngọt ngào béo ngậy của sữa thoang thoảng trong không trung.
Luồng ấm áp đã trở về khắp mọi ngõ ngách trong căn nhà.
Vỹ Khang khẽ cựa người, cho đầu Tiểu Lan dựa hẳn vào Ⱡồ₦g иgự¢ mình. Hai chân cô co lên trên chiếc ghế sofa như một con mèo nhỏ rúc trong lòng anh, tách cà phê sữa khẽ sóng sánh một màu nâu đặc trưng.
_ Tại sao anh lại muốn uống cà phê sữa giờ này? Còn nữa, không phải lúc trước anh không thích sao?
_ Lúc trước khác – Anh thản nhiên nói. Thời gian rồi sẽ làm đổi thay tất cả, có gì mãi vững bền…? – Uống cà phê buổi tối anh lại ngủ rất ngon… Em không thích sao?
Vỹ Khang cúi xuống nhìn Tiểu Lan, vô tình khiến chiếc cằm anh tì lên mái tóc mềm mượt như nhung của cô. Như một tia điện truyền thẳng đến tim, Tiểu Lan cố gắng trả lời:
_… Không có…! Em cũng rất thích- Vì cô cũng như anh, không hiểu sao uống cà phê sữa buổi tối lại mang đến cho cô một giấc ngủ rất say, khác hẳn với nhiều người.
Nghĩ ngợi điều gì đó rất lâu, Vỹ Khang khẽ cất tiếng nói phá tan sự yên tĩnh nhất thời. Hơi thở ấm nóng phả ra bên tai Tiểu Lan:
_ Khi em giận dữ và cố chấp cứng đầu… thật sự rất đáng sợ… – Anh mơ hồ nhớ lại lúc cô vùng khỏi lòng anh rồi lạnh lùng bước lên chiếc xe người khác, không khỏi hờn giận – …Sau này, có chuyện gì nhất định phải nói ra, không được để trong lòng!
Vỹ Khang lặp lại câu nói trong cơn mưa, vì anh sợ… rất sợ như những ngày vừa qua. Anh không thể nắm bắt được suy nghĩ của cô, lại cảm thấy bất lực khi cô ra đi…
Cảm giác đó thật đáng sợ!
_ Nhưng… có những chuyện, dù rất uất ức, nhưng không phải chỉ cần nói ra là xong… càng không phải muốn nói thì sẽ nói được…
Cô bâng quơ đáp lại, nhưng thật sự là như vậy. Vỹ Khang khẽ chau mày, lại suy nghĩ.
Có lẽ cô nói đúng, không phải chuyện gì đều có thể nói ra là xong, càng không phải dễ nói ra. Vì vậy anh phải quan tâm cô nhiều hơn, dù khó cách mấy cũng phải giữ lấy từng suy nghĩ của cô, không để nó lạc hướng một lần nào nữa…
_ Tiểu Lan! Ngày mai là cuối tuần, mình đi đâu đó chơi nhé!
_ Đi chơi? Anh không phải rất bận sao? – Tiểu Lan vừa vui mừng, vừa kinh ngạc bật dậy nghi hoặc hỏi lại anh.
_ Không có! Ngày mai… anh không có lịch làm việc…
_ Thật sao??
Trong đêm tối, âm thanh ấy vang lên đầy hạnh phúc và niềm vui, khiến tim Vỹ Khang khẽ rung động, lặng người vô thức ngắm nhìn cô.
Đôi mắt cô trong sáng khẽ chớp chớp, chiếc miệng xinh xinh chuyển động liên tục, nhưng dường như anh không còn nghe thấy gì nữa. Cứ thế, anh lặng yên dựa vào thành ghế sofa, ngắm nhìn Tiểu Lan hăng say thao thao bất tuyệt…
Nơi khuôn viên ngôi biệt thự cổ điển Hoa Pháp, bàn chân Tống Lập Hưng xiên vẹo như sắp giẫm vào nhau, loạng choạng bước đi. Dưới ánh sáng của những chùm đèn chùm treo trên các cành cây cao, gương mặt anh bơ phờ, mệt mỏi… cơ hồ như không còn chút sức lực, nhưng mỗi bước đi luôn cố bước một cách vững vàng, không để mình ngã.
_ Trời ơi! Lập Hưng? Tại sao còn uống nhiều quá vậy??
Bà Tống hốt hoảng từ sa-lông bật dậy, đến đỡ lấy người anh. Một mùi rượu cay nồng nặc xông lên cánh mũi khiến bà bất giác nhăn mặt lại. Đã lâu rồi, lâu rồi bà chưa thấy anh uống nhiều như vậy, thậm chí còn về nhà rất sớm…
Tại sao…? Tại sao chứ…?
_ Phụ tôi đưa nó lên phòng! Nhanh lên! Đừng để lão gia thức!!
Bà Tống cố gắng giữ lấy người anh, chuyền nửa bên cho bà quản gia đang lo lắng chạy đến.
_ Con không say!! Con có thể đi được! Mẹ và dì tại sao giờ này vẫn còn thức??
_ Con say rồi! Để mẹ dìu con!!
_ Mọi người cứ đi ngủ đi! Đừng lo cho con!!! Con không say mà!!
Đón lấy từng luồng hơi ấm của người thân, Lập Hưng càng lúc càng cảm thấy yên bình rồi mất dần nhận thức, thả lỏng người vào vòng tay của hai người phụ nữ.
Lập Hưng rõ ràng tửu lượng không tốt, chỉ cần uống nhiều một chút sẽ rất mệt mỏi và không còn biết gì nữa. Vì thế anh luôn tự biết sức mình, uống có chừng mực…
Vậy mà…
Tại sao chứ…?
Đến khi trong cơn mơ hồ, anh cảm thấy chiếc chăn dày ấm áp đắp ngang người mình thì cơn mệt mỏi và choáng váng mới dần vơi đi bớt. Chỉ còn lại khoảng không yên ắng, lặng phắc như tờ…
Một mảng ký ức xa xôi, mờ ảo theo gió tràn về…
“…Tin tức về tiểu thiên vương Trần Vỹ Khang không phải là rẻ đâu , haha…”
…
“Mỹ Giang !!! Anh yêu em nhiều lắm… yêu em hơn bất cứ thứ gì trên đời…Mỹ Giang… Em đừng rời xa anh nữa nhé…Xin em..”
…
“ …Đã biết anh ấy là Trần Vỹ Khang, là niềm mơ ước của bao cô gái, là một người kiêu ngạo… những em vẫn hi vọng…vẫn chờ mong…em sai rồi!”
…
Một cơn đau nhói dội lên khắp người Lập Hưng, đau buốt không thể tả. Đầu óc bỗng nặng trĩu trở lại, xoay vòng tựa trời đất đảo lộn, miệng anh khẽ mấp máy những âm thanh dù rất nhỏ, nhưng đủ khiến bàn tay bà Tống sắp đắp chiếc khăn lên mặt anh phải giật mình dừng lại giữa không trung:
_ Tiểu Lan… Em không được đau khổ vì anh ta… càng không được vì anh ta mà rơi nước mắt nữa…
Cơn đau đó từ dạ dày anh dần tuôn trào như thác nước, co thắt dữ dội, các dây thần kinh anh như sắp vỡ vụn. Lập Hưng bất ngờ bật người dậy như chiếc lò xo, theo phản xạ lao vào phòng tắm.
Cả khuôn mặt anh đỏ bừng, nôn mửa liên hồi như muốn lôi cả ruột gan ra ngoài…
Đầu óc quay cuồng, chao đảo tựa hồ sắp ngất đi đến nơi…
Cả đêm hôm đó, bà Tống không sao ngủ được…
Vì anh… và còn vì rất nhiều chuyện!
Sáng sớm hôm sau, trong khi Tiểu Lan hăng hái chuẩn bị đồ lên xe, khóa cổng, thì Vỹ Khang dựa người vào cửa xe, nhắn nhanh một mẩu tin nhỏ rồi gửi đi, mặc kệ phía bên kia, khi Đại Cường nhận được tin nhắn đã tức giận thế nào, anh thản nhiên lập tức khóa máy.
“ Xin lỗi, Đại Cường! Hôm nay em phải gặp một người bạn thân, anh giúp em sắp xếp lịch hẹn vào cuối tuần sau hết nhé! Em sẽ hoàn thành thật tốt! Đừng đến nhà tìm em, em không có ở nhà!”
Gương mặt Đại Cường hết sức khó coi, bàn tay như muốn nghiền nát chiếc điện thoại.
Rốt cuộc là đang có chuyện gì…?
Hi vọng là ông đoán sai…
Hi vọng là anh sẽ không tự tay phá hủy tất cả tiền đồ của mình!
Vỹ Khang nhìn đôi mắt Tiểu Lan tràn ngập niềm vui, đã lên xe ngồi chờ anh trước thì không khỏi phì cười. Lúc này trông cô háo hức không khác gì một đứa trẻ.
Vì đứa trẻ hồn nhiên ấy mà anh không biết phải nói dối bao nhiêu lần rồi. Nhưng trong tình yêu, có những lời nói dối lại trở nên rất ngọt ngào.
_ Em là con nít sao? Lớn như vậy mà đòi đi công viên trò chơi nữa! Thật nhàm chán!
_ Gì chứ? Rất vui mà! Em lâu rồi chưa được đi đó…
Họ vui tư cười đùa, đón lấy những tia nắng sớm mai hắt vào khoang xe, mà không biết rằng, đằng sau chiếc xe của Quý Lân chờ đợi anh từ sáng sớm đã lao ✓út theo.
_ Alô! Xếp hả! Dạo này em đang làm một ‘phi vụ’ lớn. Khi nào thành công sẽ báo lại sếp sau… Gì chứ? Sếp phải tin em! Em không có viện cớ lười biếng mà! Không chừng tòa soạn còn phải thưởng hậu hĩnh cho em đó…
Vỹ Khang và Tiểu Lan đứng trong khu trò chơi giải trí ngoài trời rộng lớn. Dòng người đông đúc qua lại vào cuối tuần dập dềnh như sóng biển cuộn trào. Giữa trung tâm, một công trình trò chơi cảm giác mạnh hình vòng tròn cao lớn, nổi bật xây dựng đầy công phu. Đoàn tàu nối đuôi dài thành một dãy, lao ✓út lên đỉnh cao của vòng tròn rồi phóng ào xuống, kéo theo một tràng âm thanh la hét, tựa như dòng thác nước hùng vĩ.
Tiểu Lan khẽ nuốt nước bọt cho cổ họng bớt khô khan. Đã lâu lắm rồi cô không cùng mẹ và Tiểu Dương đến công viên trò chơi nữa. Bà Kim càng lúc càng bận rộn việc buôn bán, không có ngày nghỉ, chẳng bỏ sót một ngày nào để bôn ba ở ngoài.
Trong trí nhớ Tiểu Lan, những trò chơi cảm giác mạnh cô từng chơi qua, tuy không bằng trước mắt, nhưng so ra cũng chẳng kém là bao và lúc ấy cô không hề sợ hãi gì cả.
_ Vỹ Khang! Mình cùng chơi trò ấy nhé!
Tiểu Lan gọi với lại, nắm lấy cánh tay anh khi Vỹ Khang định bước đi. Anh quay qua kinh ngạc nhìn cô. Trong suy nghĩ của anh, cô không hề là một cô gái bạo gan như vậy, vì trò chơi phía trước độ cao thật không thể đùa.
_ Em… dám chơi sao? Em không sợ à!
_ Không sao! Lúc trước em chơi trò cảm giác mạnh hoài mà.
Tiểu Lan đâu biết, lời khẳng định ấy chính là một cực hình ‘૮ɦếƭ không được, sống không xong’ mà cô tự chuốc vào mình.
Bước xuống từ vòng quay ấy, cơ hồ cả trời đất như chao đảo trước mặt cô, xoay vòng tựa đang chìm trong cơn lốc xoáy. Cả Ⱡồ₦g иgự¢ khó chịu, tim như đã ngừng đập sau khi vừa phải hoạt động gần như hết công suất, Tiểu Lan bước đi loạng choạng, mặt đỏ bừng vì thẹn nhưng vẫn đành cắn chặt răng, buộc phải nắm lấy cánh tay Vỹ Khang mới có thể đứng vững.
_ Rõ ràng em không chơi được, tại sao lại phải nói dối chứ – Vỹ Khang không kìm được, muốn hất tay cô ra vì giận nhưng không đành lòng. Anh lớn tiếng trách mắng, nhưng cô không ngốc đến nỗi không nhận ra sự xót xa lẫn quan tâm tràn ngập trong câu nói ấy.
_ Em… xin lỗi mà! Vì em không ngờ nó lại ghê như vậy…
_ Em…!! – Nhìn cô cúi đầu ngại ngùng, anh không còn biết nói gì nữa.