Anh đã lầm rồi! Thật sự đã lầm khi tin vào những lời nói đầy cao thượng của hắn. Một chút nữa thôi thì người hôm nay bị sỉ nhục chính là anh rồi, thậm chí có lẽ còn nặng nề hơn người đàn ông say rượu lúc nãy nữa…
Đối với người đồng tính hắn thật sự không khinh khi sao?
Vẫn xem những người như anh là con người sao…?
_ Yaa!!!! Mẹ kiếp!!!
Minh Vương Ⱡồ₦g lên như một con thú dữ điên loạn, xé nát tập bìa trong tay mình. Từng mảnh nốt nhạc, con chữ rơi vung *** khắp sàn nhà, bay đi khắp mọi ngõ ngách.
Cơn đau tê tái trong lòng Minh Vương từ từ đóng băng lại. Giữa bốn bức tường lạnh lẽo, đôi lông mày anh nhíu chặt lại suy nghĩ điều gì đó, nắm tay cũng vô thức co siết bấu vào da thịt.
Tức giận ngồi phắt dậy, Minh Vương tiến đến bàn làm việc trong phòng mình. Lục tung tất cả mọi thứ trong ngăn tủ, cuối cùng cuốn sổ đen nhỏ này cũng tìm thấy được.
Lật nhanh từng trang giấy qua lại, những con số liên tục bay ✓út qua trong đôi mắt đầy tia thù hận Minh Vương. Một lúc sau đó, hàng dãy số nhanh chóng hiển thị trên màn hình điện thoại anh…
_ Alô!… Xin hỏi có phải là phóng viên Quý Lân báo Viên Quang không?… Tôi có vài thông tin thú vị mà anh sẽ rất muốn biết đây…
Những tia nắng còn sót lại của cuối ngày nhẹ phủ lên từng đám mây sắc hồng sẫm một màu. Chiều hôm nay sao bỗng mang bầu không khí buồn man mác lòng người.
Vỹ Khang nhẹ nhàng sải bước đều bên Đại Cường, tai nghe ông luyên thuyên vui mừng vì những thuận lợi gần đây, nhưng mắt anh vẫn cúi nhìn xuống mặt sân đài truyền hình, đăm chiêu suy nghĩ.
Bỗng, Vỹ Khang đột ngột dừng bước, vẻ mặt trở nên nghiêm túc xen lẫn sự che giấu điều gì đó.
_ Tối mai có những cuộc hẹn nào, anh sắp xếp cho em dồn hết vào chiều nay luôn nhé!
Đại Cường ngạc nhiên, dừng bước bên cạnh anh, chau mày hỏi: – Dồn hết vào chiều nay sao? Tại sao? Bây giờ còn mấy cuộc hẹn nữa, nếu chạy luôn lịch trình tối mai sẽ khuya lắm mới có thể hoàn thành.
_ Em… tối mai em có chút việc – Anh nhanh chóng né tránh lý do của mình – …Dù gì bây giờ em vẫn còn có thể tiếp tục làm được!
_ Ừm…- Đại Cường thở dài suy nghĩ gì đó rồi bước ra ngoài xe trước, gọi cuộc điện thoại sắp xếp lại lịch trình.
Chỉ còn mình Vỹ Khang trong khuôn viên đài truyền hình rộng thênh thang. Nỗi trống trải, chơi vơi lại tràn ngập lòng anh xen lẫn sự mệt mỏi của cả ngày hôm nay đã chạy lịch trình.
Gió mơn man nhè nhẹ khắp nơi, thổi bay phấp phới mái tóc phủ trán làm gương mặt lạnh lùng và đượm buồn của anh càng thêm nét trầm tĩnh. Thở hắt ra một hơi dài cố xua tan đi mệt mỏi, Vỹ Khang lại bước đi, lao vào guồng quay công việc luôn tràn ngập những đèn flash nhấp nháy sáng đến lóa mắt…
Con phố vắng lặng về khuya càng thêm tĩnh mịch, chiếc Mecedes trắng phóng vun ✓út trong gió rồi dừng lại trước ngôi biệt thự u uất lạnh lẽo. Không gian yên ắng đến nỗi tiếng lá xào xạc dưới nền đất cũng vang lên rất rõ bên tai Vỹ Khang.
Cho đến khi bóng anh khuất dần sau cánh cửa màu trắng đằng xa, chiếc xe hơi đậu bên đường mới quay đầu rời đi sau một cuộc theo sát từ nãy giờ. Bàn tay người con trai trong xe nhẹ siết lấy vô lăng, suy nghĩ điều gì đó. Tốc độ chiếc xe càng lúc càng gia tăng…
Vỹ Khang sau khi tắm mình trong dòng nước mát lạnh, cơn mệt mỏi mới có thể xua bớt đôi phần. Nhưng đến khi ngã mình lên chiếc giường êm ái, mi mắt nặng trĩu khẽ khép lại thì hình bóng người con gái ấy lại tràn về. Nỗi nhớ giăng đầy khắp nơi làm tim anh đau nhói. Từng lời từng chữ hòa lẫn sự tổn thương cùng ánh mắt tuyệt vọng ấy khiến anh không sao chợp mắt được dù thân thể nhức mỏi rã rời, cổ họng rô rát…
Anh như một đứa trẻ mong chờ trời sáng thật nhanh cho một chuyến đi chơi ngày mai của mình…
Mong chờ được gặp lại cô, để níu giữ người con gái anh yêu thương lại…
Thao thức mãi, cuối cùng vẫn không ngủ được. Vỹ Khang đành bước xuống lầu tìm chút nước uống. Chiếc bóng đơn độc ngã dài lên bậc cầu thang rồi kéo lê xuống sàn bếp. Bỗng, túi cà phê gói dựa trên thành bếp lọt vào tầm mắt Vỹ Khang, giọng nói trong trẻo có chút trẻ con ngày nào lại vang lên bên tai anh:
“ Hj! Uống có sữa nữa sẽ tốt hơn mà. Vừa bổ lại ngon hơn! Không phải sao?’’
“ Anh cứ uống đi! Có khác gì nhau lắm đâu! Có sữa vào sẽ tốt hơn nhiều. Mấy thức ăn đó sao anh đủ sức làm việc khuya được!”
Người ta từng nói, nếu trước khi đi ngủ uống cà phê sẽ bị mất ngủ. Nhưng có ai tin rằng, đằng sau làn khói trắng mỏng manh phảng phất từ cốc cà phê sữa đặt trên chiếc tủ cạnh đầu giường, gương mặt Vỹ Khang đang chìm trong giấc ngủ say lại đẹp đến như vậy?
Trên đầu lưỡi anh vẫn còn vương lại vị đắng của cà phê cùng sự ngọt ngào của sữa. Anh đã quen với hương thơm của dòng cà phê sữa này, cũng như đã quen sự ân cần, quan tâm và chăm sóc của cô thật rồi…
Tới buổi học ngày hôm sau, Tiểu Lan một mình trong phòng chuẩn bị tập vở rồi định bước ra ngoài. Bỗng, bàn chân cô dừng lại trước tấm hình quảng cáo dán trên tường.
Hình ảnh một người con trai lạnh lùng với những đường nét thanh tú và hoàn mỹ hiện lên trong con ngươi to tròn của Tiểu Lan. Ánh mắt anh nhìn thẳng vào ống kính đã vô tình nhìn thẳng vào Tiểu Lan. Cái nhìn ấy như một mũi dao xoáy sâu vào tim Tiểu Lan rạch nát lòng cô.
Những lời cô nói tối hôm đó chính cô cũng không tin mình có thể thốt ra được. Cô đã đuổi anh đi, đã đề nghị anh đừng làm phiền mình nữa… Hết thật rồi, kết thúc thật rồi!
Có lẽ sẽ người con trai hoàn mỹ đầy kiêu ngạo như anh sẽ không bao giờ đến tìm cô nữa rồi…
Đó chẳng phải là điều cô mong muốn sao?
Đôi mắt Tiểu Lan hoe đỏ. Cô vội vàng gạt ngang dòng nước ngân ngấn trong mắt mình, cố xua tan đi những ý nghĩ làm đau lòng thêm rồi bước ra ngoài, chạm mặt ngay Tiểu Dương, em trai của mình. Vì đang cố che giấu những giọt nước mắt nên sự chạm mặt bất ngờ khiến cô bối rối.
_ Chị… đang khóc sao? Có chuyện gì vậy?- Ánh mắt ngây ngô của nó khiến Tiểu Lan cảm thấy như mình vừa bị bắt quả tang điều gì đó. Cô vội vã nói phủ định qua loa rồi bước đi.
_ Không… không có gì đâu! Chị đi học đây! Em ở nhà ăn cơm rồi đóng cửa lại chờ chị về!
Tiểu Dương nhìn bóng chị mình khuất hẳn sau cánh cửa, trong đầu nó vang lên điều mẹ nói. Quả nhiên chị nó đã thay đổi thật rồi…
Không những nấu ăn đã rất ngon, không còn vụng về, giúp mẹ làm việc nhà…
Mà ngay cả ánh mắt vô tư hồn nhiên, nụ cười thoải mái thường trực cũng đã không còn nữa…
Tiểu Lan vừa ra khỏi nhà, ánh đèn vàng vọt trên cao hắt xuống chiếc xe trước cửa cơ hồ làm Tiểu Lan cảm thấy lóa mắt vì ngạc nhiên. Tại sao anh lại đến đây chứ?
_ Anh…
Lập Hưng chậm rãi bước ra khỏi xe rồi mở cửa chờ cô : – Đợi anh đến tận nơi để dắt tay em vào xe sao?
Tiểu Lan ngại ngùng bước vào trong khoang xe, hơi lạnh từ máy điều hòa phả xuống càng khiến cô cảm thấy thân thể như sắp bị đông cứng lại.
_ Lần sau anh không cần phải đến đây đâu… Em…
_ Được rồi! Em im lặng thì anh mới tập trung lái được! Nếu không có chuyện gì anh không chịu trách nhiệm đâu đó!
Gương mặt trầm tĩnh của Lập Hưng khẽ nở một nụ cười sáng rực rỡ thật ấm lòng người. Tiểu Lan cảm thấy mình thật may mắn biết bao. Từ trước đến giờ chưa có một người bạn nào tốt với cô như vậy…
Với tất cả những gì anh đã dành cho mình, cô không thể mãi xem anh là người xa lạ và khách sáo mãi được, như vậy thật không phải.
Có thể… chuyện ấy khi nói ra cùng anh, cô sẽ thấy nhẹ lòng hơn phần nào thì sao?
Nghĩ sao làm vậy!
Buổi tối tan lớp, khi mọi người đã tản về hết, như mọi lần, chỉ Lập Hưng và Tiểu Lan là bước chậm rãi phía sau, không hấp tấp vội vã. Nhưng hôm nay, dường như bầu không khí bao trùm lấy cả hai có chút khác lạ…
Vẻ như… đang chờ đợi một điều gì đó…
Tiểu Lan khẽ khàng rẽ bước đến thành hành lang, đứng nhìn những cành lá đung đưa trước mắt mình, lòng trĩu nặng. Lập Hưng hiểu ý lúc này nên chỉ chậm rãi bước đến bên cô rồi im lặng.
Gió khẽ vi vu bên tai khơi gợi hồi ức hai tháng qua trở về. Ánh sáng của vầng bán nguyệt trên cao soi sáng một vùng trời…
_ Chuyện của em và anh ấy… có lẽ khi kể ra sẽ thành một câu chuyện lạ mất… Thậm chí còn là một chuyện cười nữa…- Tiểu Lan mỉm cười chua chát- Bằng tình yêu và sự tự tin của mình ,em đã tìm đến anh ấy… và cá cược tất cả vào một trò chơi…
Từng lời Tiểu Lan chậm rãi vang lên, chốc chốc lại khe khẽ xen vào tiếng thở dài man mác buồn. Lập Hưng lặng người nhìn cô một lần sống lại trong khoảng hồi ức ấy mà đau thắt lòng. Với mỗi câu chuyện xảy ra trong ngôi biệt thự màu trắng ấy, đôi mắt Tiểu Lan mỉm cười cũng có, mà rơi lệ cũng có… Cảm xúc cứ thay đổi liên tục, cũng giống như Vỹ Khang đã cho cô bao hi vọng rồi xô ngã cô xuống sự tuyệt vọng.
Và cuối cùng… mảng hối ức ấy đã kết thúc bằng những giọt nước mắt…
_ Em đã quá tự tin vào mình rồi… Lại càng quá hi vọng, nên rồi mới tự mình chuốc lấy sự tuyệt vọng và sự tổn thương như vậy… Mãi mãi em cũng không bao giờ thật sự chạm đến được trái tim anh ấy… Lập Hưng! Anh nói đúng, tình cảm không thể nào miễn cưỡng… Chỉ là em đã lầm khi tin vào sự mềm lòng nhất thời của anh ấy thôi… – Tiếng nói Tiểu Lan xen lẫn tiếng nấc nghẹn ngào hòa cùng tiếng gió hát.
Lập Hưng nhìn đôi vai nhỏ bé run run lên mà cảm thấy hai cánh tay mình trở nên thừa thải hơn bao giờ hết. Anh muốn giữ chặt lấy sự run rẩy của cô giờ đây, ôm trọn cô vào lòng để có thể chia sớt một chút nỗi đau ấy.
Anh thật sự không muốn thấy những lúc cô yếu đuối cùng đôi mắt đầy giọt lệ này… Thật sự không muốn!
_ Em bình tĩnh lại đi! Có thể… có hiểu lầm gì đó… Em cũng chưa một lần hỏi thẳng mà…
_ Em biết hỏi thế nào đây? Anh ấy rõ ràng không hề quan tâm đến cảm nhận của em, tự quyết định tất cả… Anh ấy một chút cũng không hề để ý sự tồn tại của em…
- Tiểu Lan! Anh nghĩ có lẽ cả hai nên có một cuộc nói chuyện rõ ràng… Vì… em thật sự vẫn chưa từ bỏ, cậu ấy vẫn còn chỗ rất quan trọng trong lòng em. Vì thế nên em mới quan tâm lý do tại sao cậu ấy lại như vậy… Đúng không?