Có Lẽ.... Em Phải Từ Bỏ - Chương 124

Tác giả: Pmb

Lúc này Tiểu Lan mới thấy cô Quế Chi đã bước lại bàn giáo viên, cúi đầu xem quyển sách gì đó. Còn biết trả lời sao nữa đây… vì vốn dĩ này giờ cô có nghe gì đâu chứ…
_ Em… xin lỗi…
_ … Không sao… Nếu khó nói thì thôi…
Lập Hưng im lặng một chút rồi mới có thể trả lời. Bất giác anh cảm thấy xót xa khi nhìn cô như vậy. Anh muốn là người có thể chia sẻ, xóa đi những nỗi buồn mà cô đang cố giấu kín, một mình chịu đựng…
Anh sẽ chờ đến khi cô thật sự có thể nói hết tất cả nỗi lòng của mình cùng anh…
Chờ đến khi cô thật sự cần anh những lúc này…
_ Lập Hưng… trạm xe buýt sẽ chạy đến mấy giờ vậy…
_ … Ơ… anh cũng không biết nữa… Sao vậy…?
_ À, hôm nay em đi xe buýt đi học, lát định cũng sẽ về như vậy. Giờ mới nhớ ra chưa xem rõ giờ chạy chuyến cuối của xe…
_ Em đi xe buýt sao? Lát nữa anh đưa em về… Dù gì hôm nay anh cũng tự lái xe.- Ông bà Tống thấy Lập Hưng không còn trốn tránh việc học nữa nên đã giao lại chiếc xe hơi đắt tiền ấy cho anh toàn quyền sử dụng như trước.
_ Không cần đâu… em cũng muốn tập đi cho quen dần… đâu thể phiền anh hoài được… – Tiểu Lan nhoẻn miệng cười ái ngại đáp.
Phiền sao…?
Lòng Lập Hưng bỗng chùng xuống với niềm vui vừa được nhen nhúm lên. Đến bao giờ anh mới xóa bỏ được khoảng cách này đây. Tại sao cô vẫn còn tỏ ra xa lạ như vậy…
Những ngày tháng qua, đã là… bạn với nhau thì tại sao vẫn còn khách sao như vậy chứ…?
Lập Hưng cảm thấy khó chịu. Không muốn tiếp tục câu chuyện, ngoảnh đầu lên tiếp tục nghe giảng. Bây giờ đến cả anh, những lời của cô Quế Chi lúc này cũng không còn lưu giữ chút gì vào đầu nữa rồi…
–oOo–
Vỹ Khang vừa bước xuống khỏi xe công ty đã vội vàng chạy vào hướng gara, đầu liên tục cúi nhìn xuống nhìn đồng hồ đeo tay của mình. Dõi theo anh từ đằng sau cho đến khi chiếc bóng đen đổ dài xuống khoảng sân đầy sỏi đá, bàn tay của một người vẫn còn ngồi trong xe khẽ nắm chặt lại.
Minh Vương từ từ cảm nhận cái đau của đầu móng tay bấu mạnh vào da thịt mình…
Trong hầm gara sáng chưng những ánh đèn ne-on, Vỹ Khang vội vã bước vào khoang xe khi kim đồng hồ đã chỉ gần 8 giờ tối. Bỗng, từ sau lưng, một chiếc bóng đen to lớn phủ lên người Vỹ Khang kèm theo luồng khí ấm nóng đầy mùi rượu nồng nặc.
_ Vỹ Khang!! Vỹ Khang!! Cho tôi được ở bên cạnh cậu đêm nay được không!! Vỹ Khang!!!
Vỹ Khang vừa giật mình quay người lại thì anh đã lập tức bị xô ngã xuống hàng ghế đầu trong khoang xe. Từng nụ hôn đầy hơi thuốc lá xen lẫn mùi rượu rơi xuống như mưa trên mặt và cổ của Vỹ Khang.
_ Bỏ ra!!! Bỏ ra!!! Ông làm cái gì vậy!! Bảo vệ đâu!! Bảo vệ….
Nhưng những câu hô hào của anh đã nhanh chóng bị chặn lại bằng bàn tay đầy mồ hôi của gã đàn ông lực lưỡng và khỏe mạnh. Trong ánh đèn hầm gara, gương mặt gã đầy cuồng dại cùng đôi mắt rực lửa tà dâm không còn chút lý trí nào cả.
_ Im lặng đi!!! Tôi sẽ cho em tiền!! Em muốn gì! Muốn bao nhiêu! Tôi sẽ bao hết!!!
Lão lại tiếp tục nói, tiếp tục hôn sâu trong lõm cổ Vỹ Khang, bàn tay kia giữ chặt miệng anh lại. Hơi thở gã phả ra xông vào cánh mũi Vỹ Khang khiến anh cảm thấy buồn nôn.
Rầm!!!
Vỹ Khang dùng hết sức đưa chân đạp gã ngã nhào ra sau, đầu đập mạnh một trong những cây trụ lớn của hầm gara. Gã đàn ông lạ mặt còn chưa kịp hoàn hồn thì tiếng Vỹ Khang đã vang lên lớn hơn rồi nhào đến giữ chặt người gã lại, mặc kệ những cú đá mạnh vào người anh trong vô thức của gã.
_ Bảo vệ!!! Bảo vệ đâu rồi!!!!
Lúc này đây, hai người nhân viên bảo vệ của công ty thuộc khu vực hầm gara từ phía ngoài hốt hoảng chạy vào khi nghe thấy tiếng anh. Trên tay mỗi người đều cầm chắc những cây gậy dài màu đen kịt.
_ Bỏ tao ra!!!! Bỏ tao ra nhanh lên!!!
Mặc kệ tiếng la hét ùm sùm náo động của gã, hai người bảo vệ đã nhanh chóng kềm chặt gã vào giữa, không thể phản kháng được nữa.
_ Các người làm ăn kiểu gì vậy hả??? Tại sao lại để một kẻ lạ mặt vào gara xe như vậy???- Vỹ Khang tức giận nạt lớn tiếng.
_ Xin lỗi!! Chúng tôi… thật sự không biết anh ta đã vào đây từ lúc nào và bằng cách gì nữa… – Hai người bảo vệ cũng tức giận và bối rối khi bị Vỹ Khang khiển trách. Nếu chuyện này đồn ra, họ canh giữ không nghiêm ngặt khu vực chứa các chiếc xe sang trọng của công ty thì chắc chắn sẽ bị trừ lương, thậm chí là đuổi việc.
_ Bỏ tao ra!!! Trần Vỹ Khang!! Mày là đứa kiêu căng!! Ngạo mạn!!! Chỉ nổi danh một chút mà đã như vậy rồi!!!
Hai người bảo vệ tức giận kềm chặt gã hơn rồi lôi mạnh đến hướng lối ra hầm gara.
_ Hạng người vô liêm sĩ như ông tốt nhất đừng để tôi gặp lại một lần nào nữa!!
Vỹ Khang tức giận phun mạnh nước bọt xuống sàn, như trút bỏ tất cả mọi thứ nhơ bẩn của gã khỏi người mình. Bộ Âu phục giờ đã nhăn nhúm từng đường gấp khúc.
Anh cúi đầu xuống chiếc đồng hồ rồi vội vã bước vào xe, phóng vụt đi, không hề để ý đến một người vừa mới bước vào hầm gara.
Nhìn ánh đèn pha chói lóa khuất hẳn mất khỏi tầm nhìn của mình, Minh Vương mới quay qua hỏi hai người bảo vệ:
_ Có chuyện gì vậy?
_ Dạ… là… là do chúng tôi sơ ý… để kẻ lạ mặt này vào được gara xe…
_ Bỏ tao ra!! Bỏ tao ra!!! Trần Vỹ Khang! Mày là đồ kiêu căng! Ngạo mạn!!
Minh Vương cúi đầu nhìn gã say rượu đang thịnh nộ trước mặt mình. Đôi lông mày anh khẽ chau lại khi nghĩ đến điều gì đó… – Anh ta đã làm gì?
_ Hình như hắn là người đồng tính… lúc vào thì… – Một người bảo vệ đang lên tiếng nói thì gã say rượu đã ςướק lời:
_ Tôi chỉ muốn gặp tận mặt cậu ta một lần… Tôi chỉ là người hâm mộ cậu ấy quá thôi… Nào ngờ cậu ấy lại khinh bỉ những… người như tôi đến như vậy…
_ Im lặng!! Ông còn làm ồn nữa sao? Đi theo chúng tôi!! … Xin lỗi, khi nãy chúng tôi vào đã trễ nên cũng không biết trước đó đã xảy ra chuyện gì nữa… Chúng tôi đi trước nhé!!
_ Bỏ ra!! Các người ỷ mình nổi tiếng thì hay lắm à! Giỏi lắm sao…???
Âm thanh la hét ấy nhỏ dần, nhỏ dần… rồi không còn nghe thấy gì nữa cả…
Xung quanh Minh Vương, mọi thứ đều trở nên yên ắng và tĩnh lặng…
Tĩnh lặng đến nỗi anh có thể nghe thấy rõ mồn một từng lời nói cuối cùng của Vỹ Khang đang vang vọng bên tai mình như tiếng sấm sét vang dội trong cơn mưa lớn đầy gió bão…
Một cái lạnh tê tái tràn vào tận sâu con tim anh…
_ Hạng người vô liêm sĩ như ông tốt nhất đừng để tôi gặp lại một lần nào nữa!!
_ Tôi chỉ muốn gặp tận mặt cậu ta một lần… Tôi chỉ là người hâm mộ cậu ấy quá thôi… Nào ngờ cậu ấy lại khinh bỉ những… người như tôi đến như vậy…

_ Hạng người vô liêm sĩ như ông tốt nhất đừng để tôi gặp lại một lần nào nữa!!
_ Tôi chỉ muốn gặp tận mặt cậu ta một lần… Tôi chỉ là người hâm mộ cậu ấy quá thôi… Nào ngờ cậu ấy lại khinh bỉ những… người như tôi đến vậy…
Bàn tay Minh Vương từ từ Ϧóþ chặt lại khiến tập phong bì màu vàng trong tay anh cũng trở nên nhăn nhúm, nhàu nát. Từng đường nhăn in hằn lên trang bìa như những đường rạch dài đầy đau thương rỉ máu trong lòng anh giờ đây…
Đau đến không thể diễn tả…
Và… có những nỗi đau sẽ chuyển tình yêu thành hận thù!
Tiểu Lan lững thững bước ra khỏi đại sảnh Easy Cooking. Nhìn những chiếc xe sáng rực ánh đèn pha liên tục qua lại trên đường như mắc cửi, lòng cô cảm thấy chơi vơi lạc lõng. Tối hôm nay đã khác rồi, không còn phải trở về ngôi nhà ấy lãnh chịu sự cô đơn trong mong ngóng và chờ đợi nữa. Đoạn đường quen thuộc ngày nào hôm nay cũng phải rẽ sang hướng ngược lại…
Nhưng biết cảm giác này là vui hay buồn đây…?
Suối tóc dài nhè nhẹ tung bay trong gió đêm, Tiểu Lan khẽ mím chặt môi rồi sải bước đều về hướng trạm xe buýt. Bỗng, từ hướng nhà xe bên cạnh, chiếc xe màu đen sang trọng từ từ di chuyển đến rồi chầm chậm dừng lại bên cô.
Chiếc xe này giờ cũng đã trở thành quen thuộc nên cô không thể bước tiếp được nữa. Khóe môi khẽ nở nụ cười, Tiểu Lan đứng chờ người con trai rời khỏi xe rồi đi vòng qua chỗ mình.
_ Lên xe đi! Từ nay nếu đi xe buýt cứ để anh chở về. Dù sao cũng thuận đường mà…
Rõ ràng là thuận đường hay phải đi một vòng lớn chỉ mình Tiểu Lan là hiểu rõ nhất, nhưng cô biết phải nói sao với anh giờ đây? Vì nơi cô về đâu còn là con đường ngày nào nữa…
Nghĩ đến chuyện rắc rối của mình, Tiểu Lan cảm thấy mệt mỏi nên vẫn cố từ chối: – Em đã nói không cần mà… Anh về trước đi, bữa sau gặp lại nhé!
Cô cười gượng rồi định nhanh chóng bước đi, nhưng cánh tay đã bất ngờ bị một bàn tay rắn chắc giữ chặt lại. Giọng nói Lập Hưng vang lên rất nhẹ nhàng nhưng đầy kiên định – Nếu em còn khách sáo như vậy… thì đừng xem nhau là bạn bè nữa…
Anh không muốn nhìn thấy cô luôn giữ khoảng cách xa lạ và hờ hững với anh như vậy. Thái độ ấy khiến anh cảm giác tràn đầy hụt hẫng và khó chịu…
_ Tiểu Lan! Anh muốn nói chuyện em!
Tiểu Lan còn đang bối rối chưa biết phải trả lời sao thì bên tai cô đã vang lên một giọng nói của một người khác. Chất giọng trầm ấm và dịu dàng này khiến tim cô hẫng nhịp rồi sau đó dậy lên cảm giác đau nhói. Đến ngoảnh đầu lại nhìn cô cũng không dám, cả thân thể dường như đã bất động.
Là anh sao…? Tại sao anh lại ở đây…?
_ Tiểu Lan!!! Anh muốn nói chuyện với em!!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc