Có Lẽ.... Em Phải Từ Bỏ - Chương 122

Tác giả: Pmb

Càng nghĩ Vỹ Khang càng lo lắng. Chính anh cũng không biết tại sao mình lại lo lắng mỗi khi cô đột ngột biến mất như vậy. Có thể cô chỉ đi đâu đó rồi về thôi mà… Phải chăng, giữa anh và Tiểu Lan đều chưa có gì gọi là vững chắc cả…? Mọi thứ về cô anh vẫn chưa biết… Lại vừa phải xa nhau một thời gian…
Anh sợ… sợ rằng chỉ cần cô biến mất, anh sẽ không thể biết nơi nào để tìm về nữa. Sợ rằng rồi mình sẽ trở lại khoảng thời gian một mình đơn độc, sớm đi tối về đắm mình trong ngôi nhà lạnh lẽo này.
Chợt nhớ ra một thứ, anh vội vã trở lại phòng mình, lục tung chiếc vali của chuyến lưu diễn lên. Trong ánh đèn mờ ảo, màu nâu gỗ của nhánh cây trở thiếu sức sống, lạnh ngắt trên lòng bàn tay Vỹ Khang.
Cuộc gọi đi: Máy 2
Vang lên tai anh chỉ là một tràng tiếng tút tút liên tục như muốn khiêu khích sự kiên nhẫn của người nghe. Liên tục cứ thế, Vỹ Khang đã gọi không biết bao nhiêu cuộc, cơ thể dường như đã bất động tại chỗ, nhưng vẫn không có chút tín hiện nào…
Bỗng nhiên, anh nghe văng vẳng bên tai một bản nhạc quen thuộc mà mình đã trình diễn suốt một tháng nay…
Đến khi anh bấm kết thúc cuộc gọi thì âm thanh nhỏ bé đó cũng tắt theo…
Gọi lại thì nó tiếp tục vang lên…
“ Không lẽ…”
Anh vội vàng bước nhanh xuống lầu. Âm thanh đó càng lúc càng vang lên rõ rệt. Trên mặt bàn kính trong suốt, chiếc lá xanh ngắt đang rung lên từng hồi, bản nhạc ấy khiến không gian xung quanh đều lắng đọng. Từng nhịp thở của chính anh hòa vào âm thanh du dương đó…
Tiếng nhạc rất lớn vì có một người con gái vì sợ có lúc nhạc chuông vang lên mà mình không nghe thấy, nên đã cố tình chỉnh lớn hết mức. Không ngờ hôm nay lại trở thành lối dẫn đường cho anh.
Từng chữ, từng chữ của tờ giấy bên dưới chiếc điện thoại như mũi dao đâm thẳng vào đôi mắt đen láy của Vỹ Khang…
Đau đớn không thể tả…
Đôi môi anh khẽ mấp máy điều gì đó… nhưng lại chẳng thể nào cất thành lời, cổ họng như bị nghẹn lại…
“ Xin lỗi anh, Vỹ Khang, vì em đã bỏ đi mà không nói một lời nào. Hãy hiểu cho em khi phải quyết định ra đi như vậy! Em đã thật lòng yêu anh rất nhiều…Nhưng tình yêu này khiến em mệt mỏi…em đã thật sự mệt mỏi rồi anh ạ…! Có lẽ em phải đành phải từ bỏ thôi… Như vậy sẽ tốt hơn cho cả hai phải không anh…? Hãy giữ sức khỏe thật tốt anh nhé!’’
Cô đã đi thật rồi…!
Đúng như sự bất an của anh… có ngày rồi cô cũng sẽ rời xa anh…
Tại sao hạnh phúc đối với anh luôn như vậy? Luôn mỏng manh dễ tan biến như bọt xà phòng, mơ hờ tựa như một giấc mộng giữa đêm khuya…?
Vỹ Khang vô thức ngồi phịch xuống chiếc ghế màu đỏ rực, đón nhận tia nắng dần trở nên chói chang theo thời gian, ánh nhìn lạc lõng chìm trong không gian rộng lớn phía trước…
Từ từ cảm nhận nỗi xót xa và tuyệt vọng ngấm sâu vào từng dòng máu nóng chảy trong nguời…
–oOo–
Bà Kim lặng lẽ đứng nhìn từ phía sau lưng của Tiểu Lan. Trong gian bếp nhỏ chật hẹp, hình ảnh Tiểu Lan thoăn thoắt rửa sạch từng chiếc bát bóng loáng dưới dòng nước khiến bà kinh ngạc. Cả bữa sáng hôm nay cũng do cô làm, tuy chỉ là những miếng trứng chiên thôi, nhưng rõ ràng là đã quen với việc bếp núc rất nhiều rồi.
Lòng bà khẽ dậy lên một nỗi xót xa và hoài nghi. Rốt cuộc mấy tháng qua cô đã ở đâu, làm gì? Tại sao lại trở nên thuần thục với việc nhà như vậy? Trong khi lúc ở nhà, bà còn không muốn cô có chút vất vả, mệt nhọc nào…
Vậy mà giờ đây nhìn cô mệt mỏi, gầy rạc quá…!
_ Tiểu Lan… lần này… con trở về luôn sao?- Bà khẽ khàng tiến đến, nhỏ nhẹ lên tiếng hỏi. Nhưng âm thanh nhẹ nhàng ấy vẫn khiến cô giật mình. Dường như vừa thoát ra khỏi dòng suy nghĩ miên man nào đó vậy.
_ Vâng ạ! – Tiểu Lan trả lời dứt khoát.
_ Tại sao vậy…?
_ Sao mẹ lại hỏi vậy? Thì nhà mình mình về ở thôi… Tại sao gì chứ?
Đây mới chính thật sự là ngôi nhà của cô…
Chan chứa đầy tình cảm và sự ấm áp. Chỉ có nơi đây mới có thể giúp cô tìm lại nụ cười vô ưu vô lo mà cô đã đánh mất thôi…
Chỉ có nơi đây mà thôi…!
Tiểu Lan thầm khẳng định với chính mình!
_ Nhưng…- Thấy cô trả lời vậy nên bà không muốn nói gì thêm- Tiểu Lan… vậy lần trước con hứa với mẹ…
_ Con biết rồi!- Tiểu Lan mím nhẹ bờ môi, cắt ngang lời mẹ mình. Bỗng cô cảm nhận một nỗi đau xót xa dâng tràn trong lòng mình. Con tim như đang quặn thắt từng cơn đau đớn.
Bà Kim vui mừng ra mặt. Vậy là cuối cùng cô cũng chịu nhìn về tương lai của mình rồi. Không còn sống những ngày thờ ơ, hờ hững, mải vui đùa, mơ mộng với ngôi sao thần tượng của mình nữa.
Có lẽ… cô đã trưởng thành rồi chăng?
_ Dì Dương nói trường bên Mỹ tháng sau là nhập học rồi. Mọi thủ tục nhập học sẽ do dì ấy lo giúp nhà mình hết. Nếu con đã đồng ý rồi thì hôm nay mẹ sẽ sang nhờ nguời ta. Con phải cố học thật tốt đó!
Dì Dương là bạn thân của mẹ Tiểu Lan từ nhỏ. Nghe nói Tiểu Mỹ, con dì ấy cũng sẽ du học nước ngoài nên bà Kim đã sớm dành dụm tiền bạc, gửi gắm cho người bạn thân mình giúp đỡ.
_ Nhưng con định học trường gì?
_ Con muốn học trường chuyên về đào tạo đầu bếp… Sau này con muốn làm đầu bếp…
Tiểu Lan thật lòng nói. Từ ngày cô thật sự nghiêm túc học hành ở Easy Cooking mới biết cảm giác khi nấu xong một món ăn cho mọi người thưởng thức hay tự chế biến một công thức mới mà thành công sẽ tuyệt như thế nào.
Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của mẹ mình, Tiểu Lan mới nhớ đến một cô gái hậu đậu ngày nào trong nhà này. Mẹ đâu biết cô đã làm quen với bếp núc rất nhiều trong những tháng ngày ở nhà Vỹ Khang đâu chứ…
Khẽ nhoẻn mỉm cười, Tiểu Lan nhẹ nhàng nói- Mẹ đừng lo! Con còn đang theo học một lớp dạy nấu ăn bên ngoài mà… Con muốn học lên cao nữa nên mẹ cứ đăng kí trường đào tạo đầu bếp cho con đi.
_ Vậy sao…? – Bà Kim kinh ngạc hỏi lại. Thảo nào bữa ăn sáng hôm nay cô chuẩn bị dễ dàng đến như vậy. Cô đúng là đã thay đổi nhiều quá rồi.- Con nói vậy được rồi. Mẹ sẽ hỏi dì Dương xem có trường nào như vậy không đã.
_ Nhưng… con không sao chứ… – Nhìn ánh mắt đượm buồn phảng phất trên gương mặt con mình, bà không kìm lòng được mà cất tiếng hỏi.
_ Sao là sao ạ?… Thôi mẹ đi bán đi! Trễ giờ rồi đấy!
Mẹ Tiểu Lan giờ đã tìm được chỗ bán tốt hơn. Tuy không đắt những người khách giàu có như trung tâm thành phố, nhưng vẫn là một nơi rất tốt.
_ Ừm… đi đây… Nếu vậy… trưa nay con nấu chút gì ăn cho cả nhà nhé…- Thấy con gái đã cố ý lảng sang chuyện khác, bà biết có hỏi thêm cũng vô ích nên dặn dò cô vài câu rồi rời đi.
_ Con biết rồi! – Cô mỉm cười đáp lại. Mà sao nụ cười nãy trở nên quá ư gượng gạo… khi lòng cô đang trĩu nặng bao nhiêu tâm tư sầu não.
Đến khi bóng bà Kim khuất hẳn khỏi nhà bếp. Tiểu Lan tiếp tục tráng sạch xà phòng cho những chiếc bát còn lại. Không gian xung quanh tĩnh lặng và yên ắng, chỉ còn nghe thấy tiếng nước chảy đều đều xả xuống thành bồn, âm thầm khuấy động bao suy nghĩ trong tâm trí cô dội lên.
Vậy là cô sắp phải xa anh thật rồi. Sẽ chia cắt bởi hai bến bờ đại dương rộng mênh ௱ôЛƓ, cùng đội chung một bầu trời nhưng lại mỗi người một phương. Liệu chăng sau này còn có ngày sẽ gặp lại nhau không?
Tim Tiểu Lan như bị ai đó Ϧóþ nghẹn, đau nhói nơi Ⱡồ₦g иgự¢.
Cô còn mong chờ ngày gặp lại nhau sao? Chẳng phải mọi chuyện đã quyết định kết thúc rồi mà? Vậy còn mong chờ ngày ấy chi cho thêm đớn đau…
Nhưng có ai biết, muốn lãng quên những chuyện mà mình đã trải qua là điều khó khăn đến nhường nào đâu. Rất khó… rất khó để lãng quên tất cả, một lòng kiên định mà rời xa anh…
Làm sao có thể đây…!
“ Mẹ ơi… làm sao đây? Làm sao con có thể xem như mọi chuyện như chưa hề bắt đầu đây…?”
Tiểu Lan đâu biết rằng, có một người phụ nữ đứng đằng sau bức tường trắng xóa, nhìn cô rơi từng giọt lệ nghẹn ngào mà lòng bà cũng đau thắt.
Từ khuya hôm qua, khi nghe tiếng cô gọi cửa bà đã không tin vào tai mình rồi. Nhưng có hỏi gì thì cô cũng không chịu nói. Đáp trả lại bà chỉ là đôi mắt sưng đỏ vì khóc nhiều rồi mệt mỏi bước vào phòng quấn mình trong tấm chăn dày cộm. Lúc ấy bà chỉ đành tắt đèn rồi bước ra ngoài, dù biết chắc chắn tấm chăn ấy đang cố gắng che giấu một nỗi buồn rất lớn của con gái mình.
Nhưng còn có thể làm gì hơn?
Từ nhỏ đến lớn, có chuyện buồn đau gì cô cũng muốn một mình ngồi góc giữa bốn bức tường trong phòng, chôn giấu tất cả vào tận đáy lòng. Đến bây giờ vẫn chưa thay đổi…
Bà lắc đầu rồi bước đi, nén nỗi xót xa trong lòng mình lại.
Con bé sau này chắc chắn sẽ khổ! Nếu chuyện gì cũng muốn giấu vào lòng rồi một mình chịu đựng thì sau này người tổn thương lớn nhất cũng chỉ là mình mà thôi… Tiểu Lan ơi!
Trời về khuya, bầu trời bao trùm một màu đen thăm thẳm giăng đầy những vì tinh tú trên cao.
Vỹ Khang trở về nhà với trạng thái vô cùng mệt mỏi. Từ giây phút nhìn thấy cánh cổng khóa chặt với chiếc ổ khóa bằng đồng, tim anh như thắt lại, co Ϧóþ dữ dội. Đã quay lại những ngày tháng đó rồi, những ngày tháng với một vòng tròn xoay đều, xoay đều.
Sau một ngày dài trở về lại lăn ra giường ngủ, sáng lại lao vào guồng quay show diễn…
Cứ như vậy nhé!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc