Giờ đây có lẽ chỉ nhờ thời gian mới dần dẹp tan bức tường ấy được… Dù gì mọi chuyện vẫn chỉ mới bắt đầu, lại thêm vừa phải xa cách một thời gian lâu như vậy, khó tránh khỏi khoảng cách này…
“ Tiểu Lan! Em thật ngốc! Lại thật cố chấp… Tại sao luôn muốn một mình chịu đựng như vậy?”
Vỹ Khang ngã dài lên giường, lòng dâng tràn nỗi xót xa.
Anh vừa từ sân bay trở về, thoát được ra khỏi biển người hâm mộ thật là chuyện khó còn hơn cả leo lên núi cao. Không ngờ ngày rời nước công ty đã che giấu được, vậy mà ngày về lại để truyền thông biết, khiến từ chiều sân bay đã chật kín người.
Cả công ty định tổ chức buổi tối ăn mừng mọi việc thuận lợi, nhưng vì anh xin về trước mà buổi tiệc không thành. Còn nhớ ánh mắt nghi ngờ của Đại Cường lúc nãy làm anh phải nói dối là mệt, cần về nhà nghỉ nên mới thoát được.
Lúc về ghé qua siêu thị mua vội ít đồ, biết hôm nay cô có lịch học, định làm một buổi tối bất ngờ. Nhưng ánh mắt vô hồn của cô nhìn anh lúc vừa bước vào nhà lại khiến anh bất ngờ hơn…
Chỉ một nét ngạc nhiên thoáng qua đã nhanh chóng trở thành sự xa lạ, ngượng ngùng như những người bạn không thân thiết lâu ngày gặp lại, đến cả nụ cười cũng vô cùng gượng gạo.
Điều ấy làm lòng anh trào dâng nỗi hụt hẫng và bất an…
Hi vọng ngày mai, món quà này sẽ bôi xóa được phần nào thái độ kì lạ tối nay của cô…
Anh mơ hồ tưởng tượng ra điều gì đó rồi một mình mỉm cười, vừa suy nghĩ vừa lo lắng, dần chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay biết. Lâu lắm rồi anh mới có được giấc ngủ thoái mái như vậy.
Vỹ Khang đâu hề biết rằng, trong căn phòng trên lầu, cũng có một người đang trôi nổi trong dòng suy nghĩ rối ren như anh. Từng đợt thủy triều dâng lên trong lòng Tiểu Lan khiến cô chao đảo, không biết đâu là bến bờ.
Thở hắt ra một hơi dài, cô chậm rãi kéo ngăn tủ bên cạnh giường mình ra. Một sắc màu xanh ngắt, tươi mới rọi vào mắt khiến Ⱡồ₦g иgự¢ cô dội lên từng nhịp hồi hộp.
Khẽ lấy chiếc điện thoại bao ngày qua cô đã không dám chạm đến ra, ấn chiếc nút nhỏ chính giữa dãy phím, lập tức Tiểu lan cảm thấy có một mũi tên vô hình đâm thẳng vào tim cô, đau đớn không thể tả xiết.
Nhịp thở cơ hồ cũng trở nên vô cùng khó khăn, Tiểu Lan run run nhìn vào tấm màn hình đang phát sáng. Tại sao dù đã biết trước kết quả rồi, đã biết trước điều mình sắp nhìn thấy, nỗi đau cùng thất vọng này cũng đã trải qua bao nhiêu lần rồi…
Vậy mà cảm giác này sao vẫn vẹn nguyên như bao lần, không hề thuyên giảm…
Màn hình vẫn trống rỗng, lạnh lùng như băng giá bất động, không chút thay đổi. Không hề có lưu giữ một cuộc gọi nhỡ hay một tin nhắn nào.
Tại sao như vậy chứ? Tại sao lại đối xử với cô như vậy chứ?
Sống mũi cô lại cay cay rồi bật khóc, cố gắng đến mấy cũng chỉ có thể ngăn được tiếng nấc là cùng, không sao cầm được những giọt lệ yếu đuối và vô dụng này của mình…
Vô dụng…! Phải! Hoàn toàn vô dụng!
Anh có nhìn thấy đâu? Dù có nhìn thấy rồi thì sao? Sẽ thay đổi được gì hơn? Thứ cô có thể nhận được là sự thương hại hay xót xa nhất thời của anh?
Cô không cần… không cần những thứ ấy!
Thứ cô cần là con tim thật lòng chấp nhận cô của anh kìa! Không phải chỉ là sự miễn cưỡng đó…!
Trong căn phòng vắng lặng vang vọng tiếng nấc nghẹn ngào của Tiểu Lan. Câu nói phũ phàng ấy lại hiện ra trong đầu cô, chạy lòng vòng bên tai cô… rõ mồn một…
“Vì tình cảm không thể nào miễn cưỡng… Vì tình cảm không thể nào miễn cưỡng!!!”
Không thể miễn cưỡng… thật sự không thể miễn cưỡng!!!
Tiểu Lan đứng bật dậy, quẹt ngang dòng nước mặt trên gương mặt trắng ngần của mình rồi bước nhanh đến chiếc tủ trong góc phòng. Một chiếc túi xách lớn căng đầy quần áo và vật dụng cá nhận bị Tiểu Lan lôi ra. Lòng bàn tay nắm chặt chiếc túi, cô vô thức siết mạnh sợi dây. Mạnh như bàn tay vô hình của ai đó đang siết lấy trái tim cô giờ đây…
Việc này không phải là lần đầu tiên làm ,vậy mà vẫn đau như vậy… tại sao vẫn đau như vậy?
Nhưng thà như vậy đi! Thà sẽ lãnh chịu nỗi đau bây giờ, tự mình ra đi…
Còn hơn sau này, khi anh nhận ra mình chỉ nhất thời mềm lòng, ngày qua ngày tình cảm phai nhạt rồi cuối cùng chia ly, lúc ấy sẽ còn đau đớn hơn bây giờ gấp trăm lần…
Thu dọn tất cả, cô bước vội vã xuống nhà. Đi ngang qua phòng Vỹ Khang cũng không ngoảnh đầu lại. Khẽ đặt một tấm giấy nhỏ lên bàn, màu sofa đỏ rực trở nên nhạt nhòa trước mắt Tiểu Lan. Cô lại quẹt ngang rồi bước nhanh đến cánh cửa trắng.
“ Không… không được lưu luyến điều gì nữa…”
Vốn định cúi xuống nhìn Tiểu Tình lần cuối, vậy mà cô vẫn cố gắng nén lòng xuống bước ra ngoài. Cô không muốn lưu luyến bất cứ điều gì trong ngôi nhà này nữa, nó không thuộc về cô, vốn không thuộc về cô.
Gió đêm thổi đến làm da mặt Tiểu Lan buốt lạnh. Cô bất giác so vai rồi bước ra ngoài. Nước mắt càng tuôn ra nhiều hơn, bị gió tạt ngang rồi biến mất trong không trung.
Đến khi hoàn toàn rời khỏi ngôi nhà mà đối với cô đã trở nên vô cùng lạnh lẽo kia, Tiểu Lan mới yên tâm đứng nhìn nó lần cuối.
Còn gì phải lưu luyến nữa? Chẳng phải đã quyết định đánh cược tất cả vào chiếc điện thoại ấy rồi sao? Chẳng phải mọi thứ đều đã chuẩn bị sẵn từ trước rồi sao?
Túi xách…
Lời nhắn…
Đơn nghỉ học…
Tất cả đã chuẩn bị sẵn hết… chỉ cần lần cuối nhìn thấy anh bình an trở về là cô đã yên tâm rồi, vậy thì còn gì mà luyến tiếc nữa?
Lại bật khóc…
Nước mắt lại tuôn trào…
Vì… cô không can tâm, thật sự không can tâm…
Tại sao anh không một lời giải thích chứ? Chờ anh suốt buổi ăn vẫn không nhận lấy một lời giải thích nào. Đến khi cô khó khăn lắm mới mở lời khéo léo hỏi anh, thì lại nhận được câu trả lời cứng nhắc…
“ Rất tốt! Mọi việc đều diễn ra thuận lợi…Sao?”
Câu trả lời thản nhiên của anh lúc ấy, anh có biết cô đã tuyệt vọng đến như thế nào không?
Lẽ nào trong anh, cô yêu anh, trái tim luôn hướng về anh đã trở thành điều hiển nhiên rồi sao? Vì vậy mà một chút anh cũng không hề quan tâm đến cảm nhận, suy nghĩ của cô…
Tiểu Lan dứt khoát quay lưng vội vã rời đi, quyết không để sự yếu đuối trước giờ làm chùng bước chân. Ánh đèn đường vàng vọt trên cao sáng rực rỡ trong màn đêm về khuya, con đường vắng tanh không một bóng người. Chỉ có những con thiêu thân cứ điên cuồng bay vào thứ ánh sáng ảo mộng đó, để mà nhận lấy một sức nóng tàn nhẫn tỏa ra rồi ૮ɦếƭ đi…
Liệu… khi nó hướng đến tia sáng đó, có biết chăng nó sẽ phải ૮ɦếƭ?
Bất giác, Tiểu Lan nhớ lại một đoạn đầy ẩn ý trong cuốn tiểu thuyết mà ngày trước cô từng đọc qua:
“ Tôi cứ nghĩ rằng chú chim nhỏ không bay qua được biển lớn, là bởi vì nó không có dũng khí, sau này mới biết, không phải là chim nhỏ không thể bay qua, mà là bởi vì ở bờ biển bên kia, không có ai đợi nó… “ (*)
Lúc ấy cô nào hiểu được nỗi tuyệt vọng mà chú chim nhỏ đó phải chịu, giờ đây cô mới biết…
Cũng giống như tình yêu của cô dành cho anh… không phải là cô không dám vượt qua những khó khăn, thử thách tựa như biển lớn, mà vì trái tim của anh mãi cũng sẽ không bao giờ hướng về cô… có cố gắng mấy thì họa chăng cũng chỉ là sự miễn cưỡng mà thôi…
Sáng hôm sau, Vỹ Khang từ từ mở nhẹ bờ mi mắt của mình. Trong ánh đèn ngủ màu vàng nhạt ấm áp quen thuộc, mọi thứ xung quanh khiến anh khẽ nở một nụ cuời bình yên.
Đã trở về nhà thật rồi… Không còn căng thẳng, mệt mỏi với những lịch trình dày đặc như tháng ngày vừa qua nữa.
Anh chợt mơ màng nhớ lại một giấc mộng mình vừa trải qua. Thật khó để nhớ chính xác từng chi tiết! Nhưng chí ít anh còn nhớ được rằng, đó là một giấc mộng dài và vô cùng ngọt ngào.
Nhưng mấy ai biết… cuộc sống thực tại nào có được như giấc mơ…?
Lưu luyến rời khỏi chiếc giường ấm áp của mình, Vỹ Khang bước vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân rồi bước xuống lầu. Gian nhà hôm nay vắng lặng và yên tĩnh hơn làm đôi lông mày Vỹ Khang bất giác chau lại. Đến khi xuống tới nhà bếp, sự ngạc nhiên của anh càng tăng lên thêm:
“ Cô ấy vẫn chưa dậy nữa sao…”
Vỹ Khang cúi đầu nhìn xuống đồng hồ của mình. Đã gần tới giờ phải đến công ty rồi. Hôm nay Vỹ Khang còn nghĩ sẽ có thể dành chút thời gian ăn sáng cùng Tiểu Lan. Vậy mà…
Vỹ Khang bất chợt cảm thấy bất an… Đã lâu rồi Tiểu Lan chưa dậy muộn hơn anh như vậy…
“ Không lẽ… cô ấy lại ngã bệnh sao…?”
Thái độ hôm qua của Tiểu Lan không lẽ vì có khó chịu trong người? Vỹ Khang vội vã quay ngược lên phòng Tiểu Lan. Từng bậc cầu thang trải dài dần bị những bước chân nôn nóng của Vỹ Khang thu ngắn lại.
Nhưng… đến khi bước vào phòng cô rồi, nỗi hụt hẫng hòa trộn với bất an càng vây kín lấy tâm trí Vỹ Khang. Cả gian phòng Tiểu Lan hoàn toàn trống rỗng trong mắt anh. Tấm ga màu xanh nước biển được giăng trải thẳng phiu, chẳng một nếp nhăn tựa như mặt hồ yên ả không gợn sóng. Mền gối đều được xếp gọn gàng vào một góc. Ánh nắng ban mai buổi sáng sớm phủ một lớp màu vàng rực lên mọi thứ…
Cơ hồ Vỹ Khang tưởng như mình đã bước vào căn phòng này trong khoảng thời gian mấy tháng trước vậy. Có chăng khác biệt cũng chỉ là bây giờ nó vẫn còn lưu giữ chút hơi ấm của cô…
“ Sáng sớm mà cô ấy đi đâu chứ… Đi mua thức ăn à…?”