Lập Hưng cố tình nói giọng dỗi hờn để làm nhẹ bầu không khí mà anh tưởng lầm là đang căng thẳng này. Nhưng quả thật, những ngày trước, anh đã nói rất nhiều lý do muốn cô cùng học: nào là học một mình buồn chán, không thể giao tiếp với ai cả vì trong lớp phần lớn là nữ…
Lúc đó Tiểu Lan chỉ ậm ừ qua loa. Hôm nay nhìn cô thẫn thờ nhìn bảng tổng kết mới báo, tuần sau chỉ còn học bữa cuối cùng của khóa này nhưng cũng sẽ không dạy gì nhiều, nên Lập Hưng đã đoán cô sẽ ở lại nộp đơn. Không ngờ thật sự dứt khoát như vậy.
_ Em… nhưng em dừng học đâu phải chỉ vì lý do đó…
Dù quả thật, tiền học phí là một phần lý do cô phải dừng học, nhưng còn một lý do khác nữa mà cô không thể nói cho anh biết…
_ Anh không biết! Lý do nào cũng không biết! Em không học tiếp anh cũng không học đâu… Sau này vào lớp sẽ không quen biết ai cả…
_ Nhưng… – Tiểu Lan vội vàng ngắt lời nhưng vừa mở miệng đã bị anh ςướק lại:
_ Anh về đây! Hôm sau gặp lại!
Lập Hưng còn nhớ, người bạn trai Tiểu Lan đã nói hoàn cảnh cô không được tốt. Dạo gần đây cô liên tục có những biểu hiện buồn bã, thẫn thờ như suy nghĩ gì đó… Chắc chắn là do cãi nhau với bạn trai, nếu vậy tiền học phí khóa sau khó có thể lo được. Vì mỗi khóa tiền học phí sẽ tăng cao theo cấp bậc.
Để tránh cô khó xử, Lập Hưng nhanh chóng bước vào xe, mặc kệ dáng vẻ lúng túng của Tiểu Lan. Trên môi anh không giấu nổi nụ cười mãn nguyện:
_ Cho xe chạy đi!
Tiểu Lan lặng lẽ bước trên con đường nay đã khắc sâu trong ký ức của cô. Từng bước đi ấy tưởng chừng như nhẹ nhàng nhưng thật ra lại nặng trĩu, dẫm lên những chiếc bóng của các tán lá cây trên cao hắt xuống.
Cuối cùng ngôi biệt thự mang một màu băng giá, lạnh lẽo cũng xuất hiện trước mặt, lòng Tiểu Lan cơ hồ đã chai sạn với những cảm giác mình sắp phải chịu này…
Bỗng, cô giật mình đứng nhìn chiếc cổng cao lớn trước mặt mình. Lòng dâng lên một nỗi háo hức, xốn xang không thể diễn tả thành lời.
Giữa màn đêm u tối, ánh sáng yếu ớt hắt từ chiếc ổ khóa lớn như thường lệ đã không còn nữa. Then chốt trên cổng bỗng trở nên trơ trọi và lạc lõng.
Tiểu Lan hoang mang đẩy nhanh cánh cổng lớn, bước vào nhà. Ánh đèn bên trong sáng rực ngã lên sàn nhà khi cô xoay nhẹ nắm cửa màu trắng ra.
Trong bếp, hình bóng một người con trai chậm rãi đứng bên dàn bếp khiến tim Tiểu Lan đột ngột nhói đau, đau đến nghẹt thở.
Có phải là mơ chăng…?
Bao lần giấc mơ này đã khiến cô phải trằn trọc mất ngủ rồi tự rửa mặt bằng nước mắt…
Vậy mà sao hôm nay, giấc mơ ấy lại trở nên chân thực đến như vậy? Dường như cả hương thơm của thức ăn thoang thoảng từ bếp xốc đến cánh mũi cô cũng chân thực đến nghẹn lời…
Tiểu Lan cứ lặng người đứng nhìn anh mãi… cho đến khi anh vô tình quay qua phía cô. Giây phút hai ánh mắt chạm vào nhau, Tiểu lan cảm thấy cả con người cô cơ hồ không còn tự chủ được nữa…
Mọi giác quan, bộ phận… tất cả đều hướng về anh…
Người con trai đã khiến cô bao lần mỉm cười và sau đó lại một mình bật khóc…
Tiểu Lan chầm chậm bước vào bếp. Ánh đèn sáng chưng rọi xuống ôm lấy người con trai bao ngày qua cô đã momg chờ. Những lời nói chất chứa trong lòng dường như quá nhiều, nhiều đến nỗi không biết phải bắt đầu từ đâu, cũng không biết phải nói gì cho lúc này.
Một nỗi đau nhói lên trong tim Tiểu Lan khiến cô nghẹn lời, khó khăn lắm mới thốt ra được câu nói đầu tiên phá tan sự tĩnh lặng bao trùm lấy hai người:
_ Vỹ Khang… – Cái tên những ngày qua cô thầm gọi vang trong lòng, mãi đến bây giờ mới có thể thốt ra thành lời. Nhưng đến khi thật sự có thể gọi tên anh trong hiện thực này, cô mới giật mình nhận ra dư vị đắng chát đọng lại nơi đầu lưỡi…
_ Em về rồi à? Rửa tay rồi ăn cơm nhé! Anh nấu xong hết rồi! – Vỹ Khang mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn cô.
Tiểu Lan gật nhẹ đầu rồi bước vào toilet. Lát sau trở ra thì thức ăn đã dọn lên đầy bàn. Tuy chỉ là những món ăn đơn giản nhưng chắc chắn anh cũng đã phải tốn nhiều công sức để làm.
_ Lúc anh đi ở nhà có chuyện gì không? – Vỹ Khang ngẩng đầu lên nhìn cô quan tâm hỏi.
Có chuyện gì chứ?
Chỉ mình cô giữa bốn bức tường cô độc, ngày qua ngày lặng lẽ ngóng chờ thời gian trôi đi. Ngày nào cũng như ngày ấy, cả ngôi nhà luôn chìm trong bầu không khí lạnh lẽo, u uất!
Lúc đó anh nơi đâu chứ?
Anh còn nhớ đến ngôi nhà này sao?
Đôi môi Tiểu Lan khẽ mấp máy, nhưng khi đối diện với đôi mắt của Vỹ Khang, cô cảm thấy toàn thân khẽ run lên, vội vàng cúi đầu xuống nhìn chăm chăm vào những hạt cơm trắng nghi ngút khói.
_ Mọi thứ… vẫn ổn!
Vỹ Khang nghe thấy thì thầm yên tâm hơn. Chỉ lo cô một mình ở nhà xảy ra những chuyện rắc rối mà anh không thể hay biết, cũng không thể ở cạnh bên…
Suốt bữa ăn, cả hai bỗng chìm trong sự im lặng đến lạ thường. Vỹ Khang chốc chốc lại ngước nhìn cô, nhưng chỉ nhìn thấy được ánh mắt đầy tâm tư phức tạp của cô, nhất thời anh không biết là cảm xúc gì.
Vỹ Khang vô cùng mệt mỏi, không muốn suy nghĩ nữa, cúi xuống ăn tiếp bát cơm của mình. Sự ấm áp của bữa cơm nhà khẽ sưởi ấm con tim của anh. Những ngày qua, các món thức ăn nhanh, dùng trong vội vã với lịch chạy chương trình khiến Vỹ Khang đã nhiều lần muốn gục ngã.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến cô, nghĩ đến có một người đang đợi chờ mình thì anh lại như có thêm sức mạnh, tiếp tục bước đi trên quãng đường trải đầy chông gai của đóa hoa hồng này.
Cuối cũng đã có thể trở về rồi… cuối cùng cũng không phải xa cách hai nơi nữa rồi…
Khi ăn xong, Tiểu Lan nhẹ nhàng dọn dẹp bát đĩa xuống bồn rồi quay qua nhìn anh. Trong ánh mắt cô dường như đang chờ đợi điều gì đó…
Nhưng điều ấy chỉ nhanh chóng thoáng qua, nhanh đến nỗi Vỹ Khang không thể nắm bắt kịp. Cô mỉm cười nói:
_ Anh đi đường xa mệt rồi… lên ngủ sớm đi! Em dọn dẹp một chút…
Quả thật rất mệt rồi! Đôi mắt Vỹ Khang nặng trĩu như có tảng đá lớn đè lên. Lúc này anh cần một giấc ngủ sau những ngày chập chờn trong sự mệt mỏi và căng thẳng.
_ Ừm, nếu vậy em làm nhanh rồi lên ngủ luôn nhé! Không thì để mai làm cũng được…
_ Em biết rồi! Sẽ xong nhanh mà!
Tiểu Lan ςướק lời anh, nhoẻn miệng cười. Nhưng nụ cười này trở nên mơ hồ, thật hư khó phân khiến Vỹ Khang chau mày lại. Tiểu Lan nói xong liền quay lưng trở lại bồn chuẩn bị rửa dọn.
Vỹ Khang lặng người đứng nhìn cô từ phía sau một lúc rồi mới bước lên nhà. Lòng anh không khỏi lo lắng, bất an…
Hi vọng cô sẽ không giấu anh chuyện gì như lần trước nữa…
_ Vỹ Khang!
Vừa đi được vài bước, tiếng Tiểu Lan bất ngờ vang lên khiến anh giật mình. Ngoảnh đầu lại vẫn chỉ thấy đôi mắt phức tạp và nét mặt bối rối kì lạ của cô.
Vỹ khang cố nén sự khó chịu vì thái độ của cô nãy giờ, anh vẫn giữ chất giọng dịu dàng hỏi lại:
_ Sao?
_…- Nhưng đáp trả lại anh chỉ là sự im lặng.
_ Tiểu Lan! Rốt cuộc hôm nay em có chuyện gì vậy?- Giọng anh vẫn giữ chất trầm ấm. Không muốn làm không khí kì lạ này càng thêm căng thẳng.
_ Chuyến lưu diễn của anh… có thuận lợi không…?
Là chuyện này sao?
Chỉ vì chuyện này mà cô có thái độ này à? Không phải! Vỹ Khang cảm thấy đây không phải là điều thật lòng cô muốn hỏi. Nhưng anh vẫn đáp lại:
_ Rất tốt! Mọi việc đều diễn ra thuận lợi…Sao?
_Không có… không có gì… Anh lên ngủ đi!
Một lúc sau, cô ngoảnh lại thì đã không nhìn thấy hình bóng ấy đâu nữa. Chỉ còn gian nhà rộng lớn, vô cùng trống rỗng. Sự chơi vơi, lạc lỏng khiến tim Tiểu Lan đau nhói. Mọi thứ lại bắt đầu nhạt nhòa trước mắt.
Cô vội vã quay qua tiếp tục rửa bát.
Nhưng…
Tí tách.. tí tách…
Những giọt lệ trong suốt rơi xuống bồn nước vang lên một âm thanh rất khẽ rồi chìm xuống, tan biến…
Tại sao chứ?
Nếu không có việc gì rắc rối, không có gì xảy ra, thì tại sao lại chẳng một tin nhắn, một cuộc gọi nào cho cô chứ? Có lẽ đối với anh điều ấy không hề cần thiết chăng? Hay là sẽ rất mất thời gian quý báu của anh? Hay đối với anh chỉ là việc làm vô nghĩa?
Cô lầm rồi! Anh đâu phải là cô chứ? Đâu thể hiểu những nỗi nhớ nhung của cô ngày nối ngày dâng trào… Đâu thể nhìn thấy những giọt nước mắt rơi hằng đêm chứ?
Càng không thể cảm nhận nỗi đau của cô lúc này…
Không thể!
Trên phòng Vỹ Khang, anh thả người xuống chiếc giường quen thuộc đã xa cách bao ngày của mình. Thoang thoảng bên cánh mũi anh là hưong nước xả thơm dịu. Mọi sự mệt mỏi, căng thẳng đều dần tan biến. Dây thần kinh vốn căng như dây dàn giờ cũng đã dần dãn ra.
Bỗng, một vật cộm lên trong túi quần khi quay người khiến anh chợt nhớ ra điều gì đó…
Vỹ Khang chống tay, gượng người ngồi dậy. Anh lấy trong túi ra một chiếc hộp hình chữ nhật dài bằng nhung màu xanh đậm. Sự mềm mại, trơn láng và mát dịu trên thân hộp truyền đến đầu ngón tay anh rồi chạy thẳng đến con tim khiến Vỹ Khang cảm thấy Ⱡồ₦g иgự¢ anh đập từng hồi rộn ràng.
Vốn dĩ đã định mang ra tặng cô từ nãy giờ. Vậy mà bầu không khí kì lạ, ngột ngạt ấy choáng hết cả tâm trí anh.
“ Rốt cuộc thì hôm nay cô ấy có chuyện gì chứ…”
Anh thở dài lo lắng. Bản tính Tiểu Lan có chuyện gì cũng muốn giấu trong lòng, một mình chịu đựng, nên anh không thể làm gì khác hơn, dù có cố hỏi thì cũng vậy…
Giữa anh và cô dường như vẫn còn một bức tường ngăn cách…