Quay qua mới nhớ rằng cô đang giữ chắc sợi dây liền với chiếc vòng cổ nhỏ xinh của Tiểu Tình. Một chàng trai đang nhẹ nhàng xoa đầu nó, lướt tay trên bộ lông tơ mềm mượt của nó. Gió mang theo mùi thơm nhè nhẹ của hương xà phòng mà hôm qua Tiểu Lan đã tắm cho nó, đến hôm nay vẫn còn lưu giữ rõ rệt như vậy.
_ Lập Hưng…? – Tiểu Lan thoáng chút ngạc nhiên. Rồi lòng bỗng dâng lên một niềm vui gì đó nho nhỏ. Vì cô biết rằng, nỗi cô đơn của mình sẽ phần nào nguôi ngoai khi có anh. Dù sẽ rất ngắn ngủi… nhưng chỉ là một giây phút thôi cũng được…
_ Sao giờ này em lại ở đây?- Lập Hưng nở một nụ cười, không giấu nổi trong đó còn có cả sự mệt mỏi. Anh cúi đầu xuống nhìn đồng hồ mình. Lúc này Tiểu Lan mới nhận ra, màn đêm đã trở nên trĩu nặng, đang dần buông xuống.
Cô nhẹ nhích qua một bên, nhường phần chỗ khi thấy Lập Hưng chậm rãi bước đến. Tiểu Lan cảm nhận được một làn hơi ấm nóng tỏa ra từ người anh khi cả hai ở gần nhau với khoảng cách rất ngắn.
_ Em đi dạo mát một chút rồi về cho dễ ngủ thôi…- Tiểu Lan trả lời qua loa rồi mỉm cười đáp lại anh – Còn anh, giờ này anh đi đâu vậy?
_ … Anh vừa từ chỗ Mẫn Nghi trở về… – Ngẫm nghĩ một hồi, anh trả lời thành thật với cô. Dường như lòng anh tràn đầy tâm sự và muốn giải tỏa cùng ai đó.
_ Mẫn Nghi? Anh gặp cô ấy rồi sao? – Từ lần đánh nhau gây náo loạn ở trường, Mẫn Nghi không còn xuất hiện nữa. Tiểu Lan không nói đến những không phải là không để ý.
Còn nhớ, khi cô bối rối đứng nhìn Mẫn Nghi nhặt từng thỏi son môi, phấn mềm… lên, Tiểu Lan đã cơ hồ cảm thấy đôi tay mình trở nên thừa thãi. Muốn chạy đến đỡ lấy cô, nhưng rồi lại lặng người nhìn bóng cô khuất nhanh. Lần đó, Tiểu Lan đã cảm giác, có thể là lần cuối cùng nhìn thấy người con gái ấy.
Lập Hưng khẽ thở dài, bất giác cũng ngẩng lên nhìn bầu trời đầy sao đêm nay, thật khiến người ta cảm thấy bắt mắt. – Không gặp được… là cô ấy.. không muốn gặp anh… Tối nay cô ấy sẽ rời thành phố này…
_ Anh đã sai rồi… Anh thật ích kỷ…! Chỉ vì muốn tạo nên tấm bình phong vững chắc để ngụy trang cho mình, anh đã xem cô ấy chỉ là một người bạn gái “hờ” bên mình. Lúc ấy anh cho rằng Mẫn Nghi cũng chỉ là một người con gái ăn chơi, phóng túng…Không ngờ cô ấy lại có tình cảm với anh thật…
Anh đã vốn nghĩ đây chỉ là một cuộc tình phong phanh trong gió lớn. Chóng hợp sớm tan… Cơ hồ chỉ xem nó là một trò chơi sẽ có kết thúc, chưa bao giờ nghĩ lại có một người con gái vì mình mà thay đổi tất cả, đánh đổi mọi thứ vì anh như vậy…
Lòng Lập Hưng ngập tràn chua xót. Nỗi ân hận, day dứt khiến anh cảm thấy không gian xung quanh thật chật hẹp và ngột ngạt.
_ Vậy… anh đã có tình cảm với cô ấy? – Tiểu Lan buộc miệng hỏi. Cô nhìn thấy sự đau buồn trên nét mặt Lập Hưng khi nhắc đến Mẫn Nghi, lòng không khỏi thương cảm cho chuyện tình này.
Đã có tình cảm với Mẫn Nghi sao…?
Lập Hưng bỗng hoang mang giữa những tầng tầng lớp lớp suy nghĩ đan xen vào nhau trong đầu mình. Nhất thời anh không biết phải trả lời câu hỏi ấy thế nào.
Tiểu Lan nhìn thấy thái độ đó, lại ngầm tưởng anh thật sự như mình nghĩ, nên cũng bất giác thở dài, cô nhẹ nhàng nói như an ủi anh: – Như vậy thật tiếc!… Sao anh không cố tìm cô ấy… cứ để cô ấy ra đi như vậy sao?
_ Thật ra anh…- Lập Hưng ngập ngừng lên tiếng- Nếu thật sự cô ấy có ra gặp anh…thật ra… anh cũng không biết mình sẽ phải nói gì…
_ Ý anh là sao? – Tiểu Lan ngạc nhiên hỏi, tay giữ chặt sợi dây khi Tiểu Tình không chịu đứng im chơi.
_ Vì anh… vốn không có tình cảm với cô ấy… Chỉ là anh cảm thấy áy náy với những gì mình đã gián tiếp gây với cô ấy thôi, anh đã vô tình xem cô ấy là một màn kịch… Nhưng nếu thật sự khi nãy cô ấy xuất hiện, có lẽ… anh cũng chỉ có thể nói một lời xin lỗi… Vì tình cảm không thể nào miễn cưỡng. Nếu hôm nay anh miễn cưỡng cùng cô ấy, chuyện tình này không sớm thì muộn cũng làm cô ấy tổn thương hơn bây giờ thôi…
Cơ hồ từng lời Lập Hưng thốt ra đều rất khó khăn với anh. Chính anh cũng cảm thấy căm giận mình lại có thể gây ra chuyện như ngày hôm nay, để một người con gái vì anh chịu bao nhiêu chuyện như vậy.
Nhưng rốt cuộc, sự thật vẫn là sự thật, có cố gắng mấy thì cũng vậy. Có lẽ anh và cô có duyên nhưng không nợ, đành chỉ có thể chia đôi đường đi, sẽ tốt hơn cho cả hai.
Bên tai Tiểu Lan như ù đi. Lời nói ấy như một bàn tay vô hình chạm đến nỗi đau trong lòng cô. Cảm thấy sống mũi cay cay, khóe mi trở nên nặng trĩu, Tiểu Lan ngẩng đầu lên nhìn bầu trời rực rỡ ánh sao trên đầu mình, ngẩng rất cao, như sợ chỉ cần cúi xuống, một giọt nước nào đó sẽ xuôi dòng chảy xuống…
Lời nói ấy vang lên trong tâm trí cô, lặp đi lặp lại như buộc cô phải thuộc lòng:
“Vì tình cảm không thể nào miễn cưỡng… Vì tình cảm không thể nào miễn cưỡng!!!”
Phải chăng anh cũng đã từng vì những sự hi sinh, đau khổ của cô mà nhất thời yếu lòng, thương hại cô thôi…?
Bầu trời về đêm, những ánh sao càng thêm rực rỡ. Rực rỡ đến lóa mắt, đến đau nhói lòng,nhưng một khắc Tiểu Lan cũng không dám chớp mắt, chỉ chăm chăm nhìn vào những vì sao ấy…
Lại như bao lần, duy chỉ một mình cô cảm nhận nỗi đau đớn này…
Loáng mắt, lớp Vỡ Lòng đã sắp hoàn thành khóa học cơ bản này, chuẩn bị tham gia một bài kiểm tra để có thể học lên hai bậc tiếp theo. Những ngày này, bài lý thuyết chất chồng lên như núi với các công thức cơ bản, các điều cần chú ý và một số mẹo vặt… khiến Tiểu Lan dù muốn dù không cũng phải ít nhiều không nhớ về Vỹ Khang nữa.
Sau khi nghe tiếng chuông đã trở thành quen thuộc vang lên, mọi người bắt đầu ùa ra ngoài. Chỉ mình Lập Hưng và Tiểu Lan chậm rãi sải bước đều nhau trên dãy hàng lang trải dài trước mặt. Lúc này không còn ai bàn tán, xôn xao khi hai người gần nhau nữa. Một chuyện nói mãi cũng thành nhàm chán, bản tính tự nhiên của con người là vậy.
Bỗng nhiên, Tiểu Lan chầm chậm bước đến, chống tay lên thành hành lang, đón lấy từng luồng gió về đêm nhè nhẹ thổi đến. Lập Hưng chau mày, hôm nay rõ ràng Tiểu Lan có gì đó muốn nói với anh, nhưng lại luôn ngập ngừng, buổi học cũng không quan tâm gì nhiều như trước.
_ Hôm nay em sao vậy? Có chuyện gì không vui sao? – Anh khéo léo cất tiếng hỏi.
Đây là lần đầu tiên Lập Hưng mở lời hỏi Tiểu Lan khi chạm phải ánh mắt xa xăm nhìn về một hướng này của cô. Ánh mắt ấy không phải là lần đầu tiên anh nhìn thấy được.
_ Lập Hưng… Em… hết khóa này, em sẽ nghỉ học ở đây…
Lập Hưng kinh ngạc nhìn cô. Trong lòng anh bỗng dâng lên một cảm giác đó hụt hẫng như sắp sẽ mất mát một thứ gì đó. Một cảm giác lần đầu tiên anh nhận thấy trong đời mình.
_ Nghỉ học?… Tại sao chứ? Em không muốn tiếp tục học lên nữa à?
Tiểu Lan quay qua nhìn anh, cảm thấy có chút ái ngại với ánh mắt của anh nhìn mình bây giờ. Cố nặn ra một nụ cười vô cùng gượng gạo, cô nhẹ nhàng nói:
_ Thật ra… có chút chuyện thôi… Lập Hưng, anh phải hứa, dù sao đi nữa anh cũng phải theo đuổi ước mơ của mình đến cùng nhé! Sau này anh nhất định sẽ trở thành một bếp trưởng tài giỏi. Hihi…
Lập Hưng biết có hỏi thêm cô cũng sẽ không nói, cố tình đang né tránh, lảng sang chuyện khác rồi nên anh cũng chỉ mỉm cười đáp lại. Nhắc đến chuyện tương lai sau này, Lập Hưng bỗng nhớ đến thái độ của ông bà Tống khi thấy con trai mình ôn lý thuyết mỗi đêm. Nhưng anh cũng không buồn bận tâm, vốn dĩ anh biết rằng, rất nhanh sau đó ông bà cũng sẽ tự có câu trả lời.
Thật sự như vậy, qua lời của cô Quế Chi và quản gia Lý, ông bà Tống liền không khỏi tò mò về người con gái ngồi cạnh con trai mình…
Lập Hưng thoáng thấy một nét buồn lướt qua trong đôi mắt Tiểu Lan, cô chầm chậm sải bước xuống cầu thang, anh cũng nối gót. Bất giác, anh bỗng nhớ ra một điều gì đó rồi lặng lẽ nhìn cô từ phía sau.
Khi về nhà, chuyện ấy cũng đeo bám theo anh khiến cả đêm gần như mất ngủ.
“ Không lẽ… cô ấy nghỉ học là vì…”
Sau những ngày căng thẳng với những lý thuyết cứng nhắc, khó nuốt, cuối cùng ngày khảo sát kiến thức ấy cũng trôi qua nhẹ nhàng. Nhìn lại, không ngờ thời gian học ngắn ngủi ở đây đã cho Tiểu Lan biết được nhiều điều đến như vậy.
Lúc tận mắt đứng nhìn Lập Hưng bước lên chiếc xe đen bóng loáng, Tiểu Lan mới yên tâm quay lưng tiến đến văn phòng bên cạnh dãy trường học.
Ký ức hôm nào lại ùa về, dường như chỉ mới là của ngày hôm qua thôi, không ngờ thời gian đã trôi nhanh như vậy…
Hôm bước vào nơi này, những niềm rạo rực, nôn nao vì một người mà trào dâng không ngừng…
Rốt cuộc rồi mọi chuyện cũng phải có điểm dừng. Mục đích ngày nào cô đến đây đã không còn cần thiết nữa rồi…
Tiểu Lan mím chặt môi, thở hắt ra rồi bước sâu vào trong. Chiếc đơn xin nghỉ học, không tham gia lớp trên đã được điền đầy đủ quy trình được lặng lẽ đặt lên trước mặt người phụ trách quản lý học viên.
_ Em là Kim Ỷ Lan lớp Vỡ Lòng A3 à?- Người phụ nữ từ tốn hỏi, đôi lông mày khẽ nhíu lại.
_ Vâng ạ! – Tiểu Lan nhận ra vẻ mặt kì lạ đó, nhất thời chưa hiểu lý do.
_ Không phải em đã nộp đầy đủ học phí rồi sao? Tại sao lại nộp đơn ngừng theo học?
Đến khi bước ra khỏi dãy văn phòng ấy, Tiểu Lan mới hoàn toàn tin suy đoán của mình là thật. Trước mặt cô, người con trai với mái tóc cắt ngắn nam tính, khuôn mặt luôn trầm lặng, đang đứng dựa vào bên thành tường, nét mặt thản nhiên chờ đợi cô.
_ Tại sao anh lại làm như vậy?- Tiểu Lan cảm thấy bối rối, khó xử.
_ Vì anh muốn có người học chung với mình thôi… Em cứ thế mà đi thật sao? Không để tâm chút nào những lời anh nói cả.